Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 7:




Bên ngoài cuồng phong thổi vù vù, ánh mặt trời lúc chiều tà chiếu rọi một mảnh quang mang.
Trong phòng ngọn đèn dầu yếu ớt, Tố Phi Ngôn thần tình băng lãnh ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh đèn hoảng động thoạt nhìn tình cảnh có chút thê lương.
Trong vòng vài ngày hắn gầy đi nhanh chóng, chung độc trong cơ thể tăng nhanh quá mức, từ lâu đã ăn mòn cơ thể hắn. Thân thể hắn gầy trơ xương, cũng chứng tỏ hắn cách ngày chết không còn xa.
Hắc điêu lúc trước vẫn như hình với bóng giờ không bên người, hiện tại chỉ còn lại một mình hắn vượt qua thời gian khó khăn nhất trước khi chết. Còn Hoa Tuyệt Hàn ở cùng hắn từ lâu đã thành tình nhân của cô nương đẹp nhất Miêu Cương, cũng không thường ở nhà.
Hắn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, không bao lâu, chợt nghe thấy một giọng mà hắn muốn nghe vang lên.
“Tố Phi Ngôn, ta rốt cuộc có thể làm người khác yêu ta, Tố Phi Ngôn…” Hoa Tuyệt Hàn dọc theo đường đi hưng phấn hô to, đẩy cửa phòng ra nhìn thấy Tố Phi Ngôn thì lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
Vang lên tiếng gót chân hắn, hắn lôi cái ghế ra ngồi bên cạnh Tố Phi Ngôn “Hôm nay ta hôn cô nương đó, nàng cũng không cự tuyệt, trái lại toàn thân run rẩy ngã vào lòng ta, ta rốt cuộc đã làm nàng yêu ta, có đúng không?”
Tố Phi Ngôn nói nhàn nhạt “Không sai, nàng hẳn là yêu ngươi, ngươi là dược sư đời tiếp theo, nàng đương nhiên sẽ yêu ngươi.”
Hoa Tuyệt Hàn bất mãn nói “Tố Phi Ngôn, ý của ngươi là nếu ta không phải dược sư tiếp theo nàng căn bản sẽ không yêu ta?”
Khẩu khí của Tố Phi Ngôn càng thêm lãnh đạm “Cũng như nếu nàng không phải nữ tử đẹp nhất Miêu Cương thì ngươi theo đuổi nàng một chút cảm giác thành tựu cũng không có, ngươi cũng sẽ không chọn nàng không phải sao?”
Sắc mặt Hoa Tuyệt Hàn trở nên lạnh lùng hàn lệ “Tố Phi Ngôn, ngươi đang châm chọc ta, ta chọn người đẹp nhất thì có gì sai?”
Tố Phi Ngôn vẫn hờ hững như cũ “Ta cũng không nói ngươi chọn sai, Hoa Tuyệt Hàn, ta chỉ muốn nói cho ngươi, đây không phải là yêu thực sự, là yêu giả, quá hư huyễn, cũng đầy tính lựa chọn.”
Trong lòng Hoa Tuyệt Hàn rất không thừa nhận, không khỏi cười lạnh nói “Ngươi đang nói về chuyện yêu với ta? Đừng làm ta chết cười, với thể chất như ngươi, trên đời này căn bản không có người yêu ngươi, đến thân đệ đệ duy nhất ngươi yêu cũng ở xa tại Tô Châu, ngươi dựa vào cái gì mà lên mặt với ta?”
“Không sai, trên đời này đích xác không ai yêu ta.” Tố Phi Ngôn nhìn chăm chú gương mặt anh tuấn của Hoa Tuyệt Hàn, thấp giọng nói “Có điều là ngươi muốn ta nói thật, mà lời nói thật vốn khiến người khác khó tiếp thu, ta nói thật hay giả, với sự thông mình tài trí của ngươi, không lâu nữa sẽ biết.”
