Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Chương 7: Cô gái tới từ nội thành




Edit: Gió
Nghe chú Hai nói cũng không chắc chắn, tôi biết mọi chuyện không đơn giản, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Dường như nhìn ra sự lo lắng của mọi người, chú Hai bổ sung thêm một câu: “Mọi người yên tâm đi, có Niếp Văn Sơn ta ở đây, thứ gì cũng không dám làm càn.”
Nghe chú Hai nói tự tin như vậy, bà con cũng yên tâm mấy phần.
Sau đó, chú Hai bảo trưởng thôn sai người xuống chân núi lấy lên mấy cuộn dây thừng, vây kín chu vi bốn phía cái hang giống như cảnh giới tuyến vậy, tôi và em gái về nhà lấy kiếm gỗ đào cho chú Hai và một bó lớn bùa chú, cầm lên sườn núi Đầu Chó. Chú Hai để những người khác rời khỏi sườn núi, chỉ còn lão trưởng thôn, tôi và em gái ở lại hỗ trợ.
Chúng tôi đem từng lá bùa vẽ đồ chú đỏ tươi treo dọc theo dây thừng, một lát sau, trên dây thừng đã treo đầy bùa chú, nhẹ nhàng lay động theo gió, lộ ra mấy phần uy nghiêm thần bí. Tôi thấy chú Hai một mình đi về phía cửa hang, trong tay cầm kiếm gỗ đào, chân đạp thất tinh*, quơ múa, miệng lẩm bẩm.
Qua một lúc lâu, chú Hai đột nhiên quát to một tiếng, cầm kiếm gỗ đào xuyên qua bùa chú nhuốm máu, xoạt một tiếng cắm vào bùn đất phía trước hang, giống như đang dùng kiếm trấn áp, ngăn cản thứ gì đó.
Khom người,há miệng thở dốc một lúc, chú Hai đi xuống, khi ông ấy đi tới trước mặt chúng tôi, tôi thấy mặt ông ấy đỏ lên, mệt đến muốn lả đi.
“Ba, ba không sao chứ?” Em gái nắm chặt tay chú Hai, lo lắng hỏi. Vừa mới hỏi xong, đột nhiên buông tay chú Hai ra, kinh hô một tiếng, “Ba, sao tay ba lạnh như vậy?”
Tôi cũng kinh hãi, vội cầm tay chú Hai xem thử, quả nhiên, thấy tay ông ấy lạnh như một khối hàn băng, nhịn không được hỏi: “Chú Hai, chú không sao chứ?”
“Không sao.” Chú Hai lắc đầu một cái. “Đi thôi, chúng ta trở về nhà thôi.”
Mặc dù, tôi và em gái lo lắng cho chú Hai, nhưng thấy ông ấy không nói nhiều, cũng không tiện hỏi lại.
Ngay sau đó, tôi, em gái, lão trưởng thôn và chú Hai rời khỏi sườn núi Đầu Chó.
Trong lúc đi xuống sườn núi, trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt, cảm thấy trong hắc động phía trên, có một con mắt thật to đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho lưng tôi không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Cuối cùng, tôi không nhịn được, quay đầu lại nhìn về phía cái hang trên sườn núi Đầu Chó. Vừa mới nhìn, tôi đã bị dọa đến thất thanh, hoảng hồn, ngã ngồi trên mặt đất.
“Anh, anh làm sao vậy?” Em gái lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ tôi đứng lên, hỏi.
Tôi hoảng sợ chỉ về phía cái hang trên sườn núi, run giọng nói: “Mọi người nhìn, mọi người nhìn xem…”
“Nhìn cái gì?” Em gái nhìn thoáng qua cái hang, khó hiểu nhìn về phía tôi, lẩm bẩm nói.
Chú Hai và lão trưởng thôn nhìn thoáng qua cái hang, cũng quay đầu nghi ngờ nhìn tôi.
“Tiểu Vũ, con thấy cái gì?” Chú Hai nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.
“Con… Vừa rồi, hình như con nhìn thấy một bóng người, mặc quần áo trắng…” Tôi không tự tin nói. Vừa rồi, thực sự tôi đã nhìn thấy một người mặc quần áo trắng đứng trước cửa hang, nhưng tôi chỉ chớp mắt một cái đã biến mất, chính tôi cũng hoài nghi không biết có phải mình bị hoa mắt hay không.
