Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Chương 2: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ




Tập quân sự nam riêng nữ riêng. Nam sinh có nam huấn luyện viên, nữ sinh có nữ huấn luyện viên. Sáng sớm đúng sáu giờ chúng tôi đến thao trường bắt đầu tập quân sự, tập đội hình, đội ngũ, hô khẩu hiệu, mãi tới tận 6 giờ tối mới được trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần về phòng tôi đều không thấy Ngô Thế Vinh. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy cậu ta ở sân tập quân sự, chẳng lẽ cậu ta không mệt mỏi sao?
Liên tục một tuần lễ như vậy, chỉ có ban ngày tôi mới có thể nhìn thấy Ngô Thế Vinh ở chỗ tập quân sự, còn buổi tối luôn luôn không thấy mặt hắn, không biết hắn chuồn đi đâu rồi. Mãi cho tới một ngày nọ tôi mới biết chuyện.
Hôm ấy là ngày tập quân sự cuối cùng, nhiệm vụ của chúng tôi là chạy bền 15 km. Từ sáu giờ sáng chúng tôi đã bắt đầu lên đường, đến buổi chiều hai giờ trở về thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy mọi người đều mệt mỏi, huấn luyện viên cho phép chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ, bởi vì khắp nơi đều là cát đá, cả lũ chúng tôi đành ngồi ngay ngắn trên nắp cống dẫn nước bên cạnh con mương ven đường. Lúc này Ngô Thế Vinh đột ngột rụng ‘bụp’ một cái xuống nước như trái chín, làm nước bắn lên tung tóe. Mấy người chúng tôi vội vàng chạy tới kéo hắn lên.
“Ngô Thế Vinh, cậu làm gì mà buổi tối không trở về phòng ngủ chứ? Cậu đã làm gì? Sao tự dưng lại ngã xuống nước như thế?” Ngô Thế Vinh miễn cưỡng mở mắt nhìn tôi một cái.
“Ban ngày tập quân sự, tối tôi ra quán internet chơi suốt đêm, liên tục bảy ngày, mệt mỏi tới mức đứng còn không vững, sao có thể không té xuống, sau này học chính thức không có thời gian chơi nữa rồi!” Ngô Thế Vinh vừa nói vừa dùng ánh mắt u oán nhìn tôi, bạn học bên cạnh nghe cậu ta nói vậy cũng không cười nổi....
Trải qua bảy ngày giày vò, đợt tập quân sự lần này cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm sau chúng tôi được nghỉ, ban ngày ở phòng ngủ no say nguyên một ngày, cơm trưa cũng không ăn. Buổi tối cùng Ngô Thế Vinh, Vương Học Binh tới căng tin ăn tối, trên đường trở về gặp được không ít mỹ nữ.
“Nhiếp Vũ, Ngô Thế Vinh, hai cậu có bạn gái chưa?” Vương Học Binh cười hì hì hỏi hai chúng tôi.
“Không có! Bây giờ vẫn đang FA, Vương Học Binh cậu thì sao?” Ngô Thế Vinh cũng lắc đầu, tôi trợn mắt nhìn hắn hé đôi mắt ti hí hỏi Vương Học Binh.
“Tôi cũng không. Tại nãy giờ thấy không ít mỹ nữ, thật muốn tán một em để làm bạn gái, cả ngày cả đêm đều muốn!” Vương Học Binh mê gái nhìn nữ sinh hấp dẫn đang đi phía trước.
Tôi cũng ngẩng đầu nhìn, nữ sinh kia thật sự không tệ, vóc dáng thanh mảnh cao chừng 1m60, tóc dài thướt tha, eo nhỏ, mông đầy đặn, mặc quần short màu đen ôm sát, bắp đùi thon dài phối hợp với vớ cao màu đen thật là đẹp, dáng đi uyển chuyển, khí chất phi phàm. Tôi nhìn mà cả kinh trong lòng, bóng lưng này sao lại quen thuộc như vậy chứ chứ.
“Tối hôm nay nghe nói có tổ chức dạ vũ mừng tân sinh viên, năm hai năm ba cũng có thể đi, lát nữa chúng đi xem một chút? Thấy sao?” Vương Học Binh nhìn mông nữ sinh đi phía trước, ánh mắt chòng chọc nóng bỏng.
