Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Chương 6: Hang quỷ




Edit: Gió
Nhớ lại ngày tôi và chú Hai nhận công việc kia, tôi mơ hồ cảm thấy, hình như trên người chú Hai hơi tỏa ra khí lạnh. Bởi vì thời tiết bây giờ, nên mặc dù trước kia có phát giác ra, nhưng chúng tôi cũng không quá để ý. Dù sao, thời tiết nóng như thế này, cũng có một số người cho người ta cảm giác mát mẻ khi đến gần, nhất là các bé gái.
Bây giờ, Thím Hai lại xảy ra tình trạng này, khiến cho nghi ngờ trong lòng tôi lại từ từ dâng lên.
Thím Hai im lặng một lúc, bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngày đó tôi và chú Hai ra ngoài làm pháp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến chuyện chú Hai phải chịu nhục nhã ở Sư Nha Bá ngày đó, trong lòng tôi không khỏi đau xót, không chịu được nữa, kể đúng sự thật cho thím Hai nghe. Lúc trước, tôi đã quyết định không đem chuyện này nói cho người ngoài nghe, nhưng Thím Hai không phải người ngoài, bà ấy là vợ của chú Hai, đương nhiên có quyền được biết những chuyện này.
Thím Hai nghe tôi nói chú Hai ở Sư Nha Bá bị làm nhục, nước mắt trào ra, không nhịn được bắt đầu khóc. Em gái nghe thấy tiếng khóc, vội vã chạy vào hỏi, thím Hai vội nín khóc nói mình không sao. Em gái bán tín bán nghi nhìn chúng tôi một cái, sau đó buồn bực chu cái miệng nhỏ đi ra ngoài, tôi cũng theo em gái ra ngoài.
Chú Hai mời bác sĩ đến khám cho thím Hai, nói thím Hai bị nhiễm khí lạnh, kê thuốc xong, dặn chúng tôi chú ý chăm sóc thím Hai, đừng để thím ấy dính nước lạnh. Sau khi bác sĩ đi, chú Hai ngồi một mình ở ngoài nhà một lúc, sau đó đi vào phòng, sau khi suy nghĩ một chút, nói với chúng tôi, có thể khi ông ấy đi làm pháp sự bị âm khí người chết quấn thân, làm cho cơ thể phát ra khí lạnh, khiến thím Hai bị cảm lạnh phát sốt, cho nên quyết định, ông ấy và thím Hai tạm thời ngủ riêng, ông ấy sẽ dựng tạm một cái phản ở phòng sưởi bên cạnh.
Lời nói của chú Hai rất nghiêm túc, chúng tôi gần như không suy nghĩ nhiều, dễ dàng tin lời ông ấy. Nếu như trên người chú Hai thực sự dính âm khí, vậy thì có thể giải thích được tất cả những bất thường lúc trước. Chỉ có điều, nghe chú Hai nói phải tách ra ngủ riêng, thím Hai trầm mặc một hồi lâu. Thím Hai và chú Hai lấy nhau đã mười mấy năm, ở chung một nhà, dù cho có lúc cãi nhau nhưng cũng chưa từng tách ra ngủ như vậy. Chú Hai thấy sự lo lắng và bi thương trong mắt thím Hai, vội vàng trấn an bà ấy nói, mặc dù trên người ông ấy dính âm khí nhưng không có việc gì, chỉ cần uống chút bùa, rất nhanh có thể trở lại bình thường như trước.
Trong nhà, mọi chuyện đại sự đều do chú Hai quyết định, nghe chú Hai nói như vậy, thím Hai cuối cùng cũng gật đầu một cái, để cho chú Hai không phải dựng phản bên ngoài, sau này, bà ấy sẽ ngủ cùng em gái, phòng này để lại cho chú Hai ngủ. Chú Hai không nói gì, lặng lẽ gật đầu.
Lúc xế chiều, chú Hai cầm hai lá bùa vừa vẽ xong từ trong nhà đi ra, cho vào chén sứ, đốt thành tro, lại rót nước vào, sau đó uống sạch nửa chén nước đen thui. Tôi, thím Hai và em gái đứng bên cạnh lo lắng nhìn, chỉ thấy sau khi chú Hai uống bùa xong, miệng mím chặt, mặt lúc trắng lúc đỏ, đổ mồ hôi trán, dường như rất khó chịu.
