Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 3:




Móng tay đâm vào da trên ngực cũng không quá đau đớn, thế nhưng Hoa Tuyệt Hàn vung tay lên, không chút nào thương hương tiếc ngọc cho Tố Phi Ngôn một chưởng, một chưởng đó cực kỳ mạnh, đánh cho Tố Phi Ngôn nằm trên giường thổ huyết, vết máu nhiễm đầy giường, giống như hồng hoa nở rộ, lại cũng không đủ sức tự tử nữa.
“Muốn chết? Muốn chạy trốn? Ngươi toàn thân trên dưới đều là của ta, ta dễ dàng như vậy buông tha cho ngươi sao? Có phải ta đối với ngươi quá dễ dãi mới khiến ngươi làm càn như thế? Nếu không hảo hảo giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết. Ngươi đừng quên, ta là chung thú, tất thảy chung độc đều do ta sai khiến.”
“Ộc…”
Tố Phi Ngôn lần thứ hai thổ ra máu tươi, chung độc trong cơ thể đã đáp lời Hoa Tuyệt Hoàn mà sống động lên, xem ra Hoa Tuyệt Hàn đang kêu gọi chung độc trên người hắn, khiến thân thể hắn kịch liệt đau đớn như bị dao cắt, hai tay hư nhuyễn không có khí lực chống lại, trong lúc đau đớn ý thức gần như biết mất hoàn toàn.
Chân Tố Phi Ngôn bị tách mạnh ra, Hoa Tuyệt Hàn cố sức kéo một cái, quần dưới hạ thân hắn đã thành miếng vải rách bị vất sang một bên giường.
“A…Ô…” Tố Phi Ngôn phút chốc phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ.
Ngón tay Hoa Tuyệt Hàn đã mạnh mẽ tiến nhập vào tiểu huyệt chưa trơn của hắn, như thể muốn gây rối, không ngừng tiến vào bên trong. Thông đạo khô khốc như hoan nghênh sự tiếp xúc đó, lập tức gắt gao vây lấy ngón tay Hoa Tuyệt Hàn.
Tố Phi Ngôn cắn chặt môi dưới, trong miệng tràn đầy vị máu cay đắng, biểu tình đầy thống khổ không nói nên lời.
Động tác của Hoa Tuyệt Hàn trở nên nhẹ nhàng hơn, ngón tay tiến nhập một cách bừa bãi đổi thành vòng những đường tròn nho nhỏ, chạm nhẹ vào da thịt mềm mại mẫn cảm. Động tác hắn tuy rằng dịu dàng, nhưng lời nói ra khỏi miệng thì vô cùng tàn khốc.
“Ta sẽ không khiến ngươi đau dớn, ta muốn cho ngươi thoải mái mà rên lên, dâm đãng nâng eo, ôm lấy vai ta, van xin ta tiến nhập hết lần này tới lần khác, cho đến lúc lấp đầy hết trống rỗng trong cơ thể ngươi mới thôi. Ta muốn cho ngươi biết, ngươi ở trước mặt ta bất lực tới cỡ nào, ngoại trừ hướng ta cúi đầu thần phục ra, ngươi không còn con đường thứ hai có thể đi.”
Tiếng thở dốc của Tố Phi Ngôn rất nặng nề, thế nhưng ánh mắt băng lãnh của hắn không hề sợ hãi nhìn thẳng Hoa Tuyệt Hàn, thái độ dũng cảm không vì bị dằn vặt mà giảm bớt “Ngươi nói thế nào cũng được, bất luận kẻ nào dưới sự phát tác của chung độc còn không mặc cho ngươi xâu xé hay sao?”