Câu trả lời của hắn khiến Hoa Tuyệt Hàn càng thêm phẫn nộ, sắc mặt hắn đông lại, lạnh lùng nói “Lên giường, cởi y vật ra!”
Tố Phi Ngôn đứng lên, chậm rãi cởi nút áo, đến lúc y phục đã rơi hết xuống đất hắn mới lên giường nằm xuống.
Hoa Tuyệt Hàn nắm cổ tay gầy gò của hắn, khẽ vuốt, tức giận vừa rồi thoáng cái tiêu tan thành mây khói “Mấy ngày nay ta không chú ý ngươi đã gầy nhiều như vậy, đau không?”
Chung độc quá nhiều đầy rẫy trong thân thể, cái loại thống khổ này không thể nói thành lời, nhưng Tố Phi Ngôn vẫn làm dáng vẻ lãnh đạm.
Hoa Tuyệt Hàn đưa tay vững vàng ôm hắn đặt lên đùi, hôn sợi tóc màu ngân bạch của hắn. Đột nhiên Hoa Tuyệt Hàn vươn tay, trong nháy mắt dùng Phong chung mở cửa sổ, để ánh trăng ngoài phòng chiếu vào trong, vừa vặn rơi xuống trên mái tóc lóng lánh ngân quang của Tố Phi Ngôn.
“Ta vẫn rất muốn lần thứ hai nhìn ánh trăng chiếu vào tóc ngươi, ôn lại tình cảnh lần đầu chúng ta gặp mặt, khi đó ngươi đẹp tới mức khiến ta ngừng thở, hiện tại cũng như vậy. Ngươi thật đẹp, Tố Phi Ngôn, ta chưa hề gặp qua ai đẹp hơn ngươi, ngươi khiến ta tức tới mức muốn giết ngươi, thế nhưng lại khiến ta nghĩ muốn hung hăng ôm ngươi, khiến cái miệng nhỏ nhắn độc ác của ngươi phát ra tiếng thở dốc.”
Tố Phi Ngôn không đáp lời, nhưng ánh mắt hắn cũng mông lung nhìn phía trước, hiển nhiên cũng đang nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Hoa Tuyệt Hàn.
Hoa Tuyệt Hàn giơ tay lên vuốt ve yết hầu của Tố Phi Ngôn, phía trên dần dần xuất hiện ấn ký giáng thanh sắc quen thuộc. (vậy mah lần trước đứa nào bảo thu hồi @_____@)
Thân thể đã kết hợp vô số lần, Tố Phi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi môi run run, chung phát tác khiến khuôn mặt hắn thêm hồng xinh đẹp cực kỳ. Hoa Tuyệt Hàn mê muội nhìn dáng vẻ tuyệt mỹ của hắn, nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng, hạ thân cũng đã không chờ được tiến thẳng vào cấm địa ngọt ngào của Tố Phi Ngôn.
“A a… A…” Tố Phi Ngôn gấp gáp thở dốc, cố sức cắn đầu vai Hoa Tuyệt Hàn.
Giọng Hoa Tuyệt Hàn tràn ngập dục vọng cùng ý muốn chiếm giữ, thắt lưng cấp tốc va chạm với Tố Phi Ngôn “Ngươi thật đẹp, Tố Phi Ngôn, ngươi cực kỳ xinh đẹp.”
Hắn cuồng dã hôn vành tai Tố Phi Ngôn, kích thích thính giác lúc này có vẻ quá mức yếu đuối của Tố Phi Ngôn, trầm thấp thốt ra lời yêu “Ta yêu ngươi, Tố Phi Ngôn, cả đời này ta chỉ yêu ngươi.”
“A…” Nghe vậy, Tố Phi Ngôn phút chốc chấn động, trên mặt xuất hiện biểu tình kỳ lạ, gắt gao nắm lấy chăn, toàn bộ thân thể bỗng nhiên co rúm lại kịch liệt. Hắn không khỏi ngẩng đầu lên, thở hổn hển tràn ngập mị ý.
