Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 2:




Tuy rằng sắp bị khiến cho phát rồ, thế nhưng vừa thấy mẫu thân tới, Thủy Đào Hoa cũng theo thói quen tự nhiên lộ ra kiều thái nữ nhi. Dù sao giả trang đã lâu, cũng biết phải làm sao.
Hắn nói nhỏ “Nương, người đã đến rồi a.”
Vương phi kỳ thực mỗi ngày tới hỏi cũng chỉ có mấy câu “Đào Hoa, hôm nay thân thể con thế nào?”
“Tốt thưa nương.”
“Tinh thần thế nào?”
“Cũng tốt, thưa nương.”
“Vậy ta an tâm rồi, từ hôm nay nương muốn đi miếu Quan Thế Âm bái lễ tạ thần, cảm tạ Bồ tát cho con sống đến lớn như bây giờ, tới lúc con mười tám tuổi ta cần phải đi lễ tạ. Nương có thể sẽ ở trong miếu một tháng, tháng này trong miếu sẽ làm pháp hội siêu độ vong hồn, nương muốn ở đó bái Bồ tát.”
Thủy Đào Hoa bật cười, hơn nữa cười rất ngọt ngào, bởi vì điều này có nghĩa là trong một tháng hắn sẽ không phải bị lão nương lôi đi xem bói.
“Nương, vậy sắp tới người nhớ bảo trọng một chút.”
“Được, ngoan.” Vương phi vừa cười vừa sờ vai Thủy Đào Hoa xong rồi mới đi ra.
Bà vừa đi ra ngoài, Thủy Đào Hoa lập tức sung sướng cười ha hả. Hắn chui ào vào chăn bông, an an tâm tâm, khoái khoái lạc lạc ngủ bù, hơn nữa còn đinh ninh chút nữa sẽ mơ thấy mộng đẹp, không hề biết rằng lúc này mới là mở đầu của cơn ác mộng mà thôi.
***
Đức vương gia đến miệng cũng méo đi mắt thì trừng trừng nhìn phía trước. Không thể nào? Đây quả thực là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Ở trước mắt ông là thái giám đang cầm thánh chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Vương gia, người vui đến thất thần sao? Mau tiếp chỉ a!”
Đức vương môi trắng bệnh, nuốt nước bọt thật mạnh. Gọi Đào Hoa đi gặp thánh thượng, sao lại phát sinh cái loại sự tình này chứ? Vạn nhất bị Hoàng thượng biết được nó là nam mặc nữ trang, lại đã từng được vương phi đưa theo tiến nội cung vốn chỉ cho phép nữ nhân, mà diện kiến thái hậu. Đây là tội khi quân, nhà ông có mấy trăm người sợ rằng cũng không đủ xử trảm.
“Công công, tiểu nữ quả thực thân thể không khỏe, lại yếu đuối, mang bệnh trong người, vậy nên trước giờ rất ít ra ngoài, sợ rằng không biết quy tắc sẽ gây kinh nhiễu thánh giá. Cầu công công bẩm báo lại với Hoàng thượng rằng tiểu nữ Đào Hoa vừa bị trúng gió đau đầu, cầu hoàng thượng đừng bắt nó tham gia yến hội.”
Vị công công này với Đức vương gia vốn trước nay qua lại thân thiết. Hắn thấp giọng nói “Đức vương gia, người lại gần đây một chút, nghe cho rõ.”
Đức vương gia vừa nhìn cử động của hắn, biết rằng công công còn có điều muốn nói riêng. Ông lập tức đuổi tạp nhân ra, tới gần công công.
Thấy xung quanh không còn ai, công công mới thấp giọng nói “Ta biết được tin này, hoàng thượng sở dĩ ban yến hội, tuy nói là hạ nhật thưởng hoa (thưởng thức hoa ngày hè), kỳ thực là đại hội tuyển thân.”
“Hoàng thượng muốn chọn tân phi hay sao?” Vậy càng không thể để Đào Hoa đi được.
“Không, Hoàng thượng đối với nữ sắc không mấy nhiệt tình, không phải muốn tuyển thục phi, mà là muốn thay Uy dương đại tướng quân tuyển thê.”
Nhắc tới Uy dương đại tướng quân, Đức vương gia lập tức giận dữ kêu lên “Là nhi tử của cái tên họ Lãng kia đúng không?”