“Anh, phía trên không có cái gì mà, có phải anh bị hoa mắt không?” Em gái nói.
Tôi không nói gì, lão trưởng thôn và chú Hai kinh nghi bất định liếc tôi một cái, nhưng cũng không nói gì.
Bỗng nhiên, chú Hai chụp lấy vai tôi, vỗ nhẹ, nói: “Không sao, đi thôi.”
Lúc đó, tôi thực sự hy vọng là mình hoa mắt.
Hôm đó, toàn bộ thôn dân Vân Long Bá đều nghị luận về chuyện cái hang trên sườn núi Đầu Chó, một số thôn dân lúc trước không đi xem, buổi chiều cùng nhau kết bạn đi về phía núi Đầu Chó, nhưng bởi vì lão trưởng thôn đã nghiêm khắc cảnh cáo, mọi người không thể đến gần cái hang, nên những người này chỉ dám đứng xa xa dưới sườn núi nhìn lên.
Thím Hai nghe chúng tôi nói cái hang kinh khủng như thế nào nên cũng không dám đi xem.
Chuyện sườn núi Đầu Chó rất nhanh truyền sang các thôn kế bên, mỗi ngày tôi đều thấy người từ những thôn xung quanh đến thôn chúng tôi, nói muốn lên sườn núi Đầu Chó nhìn một cái. Lão trưởng thôn trông thấy những người này, nghiêm túc cảnh cáo, bảo bọn họ dù sao cũng không nên đến gần hang tối, tránh cho bọn họ tự rước họa vào thân. Đa số mọi người từ xa thấy bùa chú bay phấp phới trước cửa hang, biết rõ lợi hại, không đi lên nữa. Nhưng đến ngày thứ ba, có mấy người đàn ông từ Sư Nha Bá đến, ỷ mình gan lớn, không nghe lão trưởng thôn khuyên, nhất định muốn đi vào hang tối nhìn một chút.
Kết quả, mấy người đàn ông kia vừa vào không bao lâu, đã kêu khóc om sòm, kêu cha gọi mẹ lao xuống chân núi.
Lúc ấy, tôi cũng ở đó, thấy mấy gã đàn ông như trâu cao ngựa lớn sợ choáng váng chạy xuống chân núi, vô cùng vui vẻ. Không phải là tôi cười trên sự đau khổ của người khác, mà bởi vì trải qua chuyện chú Hai ở Sư Nha Bá, khiến tôi không có hảo cảm với tất cả người Sư Nha Bá. Huống hồ, mấy gã này là tự tìm đến.
Sau đó, tôi nghe nói, mấy gã này sau khi trở về đều trở thành đồ vô dụng, một người bị liệt, một người ngớ ngẩn, hai người khác biến thành người thực vật, muốn sống không được mà chết cũng không xong. Có bốn gã đó làm gương, dần dần người ở những thôn khác cũng không dám đến xem cái hang trên sườn núi Đầu Chó nữa. Tôi nghe thím Hai nói, rất nhiều người bên ngoài thôn đều gọi cái hang này là Hang Quỷ, truyền đi vô cùng thần kỳ, vô cùng kinh khủng.
Hang Quỷ, tôi cảm thấy cái tên này cũng không tồi. Thật lòng mà nói, tôi cũng rất tò mò về Hang Quỷ. Nhưng tôi biết lợi hại trong đó, nên cũng không dám tùy tiện đi xem.
Tôi vốn cho rằng chuyện Hang Quỷ cứ thế là kết thúc.
Nhưng không quá hai ngày sau, lại thêm một bi kịch nữa xảy ra.
Hôm đó, tôi và em gái đi hái ớt, lúc về tới cửa thôn, thấy có mấy nam nữ trẻ tuổi lưng đeo ba lô đang đứng ở cửa thôn, nhìn ngó vào phía trong thôn, nhỏ giọng bàn bạc cái gì đó. Tôi thấy quần áo của bọn họ và người trong thôn rất khác nhau, gọn gàng, sạch sẽ, tươi sáng, nghĩ bọn họ có thể là từ nội thành tới. Nói đến chỗ chúng tôi, non xanh nước biếc, ngày trước, khi chưa có chuyện đặc biệt này, vào mùa hè cũng có một số người từ thành phố đến những mỏm núi xung quanh du ngoạn, cho nên cũng không lấy làm kỳ lạ. Nhưng bởi vì vừa xuất hiện chuyện Hang Quỷ trên núi Đầu Chó, cho nên tôi không khỏi hoài nghi, mấy người này vì nghe danh mà đến, muốn đi vào Hang Quỷ thám hiểm một phen, trong lòng hơi trầm xuống.
