Ta nói rất nhanh, cũng rất rõ ràng. Sau khi nghe xong, công đường chìm vào tĩnh lặng, một lúc lâu sau Vĩnh Lạc đế mới nói: “Theo ý của ngươi,
người Tây Di đã giở trò trong trận chiến đó sao? Nhưng sao họ có thể
biết được cách đốt cỏ linh toan cho khói ám vào ngân giáp thì mũi tên
tẩm chất lỏng màu xanh biếc có thể xuyên thủng áo giáp chứ?”
Ta lạnh lùng nói: “Sao tiểu nữ biết được chuyện này? Tiểu nữ chỉ biết,
trận chiến này do Xá Thiết Mộc chỉ huy. Hắn có mối thù không đội trời
chung với Quân gia, liệu Quân Triển Ngọc có đặt cược bằng tính mạng của
mình để nhận phong thưởng của triều đình không?” Ta không hề che giấu
đưa mắt nhìn thái tử, “E rằng có người nào đó ngấm ngầm cấu kết với Xá
Thiết Mộc của Tây Di…!”
Với tính cách bộc trực thẳng thắn của công chúa Thảo Thạch, địch ý không
che giấu này khiến ai cũng phải nghi ngờ. Điều khiến ta thấy lạ chính
là, thái tử ngồi trên ghế làm như không hề hay biết sự khiêu khích của
ta, chỉ đưa mắt về phía trước, không có tiêu điểm, không biết linh hồn
bay đi đâu rồi.
Tướng lĩnh binh sĩ năm đó đã chết gần hết, người chưa chết cũng đã tản đi
khắp nơi. Hơn nữa lời của những binh lính đó có ai thèm nghe cơ chứ?
Sau trận chiến đó, triều đình tuy ban thưởng nhưng chắc hẳn cũng âm thầm sinh ngờ vực.
Cho nên, mọi chuyện xảy ra sau đó đều có dây mơ rễ má với nhau. Vĩnh Lạc đế phê một thánh chỉ: Nếu tìm được chứng cứ xác đáng, thái tử có quyền tuỳ cơ ứng biến! Cho nên, thái tử mới có gan đưa những tướng lĩnh Quân gia
đã có công bảo vệ Tây Cương lên đoạn đầu đài.
Ba vị đại nhân liếc mắt nhìn nhau, Triệu Đình Nghĩa liền nói: “Chỉ bằng
lời nói của một mình ngươi, sao có thể biết là đúng hay không? Cho dù
trận chiến này thật sự là vậy, nhưng tướng lĩnh Quân gia đã cấu kết với
hoàng tộc Tây Di tham gia tranh giành Hãn Vương, mới dốc sức giết Xá
Thiết Mộc ở núi Đỗ Thanh. Về phần giao dịch bí mật của chúng là gì, bản
quan không thể cho ngươi biết, nhưng vẫn muốn nói với ngươi, tướng lĩnh
Quân gia hô vang khẩu hiệu bảo vệ triều đình thật ra cũng chỉ vì mục
đích riêng của mình mà thôi!”
Ta cười ha ha: “Ông đừng nói với ta, tướng lĩnh Quân gia có được hứa hẹn
của Tây Di, phân chia Tây Di chuẩn bị lập một nước riêng? Người trên
thảo nguyên đều biết, đây là lời đồn Xá Thiết Mộc tung ra sau khi giành
được thắng lợi, ngay cả một người dân du mục bình thường cũng biết đâu
là thật đâu là giả, sao các người không phân biệt được chứ?”
Hoàng thái hậu trầm giọng nói: “Ngươi nói dân du mục trên thảo nguyên cũng biết lời đồn này?”
“Dĩ nhiên!”. KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc 𝐭𝑟𝒖yện 𝐭ại { T𝙍𝒖𝗠T𝙍 𝗨YEN.vn }
Cổ Mạc Phi liền nói: “Làm sao có thể, chuyện cơ mật như thế…”
Hoàng thái hậu cười lạnh: “Vụ án nghiêm trọng thế này mà làm ăn qua loa vậy đấy, các ngươi làm quan thật tốt!”
Tất nhiên Hoàng thái hậu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ Hoàng đế.
Vĩnh Lạc đế không nén nhịn được nữa: “Mẫu hậu, trẫm chỉ nghĩ bút tích trên
những bức thư gửi qua gửi đưa lại đó là thật, nội dung tấu thư vừa xem
là hiểu ngay, mới để thái tử điều tra rõ ràng, ai nghĩ rằng…”
Sắc mặt thái tử tái nhợt, khi còn chưa nghĩ ra biện pháp gì hay cho tội
giết vợ vừa nãy, lại khiến Vĩnh Lạc đế nghi ngờ chuyện tướng lĩnh Quân
gia bị tru di năm đó. Dù hắn túc trí đa mưu, bây giờ cũng không nghĩ ra
được cách nào. Nghe lời Vĩnh Lạc đế nói, vậy mà không muốn biện hộ cho
mình, chỉ ngồi ngơ ngác ở đó.
Hoàng hậu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể không ngừng nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
Cổ Mạc Phi không tán thành chuyện thái tử cấu kết với giặc, vẫn đang nghĩ
cách giải vây cho thái tử, hỏi: “Như vậy vết thương trên người thái tử
do ngươi cố ý gây nên sao?”
