Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Chương 9: Xương trắng nhuốm máu!




Edit: Gió
Âm thanh này khiến tôi cảm thấy có phần quen thuộc, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
Nhất thời, toàn thân tôi căng cứng, nhìn chằm chằm vào cửa nhà chính, mắt cũng không dám chớp.
Lúc tôi đang nhớ lại tiếng ếch nhái ồm ộp này, bên ngoài lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi cũng biến mất, thời gian như ngừng lại. Tôi mơ hồ cảm giác được, bên ngoài sân đang có thứ gì đó, hiện tại, thứ đó và thứ ở trước cửa đang giằng co với nhau.
Lúc này, tôi chợt nhớ lại chuyện tôi gặp chú Hai nửa đêm hôm ấy. Khi ấy, hình như tôi cũng nghe thấy tiếng ếch nhái như thế này, sau đó, chú Hai từ chuồng heo đi ra.
Tôi thấy gai ốc cả người nổi hết lên, không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Đúng lúc này, tiếng chít chít kinh khủng bên ngoài lại vang lên, mang theo vài phần thị uy và nóng nảy. Âm thanh này vang lên, tiếng ếch nhái trong sân cũng vang lên theo, không chịu kém chút nào. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy trong sân chợt bịch một tiếng, âm thanh va chạm vang lên. Tiếng chít chít mãnh liệt vang lên, vang vọng khắp sân, ngay sau đó chợt đi xa, tiếng gió tà ào ào cũng biến mất.
Yên lặng mấy giây, trong sân vang lên hai tiếng ếch ồm ộp trầm thấp, không gian lại trở nên yên tĩnh, vắng lặng như trước.
Một trận gió đêm thổi qua, xung quanh lại rơi vào một mảnh an tĩnh.
Hàn ý tràn ngập lúc đầu từ từ rút đi, khiến cho bầu không khí lạnh giá, đè nén lúc trước cũng theo đó tiêu tan. Cảm thấy mối nguy hiểm bên ngoài đã qua đi, tôi chậm rãi thở ra một hơi, nhưng lại cảm nhận được có gì đó nói không nên lời. Ngẩn ngơ một lúc, tôi đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Thím Hai, em gái, không sao rồi.”
Trong phòng vang lên tiếng kinh ngạc khe khẽ của em gái, sau đó, tiếng bước chân vang lên, đi tới trước cửa dừng một chút, từ từ mở cửa ra. Cửa mở ra, tôi thấy thím Hai và em gái sắc mặt tái nhợt nhìn tôi, ngơ ngác không nói gì. Tôi khẽ hít sâu một hơi, nói: “Thứ bên ngoài đã đi rồi, không sao nữa.”
Nghe thấy tôi nói vậy, sắc mặt thím Hai và em gái mới thả lỏng một chút.
“Tiểu Vũ, con không sao chứ?” Thím Hai nhìn tôi, quan tâm hỏi.
Tôi lắc đầu một cái, nói: “Thím Hai, con không sao.”
“Anh, vừa rồi âm thanh bên ngoài là gì vậy, giống như tiếng chuột với tiếng cóc đang gọi nhau vậy, làm em sợ muốn chết.” Em gái kéo tay tôi, vẫn còn sợ hãi, nói.
Tôi cũng không biết thứ bên ngoài là cái gì, không biết trả lời thế nào, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu em gái an ủi.
“Đúng rồi, chú Hai con sao không dậy?” Thím Hai đột nhiên hỏi.
“Chú Hai không có ở trong phòng.” Tôi thật thà nói.
Trong nhà trồng thuốc lá, ban đêm, vẫn phải có người xuống phòng sấy thuốc cho thêm than, có lúc, để cho tiện, chú Hai ngủ luôn trên cái phản đơn giản ở phòng bên cạnh. Bây giờ, chú Hai không có trong phòng ngủ, chắc là đang ở đó.
Thím Hai nghĩ đến đây, kinh hãi, lo lắng nói: “Ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tôi suy nghĩ một chút nói: “Thím Hai, em gái, hai người ở lại trong này, con ra ngoài xem chú Hai.”
Tuy tôi cảm thấy nguy cơ bên ngoài đã được giải trừ, nhưng ai mà biết được cái thứ bên ngoài có quay trở lại hay không? Bây giờ, để cho thím Hai và em gái đi ra ngoài, tôi thực sự không yên tâm.
Em gái lại nói: “Anh, cả ba người chúng ta cùng đi, dù sao ba người vẫn tốt hơn một người.”
“Không cần.” Tôi lắc đầu nói: “Em và thím Hai ở lại để ý Triệu Ngọc Nhi, anh đi xem một chút, sẽ nhanh trở lại.”