“Đúng vậy, hắn hiện tại là người được Hoàng thượng trọng dụng nhất, lại đã đến tuổi thành thân. Tuy nói mấy ngày trước hắn bắt đạo tặc bị thương còn bị Hoàng thượng phạt không cho làm thị vệ trưởng nữa, thế nhưng mọi người đều biết Hoàng thượng đối hắn vẫn là rất quý trọng, nhiều lần gọi Ngự y tới nhà khám cho vết thương ở chân hắn. Ai nấy đều biết hắn là tâm phúc trong mắt Hoàng thượng. Vương gia, không ít nữ nhi của đại quan muốn gả cho hắn, hắn đều không để mắt, vậy nên Hoàng thượng mới muốn nữ nhi của hoàng tộc vương thân tới cho hắn xem. Vương gia, đây là cơ hội kết thân tốt a!”
Đức Vương nghe xong mặt biến sắc. Ông với Lãng gia có hiềm khích sâu đậm, sao có thể cùng bọn họ kết thành thân gia? “Ta không phải sống tám đời luỵ bại, cớ gì phải cùng sấu lão đầu vểnh râu trê kia kết thành thân gia? Ta tuyệt đối không cho Đào Hoa cưới hắn. Hơn nữa, Đào Hoa làm sao có thể xuất giá a? Nó là một, một…” Nói đến đây thì Đức vương không nói tiếp được nữa.
Công công nhỏ giọng khuyên bảo “Vương gia, người cùng nhà Lãng tướng quân trước nay không hợp mọi người đều biết, thế nhưng người ngẫm lại xem, người chỉ có một nữ nhi, Lãng tướng quân cũng chỉ có một nhi tử, nhi tử của ông ấy lại tiền đồ sáng lạn làm rạng rỡ gia môn, nữ nhi của người thì chưa bao giờ ra ngoài. Bên ngoài đồn rất khó nghe, nói Đào Hoa quận chúa không phải thiếu tay đứt chân thì cũng là mặt rỗ, có sẹo, béo bụng, mặt méo, bằng không tại sao mười tám tuổi còn chưa lấy ai?”
Đức vương gia cực kì sĩ diện, sao có thể chịu được người ta nói bậy. Hơn nữa Đào Hoa thực sự là rất đẹp. Thế nhưng nhi tử mình lớn lên so với nữ nhân còn đẹp hơn, hóa trang thành nữ đẹp đến độ người cha này còn có lúc tim đập bình bịch, bảo sao người làm cha như ông không phiền não!
“Nói bậy, Đào Hoa nhà ta thế gian vô song, ta thấy chính là cô nương đẹp nhất, đến ái phi của Hoàng thượng so ra còn kém. Ta không để nó ra ngoài là có nguyên nhân, bởi vì nó… nó…”
Đương nhiên không thể đem nguyên nhân thực sự ra nói cho những người khác biết, vậy nên ông đành thấp giọng xuống “Bởi vì nó thân thể yếu đuối, ra ngoài là trúng gió.”
Tiếp đó lại lớn giọng “Đào Hoa nhà ta vừa xinh vừa đáng yêu, hồi xưa đưa nó vào cung, Hoàng thái hậu nhìn thấy còn khen nó tướng mạo xinh đẹp, là một hảo hài tử có phúc khí, thậm chí còn ban thưởng trâm ngọc cho nó. Hoàng thái hậu rất khó lấy lòng mọi người đều biết, nhưng người vừa nhìn thấy Đào Hoa đã thích, như vậy cũng đủ biết Đào Hoa đẹp đến mức nào không phải sao?”
“Vương gia a, Đào Hoa quận chúa dù có xinh đẹp thế nào nhưng cũng chưa ai từng thấy qua a. Tất cả mọi người đều nói nữ nhi của Phúc vương gia, Tô Liên Liên, là kinh thành đệ nhất mỹ nữ. Đáng tiếc a! Trừ phi Đào Hoa quận chúa dáng vẻ đẹp hơn Liên Liên quận chúa, nếu không chẳng ai tin lời Vương gia nói.”
