Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Chương 12: Huyền Thanh đạo trưởng




“Chờ một chút, ông nói xong liền bỏ đi như vậy sao, chúng tôi không làm chuyện gì có lỗi với ông, sao ông lại nguyền rủa chúng tôi như vậy?” Tôi cố tình nói to, bộ dáng giống như bị ức hiếp, nhưng trong lòng lại trầm xuống, ông lão này có thể nhìn thấy vận rủi trên người chúng tôi, nhất định không phải là một người đơn giản.
“Cậu bé, chẳng lẽ lão nói sai? Nếu cậu tin tôi, tôi sẽ bói cho cậu một quẻ. Nếu sai, tôi không lấy của cậu nửa đồng. Nghe một lời của ta, có thể tránh tai họa, xem một quẻ, đảm bảo bình an, một quẻ mười đồng.” Ông lão giơ tấm biển bên tay phải, ngẩng mặt, nheo mắt.
Tôi cúi đầu quan sát ông lão, tuy một thân toàn quần áo cũ nhưng lại rất sạch sẽ. Tóc trên đầu búi gọn giống như búi tóc của các đạo sĩ, quần áo cũ nát rất nhiều mảnh vá, nhưng bát quái đồ trước ngực vẫn lành lặn, rõ ràng. Trong đầu tôi lại hiện lên những câu chuyện quái đản của mấy ngày trước, thật ngán ngẩm mà! Nếu chú Hai bị quỷ ám là thật thì chúng tôi cũng sắp bị nguy hiểm lây rồi. Không bằng đem ngựa chết biến thành ngựa sống, để ông lão này xem chú Hai có thật là bị quỷ ám không.
“Ông cụ, ông nói là ông có thể nhìn tay mà đoán, vậy ông xem trước cho tôi một quẻ xem sao?” Nếu ngay cả tay của tôi mà cũng không thể xem ra, thì ông lão này làm sao có đủ bản lĩnh để bắt quỷ, cứ xem bản lĩnh của ông ta thế nào đã rồi tính tiếp.
“Anh, anh đừng để ông ta lừa, bói toán gì mà tận mười đồng một quẻ.” Em gái kéo tay tôi, không cho tôi xem.
“Không sao, anh muốn xem ông ta nhìn ra những gì, mà mấy con gà trong lồng của ông ấy cũng không tệ, biết đâu lại có thể bán rẻ cho chúng mình.” Phải mượn cớ đuổi em gái đi mới được, nếu em gái biết, về nhà chắc chắn sẽ kể cho thím Hai nghe, nếu như chú Hai không bị quỷ ám, thím Hai và em gái nhất định sẽ nói tôi là một kẻ vong ân phụ nghĩa.
“Nghiên, anh hơi đói, hình như phía trước có bán khoai nướng, em đi mua cho anh mấy củ được không, anh cho em thêm mười đồng, muốn ăn gì thì tự mua.” Tôi vỗ vỗ bụng, ý bảo mình đói đến sắp không chịu được nữa rồi.
“Anh, em đi mua khoai nướng cho anh, anh đừng để bị mắc lừa nha, đừng để ông lão xấu xa này lừa hết tiền của ba.” Em gái nói xong nhảy chân sáo rời đi.
Ông lão vẫn không nói lời nào, hí mắt nhìn tôi, chẳng lẽ, ông ta đã đọc thấu những suy nghĩ của tôi. Thấy em gái đã đi xa, tôi vội vàng đi về phía trước.
“Xin hỏi vị đạo trưởng này, ông thực sự có thể bắt quỷ trừ tà? Đây không phải chuyện đùa, nếu ông không có bản lĩnh bắt quỷ, ngược lại còn kích động quỷ tà đến quấy nhiễu gia đình tôi thì sao?” Tôi vừa nói vừa lôi ra mười tờ tiền giấy.
“Trước hết, ông hãy bói một quẻ xem mệnh của tôi thế nào đã, nếu ông nói đúng, tôi sẽ cho ông hai mươi đồng, thế nào?” Chưa biết đây có phải đạo sĩ thật hay không, cứ để ông ta bói trước một quẻ đã.
“Hả? Xem đúng thì cho hai mươi đồng? Cậu bé, cậu đúng là người hào phóng, được rồi, không nói nhiều nữa, vì hai mươi đồng, tôi sẽ xem cho cậu một quẻ, nói thật, hôm nay tới chợ, một người tìm tôi xem bói cũng không có, cậu là người đầu tiên đấy.” Nói xong, ông lão ngồi xuống chiều, lôi từ trong cái túi bố màu vàng ở sau lưng ra ba đồng tiền lớn.
“Cậu bé, nói cho tôi ngày sinh tháng đẻ của cậu?” Ông lão ngồi xếp bằng một cách nghiêm túc.
Biết ngày sinh tháng đẻ của tôi rồi, ông lão nhắm hai mắt lại, ngón tay trái bấm liên hoa, không đến năm phút sau, ông ấy từ từ mở mắt ra.
