Mị Tướng Quân

Chương 178: Giang Tử Sơ




Ở trước mặt ta, Giang Tử Sơ biểu hiện tốt vô cùng, cứ như nàng ta bị Ô Mộc Tề cướp tới đây trong tình thế bất đắc dĩ vậy. Nhưng hoa nghênh xuân trên bộ áo may sát người lại bán đứng nàng ta. Hoa văn tinh xảo, cách thêu cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chắc hẳn chỉ có thể do bàn tay nữ tử lòng đầy tình cảm, muốn điểm trang cho mình thêu nên phải không?
Chắc hẳn Ô Mộc Tề dụ dỗ cả hai bên, dụ dỗ được nàng ta cam tâm tình nguyện cho y lợi dụng, lúc này mới yên lòng để nàng đến đây thăm ta.
Ta thậm chí có phần nghi ngờ, phải chăng Ô Mộc Tề cố ý để nàng ta xuất hiện trước mặt Tiểu Lục, làm cho Tiểu Lục hoài nghi, khiến Tiểu Lục tra xét thêm. Như vậy, chuyện năm ấy nhất định có điểm mấu chốt nào đó khiến chúng không thể thành công, mà điểm mấu chốt này lại nằm ở Lý Nhân Hạo. Hắn là hậu nhân duy nhất của Lý gia, chúng muốn bắt tay vào từ đây, ấy rồi thông suốt… Nhưng chúng lại quên mất, dẫn rắn ra khỏi hang không phải là thủ đoạn chỉ chúng mới biết.
Ta nhớ lại vụ thất thoát quặng vàng năm đó. Lúc ấy tất cả chứng cứ đều nhằm thẳng vào Lý Sĩ Nguyên, nhưng cho đến khi Lý Sĩ Nguyên bị xử phạt cũng không tra ra tung tích của chỗ vàng kia, chẳng qua chỉ phát hiện ra mấy xe quặng ở Tây Di. Thêm vào chứng cứ của những nhân sĩ giang hồ kết giao khác, khiến Lý Sĩ Nguyên hết đường chối cãi. Lẽ nào những nhân sĩ giang hồ Lý Sĩ Nguyên chiêu tập khi còn sống chỉ vì mục đích tìm kiếm tung tích của quặng vàng?
Ta cảm thấy Tiểu Lục vừa nhắc tới, cứ như có sợi dây nối liền mọi chuyện có liên quan, nhưng lúc thật sự suy nghĩ lại không thể nghĩ thông được. Ví dụ như chỗ quặng vàng kia đi đâu rồi? Nằm trong tay ai? Vì sao Lý Sĩ Nguyên trăm miệng cũng không thể bào chữa?
Ngay cả Ninh vương cũng suýt nữa bị chỗ quặng vàng này kéo xuống nước. Xem ra, năm đó kẻ nhận được quặng vàng này đã giăng không ít sương mù, dẫn người ta vào mê cung.
“Tiểu Lục, năm đó lúc nhà ngươi gặp họa, gia gia ngươi thật sự không giao thứ gì cho ngươi à?”.
“Thật ra thuộc hạ cũng nghĩ đi nghĩ lại, nhưng quả thực là gia gia không giao gì cho thuộc hạ cả?”.
“Gia gia ngươi chưa từng muốn giải oan ư?”.
Trong mắt Tiểu Lục lộ sắc hồi tưởng: “Nói về năm đó, vẻ mặt gia gia vô cùng kỳ lạ, mấy ngày sau gia gia cứ như vứt bỏ hết tất cả, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại. Đặc biệt là lúc nhận được thánh chỉ, nghe thấy thánh chỉ xử trảm gia gia tại chỗ, lưu đày những người còn lại, ngược lại vẻ mặt gia gia như trút được gánh nặng. Nhưng gia gia không ngờ rằng, còn chưa đến ngày lưu đày, người Lý gia đã bị tổn hại gần hết rồi, cuối cùng chỉ còn thuộc hạ và muội muội. Về sau muội muội cũng vì thương nặng mà qua đời. Đôi khi thuộc hạ nghĩ tới vẻ mặt gia gia năm đó, vẫn thấy có điều ngờ vực, có phải gia gia thật sự không làm gì không?”.
“Vì vậy, tuy trong lòng ngươi có thù hận, nhưng rốt cuộc vẫn muốn điều tra rõ ràng tường tận…”. Ta thở dài một tiếng. Rốt cuộc Lý Nhân Hạo cũng do Lý Sĩ Nguyên dạy dỗ, tuy có phần phản nghịch nhưng tư tưởng trung quân trong cốt tủy vẫn theo hắn cả đời. Từ đầu đến cuối, hắn không muốn giết chóc bừa bãi. Hắn giống ta, nghi ngờ Quân Sở Hòa, tuy biết ta và ông là cha con, nhưng vẫn phải thừa nhận, ta đáng để ông đối xử như vậy sao?
Còn bí mật về quặng vàng nguyên chất kia, e rằng chỉ có Lý Sĩ Nguyên sống lại mới có thể biết thôi.