Đức vương không khỏi nhíu mày. Ông không dám để Đào Hoa ra ngoài chính là sợ hắn vừa ra sẽ khiến người khác tới cầu hôn. Ông làm sao có thể đem nhi tử gả đi được? Đến lúc đó chuyện bé xé ra to, tóm lại loại sự tình này nghìn vạn lần không thể để phát sinh.
“Công công, nói chung, Đào Hoa nhà ta không thể ra ngoài, ngươi về nói với Hoàng Thượng rằng nó ốm yếu, không thể tới được.”
Công công tiếp tục khuyên “Vương gia, Lãng tướng quân anh minh thần võ, có rất nhiều cô nương muốn gả cho hắn, người cũng đừng bỏ lỡ việc hôn nhân của nữ nhi mình. Hơn nữa, Hoàng thượng nói tất cả nữ nhi của hoàng tộc, vương thân đều phải tới, quận chúa nhà người không đi, ta thực sự không giúp được người, e rằng người phải tự mình tới nói với Hoàng thượng.”
“Cái này…”
Đức vương gia đang phiền não, không ngờ hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào, la lên “Vương gia, vị kia… vị kia… Lãng lão tướng quân tới.”
Đức vương gia vừa nghe thiên địch đến, sắc mặt lập tức trở nên ngang tàn, bất chấp công công đang truyền chỉ, tiếp lấy thánh chỉ rồi nói “Công công, đa tạ ngươi, ta sẽ tự mình tới nói với Hoàng thượng rằng Đào Hoa không thể đi, ngươi về trước đi!” rồi quay đầu lại ra lệnh cho tôi tớ “Tiễn công công ra cửa.”
***
Lãng lão tướng quân vừa uống trà vừa than phiền “Ai da, đây là tiếp đãi kiểu gì vậy? Trong phủ Đức vương không có bạc hay sao? Tại sao trà lại chán thế này a? Uống vào miệng càng thêm khô, chẳng như trà con ta mang về là thiên hạ đệ nhất hảo trà, do Hoàng thượng ban thưởng đó!”
Đức vương gia đi tới thở phì phì nói “Trà nhà ngươi ngon sao không biến về nhà mà uống! Phó tỳ đâu, đổ trà đi cho ta, sau này hắn tới không cần phụng trà nữa.”
Bị mắng không chỉ không tức mà Lãng lão tướng quân còn nở nụ cười, đến lông mày cũng nghiêng đi “Sao vậy a? Lão Đức, ngày hôm nay thật là nóng nảy đó, có phải biết được chuyện kia của nhi tử thông minh nhà ta rồi không? Hoàng thượng ân sủng nó, ban thưởng việc hôn nhân tốt cho nó, công công cũng đặc biệt nói cho ngươi rồi đúng không? Bảo nữ nhi của ngươi chuẩn bị cho tốt, còn tham gia yến hội của Hoàng thượng.”
“Nữ nhi của ta sẽ không đi.”
Lãng lão tướng quân cười đến rung cả ria mép, càng thêm châm chọc khiêu khích “Ngươi là sợ nữ nhi ngươi đi sẽ mất mặt xấu hổ đúng không? Nhi tử của ta cái gì cũng tốt, rất là khó tính, cô nương đẹp kiểu gì cũng không lọt vào mắt, ta còn đang mong nó sẽ cưới Liên Liên quận chúa a! Liên Liên quận chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nữ nhi nhà ngươi là thiên hạ đệ nhất sửu nữ (xấu xí), cùng ngang hàng đệ nhất, ngươi hẳn là cũng thấy tự hào lắm nhỉ.”
Nghe người này càng nói càng khó nghe, Vương gia bị kích phát tức “Nói bậy, tướng mạo nữ nhi nhà ta rất đẹp.”
Lãng lão tướng quân cười nhăn răng “Ai da! Ngươi cũng đừng phô trương nữa. Quận chúa nhà ai mười tám tuổi rồi còn không gả đi được a? Nếu không phải mặt mũi xấu xí, còn có nguyên nhân gì mà còn chưa thành thân? Có điều cái này cũng không thể trách nữ nhi ngươi, có một người cha dáng vẻ thế này, làm sao mà đẹp cho được.”
