Căn dặn xong, ta liền trở lại bên cạnh Hạ Hầu Thương, y không hỏi ta
nói gì với các nàng, chỉ sầm mặt đứng đó. Đến khi đợi cả buổi cũng không nghe thấy ta giải thích, y mới thật sự không nhịn được đành hỏi: “Không phải là nàng tiến lên hỏi gì đấy sao?”Ta đây mới phe phẩy với y: “Vương gia, thiếp thân hỏi các nàng nói
đám người kia thật sự quá đáng giận. Từ sau khi thương đoàn đén đây, mỗi ngày bọn họ đều phái người khác đến mua đồ, sau khi mua thì buổi tối
lại đến náo loạn, nói bán cho bọn họ toàn là thứ phẩm. Bởi vì bọn họ chỉ gây rối ở cửa, cũng không làm ai bị thương, cho nên quan phủ cũng không tiện ra mặt xử lý. Thiếp thân từ nhỏ đã ở phố phường, thấy vương gia
thật sự phiền lòng cho nên mới hiến cho bọn họ biện pháp thường gặp ở
phố phường. Thiếp nói với các nàng xảy ra chuyện gì có chủ tử bọn ta
chịu trách nhiệm, cho nên..
Đây là một biện pháp mà y tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến người
Quân Triển Ngọc, cho nên ta cũng không sợ y phát giác ra gì đó.
May là ấn tượng của y đối với Quân Triển Ngọc chỉ là điều binh khiển
tướng trong quân, lúc mưu lược kế sách lại nghiêm chỉnh đoan chính, tối
đa cũng chỉ cho rằng quan hệ riêng của Quân Triển Ngọc và chúng tướng sĩ tương đối hài hòa, đáng thắng trận cũng sẽ cờ bạc, khiêu vũ, nhưng
tuyệt đối không nghĩ đến đức hạnh bí mật này của nàng.
Y hơi hầm hừ, liền không để ý đến ta nữa. Nhưng ánh mắt lại hơi u
buồn chuyển đến đỉnh cỗ kiệu. Ta nghĩ thầm người này có lẽ là người quen của y, nhưng y không nhận quen biết thì cũng không trách được ta.
Đương lúc nói chuyện thì đám thiếu nữ hầu rượu nối đuôi nhau đi ra,
xếp hành trước vài hộ vệ. Đoàn trưởng thương đoàn vội nói: “Sao các
ngươi lại đi ra, mau trở về, bọn họ là những kẻ thô lỗ, không cẩn thận
làm bị thương lại đòi không ít tiền thuốc nữa.”
Thúy Nương vung tay lên, những thiếu nữ kia liền đồng loạt xếp hàng
đối diện trước mặt thanh niên dẫn đầu gây chuyện. Lại kề vào tai đoàn
trưởng thương nhân nói vài câu, đoàn trưởng kia liền lui về phía sau
cũng không để ý đến các nàng nữa.
Gió nhẹ lướt qua, chuông thắt bên hông những thiếu nữ mặc đồ hở rốn
phát lên tiếng kêu leng keng giòn giã. Ngay sau đó, Thúy Nương kia khẩn
khoản tiến lên, đi đến trước người dẫn đầu kia chừng mười bước mới dừng
lại, lấy ra một chiếc khăn lụa vẫy vẫy, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, nói
về phía cỗ kiệu sa kia: “Tử Nguyệt, bọn ta biết ngươi nhớ bọn ta, một
lòng muốn trở về. Nhưng ngươi đã xuất giá, cần gì phải trở về chịu khổ
nữa chứ. Lúc ngươi còn ở đây tuy là tỷ muội chúng ta có chút hiểu lầm,
đơn giản là lấy chút tiền bạc của ngươi mua son phấn. Ta có chút dối
gian muốn quay trở lại làm tỷ muội với ngươi, nhưng không phải là cuối
cùng cũng không được gì sao? Dung mạo của ngươi làm sao ta có thể vượt
qua chứ? Cuối cùng người ta cũng chỉ yêu thích ngươi, ngươi cần gì
phải….” Vừa nói vừa khóc thút thít hai tiếng, “Cần gì vì chút chuyện nhỏ mà phải đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ?”. đam mỹ hài
Mọi người nghe cả buổi mới hiểu ra, lại lén lút nghị luận: “Hóa ra là vì tranh giành tình nhân, cô nương trong kiệu này nói vậy đã leo lên
chức vị cao rồi, còn cô nương lau nước mắt này không vượt mặt được, gian lận không thành cho nên người ta đến trả thù…”
“Khó trách sao kiệu sa kia vô cùng tinh xảo lại không có huy hiệu gia tộc, nhưng hóa ra…”
Đương lúc ấy thì một thiếu nữ khác tiến lên theo, khẽ giọng khuyên
lơn Thúy Nương vài câu, rồi nói với cỗ kiệu kia: “Tử Nguyệt, liên tiếp
ba ngày ngươi dẫn người đến gây sự với chúng tỷ muội bọn ta, chúng ta
biết chúng ta thật sự có lỗi với ngươi. Nhưng bây giờ ngươi cũng quá may mắn rồi, tuy chỉ là tiểu thiếp, nhưng cũng được người ta dùng kiệu bốn
người khiên đi vào từ cửa hông. Phu gia lại là hào môn nhà cao cửa rộng. Ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận, cần gì vẫn gây sự với bọn tỷ muội
chúng ta trong bể khổ cầu sinh chứ?”