Người bên cạnh ta, ngay cả Tiểu Tam Tiểu Tứ, một người là mật thám triều đình, một người là sát thủ phụ thân phái ở bên cạnh ta, nhưng không biết tại sao ta không thể hận họ được. Đơn giản vì từ đầu đến cuối họ chưa bao giờ thật sự làm tổn thương ta ư?
“Ba người các ngươi, Tiểu Tứ trở lại bên người Quân Sở Hòa rồi à?”.
“Hôm đó trên đường đến lầu Uyên Ương, chúng thuộc hạ ở tầng dưới phối hợp với Tướng quân, về sau Tiểu Tứ thả khói trong phòng, làm chúng tôi hôn mê. Đến khi chúng tôi tỉnh lại liền thấy Quân soái, về sau Tiểu Tứ nói với chúng tôi rằng hắn có lỗi với Tướng quân, không còn mặt mũi gặp người, ấy thế chúng tôi mới biết hắn vẫn luôn là thủ hạ của Nguyên soái. Tuy chúng tôi khinh bỉ hành vi của hắn, nhưng có thể thấy hắn cực kỳ áy náy với người”.
“Nhưng người hắn thần phục vẫn luôn phụ soái của ta”. Ta lẩm bẩm, “Trước sau gì ta và phụ thân vẫn phải có một trận quyết đấu.”
Tiểu Lục là đệ tử quan lại, đương nhiên hiểu nỗi khổ của quyết định này. Một bên là nước, một bên là người thân, ta biết làm sao cơ chứ? Hơn nữa họ làm đến mức này, nào không có đường lui. Với phẩm tính của Hạ Hầu Thương, chắc hẳn chàng sẽ theo sát. Thái tử đã không có thành tựu, nếu Hạ Hầu Thương xảy ra chuyện gì nữa, Thiên Triều chỉ còn lại Xương vương nhỏ tuổi. Bằng kế hoạch chu toàn của Quân Sở Hòa, tất nhiên sẽ cuốn Xương vương vào vụ này.
Ta và ông đã vào thế giằng co, không thể tránh khỏi trận đấu quyết cùng. Nhưng tình thế ngày hôm nay, bên cạnh ta đã không còn ai, võ công không hề có dấu hiệu khôi phục, họ trói chặt chân tay ta thế này, phải làm sao mới có thể phá vòng vây đây?
Ta vuốt ve bụng. Dạo gần đây lại càng buồn ngủ hơn, chẳng muốn ăn gì cả, dấu hiệu mang bầu ngày càng rõ rệt. Chỉ có sinh mạng nhỏ trong bụng này mới mang đến hy vọng nhỏ nhoi cho ta. Nhưng nếu nó cũng trở thành thẻ bạc trong tay người khác thì biết phải làm sao giờ?
“Chỗ Giang Tử Sơ để ta nghĩ cách làm rõ, người khác không biết, chẳng lẽ Ô Mộc Tề không rõ ràng?”. Ta khẽ nói.
“Nhưng Tướng quân, Ô Mộc Tề lòng lang dạ sói, tuy Ninh vương điện hạ không thua hắn về mặt mưu kế sách lược, nhưng lại thiếu sự nhẫn tâm này… Người phải cẩn thận một chút”.
Ta biết hắn đang nhắc nhở ta. Lúc ở phủ Hạ Hầu Thương, dù ta làm gì chàng cũng không động đến ta, mà chàng còn biết kế hoạch của ta, biết ta đang lợi dụng chàng. Nhưng Ô Mộc Tề khác hẳn, vì dã tâm của mình, y sẽ vứt bỏ hết thảy, huống chi ta không thấy hắn có tình cảm gì với ta cả. Tỏ vẻ thâm tình khẩn thiết chải mái đầu mấy ngày chưa gội đã được rồi sao? Ta còn lâu mới bị mắc lừa!
Hơn nữa, trong bụng ta đã có con của Hạ Hầu Thương, sẽ có gương mặt, tóc mai tương tự Hạ Hầu Thương, cũng sẽ có mái tóc mềm mại như chàng. Chỉ mới nghĩ sơ qua, ta càng hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ đứa bé chu toàn.
“Tướng quân, bây giờ người mới giống con gái đấy!”. Tiểu Lục thình lình nói.
Ta mỉm cười. Khác với sáu người còn lại, Tiểu Lục vào Thất Tinh Vệ giữa chừng, lại còn thế chân người khác, hắn rất ít đùa giỡn, hơn nữa bởi vì nhà gặp đại họa nên gần như cả ngày buồn bực không vui. Ngày đó sai hắn làm xằng làm bậy trên thảo nguyên, nhận được biệt danh Ngọc Diện lang quân, vốn tưởng rằng hắn sẽ không làm được việc, nhưng không ngờ hắn lại làm đâu ra đấy.
Có thể thấy tính cách người này cũng thay đổi khôn lường.
Đúng lúc này, Tiểu Thất bưng khay vào, bên trên đặt hai bát cháo. Sau khi mang thai, hắn thường xuyên nấu mấy thứ mềm đến rụng răng cho ta ăn, ăn đến mức ta nhìn thấy cháo lại buồn nôn. Vì vậy ta không kìm lòng nổi mà bụm miệng.
“Sao vậy, lại không thoải mái à?”.
Hai người đồng thanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.