Edit: Gió
Cả người tôi lập tức căng thẳng, sởn gai ốc, hai mắt nhìn chăm chú về phía chuồng heo.
Chỉ thấy dưới mái hiên tối đen của chuồng heo, một bóng đen cao lớn lẳng lặng đứng im ở đó, hình dáng không rõ ràng, cũng không biết là người hay là cái gì, trong bóng tối đang cực lực đè thấp tiếng thở dốc, nghe như tiếng dã thú nào đó.
Sau lưng tôi, mồ hôi lạnh túa ra từng đợt, không chỉ có bóng đen kỳ dị dưới mái hiên chuồng heo, tôi còn cảm giác được hình như có ai đó đang đứng sau mình. Nhưng loại cảm giác không rợn tóc gáy như vậy, ngược lại, đó là loại cảm giác giống như người thân nhất đứng ở phía sau, đi theo làm bạn với mình, khiến mình đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào cũng không thấy sợ hãi.
Thực ra, loại cảm giác này vẫn làm bạn với tôi từ nhỏ đến giờ, đặc biệt, khi tôi gặp phải nguy hiểm, loại cảm giác có người đứng làm chỗ dựa phía sau lại càng rõ ràng. Tôi không biết đây rốt cuộc là cái gì, tôi chỉ nghĩ loại cảm giác này có liên quan đến những chuyện kỳ dị phát sinh trên người tôi từ nhỏ đến giờ.
Loại cảm giác sau lưng có chỗ dựa, khiến lòng tôi thoáng yên ổn không ít, sau khi nuốt nước miếng một cái, tôi hướng về phía chuồng heo hét lớn một tiếng: “Là ai ở đó?”
Khi còn nhỏ, chú Hai thường nói với tôi, nếu buổi tối gặp phải thứ gì không sạch sẽ, không cần phải sợ. Trên thân người sống có dương hỏa, có thể tránh quỷ trừ tà, dũng khí càng lớn, dương hỏa càng dồi dào. Cho nên, chỉ cần người sống có dũng khí to lớn, hoàn toàn không cần sợ những thứ không sạch sẽ kia.
Lúc này, tôi chính là đang nhớ lại lời chú Hai nói.
Tiếng tôi hét lớn vang lên qua đi, xung quanh phút chốc trở nên yên tĩnh, thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Nhất thời, bầu không khí có vẻ vô cùng đè nén, khiến cho người ta hít thở không thông.
Một khắc sau, dưới mái hiên chuồng lợn tối đen, vang lên tiếng ho khan của một người đàn ông, phá vỡ bầu không khí khó thở. Sau đó, một bóng dáng quen thuộc từ trong bóng tối bước ra, lẳng lặng nhìn tôi nói: “Tiểu Vũ, là chú.”
“Chú Hai?” Tôi sợ hết hồn, kinh hãi kêu thành tiếng.
Bóng dáng kia chính là chú Hai, ông ấy chưa hoàn toàn ra khỏi bóng tối dưới mái hiên, nửa người giấu trong bóng tối, nửa người lộ ra dưới ánh trăng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chú Hai, sao chú lại ở đây?” Tôi bình tĩnh lại, vội vàng hỏi.
Chú Hai ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Chú Hai thức dậy đi đại tiện, đúng rồi, Tiểu Vũ, cháu cũng bị tiếng chó sủa làm cho không ngủ được hả?”
Nghe giọng nói chú Hai không có gì khác thường, trong lòng tôi cuối cùng cũng thầm thở phào một cái, vội vàng trả lời: “Dạ, tiếng chó sủa ồn quá người…” Tôi chưa dứt lời đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, bởi vì, tôi phát hiện ra, tiếng chó sủa đã ngừng từ lúc nào.
Lúc này, chú Hai hoàn toàn ra khỏi mái hiên chuồng lợn, than nhẹ một tiếng nói: “Chó trong thôn sẽ không vô duyên vô cớ sủa như vậy.” Khi đang nói chuyện, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng đang ngả về tây, vẻ mặt nghiêm túc, chân mày khẽ nhíu lại.
Tôi nghe ra trong lời nói của chú Hai có hàm ý, liền vội vàng hỏi: “Chú Hai, tại sao chó trong thôn lại sủa?”