Hoa Tuyệt Hàn cười to “Khích ta cũng vô ích, ta biết chung này có phương pháp thế nào, cũng tin rằng ngươi minh bạch. Cũng bởi vì biết muốn ngươi giết một trăm đồng nam, đồng nữ để giải độc là điều không thể xảy ra, vậy nên ta mới hạ ở trên người ngươi. Kích ta thu hồi chung độc thì dễ hơn, nhưng vấn đề ta không có lòng tốt như vậy, muốn dùng phép khích tướng với người tâm địa tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác lại còn tuyệt đỉnh thông minh như ta? Sặc, Tố Phi Ngôn ngươi không nên ngu ngốc như thế.”
Hoa Tuyệt Hàn cởi áo Tố Phi Ngôn mặc, nhẹ vuốt ve hồng nhị xinh đẹp run rẩy, khiến cho hắn thở hắt ra. Hoa Tuyệt Hàn nở nụ cười “Như vậy có cảm giác không? Có phải thắt lưng cảm thấy tê rần không?”
“Vô sỉ!” Tố Phi Ngôn khinh bỉ nói, tâm tình của Hoa Tuyệt Hàn ngược lại phi thường tốt. Hắn khẽ vuốt gương mặt Tố Phi Ngôn vừa bị hắn đánh tới đỏ lên, lau vết máu còn lưu lại “Xin lỗi, ta ra tay hơi mạnh, ta vốn không định dùng lực lớn như thế, đều do ngươi khiến ta tức phát điên. Ngươi là vật sở hữu của ta, có thể nào chưa được ta cho phép đã tự ý chết trước mặt ta?”
Tố Phi Ngôn cố sức quay mặt đi, Hoa Tuyệt Hàn trái lại lợi dụng tư thế này hôn lên tai hắn.
“Ta nhớ ngươi a, Tố Phi Ngôn, cảm giác trong cơ thể ngươi vừa ẩm vừa nóng, quấn lấy ta cấp tốc thở dốc, những sợi chỉ bạc mỹ lệ rơi trên người ta, ta rất nhanh có thể gặp lại. Vậy nên hiện tại ngươi mắng ta thế nào ta cũng không để ý đâu, chờ lát nữa, ngươi sẽ cầu xin ta nhanh một chút.”
Hắn hạ lưu dâm loạn, lời nói đắc ý liên tục tuôn ra, Tố Phi Ngôn không thể khước từ, để mặc hắn xâm lược.
Hoa Tuyệt Hàn vừa nói, vừa cởi khố đầu, lộ ra bộ vị dương cương bừng bừng phấn chấn trên người. Tố Phi Ngôn cũng nhìn thấy động tác của hắn, không khỏi khuất nhục cả người run lên.
Hoa Tuyệt Hàn thấy biểu tình hắn vừa thống khổ vừa khuất nhục, cười đến càng thêm đắc ý. Hắn dùng lực đẩy vào một cái, thân thể Tố Phi Ngôn lập tức rung động nảy lên, hắn lộ ra nụ cười như lang như hổ “Quả nhiên là vừa ẩm vừa nóng, cực kỳ tuyệt vời. Ngươi gắt gao quấn lấy ta, không chịu để ta đi! Cảm giác so với đêm đó còn tuyệt hơn nhiều lần, dù sao ngươi cũng đã có một lần kinh nghiệm rồi mà!”
Hắn rút ra một chút, lại mạnh mẽ đẩy vào, phương pháp như vậy dễ dàng khiến người kia tiếp thu cảm giác kịch liệt. Thân thể mảnh khảnh của Tố Phi Ngôn bị công kích, Hoa Tuyệt Hàn cố tình giữ tiết tấu như vậy, tốc độ nhưng càng lúc càng nhanh, khung giường vì vậy phát sinh tiếng kẽo kẹt.
Môi Tố Phi Ngôn càng mím chặt, mồ hôi cũng chảy nhiều hơn, thậm chí ướt hết vỏ gối, nhưng trên mặt chưa từng mất đi vẻ tiên diễm, chứng tỏ hắn cũng không phải không chút động lòng.
“Ngươi không kêu, ta sao có thể nghe được tiếng ngươi cầu xin tha thứu?”