Thấy tôi và em gái thoáng đến gần, mấy nam nữ lập tức chú ý đến chúng tôi. Một cô gái mặc quần short, áo phông màu xanh nhạt, đội mũ lưỡi trai, dáng người thon thả, tươi cười đi tới trước mặt chúng tôi.
“Xin chào anh đẹp trai, em gái nhỏ, tôi là Triệu Ngọc Nhi, tôi và mấy người bạn của tôi cố ý từ nội thành đến đây thăm quan.” Cô gái tươi cười xinh đẹp nói.
Thấy cô ta cố tình chỉ ra bản thân mình từ nội thành tới, lại còn có chút đắc ý, tôi có chút khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Triệu Ngọc Nhi không trả lời mà lấy từ trong ba lô ra mấy thanh sô cô la, đưa về phía chúng tôi, ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Trên người tôi không mang theo thứ gì, chỉ có mấy thanh sô cô la, hy vọng hai người đừng để bụng.”
Tôi cũng không nhận sô cô la của cô ta, khẽ cười một tiếng nói. “Không cần phải hối lộ chúng tôi, có việc gì nói đi.” Nghĩ thầm, nếu thật muốn hối lộ, mấy thanh sô cô la này thì tính là cái gì, những người thành phố này đều cho là dân quê chúng tôi chưa từng được ăn sô cô la sao? Hình như thực sự là chưa từng ăn, nhưng đừng nghĩ đem mấy thanh sô cô la là đã mua chuộc được chúng tôi. Chúng tôi bằng lòng chỉ đường, cũng là xuất phát từ lòng tốt của chúng tôi mà thôi.
Tôi ra hiệu bảo em gái nhận lấy sô cô la.
Triệu Ngọc Nhi bị lời của tôi chọc cười, cười khúc khích, cười tươi như hoa, nói: “Anh đẹp trai nói chuyện thật đáng yêu.”
“Đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì mau nói đi, chúng tôi không có nhiều thời gian.” Tôi mất kiên nhẫn nói.
Triệu Ngọc Nhi lắc đầu bất đắc dĩ, thu lại nụ cười, nói: “Là như vậy, chúng tôi muốn lên sườn núi Đầu Chó xem một chút, anh có thể …”
Tôi hơi biến sắc mặt, cắt ngang lời cô ta, nói: “Các người muốn lên núi Đầu Chó làm gì?”
“Đi du ngoạn.” Triệu Ngọc Nhi vuốt vuốt tay nói.
Tôi khẽ hít một hơi nói: “Các người không thể đi.” Tôi không muốn nhìn thấy một đại mỹ nhân như cô ấy bị hù dọa trở thành một người ngớ ngẩn hay một người thực vật, bốn gã Sư Nha Bá chính là một bài học xương máu.
“Vì sao?” Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mi thanh tú, khó hiểu nhìn tôi.
“Trước khi đến đây, chắc hẳn các ngươi đã nghe chuyện Hang Quỷ trên sườn núi Đầu Chó rồi chứ?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Ba nam một nữ vẫn luôn đứng phía sau nghe tôi và Triệu Ngọc Nhi nói chuyện, nghe thấy tôi nhắc đến Hang Quỷ, không khỏi kinh hô một tiếng: “Hang Quỷ là thật!”
Triệu Ngọc Nhi rõ ràng cũng biến sắc, nhưng rất nhanh lại tươi cười, nói: “Quả thực mấy người chúng tôi nghe xong chuyện Hang Quỷ, hâm mộ danh tiếng nên mới đến đây, anh có thể chỉ đường cho chúng tôi không?”
“Các người đều đã nghe về Hang Quỷ còn muốn đi tìm chết?” Tôi không hiểu nhìn cô ta.