“Cậu bé, hoàn cảnh của cậu thật đáng thương, từ nhỏ đã sống xa cha mẹ, được người dưng nuôi dưỡng, mệnh của cậu vô cùng lận đận, năm hai mươi tuổi sẽ gặp đại họa nguy hiểm đến tính mạng.” Ông lão nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó, ánh mắt dừng lại ở chiếc hồ lô trên cổ tôi.
“Cậu bé, chiếc hồ lô này là ai cho cậu? Trông giống đồ trừ tà.” Ông lão kinh ngạc nhìn hồ lô của tôi.
“Đạo trưởng nói không sai, tôi đúng là trẻ mồ côi, được chú Hai nhận nuôi từ nhỏ, nhưng ông ấy cũng không phải chú ruột của tôi, trong nhà đứng thứ hai nên tôi gọi ông ấy là chú Hai. Chú Hai và thím Hai đối xử với tôi giống như con ruột vậy, từ khi tôi có ký ức, tôi đã ở trong nhà chú thím Hai rồi, chú thím ấy giống như cha mẹ tái sinh của tôi vậy.” Ông lão nói không sai, vì vậy, tôi quyết định nói mọi chuyện cho ông ấy, nếu như ông ấy có bản lĩnh bắt quỷ trừ tà, biết đâu có thể cứu chú Hai một mạng.
“Xin hỏi quý tính đại danh của đạo trưởng là gì, có thể cứu chú Hai của tôi không, ông ấy là người tốt. Chú Hai tôi cũng là một đạo sĩ trừ tà, mấy hôm trước, tôi và chú Hai đi Sư Nha Bá trừ tà, sau khi trở về, ông ấy như biến thành một người khác vậy…” Tôi kể hết những chuyện kỳ quái diễn ra mấy ngày qua cho ông ấy nghe.
“Hả? Có chuyện như vậy sao? Một đạo sĩ trừ tà lại bị quỷ nhập? Con quỷ này chắc chắn là một ác quỷ có tà khí và oán khí rất lớn. Nếu chú Hai cậu còn để cho quỷ quấn thân như vậy sẽ hại chết rất nhiều người.” Đạo trưởng mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn tôi, tôi càng nghĩ càng thấy sởn gai ốc, rùng mình một cái, một luồng khí lạnh từ chân vọt thẳng lên đầu, cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Đạo trưởng, xin ông hãy giúp cháu chuyện này, hãy cứu chú Hai cháu, để ông ấy không làm hại thím Hai và em gái, cháu cầu xin ông.” Tôi quỳ xuống, dập đầu ba cái.
“Đạo hiệu của bần đạo là Huyền Thanh. Cậu bé, nhà cậu ở đâu? Hãy dẫn tôi qua đấy ngay.” Đạo trưởng vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.
“Hôm qua, gà nhà cháu bị hút cạn máu, chết hết rồi. Hôm nay, chú Hai bảo cháu ra chợ mua gà trống về. Đạo trưởng, sao trong lồng của ông lại nhiều gà vậy? Chẳng lẽ, ông đoán được hôm nay nhất định cháu sẽ đến?” Tôi không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy.
“Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo tới chợ là để xem bói kiếm tiền, đạo sĩ không phải thần tiên, cũng phải sống, cũng phải ăn cơm. Còn mấy con gà này là tôi vừa mua xong, định đem về làm pháp. Cậu bé, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây, âu cũng là duyên phận.” Giọng nói của Huyền Thanh đạo trưởng trầm thấp lại có lực xuyên thấu khiến cho người khác không thể không kính sợ.
“Cậu bé, những con gà này cho cậu, gà trong chợ đều ở cả đây rồi.” Huyền Thanh đạo trưởng đưa cho tôi cái lồng, nói.
“Cảm ơn đạo trưởng.” Tôi vô cùng vui mừng, nhiều gà thế này có thể tiết kiệm được không ít tiền nha.
“Cậu bé, tất cả là một nghìn hai trăm đồng, tôi không lấy lãi, trả tiền vốn cho tôi là được rồi.” Đạo trưởng trực tiếp thò tay vào trong túi áo tôi lấy tiền. Tôi sợ ngây người, một nghìn hai, vừa đúng số tiền chú Hai đưa cho tôi, sao ông ấy có thể biết được, thực sự không phải người thường mà.
“Cậu bé, bây giờ đưa tôi về nhà xem chú Hai cậu là người hay là quỷ, nếu là quỷ, chờ thời cơ thích hợp, tôi sẽ bắt nó.” Đạo trưởng vừa nói xong, tay phải lắc một cái, quần áo trên người đã biến thành quần áo nông dân, ngay cả búi tóc trên đầu cũng khác. Tôi phục sát đất, đúng là thần tiên mà.
Lúc này, em gái cũng đã quay lại, tay cầm khoai nướng đưa cho tôi.