Hoa Tuyệt Hàn lộ ra vẻ tươi cười xấu xa, hắn đem bản thân kiên quyết rút ra, có ý định nhẹ nhàng mơn trớn tại lối vào, nhưng thế nào cũng không tiến nhập vào trong cơ thể mềm mại của Tố Phi Ngôn, rồi lại khiêu khích chỗ đó của hắn lần nữa.
Nơi riêng tư của Tố Phi Ngôn vì không được ma sát mà kích động vạn phần, hiện tại lại trống rỗng đột ngột, cảm giác tê ngứa không chịu nổi lập tức xông lên, trên mặt cũng không kìm được hơi lộ ra vẻ bất mãn thống khổ. Hắn trắc trở thở dốc, nếu không phải bởi vì cực kỳ tự chủ, hắn từ lâu đã vươn tay kéo Hoa Tuyệt Hàn lại, cầu xin thỏa mãn dục vọng của mình.
“Ngươi thực sự là quá buông thả…”
Hoa Tuyệt Hàn cố ý lấy tay đụng chạm dục vọng mẫn cảm của hắn, Tố Phi Ngôn liều chết cắn môi dưới, không chịu phát ra âm thanh. Trong cơ thể hắn trống rỗng, hạ thân mềm mại lại bị cố ý xoa, hơn nữa hiệu lực của Hỉ tiên không thể chống đỡ, dù đem môi cắn đến chảy máu cũng không thể ngăn bản thân không có phản ứng.
“Đừng cắn nữa, dù sao ngươi cũng sẽ phải xin khoan dung thôi, hà tất phải phản kháng thừa thãi. Như vậy chỉ làm chính mình bị thương thôi, không có tác dụng gì đâu.”
Hoa Tuyệt Hàn cúi gương mặt anh tuấn như thần xuống, nhẹ chạm vào đôi môi đỏ mọng của Tố Phi Ngôn. Huống chi hắn không chỉ dùng miệng, lưỡi của hắn, răng của hắn tựa như cũng muốn kích thích môi Tố Phi Ngôn phản ứng lại, không ngừng khẽ cắn mút liếm, bất cứ chỗ nào cũng không buông tha.
Hắn lên tiếng tấm tắc “Hô, ngươi sao lại run lợi hại như vậy, thực sự thoải mái thế sao? Thoải mái tới mức không nói nên lời đúng không?”
“Hạ lưu… Ư ưm…”
Dường như chỉ cần Tố Phi Ngôn mở miệng, lúc không cắn chặt môi, Hoa Tuyệt Hàn liền ôm lấy thân thể hắn, bên dưới trong nháy mắt đem dương cương thật lớn của mình tiến vào. Trong cơ thể Tố Phi Ngôn dường như mong chờ đã lâu gắt gao bao lấy. Đôi mắt hắn nhắm lại, trên mặt là một mảng hỏa hồng nóng bỏng, một tiếng rên rỉ say lòng người từ trong miệng nhẹ nhàng xuất ra.
Nghe tiếng rên rỉ kiều mị như thế, Hoa Tuyệt Hàn hưng phấn tới mức toàn thân run lên, hạ thân hắn lại càng thêm xung động, sung mãn tới mức hầu như làm rách dũng đạo đang vây lấy nó.
Tố Phi Ngôn nhíu mày thở dốc, mị thanh gián đoạn rõ ràng truyền đến tai hai người.
“Buông ra…”
Vừa nghe chính mình phát sinh thanh âm vô sỉ như thế, Tố Phi Ngôn bỗng chốc phục hồi tinh thần cố sức đẩy Hoa Tuyệt Hàn ra. Hoa Tuyệt Hàn thì càng nhanh càng gấp hơn tiếp tục trùng nhập vào trong cơ thể hắn. Cánh tay Tố Phi Ngôn đang đẩy ra không tự chủ được buông thõng xuống, chỉ có thể bất lực đong đưa theo Hoa Tuyệt Hàn.