Tiếp đó, ông lại khoe khoang “Không như con ta, lão tử của nó như thế này, nó đương nhiên nhất biểu nhân tài (tuấn tú phi phàm). Ngươi không biết con ta vừa ra khỏi cửa, các cô nương đứng đầy đường nhìn nó chằm chằm đến độ con mắt muốn rớt ra ngoài. Ngươi không có nhi tử, không thể hiểu được loại cảm giác đó đâu. Thê thảm là, nữ nhi ngươi xấu tới độ không thể cho ngươi hưởng cảm giác này.”
Đức vương tức đến độ con mắt lồi ra. Lãng lão tướng quân cười ha hả đứng lên “Ta đi đây! Hôm nay vừa đi qua nhà ngươi thì thấy hơi mệt, mới vào ngồi một chút. Ta nói cái gì ngươi nếu nghe xong không hợp ý thì nghìn vạn lần cũng không nên để bụng, hahaha, nghìn vạn lần không nên để bụng a!”
Lãng lão tướng quân vừa cười vừa đi ra ngòai, hàm ý khiêu khích cực kì thâm sâu.
Đức vương gia mặt mũi tái mét, tức giận đến trên đầu bốc khói, kêu lên “Quả thực muốn chọc giận ta chết mà. Hắn không coi Đào Hoa nhà ta ra cái gì, lúc này đây ta liều mạng, dù là chết, cũng phải để cái tên nhi tử ngốc nhà họ Lãng kia bị Đào Hoa nhà ta cướp mất hồn phách, tương tư hồn vía lên mây.”
***
“Cha, cha phát điên rồi a, bảo con đi tiếp cận cái tên Lãng Đằng Dạ kia, con mặc kệ, con là nam a!”
Đức Vương gia lúc này còn quan tâm gì hắn là nam hay nữ, hung hãn nói “Dù sao con cũng phải đi cho ta rạng rỡ mặt mày, tốt nhất là quyến rũ được thằng kia; nếu không, cũng phải khiến toàn bộ kinh diễm một phen mới được. Nếu ta đi trên đường mà còn nghe được một câu là Đào Hoa quận chúa xấu như Đông Thi thì ta sẽ lột da con.”
Thủy Đào Hoa nghe xong quả thực muốn té xỉu luôn. Lão nương có vấn đề đã đành, tại sao đến lão cha cũng nói ra mấy lời loại này?
Hắn quát “Cha, cha không phải là muốn con hồi phục thân phận nam nhi hay sao?”
“Trước tiên cứ để chuyện này qua một bên đã. Nói chung con cứ làm cái việc kia cho tốt, ta tuyệt đối không cho phép sấu lão đầu kia lên mặt nói mấy lời sàm ngôn nữa.”
Đức vương gia nói xong lập tức đi ra ngoài. Thủy Đào Hoa tức đến đỏ mặt, biết ngay hóa ra là do lão cha của Lãng Đằng Dạ giờ trò quỷ. Lỗi của ai? Đương nhiên đều là của Lãng Đằng Dạ, vậy nên hắn tuyệt đối không thể cho Lãng Đằng Dạ có cơ hội sống yên ổn.
Thế nhưng bảo hắn đi quyến rũ Lãng Đằng Dạ? Chuyện đùa! Hắn đường đường là một đại nam nhân có chết cũng không làm ra chuyện hạ lưu như vậy. Trực tiếp tới cùng hắn đại đại phương lực kiền thượng một trận, đánh cho tên hỗn đản này mặt mũi bầm dập là được rồi. Kế hoạch đã có, đương nhiên lập tức hành động.
***
Đêm khuya là thời khắc người người đều ngủ say, ngoại trừ Thủy Đào Hoa đang lửa giận phừng phừng ra. Chỉ thấy hắn nhấc chân một cái, lập tức rời xa Đức vương phủ, thẳng đến chỗ kẻ hắn hận nhất – Lãng Đằng Dạ.
Hắn trước tiên từ trên nóc nhà quan sát bốn phía một hồi, xác định không có tạp nhân lát nữa can thiệp hắn cùng Lãng Đằng Dạ quyết đầu, hắn mới thả người nhảy xuống, chạm chân vào mặt đất, sau đó hướng phòng Lãng Đằng Dạ đi tới.