“Tha cho tôi đi, cậu cũng không đến nỗi thiếu thốn thành ra như vậy chứ, nhìn chằm chằm mông người ta làm gì, sao không nhìn mặt?” Tôi cùng Ngô Thế Vinh cười nhạo hắn.
“Cậu đừng có giả bộ giả đứng đắn được không? Tôi cũng không tin buổi tối không ngủ được cậu không nghĩ tới phụ nữ, sáng sớm thức dậy tiểu đệ không có phản ứng sao? Tôi đây là phản ứng sinh lý bình thường biết không? Cậu với Ngô Thế Vinh suốt ngày bám dính lấy nhau cẩn thận không gay hết cả lũ đó! Lát nữa tôi đi dạ vũ, hai cậu có dám đi hay không? Không dám đi tôi tự đi.” Vương Học Binh lại ưỡn ngực lên khinh thường nhìn hai chúng tôi.
“Đi thì đi, ai sợ ai? Tôi cũng không phải gay, ngắm mỹ nữ ai mà không muốn?” Tôi tức giận đi theo Vương Học Binh đi về phía tổ chức dạ vũ.
Còn chưa tới phòng thí nghiệm thì đã nghe thấy tiếng nhạc điếc tai nhức óc vang lên, quảng trường trước phòng thí nghiệm có một cái loa cỡ lớn. Cạnh đó là một đám nữ sinh đang nhảy vũ điệu con thỏ, đám nam sinh gần đó ra sức chỉ trỏ, nữ sinh kia tóc dài đẹp mắt, nữ sinh kia mắt to. Chỉ chốc lát sau chúng tôi cũng đến bên cạnh.
” Này! Nhiếp Vũ, đây đều là nữ sinh cùng nhau nhảy, chúng ta không bon chen được, đi, chúng ta vào sàn nhảy bên trong. Bên trong đều là khiêu vũ đôi, chính là ôm nhau nhảy ha ha!” Vương Học Binh mê gái bước nhanh hơn.
Đi vào trong khu giảng đường, phòng học phòng thí nghiệm đều rộn rã tiếng nhạc. Mỗi một khóa sinh viên giống như đều có dạ vũ, đúng rồi hôm nay hình như là thứ bảy. Vào bên trong hành lang thấy trên một cánh cửa có viết ba chữ ‘khảo cổ hệ’ to mạ vàng, chúng tôi vội vàng đi tới. Đi tới cửa mới phát hiện chúng tôi đã tới trễ.
Tôi nhìn vào phía trong phòng, trong sàn nhảy lúc này đã có mấy đôi đang nhảy, một đám nam sinh đứng dựa vào bức tường phía nam, một đám nữ sinh đứng dựa vào bức tường phía bắc. Chờ một vũ điệu kết thúc, năm nam sinh và nữ sinh liền đi lên thay thế mấy đôi vừa nhảy xong, nhưng mà nam sinh và nữ sinh đều cặp đôi ngẫu nhiên, không nhất định ai nhảy với ai, tôi cùng hai tên kia cũng lấy can đảm đi qua xếp hàng.
“Cậu có đi nhanh lên không, rốt cuộc cậu có dám hay không, có phải đàn ông không thế?” Vương Học Binh vừa đi vừa thúc giục tôi.
Nói thật nông thôn chúng tôi không có hoạt động giải trí gì, duy nhất chỉ có mấy lần biểu diễn văn nghệ. Lên cấp hai tôi cũng có được khiêu vũ mấy lần, nhưng là trừ tay em gái ra, nữ sinh khác ngay cả tóc cũng chưa chạm qua, vì giành lại mặt mũi tôi nhắm mắt đi lên. Lúc này một bài hát vừa kết thúc, tôi vội vàng đi theo Vương Học Binh xếp hàng tiến lên.