Trong cơ thể hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt, nhu cầu vô bờ bến càng thêm cuồng liệt, ngoại trừ khoái cảm trong cơ thể do dục hỏa cuồng thiêu, hắn không nghe thấy âm thanh gì bên ngoài nữa. Hắn đánh mất ý chí, chỉ có thể thuận theo khát vọng của mình
“Ư… a a… hnn…”
Dục hỏa thiêu đốt khiến Tố Phi Ngôn phát sinh thanh âm dục cầu bất mãn, hai tay hắn ôm cổ Hoa Tuyệt Hàn, vô thức cắn lên vai Hoa Tuyệt Hàn, chỉ bạc mỹ lệ không ngừng kịch liệt vung vẩy, hình thành một lưới bạc hoa mắt, vây quanh Hoa Tuyệt Hàn đang cùng hắn hoan ái.
Dục hỏa tựa như không ngừng nghỉ, từng trận chàng kích đều khiến hắn toàn thân run rẩy, mỗi lần rút ra đều khiến hắn trống rỗng mở miệng khẩn cầu không ngừng.
Ý chí, lý trí toàn bộ không còn tác dụng, lúc này ngoại trừ thỏa mãn thân thể thì tất cả đều không quan trọng.
***
Tố Phi Ngôn nằm trên giường chậm rãi thở dốc, dục hỏa trong cơ thể vì giao hợp nhiều lần mà tiêu tán, nhưng toàn thân hắn vô lực, một chút sức cũng không dùng được.
Hoa Tuyệt Hàn đã đi từ lâu, có điều hắn là cẩu của Hoa Tuyệt Hàn, lúc chơi chán rồi thì vô giá trị. Ấn ký giáng thanh sắc trên cổ hắn lại biến trở lại trắng nõn như cũ.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn dáng vẻ chật vật của mình, biểu tình lạnh lùng so với bình thường còn băng lãnh hơn vạn phần, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra hắn có bất cứ tâm tình gì.
Sắc trời hơi sáng, có tỳ nữ bưng nước nóng lên cùng một bộ đồ mới. Tuy rằng ánh mắt nàng hiếu ký liên tiếp nhìn Tố Phi Ngôn, thế nhưng lại không dám nói lỗ mãng, buông chậu nước nóng ra xong, chỉ dám yên lặng đứng một bên chờ sai khiến.
“Đi ra ngoài.” Tố Phi Ngôn lãnh đạm nói.
“Thế nhưng Hoa công tử nói…”
Tố Phi Ngôn lạnh lùng “Ta bảo ngươi đi ra ngoài…”
Hắn còn chưa nói xong, cả người đột nhiên từ trên giường ngã lộn xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, hô hấp ít dần, mặt đã trắng tới mức không giống người sống, ngực càng đau đến không nói nên lời.
Tỳ nữ bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vã muốn nâng hắn dậy, vừa tới gần lại bị Tố Phi Ngôn đẩy ra.
Tố Phi Ngôn luôn mặc trang phục không nhiễm chút bụi bẩn nào hiện tại tùy ý để cho mặt đất làm bẩn tuyệt thế lệ nhan của hắn..
“Thời gian, cho ta chút thời gian nữa, chỉ cần một chút nữa là được rồi…” Trong giọng hắn tràn ngập bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Tố Phi Ngôn dần dần có thể ngồi dậy, tỳ nữ đứng một bên hoang mang lo sợ theo dõi hắn, không biết hắn đến tột cùng là bị làm sao.
Ánh mắt Tố Phi Ngôn nhìn thẳng phía trước, một mảng ngây ngốc mờ mịt.
Từ cơn phát tác vừa nãy, xem ra hắn không còn nhiều thời gian, đến Hoa Tuyệt Hàn cũng chỉ cần liếc mắt đã biết hắn không sống lâu nữa. Thân thể hắn là dựa vào chung độc cùng độc huyết kỳ dị khó gặp mới có thể sống lâu như vậy, có điều hiện tại cũng đã tới cực hạn.
