Mị Tướng Quân

Chương 203: Đối mặt




Quân Sở Hòa ấp a ấp úng nói: “Cô đối xử với nó rất tốt, hơn nữa cô cũng rất xinh đẹp, nhưng mà…” Ông đột nhiên quay đầu lại nói, “Triển Ngọc à, cha không nói được nữa rồi, con ra ngoài giải thích với nàng ta đi.”
Nghe những gì nàng nói, ta vô thức núp sau tảng đá, đôi chân như thể mọc rễ, trong lòng tràn đầy nỗi hổ thẹn. Nếu năm đó ta nói rõ ràng với nàng ta thì đã không có chuyện ngày hôm nay rồi. Năm đó, ta cho rằng chỉ cần đối xử lạnh nhạt với nàng ta thì nàng ta sẽ quên ta. Nhưng khi ấy ta chỉ có tâm tư đi điều tra rõ chân tướng về vụ Quân gia, để trả thù cho tướng lĩnh Quân gia, nào có thời gian để ý đến tâm tình của nàng?
Vừa bị Quân Sở Hòa gọi, ta lại càng không cất nổi bước, Hạ Hầu Thương nói: “Cuối cùng nàng cũng phải đối mặt với nàng ta, đi nào, chúng ta cùng ra ngoài.”
“Đỡ ta đi.”
Thế là chàng thật sự ôm eo ta kéo đi, nửa ôm nửa kéo từ phía sau tảng đá ra ngoài.
“Hạ Hầu Thương, là người!” Lạc Nhật Hà giận dữ, “Những người này đều là thuộc hạ của ngươi sao? Đúng rồi, sao ta lại quên được chứ. Là Bát Tuấn đúng không? Tất cả họ đều đeo mặt nạ giấu mặt ở phía sau không dám gặp ai! Ngươi cho là ngươi cạo lông mày rồi tăng mấy cân là ta không nhận ra nữa sao? Ngươi đã làm gì Quân Triển Ngọc!”
Vừa nghe nàng ta nói thế, người trong bộ tộc đều đồng loạt rút đao ở thắt lưng xoèn xoẹt.
Quân Sở Hòa vội nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Lạc cô nương, chuyện năm xưa rất phức tạp, không liên quan gì đến Vương gia đâu, hắn dẫn người đuổi theo cô cũng chỉ là bất đắc dĩ phải làm theo lệnh thôi.”
“Gì mà bất đắc dĩ, nếu không phải tại hắn, sao ta lại bị mất nửa bàn chân được, làm sao sẽ bị bão cát cuốn vào hố dầu đen, những vết thương trên mặt chính là dì… vì hắn…” Giọng nàng dần dần hạ thấp, chiếc roi trong tay cũng rơi xuống, “Quân… Triển Ngọc, cô chính là Quân Triển Ngọc, mặt mũi khác biệt, chiều cao khác biệt… nhưng đôi mắt kia… sao ta có thể quên, sao ta có thể quên được chứ?”
Cho dù đối mặt với đối thủ như Ô Mộc Tề, và bị cường địch Tây Di vây quanh, nhưng ta không hề có cảm giác khó đối mặt với nàng như hôm nay, ánh mắt sáng quắc mà nàng nhìn tôi khiến ta có cảm giác như thể vạn kiếm đâm qua.
Ta khó khăn mở miệng: “Xin lỗi, suốt bao lâu, ta vẫn gạt cô.”
Nàng đột nhiên người vang, đôi mắt có vài giọt nước mắt tuôn rơi: “Thì ra không phải ta xấu, cũng không phải ta không tốt, thì ra là như vậy, lần này thì ta yên tâm rồi.”
Ta khẽ nói: “Lạc Nhật Hà, rồi cô cũng sẽ tìm được người thật lòng với mình, người không để ý đến dung mạo của cô thôi. Xin lỗi, nếu ta thật sự có thể…”
Đôi mắt của nàng sáng lên: “Nếu cô là nam, cô sẽ lấy ta ư?”
Vấn đề này rất khó nói, ta ấp a ấp úng: “Có lẽ…”
Còn chưa dứt lời, Hạ Hầu Thương nhéo mạnh tay ta, ngắt lời nàng: “Đừng nói nhiều nữa, Ô Mộc Tề đang dẫn binh đợi ở bên ngoài kìa.”