Vì cái gì hắn lại biết phòng của Lãng Đằng Dạ ở đâu? Buồn cười! Hắn hận Lãng Đằng Dạ thấu xương, từ tám trăm năm trước sớm đã nắm rõ mọi chuyện của tên này như lòng bàn tay rồi, đến việc Lãng Đằng Dạ đi hiệp kĩ nghe tiểu khúc (đại khái là đi đến chỗ lầu xanh tìm kĩ nữ đó), hắn cũng âm thầm theo. Dù sao thì biết mình biết người trăm trận trăm thắng là đạo lý bất biến nghìn đời. Hắn hận kẻ kia muốn chết đương nhiên đối với mọi hành động của kẻ đó đều nắm trong lòng bàn tay.
Trong phòng Lãng Đằng dạ tối đen, chứng tỏ hắn đang ngủ. Thủy Đào Hoa không chút khách khí đẩy cửa đi vào.
Lãng Đằng Dạ cảnh giác lập tức tỉnh lại, trong tay cầm lấy trường kiếm đặt bên giường, quát khẽ “Ai?”
“Là ta, ngươi đứng lên cho ta! Ta muốn cùng ngươi quyết đấu.” Hắn đêm tối xông vào phòng riêng của người ta, căn bản không phải cướp cạn thì cũng là kẻ trộm. Thế nhưng nghe khẩu khí hắn như thể hắn mới là chủ nhân ở đây, hoàn toàn không coi Lãng Đằng Dạ ra gì.
Lãng Đằng Dạ lạnh lùng ngồi dậy, xác định hắc y nhân trước mắt mình là người đêm kia ở hoàng cùng. Vì vậy, hắn bình tĩnh khinh bỉ nói “Ta không quyết đấu với loại người giấu mặt. Cởi diện tráo (mặt nạ) của ngươi ra, không thì cút đi!”
“Cởi thì cởi, sợ gì? Ta đã chờ ngày này lâu rồi, thâm thù đại hận của chúng ta nói đến ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Thủy Đào Hoa lập tức cởi diện tráo ra. Lãng Đằng Dạ muốn nhìn xuyên qua bóng đêm xem kĩ mặt người này, để dễ bề tróc nã, có điều ánh sáng quá yếu, hắn không thể nhìn rõ được. Thế nhưng hắn có thể khẳng định hắn không quen biết cái người này.
“Ta với ngươi có thù oán?” Lãng Đằng Dạ thử hỏi.
“Có, mà chính là thiên thù đại hận. Ít lời thôi! Nói chung ngươi đi ra cho ta, ta muốn một mình quyết đấu với ngươi. Ta đã nhịn ngươi lâu rồi, từ trước đến giờ, nếu không phải vì ngươi ta sẽ không bi thảm đến thế, thảm đến độ chính ta cũng muốn khóc. Còn nữa, ngươi lại còn tổ chức cái gì yến hội tuyển thân, hại ta… hại ta… Nói chung ngươi là cố ý muốn ta tức chết có phải không? Ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi. Lão tử hôm nay phải làm thịt ngươi, đem ngươi chặt thành ba trăm sáu mươi mảnh, mỗi ngày một miếng đem đi cho chó ăn.”
Hắn nói mỗi câu đều là đỗ kị xen lẫn với oán hận. Lãng Đằng Dạ nếu không phải xác định mình với người này không kết hận thù gì, cũng biết cái người này không phải một đại quan nào trong triều, hắn nhất định sẽ thực sự tin rằng mình đã đắc tội kẻ này. Có điều bất luận có phải là thật hay không, cũng không thể bỏ qua tội lẻn vào hoàng cung lúc trước.
“Nơi đây nhỏ hẹp, không thích hợp đơn đả độc đấu, chúng ta ra ngoài!”
Lãng Đằng Dạ đứng lên. Chân hắn tuy đã hồi phục bình thường nhưng vẫn có chút không linh hoạt, ngự y nói phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thì mới hoàn toàn bình phục như trước.
Vừa nhìn tư thế hắn đứng lên cứng ngắc, Thủy Đào Hoa bụng đầy tức giận đều biến mất, lúc này mới nhớ ra lần trước mình làm cho tên hỗn đản này khổ sở, khiến chân của hắn bị thương. Tuy rằng muốn cùng hắn quyết đấu nhưng không thể cứ như vậy thừa dịp người khác thân thể không khỏe để đánh nhau. Cho dù thắng cũng không có cái gì đáng để đắc ý cả.