Ta cười ha ha một tiếng, vẻ mặt đắc ý như mưu kế đã thành công: “Nếu bị
các ngươi biết thân phận rồi, ta còn gì phải giấu diếm nữa? Đúng vậy, ta không chỉ báo thù cho tướng công, còn muốn nói rõ chân tướng trước mặt
các ngươi! Ô Mộc Tề này biết bộ lạc Thảo Thạch đã từng tiếp đãi Quân
Triển Ngọc mấy ngày, liền tới tìm ta. Ta dạy chiêu “Linh hầu thích
nguyệt” cho hắn, còn nói cho hắn biết có thể sử dụng dưới tình huống
nào. Hắn thông minh như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ cách tạo ra điều kiện
sử dụng… Cũng do thái tử các ngươi quá độc ác, cũng chỉ là tỷ võ mà còn
muốn người ta phải trọng thương… Kết quả bản thân lại gặp phải báo ứng!”
Cổ Mạc Phi nói: “Người chỉ là một tiểu nữ tử, sao có thể có tâm tư chu
toàn tỉ mỉ như vậy. Nếu không ai sai khiến, ngươi bảo hạ quan phải tin
thế nào?” Ông ta lạnh lùng nhìn ta, “Ngươi chối đây đẩy mình không phải
là Lạc Nhật Hà, nhưng hôm nay lại dễ dàng thừa nhận, chẳng lẽ do người
khác dạy ngươi?”
Ta cười nói: “Cổ đại nhân, ông không phải dùng ngôn ngữ dò xét kiểu đó,
muốn kéo người người bên cạnh xuống nước, thì hãy chịu khó nịnh bợ chủ
tử của ông đó!” Nói đến đây, ta liền vừa đưa mắt nhìn thái tử, rồi quay
đầu lại nói, “Mặc dù ta sống ở thảo nguyên, nhưng vẫn hiểu đạo lý lạt
mềm buộc chặt. Nếu ông vừa hỏi ta đã thừa nhận mình là công chúa Thảo
Thạch ngay lập tức, các người còn có thể nghe ta nói nhiều lời như vậy
không? Còn tin tưởng lời ta nói không? Ông muốn biết ai dạy cho ta tất
cả những điều này sao? Tất nhiên ta chẳng cần phải ngoắc nghéo như đám
Trung Nguyên các người, nhưng Quân Triển Ngọc lại hiểu rõ các ngươi.
Chàng bị Tào Đức Bảo dẫn vạn người đuổi bắt, được ta cứu giúp, cũng biết Quân gia đã cùng đường. Ta muốn chàng nghĩ cách giải oan, ông biết
chàng nói gì không?”
Ta lặp lại giọng điệu lúc đó: “Sao họ có thể cho muội cơ hội mở miệng chứ? Trừ phi liên lụy tới họ, khiến họ đau đớn, cho rằng mình bị oan khuất,
mới có thể để muội mở miệng nói rõ.
Cho nên, nếu muốn giải oan, chỉ có thể phạm phải tội lớn tày trời, muội mới có thể gặp được người có thể giải oan cho muội!” Ta lạnh lùng đưa mắt
nhìn mọi người, “Đúng vậy, vết thương của thái tử đúng là có liên quan
tới ta. Hoàng tử Ô Mộc Tề thám thính võ công của Quân Triển Ngọc từ chỗ
ta, ta nói đi nói lại chiêu này cho hắn. Cũng cho hắn biết, Quân thiếu
tướng đã nói, chiêu võ này cho dù toàn thân đối thủ được ngân giáp che
kín mít cũng có thể đả thương được! Tuy Ô Mộc Tề hỏi từ hai năm trước,
nhưng ta nghĩ, khi đó quý quốc và Tây Di đã hòa bình. Nói vậy hắn đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu! Ta chỉ không ngờ rằng lại thuận lợi như vậy. Nhưng nếu không phải năm đó thái tử xem mạng người như cỏ rác, sao có thể gặp báo ứng này?”
Ta thẳng thắn thừa nhận chuyện này, khiến Cổ Mạc Phi không thể sử dụng
những thủ đoạn xét hỏi đã chuẩn bị từ trước. Không có đất dụng võ, họ
đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề. Theo lý mà nói, chuyện
này có liên quan tới hoàng tử Ô Mộc Tề, nhưng mọi người đều thấy rõ tình hình trận đấu, nếu thái tử không từng bước ép sát trúng bẫy của người
ta, sao lại bị thương được? Ô Mộc Tề bị thương cũng nặng, nếu phe ta
dùng chuyện này gây khó dễ, ngược lại có thể bị nắm lấy nhược điểm… Nói
đi nói lại, ngọn nguồn mọi chuyện đều từ Quân Triển Ngọc đã chết kia mà
ra. Mặc dù hắn đã đầu lìa khỏi cổ, nhưng võ công của hắn, lời nói của
hắn, nhiều năm sau vẫn đòi lại công đạo cho hắn.
Mọi người không ngờ rằng tra đi xét lại cuối cùng lại thu được kết quả như
vậy, quả là một vụ án rắc rối không đầu mối, ngoài điều tra được hàng
loạt chuyện xấu của kẻ đáng lẽ bị hại là thái tử, không để thái tử có
đường chối cãi. Hắn vốn nghĩ tới mình thương nặng như vậy, có thể nhân
cơ hội lôi Ninh vương xuống ngựa. Ai ngờ thuốc nổ đặt cạnh Ninh vương
lại nổ vào người mình, Ninh vương không hao tổn một sợi tóc. Thái tử sợ
hãi nghĩ tới mọi chuyện, đang ngồi yên lành trên ghế đột nhiên hộc máu.
Những giọt máu rơi xuống đất như hoa mai nở rộ giữa ngày xuân.
Edit: Chjcbjbj