“Ba, ba không sao chứ?” Em gái không nhìn được nữa lên tiếng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Chú Hai không lên tiếng, lắc đầu một cái, đột nhiên nghiêng đầu qua một bên, ọe một tiếng, bùa chú vừa uống phun đầy đất, ho khan không ngừng. Chúng tôi hoảng sợ, vội vàng vỗ lưng cho ông ấy, hỏi ông ấy có sao không.
Chú Hai ho khan mấy tiếng, sắc mặt u ám, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, gượng cười, nói: “Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi, bùa chú này thật có tác dụng.”
Thấy ông ấy không có gì giống đang giả vờ, cuối cùng chúng tôi cũng yên tâm.
Chạng vạng tối, tôi và chú Hai ngồi trong sân, tôi phát hiện ra, không biết vô tình hay cố ý, chú Hai luôn nhìn về phía sau núi, chân mày chau lại, ánh mắt nghi ngờ, tôi không nhẫn nại được nữa, hỏi ông ấy đang nhìn cái gì.
“Không có gì.” Chú Hai xoay đầu lại nhìn tôi cười nói.
Yên lặng một lúc, chú Hai đột nhiên nhìn tôi hỏi: “Tiểu Vũ, con có muốn học đạo thuật không?”
“Đạo thuật?” Tôi hơi sửng sốt.
Chú Hai quay đầu, nhìn về phía trước như tự nói một mình: “Con từ nhỏ đến lớn đã rất thông mình, chắc chắn học đạo thuật cũng rất có ngộ tính.”
Nhắc đến lại nhớ, hồi nhỏ tôi đã từng nói chú Hai dạy tôi bắt ủy trừ tà, nhưng lúc ấy chú Hai nói bắt quỷ trừ tà là bàng môn tà đạo, muốn tôi tập trung tinh thần đọc sách, sau này, tôi chuyên tâm đi học, cũng không nhắc lại chuyện học đạo thuật nữa. Bây giờ, chú Hai đột nhiên hỏi tôi có muốn học đạo thuật không, không biết là có dụng ý gì. Nhưng chỉ thoáng do dự một chút, tôi gật đầu, khẳng định nói: “Chú Hai, con đương nhiên muốn học đạo thuật.”
Chú Hai không ý kiến gì, chợt than nhẹ một tiếng nói: “Trong nhà, chỉ có mình con là con trai, chú Hai chỉ có thể đem đạo thuật truyền lại cho con, con bằng lòng học thì tốt quá rồi.”
Trong giọng nói của chú Hai, dường như có chút bi thương, giống như đang nói lời trăn trối vậy, tôi cũng không khỏi đau lòng, trong mắt hiện lên hơi nước, khẽ nghẹn ngào nói: “Chú Hai,chú … Chú không sao chứ?”
“Nhóc con, ngươi làm sao vậy?” Chú Hai nhìn tôi kỳ quái, “Chú Hai đương nhiên không sao, không những không sao mà còn càng ngày càng tốt hơn…”
Càng nói, thanh âm của ông ấy càng giống như tiếng than vãn kéo dài, vô cùng quỷ dị.
Tôi nhìn ông ấy, kinh ngạc nói không nên lời.
Từ trên người, chú Hai lấy ra một quyển sách cổ buộc chỉ, vẫn một mực cất kỹ không cho ai nhìn thấy, đưa cho tôi, nhẹ giọng nói: “Quyển sách này là hồi còn trẻ chú Hai giúp người ta chuyển mộ phần, đào được trong mộ, phần trên có một số đạo thuật, bây giờ, chú Hai chính thức truyền cho con.”
Tôi nhận lấy quyển sách buộc chỉ, phát hiện trên bìa sách ố vàng đầy dầu mỡ có mấy chữ cổ: Cửu ngự thần sách.
Mở sách ra, bên trong đều là chữ phồn thể, viết thẳng hàng từ bên phải qua bên trái, còn có một số hình vẽ cổ xưa kỳ quái, mơ hồ cảm thấy một loại khí tức vừa huyền bí lại uy nghiêm phả vào mặt.