Đừng nói là phong lại Hoa Tuyệt Hàn, đến sử xuất một chung thuật bình thường cũng đã là chuyện không có khả năng. Sinh mệnh hắn từ lâu như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn một tâm nguyện, hắn không muốn chưa hoàn thành được đã chết đi như thế.
Ánh mắt Tố Phi Ngôn nhìn về phía ngoài cửa sổ, rơi vào một nơi mênh mang xa vời nào đó, như là chân trời ấy có người hắn nhung nhớ nhất đang đứng, dường như là người quan trọng nhất.
Vì người quan trọng này, hắn có thể vứt bỏ sinh mệnh, không cần tự tôn, cái gì cũng có thể bỏ. Chỉ cần trước khi chết có thể nhìn thấy người hắn quan tâm đó, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
***
Hoa Tuyệt Hàn rất thích đọc sách, thói quen này hình thành từ mối quan hệ với Tố Phi Ngôn, bởi vì ban đầu hắn chưa từng tiếp xúc với nhân loại, hơn nữa gặp được Tố Phi Ngôn không giống con người, khiến cho hắn hoàn toàn không thể lý giải hành vi của người đó.
Bất luận hắn sau khi ra khỏi băng động đã tiếp xúc với bao nhiều ngươi, tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng hết thảy đều không cách nào dùng ở trên người Tố Phi Ngôn, bởi vì không biết Tố Phi Ngôn đến tột cùng là đang suy nghĩ gì.
Hắn minh bạch Tố Phi Ngôn cũng biết hắn tự ý vào nhà của Tố Phi Ngôn, vậy nên lúc trước thường để một quyển sách cho hắn đọc. Sách đó Tố Phi Ngôn cũng đã từng đọc, còn có cả lời giải thích ở đầu trang, từ lời giải thích đó hắn có thể mơ hồ nhìn ra suy nghĩ của Tố Phi Ngôn. Vậy nên từ đó về sau, sách trên giá trong nhà Tố Phi Ngôn hắn đều đọc qua.
Vốn Tố Phi Ngôn xem nhiều sách hơn hắn, không ngờ nửa năm sau, bởi vì hắn trí tuệ siêu phàm tuyệt luân, rất nhanh hắn đã đọc vượt cả Tố Phi Ngôn.
Từ đó về sau hắn bắt đầu mượn sách của người khác để đọc, đối với việc hắn có thể xuyên việt thời không, điểm ấy dễ như trở bàn tay, vậy nên đọc sách trở thành một trong các thú tiêu khiển của hắn.
Hắn thường mang theo người một quyển sách để đọc, là thời gian nhàn hạ thoải mái nhất, còn có thể đọc tới say mê, cho dù bên người có một ngọc thể mỹ nữ đang nằm ngang, đối với hắn mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng.
“Hoa công tử… ưm…”
Tiếng thở gấp tinh tế từ trong miệng mỹ nữ phát ra, nàng toàn thân hỏa nhiệt, cho dù thân thể xích lõa tiếp xúc với khí tức băng lãnh cũng không thể tiêu diệt lửa nóng từ trong cơ thể phát ra. Nàng  cần vị nam tử anh tuấn tuyệt thế bên cạnh này cho nàng kích thích trực tiếp nhất.
Mỹ nữ này là do lão vương gia đưa tới cho Hoa Tuyệt Hàn, tuy rằng đêm qua mới cùng Tố Phi Ngôn hoan ái một đêm, thế nhưng hắn vốn là chung thú, trong cơ thể có thú tính, nói về xung động sinh lý thì khả năng cũng khác hẳn với người thường, vậy nên có thể nói là tinh lực hơn người.
Hoa Tuyệt Hàn nhìn mỹ nữ mắt môi mang mị thái, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười tà ác phõng đãng.