Em gái còn muốn nói gì đó, thím Hai ngăn em ấy lại, nhìn tôi dặn dò: “Tiểu Vũ, con cẩn thận.”
Tôi gật đầu một cái, để cho thím Hai đóng cửa lại, sau đó đi tới trước cửa nhà chính, hít sâu một hơi, mở cửa ra. Một cơn gió đêm mát mẻ đập vào mặt, khiến tôi giật mình một cái. Bóng đêm yên tĩnh, ánh sao màu trắng bạc lẳng lặng chiếu rọi, gió đêm hiu hiu thổi, tất cả bình yên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đi tới sân, nhờ ánh sao, tôi thấy những bụi cỏ trên sân đều có dấu hiệu khô vàng, héo úa, không khỏi thất kinh. Khi tôi đang quan sát bụi cỏ, một tia sáng mờ nhạt phản chiếu từ đồ gốm sứ đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi ngồi xuống, cẩn thận gạt bụi cỏ ra, phát hiện ánh sáng này đúng là phát ra từ một cái tẩu thuốc bằng gốm. Đây là một cái tẩu thuốc kiểu cũ, những người già ở nông thôn vẫn thường dùng loại này. Tôi nhớ chú Hai cũng có một cái như vậy, nhưng sao lại rơi ở chỗ này?
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, nhặt cái tẩu thuốc lên bỏ vào túi, lại nhẹ nhàng, cẩn thận đi về phía phòng sấy thuốc phía sau nhà. Đi đến gần phòng sấy, tôi nghe thấy tiếng ngáy của chú Hai vang lên, dường như là ngủ rất say.
“Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi lớn như vậy cũng không thể khiến chú Hai giật mình tỉnh giấc sao?” Tôi thầm nghĩ, bước đến gần hơn, phát hiện chú Hai đang nằm trên tấm phản mộc, ngáy khò khò.
“Chú Hai!” Tôi khẽ lay chú Hai, gọi, “Chú Hai, tỉnh, tỉnh.”
Lay mấy cái chú Hai mới tỉnh lại, mờ màng dụi mắt, nhìn tôi hỏi: “Tiểu Vũ, sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi thẳng.
Chú Hai tỏ ra kinh hãi nói: “Con nói gì vậy?”
Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt của ông ấy, thấy phản ứng của ông ấy không có chút nào giống như giả vờ, có phần ngạc nhiên, nghi ngờ. Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức đem chuyện Triệu Ngọc Nhi kể lại một cách ngắn gọn. Chú Hai nghe xong giật mình, vội vàng rời giường, nói: “Mau, mang chú đi xem thế nào.”
Ông ấy kéo đôi dép lê lệt xệt, ngay lập tức cùng tôi đi về nhà chính. Tôi đi phía sau chú Hai, cảm thấy trên người chú Hai rất mát mẻ, giống như một cái điều hòa vậy, thậm chí còn có chút lành lạnh. Tâm tình tôi trở nên vô cùng phức tạp, không dám suy nghĩ gì nhiều, chỉ lẳng lặng đi phía sau.
Đi được một lúc, cuối cùng tôi cũng không nhịn được, gọi chú Hai lại, lôi cái tẩu thuốc trong túi ra, nói: “Chú Hai, cái này con vừa nhặt được trong sân, có phải của chú không?”
Chú Hai hoảng sợ nói: “Là của chú.”, sau đó như chợt bừng tỉnh, nói: “Hóa ra là rơi ở trong sân, làm ta đi tìm suốt ở trong phòng mà không thấy.” Nói xong, ông ấy cầm lấy cái tẩu thuốc, nhét vào túi mình, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Chúng tôi đi đến trước cửa lớn, đột nhiên có tiếng người nói chuyện ồn ào vang lên. Tôi thấy bác Cả còn có cả mấy chú bác nữa vừa đi vào sân nhà tôi vừa bàn luận gì đó, chú Hai lập tức xoay người vào sân, chào hỏi mọi người.
Thím Hai và em gái ở trong phòng, nghe thấy tiếng động cũng chạy ra ngoài. Thấy chú Hai bình yên vô sự, thím Hai và em gái cũng yên tâm. Chú Hai, bác Cả và mấy chú bác khác cùng thảo luận chuyện vừa rồi, giọng điệu có vẻ rất nghiêm trọng, nói được hai câu lại liếc mắt nhìn về phía sau núi.
“Văn Sơn, tôi nói này.” Bác Cả nhìn về phía sau núi, lo lắng nói, “Không phải lần trước chú đã dùng bùa chú phong ấn Hang Quỷ rồi sao? Sao bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này?”