Chú Hai nghe thấy vậy ngẩn người một lúc, nhưng rất nhanh có phản ứng, nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ có thứ gì không sạch sẽ vào thôn.” Thở dài một tiếng, ông ấy nhìn về phía tôi nói: “Tiểu Vũ, đi ngủ đi, chó sẽ không sủa nữa.”
Tôi gật đầu, xoay người một cái, đột nhiên trong lòng cả kinh: Vì sao vừa rồi, giọng điệu của chú Hai rất chắc chắn, giống như ông ấy biết chó lúc nào sẽ sủa, lúc nào không sủa nữa.
Chuyện này …
Tôi vội vàng xoay người nhìn về phía chú Hai, vô cùng kinh hãi, chỉ thấy sân nhà rỗng tuếch dưới ánh trăng, chú Hai đâu?
Chuyện gì đây? Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Đúng lúc này, sau lưng tôi đột nhiên vang lên một thanh âm, lẳng lặng nói: “Tiểu Vũ, cháu đang tìm gì vậy?”
“Chú Hai…” Tôi lại càng hoảng sợ, vội vàng xoay người, phát hiện đúng là chú Hai đang đứng sau lưng tôi.
Ông ấy lặng lẽ không một tiếng động đứng sau lưng tôi từ lúc nào?
Không để tôi suy nghĩ nhiều, chú Hai lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào bả vai tôi, nói: “Tiểu tử ngốc, làm gì mà ngẩn người ra vậy, được rồi, mau đi ngủ đi.”
Tôi máy móc gật đầu một cái, đi về phòng ngủ của mình, trong lòng không thể an yên.
“Rốt cuộc, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nghĩ mãi không hiểu, tôi thực sự không nghĩ ra tại sao chú Hai lại lặng yên không một tiếng động đứng sau lưng tôi, ông ấy cũng không phải âm hồn? Hay vừa rồi tôi ngẩn người nên không nhận ra?
Tôi cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của chú Hai lúc nói chuyện, cảm thấy không có gì khác thường, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, ngồi dậy.
Ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng, tôi vẫn có cách nào xác định được. Nghĩ theo hướng tích cực nhất, tôi bắt đầu tin là nửa đêm chú Hai ra ngoài đi vệ sinh rồi tình cờ gặp tôi.
Sau nửa đêm ấy, chó trong thôn thực sự không kêu nữa, tôi ngủ rất ngon lành, ngủ một mạch đến tận bình minh.
Thức dậy thấy sương sớm trắng ngà che phủ ánh mặt trời mới mọc, trong lòng tôi tràn đầy vui vẻ, không hoài nghi chuyện đêm qua nữa. Chú Hai vẫn giống như trước đây, dậy rất sớm, thấy tôi còn hỏi tối qua tôi ngủ có ngon không. Không nghi ngờ gì nữa, những lời này ám chỉ nửa đêm hôm qua ông ấy đã nhìn thấy tôi, tôi xóa bỏ hoàn toàn những nghi ngờ trong lòng mình, ổn định lại, nở nụ cười.
Lúc này, thím Hai bỗng nhiên đi ra, nói: “Tối hôm qua tiếng chó sủa thực là ầm ĩ a.” Khi nói chuyện, theo bản năng, bà ấy liếc nhìn chú Hai, không hiểu sao, chú Hai giống như né tránh ánh nhìn ấy, rời tầm mắt nhìn về phía khác.
Tôi cũng không chú ý đến sự khác thường của chú Hai, mà nhìn thím Hai nói: “Thím Hai, đêm qua, thím cũng bị tiếng chó sủa đánh thức ạ?”
Thím Hai ngáp một cái, dịu dàng nở nụ cười, nói: “Nửa đầu là bị đánh thức, nhưng gần sáng lại ngủ rất ngon.”
“Thím Hai chắc là không biết chuyện nửa đêm qua tôi và chú Hai gặp nhau ở trong sân.” Tôi thầm nghĩ.
Lúc ăn cơm sáng, chú Hai tuyên bố với chúng tôi, ông ấy bắt đầu ăn chay.
Chúng tôi không hiểu gì hỏi ông ấy tại sao lại vậy, chú Hai rất nghiêm túc nói, đêm qua ông ấy ngủ mơ, mơ thấy Địa Tạng Vương, ngài muốn ông ấy ăn chay để tiêu trừ tội nghiệt mà nửa đời trước mình đã tích lũy, nếu không đại họa lâm đầu, vạ lây cho người nhà.