Lúc này sắc trời đã đen kịt, ánh đèn trên sàn nhảy chợt lóe chợt tắt, không thấy rõ mặt người. Vào sàn nhảy, tim tôi đập liên hồi, giống như sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Lúc này bốn đôi kia đã bắt đầu nhảy, tôi nhìn nữ sinh đứng trước mình một chút, chiều cao hơn một mét sáu, vóc người cân đối, mặc áo phông trắng hơn nữa còn là loại crop top ngắn trên rốn, quần màu đen, chân thon dài đi vớ đen, tôi nhìn về phía ánh mắt nàng, thấy nàng đeo kính. Nữ sinh đưa tay ra ôm eo tôi trước, lúc chạm vào tôi, tôi cảm giác giống như bị điện giật vậy, tê tê lành lạnh. Tôi lấy can đảm đưa tay ôm eo nàng, tay vừa đụng đến mới cảm thấy eo nàng thật nhỏ, làn da trơn mịn, bộ ngực nữ tính đầy đặn hơi chạm vào tôi, mùi hương của phái nữ khiến tôi hồi hộp tới mức không thể hít thở... Tôi sắp không chịu nổi rồi.
“Nhiếp Vũ! Sao lại là cậu?” Đột nhiên nữ sinh tháo mắt kính xuống, lúc thấy rõ mặt nàng, tôi sợ ngây người.
“Triệu Ngọc Nhi! Sao cậu lại ở đây?” Tôi quá giật mình, không nghĩ sẽ gặp cô ấy ở chỗ này.
Có lẽ là hồi tưởng lại chuyện lúc ban đầu, đột nhiên mặt nàng đỏ bừng, buông lỏng eo tôi ra, tôi cũng vội vàng lui về sau một bước. Chúng tôi ra khỏi dạ vũ, Vương Học Binh cùng Ngô Thế Vinh vẫn còn ở bên trong nhảy.
“Triệu Ngọc Nhi tại sao cậu lại ở chỗ này chứ? Cậu học ngành nào năm thứ mấy?” Tôi cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, làm sao có thể khéo như vậy, thật là có duyên phận nha.
“Tôi là năm thứ nhất hệ khảo cổ, ngày hôm qua mới tập quân sự xong, ngày mai sẽ phải bắt đầu đi học, cậu thì sao, chắc cùng trường đi, cậu học ngành nào?” Triệu Ngọc Nhi cao hứng nhìn tôi.
“Sao có thể! Lúc tập quân sự tôi có thấy cậu đâu! Chúng ta là cùng một lớp!” Cùng lớp cùng lớp, trong lòng tôi âm thầm cao hứng.
“Cái gì? Chúng ta học chung lớp? Tập quân sự tôi cũng không thấy cậu? À đúng rồi tập quân sự nam nữ tách ra mà, hèn gì, mà cũng quá trùng hợp đi?” Vừa nói Triệu Ngọc Nhi vừa ngồi xuống ghế băng bên cạnh tôi.
“Lần trước cậu tới chỗ bọn tôi chơi, cậu còn nhớ không? Thế nào? Bây giờ cậu thấy khá hơn chút nào không?” Không tới một tháng, nhìn Triệu Ngọc Nhi trước mặt phát hiện nàng càng ngày càng đẹp, vóc người cao gầy, bắp đùi thon dài, lỗ mũi hơi hếch, da vô cùng trắng nõn, tóc đen dài rũ xuống trước ngực, che đi hai chỗ đầy đặn.
“Lần trước may nhờ cậu cứu tôi, nếu không chắc bây giờ tôi đã chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh đó rồi, lần đó hai bạn học của tôi thật thảm...” Vừa nói Triệu Ngọc Nhi vừa khóc, hai hàng nước mắt làm ướt gò má nàng, nàng miễn cưỡng dừng lại một chút lau khô nước mắt.
“Lần đó thật sự rất nguy hiểm, tôi cũng là trong lúc vô tình thấy sắc trời có biến hóa mới tới nơi đó nhìn, không ngờ liền thấy cậu té xỉu, hy vọng cậu không nên quá để ở trong lòng, bây giờ không phải thật tốt sao? Hy vọng cậu quên chuyện bạn học đi, hết thảy rồi sẽ qua!” Tôi sợ nàng tiếp tục suy nghĩ chuyện không vui trước kia, an ủi nàng mấy câu.
“Đúng rồi, chú Hai thím Hai còn có em gái cậu đâu, bọn họ đang làm gì, có khỏe không?” Triệu Ngọc Nhi quan tâm nhìn tôi.
“Bọn họ xảy ra một ít chuyện, cậu không nên biết thì tốt hơn, không muốn nói với cậu, nói cũng vô ích.” Tôi có chút do dự, rốt cuộc có nên nói thật với nàng hay không, dù sao cũng là một người ngoài cuộc, hơn nữa cũng không quen thân.