Thủy Đào Hoa lập tức quát ngăn cản “Ngươi dừng lại cho ta, ngồi xuống, không được phép nhúc nhích.”
Lãng Đằng Dạ đang vội, thực không hiểu được hắc y tiểu tử này suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên lại lại kêu mình ngừng lại. Thấy hắn đi tới, toàn thân Lãng Đằng Dạ lập tức thủ thế.
Thủy Đào Hoa tức giận nói “Có phải là ta muốn giết ngươi đâu! Ngu, ta định xem chân ngươi thôi, duỗi ra đây.”
Lãng Đằng Dạ cứ tưởng mình nghe nhầm. Thế nhưng Thủy Đào Hoa chủ động ngồi xuống, giơ chân trái thụ thương của hắn lên, thay hắn xoa nhẹ một chút, nhẹ nhàng vỗ vào chân hắn vài cái, mắng “Ngự y thối, đem chân ngươi trị càng tệ hại hơn, thực sự phải bảo hắn đi học tập Miêu Cương Dược sư một chút. Dược sư chỉ cần tùy tiện trị cũng khỏi, lão kia trị lâu như vậy còn không ra đâu vào đâu, đích thị là lang băm!”
Chưa bao giờ nghe ai lại phê bình ngự y y thuật kém cỏi. Lãng Đằng Dạ trầm ổn nhìn ngươi đang ngồi bên chân mình, lạnh lùng nói “Buông ra, không cần ngươi giả vờ hảo tâm.”
Thủy Đào Hoa tức giận kêu lên “Ta cứ không buông đấy, thế nào? Ngươi cắn ta a, ta càng muốn chữa cho chân ngươi, cho ngươi cả đời mắc nợ ta, cả đời cũng trả không hết.” Cha của Lãng Đằng Dạ mỗi lần nói chuyện với cha mình thì khiến lão cha tức giận muốn chết. Hiện tại nghe hắn nói bản thân cũng muốn tức chết, xem ra đây là ngoài tầm kiểm soát của bản thân.
Nói xong, Thủy Đào Hoa đẩy Lãng Đằng Dạ xuống giường.
Lãng Đằng Dạ thấp giọng nói “Ta muốn đốt đèn lên.”
“Liên quan gì? Sợ ta ăn ngươi?”
“Là để phòng ngươi động tay động chân.”
Nghe xong khiến người ta phải nổi gân xanh. Thủy Đào Hoa lập tức đập bàn căm tức nhìn hắn. “Ta động thủ với ngươi. Mẹ nó, đúng là ‘chó cắn Lữ Đồng Tân’, ngươi không nhìn ra hảo tâm của người ta. Đốt đèn thì đốt, cho dù là ta muốn ăn ngươi cũng muốn sáng sáng tỏ tỏ mà đem ngươi xực vào bụng, ngươi mới biết đối thủ của ngươi có cái hình dạng gì.”
(Lữ Đồng Tân nuôi chó, một hôm mặc áo mới về nhà con chó không nhận ra nên cắn Lữ Đồng Tân. Câu này ý là không biết phân biệt tốt xấu)
Thủy Đào Hoa kích động không kiềm chế được, lập tức đốt lên một ngọn đèn dầu. Hỏa quang chiếu sáng toàn bộ, đương nhiên cũng khiến gương mặt Thủy Đào Hoa hiện ra rõ ràng.
Lãng Đằng Dạ ngẩn người. Hóa ra hắc y nhân này tuổi còn trẻ, chỉ là một thiếu niên mà thôi, hơn nữa môi điểm chu sa, diện mạo bạch tịnh, nhãn mục như tinh tú, xem ra cực kỳ tuấn tú, không quá chú ý xấu đẹp tóc để tóc rối tung tùy ý, nhưng càng tôn lên tuyệt đại giai dung của hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tám đời chưa từng thấy qua mỹ nam tử a! Muốn nhìn cũng được thôi, nộp một trăm lượng bạc thì cho nhìn.”
Thủy Đào Hoa tức giận làm ồn, nhưng sắc mặt Lãng Đằng Dạ không biến đổi. Thủy Đào Hoa ngồi trên giường hắn, đang giơ chân trái hắn lên, tiện lấy ra dược cao mang theo người, bôi một chút lên chân Lãng Đằng Dạ, thấp giọng nói “Đây là ta thiên cầu vạn van mới xin được Dược sư, đảm bảo là rất hữu hiệu.”