Hoa Tuyệt Hàn kinh ngạc cười thành tiếng, không thể tin được mấy lời thuận miệng nói ra của mình lại có ảnh hưởng như vậy đối với Tố Phi Ngôn băng lãnh “Tố Phi Ngôn, những lời này cũng có tác dụng với ngươi sao? Ta cho rằng những lời này có thể nói với mọi người trong thiên hạ, thế nhưng ngươi một chút hiệu quả cũng không có! Hóa ra ngươi cũng như các cô nương kia thôi, đều thích ta nói nhưng lời này. Thân thể ngươi thậm chí thành thực tới mức gắt gao quấn lấy ta, không cho ta đi này!”
Thần sắc Tố Phi Ngôn khôi phục vẻ băng lãnh, thắt lưng hơi dao động, muốn đứng dậy.
Hoa Tuyệt Hàn hô hấp bất ổn quát “Chậm đã! Ngươi định làm gì, A a… Tố Phi Ngôn, ta bảo ngươi chậm đã!”
Tố Phi Ngôn vừa nghe, tận lực giãy dụa trên người hắn, nhiệt tình của Hoa Tuyệt Hàn thoáng chốc trút ra. Hắn xanh mặt, hiển nhiên là không dám tin việc mình không thể kéo dài lực, Tố Phi Ngôn chỉ khiêu khích rất nhỏ đã khiến hắn mất khống chế, thấy cực kỳ phẫn nộ.
Tố Phi Ngôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn vẻ lúng túng của hắn, lạnh lùng nói “Ta không cần phải nói ta yêu ngươi cũng đã khiến ngươi mất đi khống chế rồi không phải sao?”
Hoa Tuyệt Hàn thế mới biết Tố Phi Ngôn muốn trả đũa hắn, tâm tình rất tốt nở nụ cười, vuốt ve môi Tố Phi Ngôn, bất giác lộ ra nụ cười sủng nịch.
“Ngươi a, thực sự là khiến kẻ khác vừa yêu lại vừa hận, nguyên lai ta có yêu ngươi đối với ngươi cũng vô dụng, hại ta vừa mới vui vẻ một chút. Ngươi biết đấy, bất cứ cô nương nào nghe ta nói câu đó thì chân cũng bủn rủn mà nhìn ta. Tố Phi Ngôn, ngươi sai rồi, hơn nữa sai hoàn toàn, kỳ thực yêu chẳng có gì trắc trở, các nàng đều yêu ta, chỉ cần ta tùy tiện dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, các nàng sẽ chủ động hiến thân cho ta. Trên đời này yêu dễ đạt được như vậy, hại ta còn tưởng rằng có bao nhiêu trân quý, quả thực giống như phế vật có thể nhặt ở bất cứ đâu mà.”
Tố Phi Ngôn thần sắc buồn bã, không muốn nghe tiếp những lời này nữa. Hắn quấn lấy cổ Hoa Tuyệt Hàn, đem đôi môi đỏ mọng kiều diễm đặt lên môi Hoa Tuyệt Hàn “Ngươi có muốn làm hay không? Cơ thể ta nóng quá.”
Hoa Tuyệt Hàn ôm lấy hắn “Mỹ sắc như ngươi trước mặt ta, ta lại không ăn cả da cả xương ngươi thì còn gì là đạo lý.” Hắn đem hai chân Tố Phi Ngôn kéo ra, nhìn chăm chú vào chỗ hỏa nhiệt “Có điều, hành động vừa rồi đáng bị phạt, ta muốn cả đêm nay ngươi không rời giường được, thở dốc kêu tên ta.”
***
Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn cuồng hoan cả đêm, tới hừng đông toàn thân đầy mồ hôi.
Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve thân thể xích lõa của hắn, nhẹ giọng nói “Kịch liệt quá, không động đậy nổi nữa sao?”
“Ta còn có thể sống bao lâu?”