“Sao? Bọn họ có chuyện gì? Chẳng lẽ chú Hai cậu cũng bị quỷ ăn?” Triệu Ngọc Nhi hoảng sợ nhìn tôi.
“Không phải, chú Hai tôi giống như bị trúng tà, không giống trước kia nữa, em gái tôi dường như bị nguyền rủa, mỗi ngày đều hôn mê không tỉnh, bây giờ tôi ở nhà chú Ba, chú tôi ở trên trấn Long Tuyền, nơi đó có một bệnh viện, thím Hai cũng ở đó...” Nhìn ánh mắt đơn thuần của Triệu Ngọc Nhi, tôi dứt khoát đem những chuyện này ra nói hết với nàng, giữ trong lòng thật sự là quá áp lực, rốt cuộc tìm được đối tượng để chia sẻ.
“Vậy cậu định làm sao bây giờ? Có phương pháp gì có thể cứu chú Hai và em gái cậu không? Có phải nên mời pháp sư lợi hại hơn không?” Triệu Ngọc Nhi chợt nắm lấy tay tôi.
“Tôi cũng không biết nơi nào có pháp sư cao cấp có thể giúp một tay, bây giờ tôi muốn ở đây học tập cho thật giỏi, chú Hai cho tôi một quyển sách gọi là 《 Cửu Ngự thần sách 》 bên trong ghi lại thật là nhiều pháp trận và điển cố khu ma, tôi định đọc hết quyển sách kia xem có giúp ích được gì không.
“《 Cửu Ngự thần sách 》? Đó là sách gì? Có thời gian có thể cho tôi xem một chút không? ” Nàng tò mò nhìn tôi.
” Được, hôm nào có thời gian sẽ cho cậu xem, biết đâu cậu đọc có thể hiểu rồi giúp tôi một tay thì sao, hắc hắc”, tôi cười hiểu ý. Nhìn Triệu Ngọc Nhi trước mặt, tôi không thể không nhớ lại dáng vẻ thê thảm của nàng một tháng trước, khi đó nàng thật rất đáng thương, nhưng bây giờ nhìn cứ như hai người.
“Vậy cậu nhất định phải mạnh mẽ lên, trong lòng đừng áp lực, cậu phải quyết tâm mới được, cũng không nên để chuyện này làm trễ nãi việc học hành của cậu” Triệu Ngọc Nhi vừa nói vừa giơ tay phải vuốt tóc, tôi ngạc nhiên phát hiện nàng vốn dĩ là một đại mỹ nữ tiêu chuẩn, chưa từng nhìn nàng gần tới như vậy, cánh mũi thật cao, lông mày cong cong, mắt to tròn, môi đỏ mọng quyến rũ.
“Tốt, cậu yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng học tập thật nhiều kiến thức, có một ngày tôi nhất định biết được em gái bị lời nguyền gì, cám ơn cậu quan tâm, Triệu Ngọc Nhi!” Tôi thật cao hứng vì gặp được người quen ở trường học, tâm tình mất mát nhất thời được an ủi.
“Sắc trời không còn sớm, tôi phải về nhà đây, nhà tôi ở ngay trong thành phố, tôi không ở ký túc xá, tối mai tan học tôi mời cậu ăn cơm, cậu nhất định phải tới nha!” Triệu Ngọc Nhi đứng dậy kéo kéo cánh tay tôi.
“Vậy ngại lắm, để bạn nữ mời cơm, tôi...” Tôi ấp a ấp úng không muốn trả lời, nói thật từ lúc chú Hai xảy ra chuyện, chú Ba cho tôi tiền sinh hoạt, tôi rất ngại hỏi tiền chú, mình ăn cơm còn không có, lấy cái gì mời nữ sinh ăn cơm đây.
“Không có chuyện gì, tôi nói tôi mời cậu, nếu cậu không tới thì đừng coi tôi là bạn!” Nói xong Triệu Ngọc Nhi đi, vừa đi vừa vẫy tay.
Nhìn bóng lưng nàng dần dần đi xa, đột nhiên tôi nghĩ tới em gái, em gái đáng thương của tôi, nụ cười của em từ từ hiện lên trong đầu, bây giờ cũng không biết em đã tỉnh hay chưa....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.