Nhưng mà dược cao vừa chạm vào chân, Lãng Đằng Dạ liền kêu lên, bởi vì chỗ bị dược cao dính vào đều đau đến tê dại.
Thủy Đào Hoa chưa từng xoa dược cao này, không ngờ kết quả lại như vậy. Hắn cũng lấy làm kinh hãi “Sao vậy? Đau lắm hả?”
“Ngươi hạ độc gì?”
Lãng Đằng Dạ kéo vai hắn, hầu như muốn xé đứt tay hắn.
Thủy Đào Hoa không ngờ hắn lại phản kích lại như vậy, đau đến sắc mặt hơi trắng bệch, cố gắng đẩy tay hắn ra.
“Ta nếu muốn hại ngươi sẽ không làm vậy, đại trượng phu đi ngay ngồi thẳng, việc gì phải lạm dụng tới ba cái loại phương pháp hại người này.”
Hắn nói quả thật là có đạo lý. Lãng Đằng Dạ kêu thêm một tiếng đau đớn, tay nhũn ra buông xuống, bởi vì chỗ bị bôi dược cao giờ không chỉ là đau đến tê dại mà giống như bị vạn con kiến chui vào.
Thủy Đào Hoa giật mình kêu lên “Ngươi làm sao vậy? Đừng có dọa ta có được không?”
Lãng Đằng Dạ đẩy hắn xuống giường, Thủy Đào Hoa vội vàng đứng thẳng lên vỗ đầu nói “Quên mất, Dược sư từng nói phải hòa cùng với nước để dùng, ta lập tức đi lấy nước.”
Thủy Đào Hoa đem nước trong chén trà trên bàn bôi lên chân Lãng Đằng Dạ. Lãng Đằng Dạ lập tức thở hắt ra, đau đớn thấu xương biến thành cảm giác mát lạnh, thập phần thư sướng. Thủy Đào Hoa nhìn thấy hắn không nhíu mày nữa, tiến lên xoa bóp giúp hắn.
Lãng Đằng Dạ nhìn tiểu tử trước mặt. Thiếu niên này tựa hồ tâm địa không xấu, nhưng hắn vì cái gì lại xông vào hoàng cung, phạm vào thiên đại tử tội, cần phải hảo hảo hỏi cho rõ “Ngươi muốn ngọc tỷ làm gì?”
Thủy Đào Hoa trề môi “Cũng chả có gì, chưa từng thấy qua nên muốn tới xem.” Hắn bỗng nhiên trưng ra bộ mặt hung dữ “Thế nào? Không được sao?”
Mượn cớ kiểu này thì bất luận là ai cũng không thể tiếp thu. Lãng Đằng Dạ vì muốn tốt cho hắn, không khỏi thấp giọng khiển trách “Đây là thiên đại tử tội, ngươi cho là hay ho lắm sao?”
“Hay chứ, chỉ cần có thể khiến ngươi xoay như chong chóng là hay rồi.” Thủy Đào Hoa bất mãn nói “Vì cái gì ta phải chịu thống khổ? Ngươi lại có có thể khoái hoạt, đương nhiên muốn cho ngươi phải khó chịu mới được.”
Lãng Đằng Dạ đương nhiên hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.
Thủy Đào Hoa buông tay xuống, nhạt nhẽo nói “Không đánh nữa, hôm nào ta sẽ trở lại khiêu chiến với ngươi sau. Hôm nay ta không có hứng, không đánh được lại còn phải xoa chân giúp người khác, ta thật là ngốc.”
Trước khi rời đi, hắn bỗng nhiên liếc mắt quay lại căm hận nhìn Lãng Đằng Dạ, cực kỳ không vui hỏi “Uy! Ngươi thực sự muối cưới vợ hả?”
Hoàng thượng muốn tổ chức yến hội là vì chuyện tuyển thê của hắn, nếu không phải vương công quý tộc hoặc đạt quan quý nhân tuyệt đối không thể biết, thiếu niên này nói rõ ràng như vậy, mà mình lại chưa từng gặp qua hắn, điều này không khỏi khiến Lãng Đằng Dạ sinh nghi.
“Sao ngươi biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.