Nghe ông ấy nói một cách nghiêm túc, từng câu từng chữ rõ ràng, chúng tôi không biết nên nói gì cho phải.
Thím Hai trầm mặc một hồi, chợt cười mắng: “Cái người hồ đồ này, ông đi ăn chay đi, tất cả thịt trong nhà sẽ thuộc về mẹ con chúng tôi, sau này, thấy chúng tôi ăn thịt, ông cũng đừng có thèm đấy.”
Nghe thím Hai nói giống như đối với quyết định của chú Hai cũng không có vấn đề gì, nhưng trong lúc lơ đãng, trong mắt hiện lên đau thương và lo lắng. Trong lòng tôi cũng âm ỷ đau xót, sở dĩ, thím Hai thản nhiên đồng ý với quyết định của chú Hai, chẳng qua là không muốn cãi nhau với chú Hai, tránh cho tôi và em gái lo lắng.
Em gái không nhận ra bất kỳ khác thường nào, chỉ nghĩ chú Hai đang nói đùa, cười nói: “Ba, con không tin ba có thể kiên trì ăn chay, sau này, lúc nhìn thấy bọn con ăn thịt, ba cũng đừng có thèm nhé.”
Chú Hai ngượng ngùng cười một cái, luôn miệng nói: “Sẽ không, sẽ không.”
Lúc ăn trưa, chú Hai quả thực không động đến một miếng thịt nào. Ông dùng trà nguội chan cơm, thức ăn chay cũng phải dùng nước trà rửa mới ăn, không dính một giọt nước sôi. Loại ăn chay nghiêm ngặt, cổ quái này khiến chúng tôi bất ngờ, trong lòng cũng có chút không tiếp thụ được. Em gái cố tình gắp thịt đưa qua đưa lại trước mặt chú Hai, dụ ông ấy ăn thịt. Nhưng lần này, chú Hai hoàn toàn thờ ơ, khiến em gái cảm thấy thất bại, không biết làm thế nào nữa.
Chú Hai đã nói trước, bây giờ, ông ấy dùng trà chan cơm, không dính một chút dầu tanh, thực hiện đúng lời hứa của ông ấy, chúng tôi hoàn toàn không còn lời nào để khuyên ông ấy nữa.
Nhìn chú Hai dùng trà chan cơm ăn trôi chảy, tôi chợt nhớ lại một chuyện khi còn nhỏ. Ở chỗ chúng tôi, sáng mùng một đầu năm phải đun trà nóng tế tổ tiên. Một lần, lúc ăn cơm, thấy cơm khô quá, lại thấy trên bàn thờ có ấm trà, tôi liền lấy một ít chan cơm. Sau khi chú Hai biết được, sợ đến mức lập tức đập vỡ bát của tôi*, còn tức giận với tôi mãi.
(*) Chỗ này, ta nghĩ chắc là mỗi người có một bát ăn cơm riêng. Nếu là, “chú Hai nhìn thấy, lập tức đập vỡ bát…” thì là cái bát Tiểu Vũ đang ăn cơm lúc ấy thôi. Còn đây là, “sau khi biết được” mới đập. I think so. =))
Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu tại sao chú Hai lại như vậy, bị dọa sợ đến sững sờ. Sau đó, thím Hai vỗ về tôi một lúc, nói với tôi, trà trên bàn thờ đã từng cúng tổ tiên, nói cách khác, là đã bị quỷ dùng qua, dính âm khí, người sống uống vào sẽ có vấn đề, nhắc tôi sau này tuyệt đối không được dùng nước trà chan cơm nữa.
Bởi vì sự kiện này, cả nhà chúng tôi chưa từng có ai dùng nước trà chan cơm, không phải là nước trà chan cơm không thể ăn, mà ở trong tiềm thức chúng tôi đã coi nước trà chan cơm, đặc biệt là trà nguội chan cơm, càng giống như cho người chết ăn.
Nghĩ lại chuyện này, lại nhìn chú Hai đang dùng nước trà chan cơm, trong lòng tôi cảm thấy vướng mắc, khó chịu, muốn hỏi nhưng lại thôi.
Nhưng mặt khác, chú Hai dùng trà nguội chan cơm, ước chừng ăn hết mấy bát, điểm này an ủi chúng tôi không ít, bởi vì trước đây, đồ dính dầu mỡ, ông ấy miễn cưỡng cũng chỉ có thể ăn được một bát cơm. Chúng tôi thấy, chỉ cần một người có thể ăn được mấy bát cơm, thân thể chắc chắn sẽ không yếu.