Từ trước tới nay, tôi chưa từng nghe thấy quyển sách nào có tên là Cửu ngự thần sách, đọc lướt qua thấy nội dung bên trong đều là những điều không tầm thường, trong lòng xuất hiện mấy phần kính sợ, trân trọng cất đi. Chú Hai dặn tôi, cho dù có chuyện gì cũng không được vứt quyển sách này đi. Tôi nghiêm túc đáp ứng ông ấy. Thực ra, không cần chú Hai phải nói, đối với tôi, quyển sách này như báu vật gia truyền, ý nghĩa to lớn, tôi làm sao có thể vứt bỏ được.
Giữa trưa ngày thứ hai, khi chúng tôi vừa ăn cơm xong, Hoàng đại gia trong thôn đột nhiên chạy tới nhà chúng tôi cầu khẩn, nói có chuyện cần chú Hai ra tay giúp đỡ. Trước kia, bởi vì chuyện bò ăn hoa màu, nhà chúng tôi và nhà Hoàng đại gia từng xảy ra va chạm. Tôi và em gái còn đánh nhau với Hoàng lão tam, cháu trai của Hoàng đại gia, cho nên bây giờ thấy Hoàng đại gia, chúng tôi đều không vui, không muốn để cho chú Hai đồng ý giúp nhà bọn họ.
Chú Hai cũng không lập tức trả lời, mà vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng kiên nhẫn hỏi Hoàng đại gia rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hoàng đại gia đau xót thở dài đem mọi chuyện kể lại cho chúng tôi. Thì ra là cháu trai Hoàng đại gia, Hoàng lão tam sáng nay đi ra sau núi, sau khi trở về giống như phát điên, miệng không ngừng kêu: “Có quỷ, có quỷ.” Hơn nữa còn đánh loạn người khác. Hoàng đại gia tức giận, đem hắn cột vào cửa chuồng bò, Hoàng lão tam liền sùi bọt mép, hai mắt trắng dã. Lần này, Hoàng đại gia thực sự sợ hãi, vội mặt dày tìm đến nhờ chú Hai.
Sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra, chú Hai trầm ngâm không nói, cũng không có đáp ứng giúp Hoàng đại gia.
Hoàng đại gia nghĩ đến đụng chạm trước kia cùng nhà chúng tôi, nhất thời hiểu dụng ý của chú Hai, đột nhiên kêu một tiếng, quỳ xuống trước chú Hai. Chú Hai biến sắc, vội vàng đưa tay đỡ hắn, nhàn nhạt nói: “Đưa tôi đi xem một chút.”
Mặc dù chúng tôi không ưa một nhà Hoàng đại gia, nhưng thấy Hoàng đại gia ăn nói khép nép đến mức này, cũng không nói gì thêm, tôi và em gái tò mò đi theo chú Hai sang nhà họ Hoàng.
Lúc thấy Hoàng lão tam, chúng tôi cũng bị dọa sợ. Chỉ thấy dây trói Hoàng lão tam trên cửa chuồng bò đã bị cởi xuống, đang đuổi giết heo trong sân, hai mắt trợn tròn, mặt xanh lét, trong họng phát ra tiếng khanh khách.
Chú Hai thấy vậy lập tức biến sắc, khẽ run rẩy lấy bùa chú ra, bỗng nhiên quát to một tiếng, vỗ một cái, đem bùa chú dán lên trán Hoàng lão tam, sau đó cúi người bấm tay, miệng niệm chú ngữ.
Một lúc sau, Hoàng lão tam chợt ngồi thẳng dậy, bùa dán trên trán rủ xuống mặt, thoạt nhìn giống như cương thi, dáng vẻ rất đáng sợ.
“Thái Thượng đạo tôn, ngũ phương Đế quân, thiên linh linh, địa linh linh, lập tức nghe lệnh!”
Mặt chú Hai đỏ lên, quát một tiếng, đưa tay đặt mạnh vào giữa trán Hoàng lão tam.
Cả người Hoàng lão tam giống như bị điện giật, run rẩy một hồi, sau đó đột nhiên “Ọc” một tiếng, há mồm khạc ra một ngụm gì đó tanh hôi, đen thùi lùi, tiếp đó bịch một tiếng, ngã nằm trên đất giống như lợn chết, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển.
“Niếp thiên sư, chuyện này…” Hoàng đại gia thấy bộ dạng cháu trai như vậy, lại càng hoảng sợ, lo lắng nhìn về phía chú Hai.