Nụ cười của hắn tà dâm mà ngông ngênh, chứng tỏ hắn lúc hắn trà trộn ở nhân gian đã nếm hết tất cả cực lạc, hơn nữa có thể tới mức người bình thường vô pháp tưởng tượng.
Hơn nữa người bình thường căn bản không giống Tố Phi Ngôn hết lần này tới lần khác giáo huấn, thậm chí còn muốn phóng chung ở trên người hắn, phải ép buộc mới cùng mình giao hợp. Có nhiều nữ nhân nguyện ý nhảy vào lòng hắn, hơn nữa tràn ngập mị ý ôm hắn, khẩn cầu hắn cùng các nàng hoan ái một đêm.
Tố Phi Ngôn căn bản là không biết tốt xấu, khiến hắn lúc chơi đùa thấy chán nản hơn.
Có điều đôi khi cái sự kiên trì, thái độ cao ngạo của Tố Phi Ngôn lại khiến hắn nhịn không được âm thầm kính phục, lại nghĩ điểm này khác với người thường, khiến hắn tức giận rồi lại không đành lòng xuống tay giết.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Hoa Tuyệt Hàn đang hôn nhẹ mỹ nữ nóng bỏng bên cạnh, có điều ngay cả chỉ là một mùi hương nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng đủ cho hắn biết là ai vừa vào.
Thế nhưng một đêm hoan ái qua đi, hắn đối với Tố Phi Ngôn từ lâu đã không có hứng thú, dù sao so với chọn một tên ở trên giường chỉ muốn chết không muốn sống, chi bằng chọn một mỹ nữ tình nguyện kính dâng tất cả.
Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt từ ô cửa sổ phía sau Tố Phi Ngôn chiếu rọi mái tóc trắng bạc hơn tuyết của hắn, khiến hắn thoạt nhìn xinh đẹp không thực. Còn gương mặt hắn khuất sau âm u, khiến người khác không thấy rõ được biểu tình của hắn.
Hoa Tuyệt Hàn duy trì vẻ cười cợt như trước “Hiện tại ra vẻ xử nữ tiết nữ muốn đánh muốn giết cũng quá muộn rồi. Huống hồ đêm qua lúc sau cũng chính là ngươi cam tâm tình nguyện, nếu muốn giết ta, ngươi căn bản là không giết được. Ngươi tự nhận thức rồi đi đi, nếu lúc nào ta có hứng thú, ta sẽ lại tìm ngươi ở trên giường ôn lại chuyện cũ.”
Tố Phi Ngôn đứng thẳng ở một bên, hắn nói lạnh như băng, như hồ nước trong suốt lạnh thấu xương, làm cho không nghe ra được tâm tình rối loạn “Thỉnh nàng ta ra ngoài, ta có việc cần bàn với ngươi.”
Mỹ nữ vặn vẹo thân thể, ôm lấy cổ Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn ngẩng đầu nhìn Tố Phi Ngôn, khí chất băng lãnh của Tố Phi Ngôn làm hắn mê muội. Hai mắt Tố Phi Ngôn tràn ra thạch bàn quang mang sắc nhọn, không có nhân khí, chỉ có vẻ hờ hững hiểu rõ thế tục. Dù là thấy một mỹ nữ khỏa thân nằm trên giường hắn, người kia cũng vẫn như cũ một chút cũng không động lòng.
Trên đời này không ai có thể so được với Tố Phi Ngôn độc nhất vô nhị, so ra thì, mỹ nữ trên giường hoàn toàn mất đi sức hấp dẫn.
“Đi ra ngoài!” Hoa Tuyệt Hàn ngồi dậy, ngữ điệu lạnh lùng không nghe ra được vừa nãy tình nồng thế nào, quả thực đem mỹ nữ trở thành một thứ tùy lúc thì dùng, rồi lại tùy lúc coi như đồ chơi vứt đi.