Hoa Tuyệt Hàn hiển nhiên cũng ngờ rằng Tố Phi Ngôn sẽ hỏi như vậy “Có đúng là cảm giác lần này chung không hữu dụng hay không? Bởi vì chung trong cơ thể ngươi quá nhiều, thân thể từ lâu không chịu đựng nổi. Kỳ thực kỳ chung càng về sau công hiệu sẽ càng kém, ngươi chỉ có thể sống thêm một ngày, ngày mai sẽ chết.”
Tố Phi Ngôn xoay mặt đi, không nói nữa, chờ hắn mở miệng lần thứ hai thì đã qua thời gian một chén trà nhỏ.
“Ta xin ngươi hai việc, có thể chứ?”
“Nói nghe xem.”
Tố Phi Ngôn thấp giọng nói “Sau khi ta chết, nhớ kỹ đem thi thể ta hỏa táng. Trong cơ thể ta đều là độc, đến tro cốt có lẽ cũng mang kịch độc, ngươi đem tro cốt của ta đóng băng lại đừng để nó làm ô nhiễm đất Miêu Cương.” Hắn nhìn gương mặt tuấn tú của Hoa Tuyệt Hàn “Mong ngươi để ta ngày cuối cùng này được ở một mình, hôm sau sáng sớm ngươi hẵng trở về. Gian nhà này nếu ngươi thích thì giữ lại, không thì cứ bỏ hoang nó.”
Hoa Tuyệt Hàn vuốt ve ngón tay Tố Phi Ngôn “Tố Phi Ngôn, kỳ thực ta rất kính nể ngươi. Vốn trong cơ thể ngươi chung cùng huyết xảo diệu cân đối, giờ gắng gượng bỏ thêm kỳ chung vào để kéo dài tính mệnh, đừng nói cùng ta trên giường giao hợp, đến việc y phục ma sát vào da thịt cũng sẽ đau nhức tận tâm phế, người bình thường chắc đã ngất xỉu, ngươi vẫn hành động tự nhiên. Kỳ thực mỗi đêm ngươi đều đau đến không ngủ được đúng không? Tuy rằng sức chịu đựng của ngươi hơn người, thế nhưng bất quá cũng là thân thể con người máu thịt tạo thành mà thôi.”
Thấy Tố Phi Ngôn trầm mặc không nói, Hoa Tuyệt Hàn cười nhẹ “Kỳ thực ta rất muốn nhìn ngươi cuối cùng chết như thế nào. Tố Phi Ngôn, ta sinh ra để giết ngươi, nhiệm vụ lớn nhất của cả đời cũng là giết ngươi, ta đương nhiên đối với giờ khắc cuối cùng trước khi chết của ngươi phi thường hứng thú.”
“Chết chính là chết, bất luận là ai cũng như nhau.”
Tố Phi Ngôn trước nay không nói dối hắn, Hoa Tuyệt Hàn vừa nghe khẩu khí hắn chắc chắn như thế, nhất thời mất hăng hái “Được rồi, chuyện ngươi xin ta sẽ làm, hôm nay ta sẽ để ngươi một mình.” Đột nhiên hắn cười phóng đãng “Ta đây đi tìm cô nương đó, hôm qua nàng nói nàng thích ta, hôm nay nhất định sẽ càng thêm nhiệt tình.” Nói xong liền mặc quần áo đi ra ngoài.
Tố Phi Ngôn nhìn theo bóng Hoa Tuyệt Hàn rời đi. Đợi lúc hắn thực sự có thể ngồi dậy đã là buổi trưa. Hắn xuống giường, mặc quần áo đi giày, rời khỏi nhà mình hướng ra vùng hoang vu, đến băng động hắn đã từng đóng băng Hoa Tuyệt Hàn.