Lạc Nhật Hà nhìn chàng chằm chằm: “Ngươi có ý gì, đừng cho rằng hôm nay Quân Triển Ngọc còn sống thì ta sẽ không tìm ngươi tính sổ nữa. Quân Triển Ngọc, cô nói cho ta biết, nếu cô là nam, có cưới ta hay không?”
Đầu của ta rất đau, vô cùng đau. Năm đó cũng vậy, vừa thấy ta tươi cười là nàng lập tức ép ta, thử hỏi sao ta không lạnh lùng cho được?
Lúc này một người có vóc dáng cao lớn trong tộc nàng ta đi tới bên cạnh khuyên nhủ: “Nghe lời của họ đi, chúng ta đi tới đây mà không hề gặp một binh lính Tây Di nào, người không cảm thấy kì quái hay sao?”
Người thanh niên trước mặt ta có gương mặt rám nắng, đường nét như được chạm khắc, dáng dấp vô cùng anh tuấn. Thấy ta đánh giá hắn, hắn cười phô hàm răng ra với ta như thể ta vừa cho hắn một đĩnh vàng, ta lờ mờ hiểu ra.
Lạc Nhật Hà lại không hề khách khí với hắn: “Hào Cách, ta đang nói, ai cho ngươi chen miệng?”
Bị nàng quát, hắn không tức giận mà ngược lại có hơi vui mừng, nói: “Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, sau này tộc trưởng sẽ biết, chỉ là dọc đường hơi bất thường, chẳng lẽ tộc trưởng không phát hiện ra sao?”
Đúng vào lúc này, phía bên trái dãy núi lại xuất hiện liên tiếp ánh đuốc nối liền thật dài, giống như thân rồng ẩn núp. Dưới ánh sáng của bó đuốc, lờ mờ có thể trông thấy một người đàn ông đang mặc áo vàng. Giọng y truyền xuống từ trên đỉnh núi: “Các người ôn chuyện cũng đủ rồi nhỉ, bạn bè lâu ngày gặp lại, hàn huyên không hết chuyện, bản vương luôn thấu hiểu mọi điều, ngay cả thời gian ôn lại chuyện xưa cũng bố trí cho các người… Quân Triển Ngọc, bản vương đối xử với nàng có tốt không? Nhưng bản vương cũng có chút ghen tị, nàng đối với cô ta tốt như vậy, tại sao lại đối với bản vương thì không? Nhưng không sao cả, hôm nay đánh một trận xong, cuối cùng nàng cũng phải nhìn bản vương với ánh mắt khác thôi.”
Ta tức giận, cất giọng gắt: “Ô Mộc Tề, ngươi học võ công tà môn của Bột Bột Khắc Ti, ngươi không sợ ông trời hay sao? Tướng sĩ Tây Di, các ngươi đi theo loại người như y, không sợ bị đời con cháu mình sẽ bị y đem ra để luyện công sao?”
Lạc Nhật Hà vỗ tay cười ta: “Là qtn thật rồi! qtn mới tuyệt vời như vậy!”
Ta mỉm cười với nàng: “Quá khen rồi.” Vì kêu to nên ta hơi rát cổ. Tiểu Thất luôn thấu hiểu ý người khác, đưa cho ta một bình nước rồi nói: “Cô nghỉ ngơi một lát đi, tiếp theo cứ để ta.”
“Ô Mộc Tề ngươi đúng là loại lòng lang dạ sói, người gài thuốc nổ ở trong thánh ưng, muốn làm nổ chết cha của mình. Bắt trộm trẻ con để luyện võ công tà môn, mặt ngoài thì làm tròn hai chữ trung nghĩa thế nhưng sau lưng thì làm chuyện táng tận lương tâm. Tướng sĩ Tây Di ai có mang theo trẻ nhỏ nhớ cẩn thận đấy, đi theo y khó mà bảo toàn tính mạng…” Tiếp theo là một tràng dài đầy những lời thô tục chảy ào ào như thác nước, Bát Tuấn nghe thấy, trên mặt đầy vẻ khâm phục.