Chỉ cần là tốt cho chú Hai, chúng tôi sẵn lòng tập quen với tất cả mọi chuyện.
Lúc ăn cơm tối, thím Hai làm ra biến động, bà ấy đặc biệt vì chú Hai mà chuẩn bị một bàn đồ chay, hoàn toàn không dính chút dầu mỡ, thịt tanh nào. Chú Hai có vẻ rất cảm kích, lúc ăn cơm, Bác Cả đột nhiên sang nhà chúng tôi, thấy chú Hai ăn cơm chan trà nguội, vội hỏi chuyện gì xảy ra. Chú Hai kể với Bác Cả về giấc mộng kia của mình, Bác Cả cũng không nghi ngờ chú Hai làm mộng*, nhưng nhắc chú Hai không nên dùng trà nguội chan cơm, tránh cho người ngoài nhìn thấy lại hiểu lầm.
(*)Làm mộng: kiểu như là bịa ra ý.
Chú Hai tất nhiên hiểu lời của Bác Cả là có ý gì, ngày thứ hai, lúc ăn cơm, ông ấy không dùng trà nguội nữa mà đổi sang dùng nước lã chan cơm. Thím Hai lo ông ấy ăn như vậy sẽ hỏng dạ dày, nói buổi tối sẽ nấu cho ông ấy một nồi cháo loãng. Chú Hai bắt đầu uống nước lọc cháo loãng, cuối cùng cũng trở nên bình thường hơn nhiều. Khẩu vị cũng không tệ, mỗi bữa có thể uống mấy bát, điều này khiến tâm tư chúng tôi cũng ổn định không ít.
Bắt đầu từ đêm tôi và chú Hai trở về, cứ đến nửa đêm, toàn bộ chó trong Vân Long Bá lại điên cuồng kêu sủa không ngừng. Chuyện này khiến cho mọi người bắt đầu không dám coi thường. Các thôn dân thảo luận, có phải có thứ gì không sạch sẽ vào thôn không, đề nghị lão trưởng thôn quyết định.
Sau khi suy nghĩ, lão trưởng thôn đi đến nhà chúng tôi, mời chú Hai đốt bùa chú, khu trừ tà ma cho cả thôn. Chú Hai gật đầu đồng ý, mang theo tôi đi vẩy bùa chú xung quanh thôn. Tôi vốn cho rằng chú Hai sẽ tự mình cầm kiếm gỗ đào làm phép một phen, nhưng ông ấy lại không hề. Lúc tôi hỏi lý do, ông ấy chỉ nhàn nhạt nói không cần.
Sau khi vẩy bùa, trong thôn đích thực yên tĩnh mấy ngày, thôn dân càng thêm bội phục bản lĩnh của chú Hai, lúc nói chuyện với nhau, khen không dứt lời. Điều này khiến cho tôi và em gái đi trong thôn cũng cảm thấy trên mặt có hào quang, vô cùng tự hào về chú Hai.
Nhưng, ba ngày sau, đã xảy ra một chuyện làm oanh động cả Vân Long Bá.
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều, thím Hai và em gái về nhà bà ngoại, chỉ có tôi và chú Hai ở nhà. Chập tối, tôi cắt cỏ cho heo về, thấy chú Hai đang xé bùa trừ tà dán trên vách tường trong phòng.
“Chú Hai, chú làm cái gì vậy?” Tôi giật mình hỏi.
Chú Hai thuận miệng đáp: “Những bùa chú này ban đêm nhìn rất chói mắt.”
“Chói mắt?” Cả người tôi nổi da gà, trợn tròn hai mắt nhìn ông ấy.
“Không đúng.” Chú Hai vội ho nhẹ một tiếng, sửa lời: “Ý của chú là, những bùa chú này cũng không có lợi ích gì, dán trên tường cũng không đẹp.”
Những bùa này đều là do chú Hai tự mình dán lên, nói là có thể tránh quỷ trừ tà, phù hộ cho cả nhà chúng tôi được bình an. Sao hiện tại ông ấy lại nói không dùng nữa, trong lòng tôi dấy lên nghi vấn, không giải thích nổi.
—–Hết—-