Hắn vào trong băng động, băng vẫn kết dày như thế, ở giữa nhưng từ lâu đã không còn thấy hình bóng Hoa Tuyệt Hàn. Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, nhãn thần mê ly nhìn tầng băng giữa trung tâm, như thể Hoa Tuyệt Hàn vẫn ở bên trong như trước. Hắn chậm rãi tới gần, vuốt ve men theo lớp băng, giống như hồi trước.
Lúc Tố Phi Ngôn đem môi nhẹ nhàng kề sát vào mặt băng thì, hắn có thể cảm thấy đau đớn mỗi lần hôn. Hắn nhẹ giọng thổ lộ bí mật chôn dấu dưới đáy lòng “Hoa Tuyệt Hàn, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…”
Thanh âm của hắn mỗi tiếng sau lại nhỏ hơn, chậm hơn tiếng trước, biểu cảm ưu sầu mà tuyệt mỹ.
Hắn đi ra khỏi cửa động, không ai biết hắn đã từng nói gì bên trong.
***
Ngày hôm sau Hoa Tuyệt Hàn về, đã thấy trên bàn bày những món ăn lạnh thích hợp, không khỏi cười nhẹ thành tiếng “Thực sự là đâu ra đấy, đến lúc sắp chết còn làm điểm tâm cho ta ăn. Tố Phi Ngôn, cho tới bây giờ ta cũng không hiểu nổi trong lòng ngươi nghĩ gì.”
Tố Phi Ngôn đã chết ở trên giường, ngón tay Hoa Tuyệt Hàn bắn một cái, đầu ngón tay toát ra một ngọn lửa “Ngươi nói muốn thiêu, vậy thiêu thôi, ta đây giúp ngươi hỏa táng.”
Ngọn lửa trên đầu ngón tay hắn bắn ra ngòai, y phục trên người Tố Phi Ngôn bắt đầu cháy, hỏa quang chiếu sáng tuyệt thế lãnh nhan của Tố Phi Ngôn. Hoa Tuyệt Hàn lại hối hận, hắn vung tay lên, ngọn lửa lập tức vô thanh vô tức biết mất.
Hoa Tuyệt Hàn ngồi vào cạnh giường, nhìn kiều nhan của Tố Phi Ngôn “Khuôn mặt này thiêu đi cũng đáng tiếc, dù sao ngươi chỉ là sợ thi thể ngươi làm ô nhiễm đất đai Miêu Cương thôi, ta đem ngươi vào băng động, như thế cũng bằng đem ngươi thiêu thành tro cốt.” Hắn lộ ra nụ cười bướng bỉnh “Hơn nữa ngươi đã đóng băng ta nhiều năm, hiện tại đến lượt ta đóng băng thi thể ngươi, coi như là báo một mối thù.”
Hoa Tuyệt Hàn ôm lấy thân thể Tố Phi Ngôn, sau đó không lâu liền đi tới băng động. Hắn đối với chỗ này căm thù đến tận xương tủy, đối với Tố Phi Ngôn có thể phong hắn lại càng bực cực kỳ, thế nhưng hiện tại tất cả đã khác rồi.
Hắn đem Tố Phi Ngôn phong ở trong băng động, không nhịn được nhìn thêm vài lần “Tố Phi Ngôn, cho dù chết ngươi vẫn đẹp như thế, ta phải đem chỗ này dùng chung độc hảo hảo phong lại, không cho bất cứ ai vào quấy rối ngươi.”
Hắn đem băng động phong lại, trở về căn nhà gỗ của Tố Phi Ngôn, ăn điểm tâm đêm qua Tố Phi Ngôn làm cho hắn.
Ăn xong, Hoa Tuyệt Hàn cảm thấy mỹ mãn tới mức ngáp dài một cái. Đêm hôm trước cùng Tố Phi Ngôn hoan ái cả đêm, hôm qua lại cùng cô nương đẹp nhất Miêu Cương quan hệ thân thiết. Hắn tuy là chung thú tinh lực hơn người, nhưng cũng sẽ mệt.
Hắn bò lên giường ngủ cả buổi sáng, đến buổi trưa, mới tới nhà cô nương kia xin cơm ăn.