Những cây đuốc trên dãy núi hơi dao đọng không thẳng hàng, từ đó có thể thấy tướng sĩ Tây Di đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
“qtn, ta đối xử với nàng tốt như vậy mà nàng lại vì gã đàn ông khốn nạn kia mà hắt bát nước bẩn lên người ta? Nam tử Tây Di chúng ta đều là những dũng sĩ thẳng thắn, xem ra đã không còn như lúc xưa, khôi phục thân phận nữ nhi, phải dùng những thủ đoạn hạ lưu này mới có thể đả kích lòng quân của bọn ta hay sao?”
Y đang ám chỉ thân phận ta không quang minh chính đại. Vừa dứt lời, hàng dài bó đuốc kia lại ổn định. Tận sâu trong đáy lòng ta đã hiểu, những lời đó đối với y không có bất kì ảnh hưởng nào, bởi vì y đã tính toán chu đáo kĩ càng, khiến người ta không tìm ra được chứng cứ. Nhưng người của bộ tộc Thảo Thạch sẽ truyền những lời này trên toàn thảo nguyên.
Ô Mộc Tề mồm miệng lanh lợi, cũng không chịu nổi những lời nói tục dân quê của Tiểu Thất, cuối cùng quá tức giận, y giương cung bắn, nhưng vì khoảng cách quá xa, đến bên cạnh hắn đã không còn lực.
Y đứng trên đỉnh núi gắt lên: “qtn, không phải trước kia nàng lấy ba nghìn nhân mã đối mặt với hai vạn truy binh sao? Bản vương nhân từ nên mới đem theo hai vạn nhân mã, còn các nàng đã có đến năm nghìn người, ba nghìn người cũng đủ để nàng chạy thoát thì năm nghìn người sẽ thoải mái thôi, nàng nói xem bản vương có nhân từ hay không? Vào lúc rạng sáng, chúng ta sẽ đợi người của nàng đến Song Tỉnh, qtn, nàng đừng làm bản vương phải thất vọng, mặc váy vào, trí thông minh của nàng cũng hoàn toàn biến mất rồi.
Nói xong, bó đuốc dần biến mất trong rừng núi. Binh mã của y anh dũng thiện chiến, cộng thêm đã có chuẩn bị đầy đủ, tất nhiên khác với Tào Đức Bảo chỉ tập hợp binh mã tạm thời để diệt tướng lĩnh Quân gia, không biết những năm vưà qua Quân Sở Hòa đã dạy biết bao thứ của Quân gia cho y.
Ta vừa cất lời hỏi, trên mặt Quân Sở Hòa có chút không được tự nhiên, chàng suy tư hồi lâu mới nói: “Đại khái y từng gặp trận thuật kia, phương pháp phá giải y cũng biết.”
“Nói như vậy, y hiểu rõ trận pháp của chúng ta, chỉ còn cách dùng cái mà y không biết thôi.” Ta ngẩng đầu nhìn Lạc Nhật Hà, không khỏi sợ hết hồn. Nàng ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt lóng lánh giọt lệ. Không phải nàng vẫn chưa chấp nhận được sự thật ấy chứ?
“Nếu cô là một nam tử thì tốt quá.” Nàng thấy ta nhìn nàng, bèn thở dài nói, “Ta rất thích ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngươi chỉ huy, chăm chút và nghiêm cẩn, không để ý tới bất kì thứ gì cung quanh. Lúc này trên người ngươi toát ra thứ gì đó rất kì diệu, người bên cạnh không thể tới gần.”
Ta ngẫm nghĩ, nàng cho rằng ra muốn chỉ huy sao? Điều ta thích nhất chính là sống phóng túng, rảnh rỗi liền chọi gà chơi chó, nhưng ta không muốn làm chỉ huy, người ta có thể bỏ qua cho ta như vậy sao? Ta đang định khuyên nàng nên nghĩ về trận đại chiến sắp tới thì Hạ Hầu Thương ho khan: “Lạc cô nương, chẳng mấy chốc mà trời sáng, chúng ta mau mau bố trí cho tốt, trận chiến nổ ra, hơn nữa đúng là luân phiên ác chiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.