Triệu Ngọc Nhi mỉm cười, lắc đầu một cái, một thanh niên mặc áo phông hình Vua Hải Tặc phía sau, cảm thấy những lời của tôi giống như đang nói đùa, cười nói: “Người anh em, bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi, chẳng lẽ cậu vẫn muốn nói với chúng tôi, Hang Quỷ kia thực sự có quỷ?”
Trên thế giới này thực sự có quỷ sao? Nói thật, tôi cũng không quá chắc chắn, lớn bằng từng này, tôi đã từng gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng cũng chưa từng gặp qua ma quỷ. Chỉ có điều, tôi cảm thấy, quỷ này, thà tin là có thật còn hơn là không tin. Nghe xong lời của người thanh niên kia, tôi thực sự lo lắng cho mấy người hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật bọn họ, đối với việc coi thường quỷ tà, chính là tự chuốc lấy tai họa cho mình.
Than nhẹ một tiếng, tôi liếc mắt nhìn mấy người phía sau, nói: “Trong Hang Quỷ có quỷ thật hay không, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết lần trước có bốn người đàn ông không nghe lời khuyên, xông vào Hang Quỷ, kết quả một người bị dọa đến bại liệt, một người sợ đến ngớ ngẩn, còn hai người trở thành người thực vật.”
Chăm chú nghe tôi nói xong, sắc mặt mấy người không khỏi biến đổi. Triệu Ngọc Nhi nhìn em gái hỏi: “Em gái, đây là thật?”
Em gái gật đầu khẳng định.
Tôi nghĩ bọn họ bị hù dọa sẽ nghe lời khuyên, không ngờ, mấy người đó chỉ sửng sốt một chút, sau đó không ngừng reo hò.
“Mẹ nó, hóa ra là thật!”
“Quá kinh khủng, quá kích thích.”
“Nơi này, ta thích, ta phải đi.”
Nhìn bọn họ nhảy lên hoan hô, tôi và em gái ngây dại.
Triệu Ngọc Nhi nhìn tôi và em gái nghiêm túc nói: “Chúng tôi đặc biệt đến xem Hang Quỷ, phiền anh chỉ đường cho chúng tôi được không. Chúng tôi có thể trả thù lao cho anh.”
Người ta muốn tự đi tìm đương chết, tôi còn ngăn sao được, trong lòng tiếc nuối, thở dài một tiếng, nói: “Tôi có thể chỉ đường miễn phí cho mấy người, nhưng mà, aizzz, tôi nghiêm túc khuyến cáo các người, thực sự đừng mạo hiểm đi vào Hang Quỷ, chú Hai tôi đã dùng bùa chú phong ấn nơi đó, nếu mấy người đi vào trong đó, thực sự rất nguy hiểm.”
“Cám ơn anh đã nhắc nhở.” Triệu Ngọc Nhi nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Nhưng chúng tôi thực sự muốn đi vào đó xem một chút, anh sẽ giúp chúng tôi chứ.” Vừa nói, trong đôi mắt ướt của cô ấy vừa hiện lên ý cầu khẩn, hết sức động lòng người.
Tôi không nói gì, tôi và em gái nhìn nhau, khẽ lắc đầu, thở dài, nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn anh.” Triệu Ngọc Nhi vui vẻ nói.
Tôi vội vàng bổ sung thêm một câu: “Trước hết, mấy người đi về nhà tôi đã, tôi sẽ nói chú Hai vẽ cho mỗi người một lá bùa hộ mạng, hy vọng các người có thể an toàn.”
“Triệu Ngọc Nhi vui vẻ nói: “Vậy thì thực sự cảm ơn anh, hì hì, anh thật là một người tốt.”
Tôi không nói thêm gì nữa, cùng em gái đưa mấy người bọn họ về nhà.
Về đến nhà, tôi đem mọi chuyện nói lại cho chú Hai và thím Hai nghe. Thím Hai hoảng hốt, vội vàng muốn ra ngoài khuyên nhủ những đứa trẻ này. Bà ấy ra sân khuyên bọn Triệu Ngọc Nhi, tôi và chú Hai ở lại trong phòng, tôi nói: “Chú Hai, mấy thanh niên kia không biết Hang Quỷ lợi hại thế nào,chú đi khuyên họ đi.”
—–Hết—–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.