Mỹ nữ còn muốn ôm cổ Hoa Tuyệt Hàn tiếp, thần sắc Hoa Tuyệt Hàn đột nhiên hiện lên một tia đẫm máu.
“Ta bảo ngươi đi ra ngoài, không nghe thấy sao?”
Lời hắn nói nghiêm lệ, cực kỳ dọa người, mỹ nữ túm lấy y phục chạy vội ra khỏi phòng.
“Người ta đã thỉnh ra ngoài, ngươi có chuyện gì quan trọng muốn bàn với ta? Trước đây ngươi vốn không thèm nhìn ta, hiện tại lại tìm ta bàn chuyện, thực sự là kỳ lạ.”
Tố Phi Ngôn không lãng phí thời gian, nói thẳng “Ta có thể cho ngươi sau khi ta chết trở thành Dược sư cùng chung độc sư tiếp theo ở Miêu Cương, có thể ở Miêu Cương sống an phận mà không có bất cứ kẻ nào hoài nghi tư cách của ngươi.”
Hoa Tuyệt Hàn bị chấn động, thế nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Hắn nhìn Tố Phi Ngôn băng lãnh, hờ hững, vô thức gõ nhẹ quyển sách trên tay (nãy giờ anh vẫn… đọc hả?:))), hiển nhiên đang tự hỏi hàm nghĩa thực sự ẩn sau những lời nói của Tố Phi Ngôn.
Hắn bất động thanh sắc cười nói “Nghe có vẻ mê người đấy, thế nhưng lộ ra quỷ dị, hơn nữa với năng lực của ta, dù làm hoàng đế cũng có thể, một Miêu Cương dược sư cùng chung độc sư nho nhỏ ngươi nghĩ có thể thỏa mãn được ta sao? Đừng quá coi thường ta.”
Giọng Tố Phi Ngôn vẫn băng lãnh như cũ, hơn nữa lạnh tới mức như sắp kết thành sương “Ta cũng có thể cho ngươi cưới được nữ tử đẹp nhất Miêu Cương, cho ngươi cuộc sống con người mà ngươi vẫn từng muốn.
Hoa Tuyệt Hàn nhíu mày, những lời này không nên là lời Tố Phi Ngôn nói.
Hắn nói thẳng “Tố Phi Ngôn, ta nói thật, hai điều kiện của ngươi không hẫp dẫn được ta, đôi mắt của ta không mê hoặc được ngươi, nhưng có thể mê hoặc được nam nhân, nữ nhân khắp thiên hạ, ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nếm qua nữ nhân sao? Đáng cười, đây rốt cuộc là điều kiện gì? Quả thực so với một hài đồng ba tuổi bịa chuyện còn buồn chán hơn, nếu ngươi còn nói năng buồn chán như thế nữa, mời lập tức đi ra cho, ta còn mỹ nữ khác muốn ôm đây!”
“Ta có thể…”
Hoa Tuyệt Hàn phút chốc ngắt lời Tố Phi Ngôn, ngữ khí lạnh lùng chứng tỏ hắn đã hết kiên trì “Quá nhàm chán, nhàm chán tới mức khiến ta muốn ngáp một cái. Tố Phi Ngôn, những lời nhàm chán như vậy thực sự từ miệng ngươi nói ra sao? Ta thực sự không thể tin ngươi lại nói ra được những lời nhạt nhẽo như thế, xem ra ta đã quá coi trọng ngươi, ngươi thực sự khiến ta thất vọng rồi.”
Tố Phi Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu vào dung nhan tuyệt diễm nhưng hàn lãnh hơn băng của hắn, đủ để khiến tất thảy những thứ xinh đẹp trở nên thất sắc “Nếu như là… được ta thì sao?”
Những lời này có sức rung động phi thường, khiến hai mắt Hoa Tuyệt Hàn chốc lát híp lại.
Hắn nhìn chằm chằm Tố Phi ngôn, chậm chạp nói “Có ý gì? Nói rõ một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.