Chú Hai chưa trả lời, chú Tư đã nhổ một bãi nước bọt, tức giận nói: “Anh Cả, chuyện này có gì mà khó hiểu? Lần trước anh Hai chắc chắn đã phong ấn Hang Quỷ, nhưng bây giờ nửa đêm nửa hôm ma quỷ lại lộng hành, còn không phải do mấy đứa ranh con đến từ nội thành quấy rầy nó? Cái gì mà không tin có quỷ, chỉ có lòng người sinh ra quỷ, đúng là nói xằng nói bậy! Bây giờ thì gặp báo ứng rồi…”
Thấy chú Tư càng nói càng hăng, bác Cả trừng mắt nhìn chú ấy một cái, nói: “Lão Tứ, bớt nói đi.”
Sau đó, chú Hai đưa bác Cả và mấy người khác vào nhà nhìn Triệu Ngọc Nhi một chút.
“Nói như vậy, trong năm người bọn họ, chỉ có cô gái này chạy được ra ngoài?” Bác Cả nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi, thở dài một tiếng.
“Bác Cả, cháu nghĩ là những người khác cũng chạy được ra, nhưng không chạy về đây thôi.” Tôi không muốn tình hình thêm bi quan, nói.
“Mấy đứa đó còn sống mới là lạ.” Chú Tư không khách khí chút nào nói. “Những người thành phố bọn họ luôn cho mình là người hiểu biết, trình độ cao, coi thường nông dân chúng ta, không nghe khuyên bảo, bây giờ thì xảy ra chuyện rồi.”
Tôi nhớ lại chiều hôm qua, không chỉ thím Hai, lão trưởng thôn, còn có rất nhiều người khác trong thôn đều khuyên bọn họ Triệu Ngọc Nhi không nên lên Hang Quỷ, nhưng bọn họ không nghe… Nhưng tôi cũng có phần tự trách mình, nếu chiều qua tôi cứng rắn ngăn cản bọn họ, có lẽ đã không xảy ra bi kịch này.
“Aizzz, lão Tứ, ngươi nói ít đi một chút, cũng không ai muốn nhìn thấy những đứa nhỏ này chết oan uổng như vậy.” Bác Cả tiếc nuối, nói.
Không lâu sau, tôi lại nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy lão trưởng thôn bị kinh động, cùng mấy thôn dân vội vàng chạy đến. Bọn họ nhìn thấy Triệu Ngọc Nhi, lại nghe bác Cả đơn giản nói lại mọi chuyện, đều giật mình hoảng hốt.
“Aizzz, thật đáng thương!” Lão trưởng thôn ngửa mặt lên trời than vãn, trong mắt hơi ươn ướt, nhìn chú Hai nói: “Văn Sơn, các cậu còn chờ gì nưa, mau gọi điện báo cảnh sát đi.”
Chú Hai đáp một tiếng, nhanh chóng đi gọi điện, nhưng bây giờ là hơn nửa đêm, đồn cảnh sát ở nông thôn hầu như không có ai túc trực, cho nên gọi mấy lần cũng không có ai nghe.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng tôi cảm thấy nặng nề khác thường, thấy Triệu Ngọc Nhi mặc dù hôn mê nhưng hô hấp đã bình thường trở lại, trong lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm một chút.
“Anh.” Em gái đi đến bên cạnh tôi lo âu hỏi: “Chị Triệu không sao chứ?”
“Yên tâm đi, cô ấy chỉ là quá sợ hãi thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi nói.
Sau nửa đêm, thôn dân lục tục kéo đến nhà chúng tôi nhìn Triệu Ngọc Nhi, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào đi ngủ. Vất vả chịu đựng đến bình minh, hầu như toàn bộ người của Vân Long Bá đều biết chuyện của bọn Triệu Ngọc Nhi. Nhưng mãi đến tám giờ sáng, bác Cả mới gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhân lúc cảnh sát chưa tới, lão trưởng thôn đưa theo một số người lớn tuổi đi lên phía sau sườn núi Đầu Chó. Tôi, em gái và chú Hai cũng đi theo, thím Hai ở lại chăm sóc Triệu Ngọc Nhi. Khi chúng tôi tới sườn núi Đầu Chó, thấy tình cảnh trước cửa hang, không khỏi hít một hơi khí lạnh, lảo đảo mấy cái.
Chỉ thấy trên bãi cỏ trước Hang Quỷ nhuộm đầy máu tươi, một ít xương trắng nhuốm máu vứt lung tung trên cỏ. Giống như một người ăn đùi gà xong, tùy tiện ném xương khắp nơi, vô cùng thê thảm. Em gái nhìn thấy, run lẩy bẩy, gắt gao nắm chặt tay tôi. Những người khác cũng hoảng sợ biến sắc, tình hình trước mắt, rõ ràng những người bạn của Triệu Ngọc Nhi đã bị thứ gì đó ăn tươi nuốt sống.
—–Hết—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.