Cô gái này nói chuyện rất mau mắn, giọng nói vừa nhẹ vừa êm, nói
những lời này giống như là đậu được đổ ra. Chúng khách nhân xung quanh
nghe rất rõ ràng, thấy vậy cũng hiểu được. Hơn nữa những cô gái hầu rượu mảnh mai mỹ lệ này nói một câu, thì vẻ mặt mọi người liền hiện ra thêm
một phần thê lương. Cho đến khi nàng nói xong, trên mặt cô nương hầu
rượu đã rơi lệ. Mọi người nghĩ rằng trong các nàng đã chịu không ít đau
khổ ăn gió nằm sương, dẫn đến người bên cạnh thổn thức không dứt. Những
người này đã tin hơn phân nửa, có người nói: “Tử Nguyệt cô nương, cô đã
thành thiếp của người ta rồi, còn vướng mắc chuyện trước kia làm gì,
không sợ gia phu bỏ cô à!”
Tên thủ lĩnh mặt chữ điền đã xanh mét mặt mày, quay đầu lại kiệu nhỏ, nói cãi chày cãi cối: “Các ngươi nói nhảm, rõ ràng là tiểu chủ tử nhà
ta mua hàng thứ phẩm ở nơi các ngươi…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị một người ở đây cắt ngang: “Ôi, nào có ai
ngày thứ nhất mua hàng kém chất lượng, ngày thứ hai lại còn tiếp tục đến mua nữa? Tử Nguyệt à, làm người phải để cho người ta một con đường
sống. Mình tốt thì đối với người bên cạnh cũng tốt. Tuy là cô đã là di
nương phú quý, nhưng tỷ muội chúng ta gặp mặt lại không chịu nói lời
nào. Chi bằng ngươi xuống kiệu, chúng ta nói chuyện một chút, ngươi muốn chúng ta tạ lỗi thế nào cũng được. Cho dù ngươi đập phá toàn bộ nơi
này, tỷ muội chúng ta cũng đành chịu, chỉ xin ngươi tha cho chúng ta một chén cơm ăn…”
Tên mặt chữ điền dẫn đầu đã nóng đến giậm chân, thuộc hạ của y cũng
nhìn nhau trân trối, không biết làm thế nào cho phải. Cho thấy rõ người
trong kiệu vẫn không chịu xuống là một nhân vật tôn quý, cũng không thể
bị người ta đặt điều thành tiểu thiếp ngoại thất ngang ngược của kẻ
quyền quý nào đó. Tuy bọn họ không biểu lộ thân phận, nhưng phàm là nữ
tử cũng sẽ không chấp nhận được loại sỉ nhục này.
Trước tình thế đảo ngược, tên mặt chữ điền dẫn đầu đã sớm mất đi thái độ lớn lối, quay đầu nhìn lại kiểu nhỏ, lại quay đầu đám hầu rượu khóc
như hoa lê trong mưa. Lẽ ra chỉ cần bọn họ dẫn theo bọn người nhàm chán
thối lui, chuyện này cũng coi như xong, đối với bọn họ chẳng có gì tổn
thất. Không có ai để ý trong kiệu rốt cuộc là người nào, cũng sẽ không
có ảnh hưởng đến ai.Chỉ tiếc là người trong kiệu không nói gì.Tên dẫn đầu mặt chữ điền kia đành phải nói mạnh miệng: “Các ngươi nói nhảm, tiểu chủ tử bọn ta há lại như bọn ngươi nói…”
Những hầu rượu này không phản bác lời của y, chẳng qua là tiếng khóc thút thít bỗng long trời lỡ đất.Quả nhiên cô nương dị tộc bọn họ không phải là người ăn chay, ngay cả tiếng khóc cũng lớn hơn người ta rất nhiều.
Có khách nhân thương cảm cho những cô nương này cũng cất lời khuyên:
“Tử Nguyệt cô nương, các nàng cũng là tỷ muội của cô, vốn là người cùng
xuất thân lại hại lẫn nhau…”
Có người lén lút hỏi: “Tiền chuộc thân của các ngươi bao nhiêu? Đi theo ta tất nhiên sẽ không bị bắt nạt thế này.”Tên mặt chữ điền dẫn đầu giận đến tím mặt.
Ta vui sướng hài lòng ở một bên xem náo nhiệt, nghĩ thầm: muốn nói
đến vô lại thì ta là lão tổ của vô lại. Lại cảm thán một câu: công phu
không hề giảm so với năm đó mà!