Chú Hai chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Hắn không sao.”
Đúng lúc này, Hoàng lão tam giống như từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy. Hoàng đại gia kinh hô một tiếng, đỡ hắn dậy, mừng đến chảy nước mắt, không ngừng cúi người nói tạ ơn chú Hai. Hoàng lão tam tự mình bóc lá bùa trên trán xuống, nhìn ông nội, vẻ mặt mờ mịt. Hoàng đại gia kéo hắn qua, để hắn quỳ xuống tạ ơn chú Hai. Hoàng lão tam ý thức được là chú Hai đã cứu hắn, cũng không do dự, ùm một cái quỳ xuống trước người chú Hai.
Chú Hai không để ý, khẽ phất tay bảo Hoàng lão tam đứng lên nói chuyện.
“Lão tam, rốt cuộc, ngươi đã nhìn thấy gì ở sau núi?” Ánh mắt chú Hai tĩnh lặng, nhìn chằm chằm Hoàng lão tam hỏi.
Hoàng lão tam hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, nói: “Trong núi có quỷ, có quỷ…”
“Cứ từ từ nói!” Chú Hai trầm giọng quát một tiếng, đè bả vai hắn lại.
Hoàng lão tam thoáng tỉnh táo lại, sau đó từ từ nói cho chúng tôi biết, phía sau sườn núi Đầu Chó, xuất hiện một cái hang tối om, bên trong có quỷ. Chú Hai lập tức bảo Hoàng lão tam dẫn đường đưa mọi người đi xem, tôi và em gái cũng đi theo. Đi qua đường đá lên núi thấp thoáng bóng cây, chúng tôi tới chỗ sườn núi Đầu Chó âm u, nhìn thấy tình cảnh thực tế, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Sở dĩ sườn núi này được gọi là Đầu Chó, vì phía trên đỉnh sườn núi, thoạt nhìn rất giống một cái đầu chó to lớn, đây là đỉnh núi thuộc về Vân Long Bá chúng tôi, không ai không biết, trước đây, tôi và em gái còn hay lên đây thả bò. Có lẽ, do cơn mưa lớn mấy đêm trước, đất trên sườn núi Đầu Chó bị sạt lở, sau khi sụt xuống, lộ ra một cái hang sâu hun hút, không ngừng tản ra những đợt khí lạnh ẩm ướt, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
“Ở trong đó … có quỷ…” Hoàng lão tam chỉ vào lỗ hổng trên sườn núi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, run giọng nói.
Một phần núi bị sụt lún lại có thể sụt thành một cái hang, tôi cũng cảm thấy khó tin, hơn nữa, nhìn cái hang sâu thẳm, giống như thông xuống cửa địa ngục âm u, trong lòng cũng hơi rụt lại.
Mọi người đứng trong rừng cây phía dưới cái hang, gương mặt dò xét, sau đó đều nhìn về phía lão trưởng thôn, để cho ông ấy quyết định. Lão trưởng thôn thở dài một tiếng, lại nhìn về phía chú Hai, nói: “Văn Sơn, cậu là đạo sư, hiểu ngũ hành phong thủy, hãy đưa ra ý kiến đi.”
Tôi phát hiện, từ lúc bắt đầu đi lên núi Đầu Chó, chú Hai vẫn luôn nhíu chặt chân mày, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt thoáng hiện lên sự kinh nghi. Nghe xong lời lão trưởng thôn, ông ấy ho nhẹ một tiếng, nói: “Chú Trần Ngũ, trong hang này là nơi hung thần ác sát, tập trung âm khí, vô cùng nguy hiểm, nhất định không được để cho bất kỳ người nào đi vào.”
Ở trong thôn, chú Hai cũng có mấy phần uy tín, lời nói của ông ấy cũng rất có phân lượng. Nghe ông ấy nói vậy, các thôn dân đều hít một ngụm khí lạnh.
“Văn Sơn, chỗ hung thần như vậy, có thể gây nguy hại cho thôn chúng ta không?” Trưởng thôn lo lắng hỏi.
Sắc mặt chú Hai ngưng trọng, khẽ lắc đầu một cái, nói: “Chờ cháu dùng ít bùa chú niêm phong nơi này lại, sẽ không có chuyện gì nữa.”
—–Hết—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.