“Anh, anh đói lắm không? Khoai này vừa nướng xong đấy. Anh không bị ông lão kia lừa gạt chứ? Mà đây là ai ạ?” Hiển nhiên là em gái không nhận ra. Đạo trưởng lắc mình một cái đã biến thành một người khác, ngay cả tôi cũng không thể nhận ra đây là cùng một người.
“Đây là người bán gà cho chúng ta, anh đã đưa tiền rồi, lát nữa ông ấy sẽ đem gà về nhà mình. Nhà ông ấy ở Sư Nha Bá, tiện đường nên đi về cùng luôn.” Huyền Thanh đạo trưởng liếc mắt nhìn tôi một cái. Tôi cũng tự bội phục tài nói dối không chớp mắt của mình.
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.”
Em gái quan sát Huyền Thanh đạo trưởng một lượt, vẫn không nhận ra ông ấy chính là đạo sĩ lừa gạt kia.
Đi gần hai tiếng đồng hồ cũng về đến Sư Nha Ba. Huyền Thanh đạo trưởng vẫn xách hai cái lồng gà, híp mắt, không nói câu nào.
“Ông bán gà, đến nhà chúng tôi rồi.” Về đến cổng, tôi làm dõng dạc hô một tiếng, chỉ chỉ, Huyền Thanh đạo trưởng trợn mắt liếc tôi một cái.
“Ba, chúng con đã mua gà về rồi.” Em gái thấy chú Hai đang ngồi ngây người trong sân, lên tiếng gọi, nhưng chú Hai không hề để ý đến em ấy.
“Tiểu Vũ, đây là ai vậy, sao chú chưa thấy ông ấy bao giờ, nhìn không giống người của Sư Nha Bá?” Chú Hai nhìn Huyền Thanh đạo trưởng, nói.
“Chào anh, tôi bán gà trên chợ, thấy hai đứa nhỏ nhà anh đi mua gà, tiện đường nên giúp chúng xách về luôn.” Huyền Thanh đạo trưởng lau mồ hôi, cười hì hì.
“Vậy thì phải cảm ơn ông anh rồi, vào nhà uống chén nước đã, đi đường mấy tiếng đồng hồ cũng mệt rồi, vừa khéo đúng giờ cơm trưa, nếu ông anh không chê thì mời ở lại dùng bữa với gia đình luôn.” Tự nhiên sắc mặt chú Hai trắng bệch, giống như không còn chút hơi sức nào, nhìn Huyền Thanh đạo trưởng, khách khí nói.
“Ôi, được thế thì còn gì bằng, con người tôi chỉ cần có cơm ăn no là được, vậy thì không khách sáo nữa.” Đạo trưởng cười hiền hậu, tôi thấy ông ấy vô cùng tự nhiên, giả bộ quá giống một lão nông.
“Ông anh, mời vào trong, chúng mình đều là nông dân cả, cơm cháo cũng chẳng có gì, chẳng qua chỉ thêm một bộ bát đũa, cần gì phải khách sáo như vậy.” Thím Hai vội vàng mời đạo trưởng vào nhà, sau đó đi nhóm bếp nấu cơm.
Một lát sau, cơm nước đã xong, chú Hai mơ màng uống chút cháo loãng, không động chút thức ăn nào. Huyền Thanh đạo trưởng đánh giá chú Hai, tay trái bấm đốt, cố gắng không cau mày, nháy mắt ra dấu với tôi.
“Đúng rồi, người anh em, tôi nghe nói gần Sư Nha Bá có sườn núi Đầu Chó, trên đó có Hang Quỷ, ma quỷ thường xuyên lông hành đúng không?” Huyền Thanh đạo trưởng hỏi chú Hai, vừa hỏi vừa nhe răng miêu tả, dáng vẻ đùa cợt, tôi nhìn cũng thấy buồn nôn.
“Hả? Anh nghe ai nói vậy?” Chú Hai đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn đạo trưởng.
“Còn nghe ai được nữa, mấy ngày trước ầm ĩ hết cả lên, không ít cảnh sát tới thôn chúng tôi nói là chó bị thứ gì đó cắn chết. Hôm qua còn nghe nói có mấy đứa trẻ từ thành phố đến cũng xảy ra chuyện, có thể đưa tôi lên đó nhìn một chút được không?” Đạo trưởng vừa nói vừa cắn màn thầu, giả vờ như thật.
Chú Hai mới nghe thì cả kinh, sau đó thì thở dài.
“Aizzz, những chuyện anh nói đều là thật, nhưng cũng không có gì ghê gớm cả, cụ thể thì không rõ lắm, chắc chỉ là mấy tên trộm vặt thôi, chuyện ma quỷ là người ta nói quá lên mà thôi, nếu ông anh muốn thì cứ đi xem một chút.” Chú Hai không hề hoài nghi những lời đạo trưởng nói, bởi vì mấy ngày qua, người đến xem không ít, xe cảnh sát cũng thường xuyên lui tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.