***
Hoa Tuyệt Hàn không vì Tố Phi Ngôn chết đi mà thương tâm, hắn vẫn như trước sống tự tại.
Hắn không làm cơm, như vậy chẳng có gì phải thấy thẹn cả, hắn chỉ cần tung bạc ra, tự nhiên sẽ có người làm cơm cho hắn ăn. Sau khi ăn thức ăn Tố Phi Ngôn làm, hắn mới biết được cái gì là thiên hạ đệ nhất mỹ vị, vậy nên mỗi ngày đều ăn đồ Tố Phi Ngôn nấu. Hiện giờ Tố Phi Ngôn đã chết, hắn đương nhiên phải đi tìm một phiếu ăn dài ngày mới được. Người hắn nghĩ đến đầu tiên chính là cô nương mỹ lệ kia.
Hắn không biết cái gì gọi là khách khí, lập tức tới nhà người ta chực ăn. Nhà đó vốn cũng rất hiếu khách, Hoa Tuyệt Hàn lại là con rể tương lai, đương nhiên đem thức ăn ngon nhất lên.
Bụng Hoa Tuyệt Hàn đang đói, không ngờ tới ăn một miếng thiếu chút nữa thì nhổ ra, vị đạo quả thực một trời một vực so với Tố Phi Ngôn làm. Hắn tưởng mình nhầm, vì vậy lại ăn món thứ hai, lại càng thêm khó ăn, tới món thứ ba, thứ tư thì đáng sợ tới mức khiến hắn không cách nào hình dung được, thực sự không thể tin nổi trên đời này lại có thứ khó ăn như vậy.
Hắn lập tức xin kiếu, rời khỏi nhà cô nương đó đi tìm một cô nương khác.
Người nhà cô nương kia cũng đang ăn, lập tức nhiệt tình chào hỏi hắn. Hắn cũng tự nhiên không chút khách khí ngồi xuống, mới gắp một miếng, thiếu chút nữa thì nôn cả dạ dày ra.
Đây là thứ người ăn sao? Vị thực sự kinh khủng tới mức hắn không thể tả nổi. Từ trước đến nay hắn không phải là người tự ngược đãi bản thân, lập tức không ăn gì nữa mà đi.
Hoa Tuyệt Hàn đi liên tục vài nơi, nhưng đều là ăn một miếng liền thấy buồn nôn. Sau đó hắn hầu như cái gì cũng chưa ăn, đành phải đi tới bên suối uống nước, nhưng nước suối đó còn khó uống hơn nước trong nhà Tố Phi Ngôn gấp trăm lần. hắn bất đắc dĩ quay về nhà Tố Phi Ngôn uống nước, đến lúc uống hết một bát đầy mới cảm thấy thỏa mãn.
Tới tối nước cũng uống hết, bụng đói muốn chết, nhưng muốn hắn đi nấu cơm thì còn trắc trở gấp trăm lần bảo hắn đi giết người. Hắn đành phải tới nhà người khác ăn, dù là khó ăn thế nào cũng hơn là để bụng đói.
Hắn lại cùng cô nương mỹ lệ kia thân mật hơn mười ngày, ngày ngày trôi qua, hắn bắt đầu thấy thờ ơ dần, bởi vì cô nương đó nói vừa nhiều vừa nhảm, hơn nữa chẳng hề có trọng điểm, hắn nghe lâu thấy buồn chán, đến cái miệng trước nay thích cười giờ nhếch lên cũng lười.
Ngày buồn chán như thế, hắn sao có thể chịu tiếp. Thiếu mấy lời làm người khác tổn thương của Tố Phi Ngôn, hắn lại thấy bất thường, phiền muộn tới mức muốn giết người giải sầu. Chỉ có điều nhân khẩu ở Miêu Cương ít hơn Trung Nguyên, nếu có người chết mạc danh kỳ diệu, chẳng phải sẽ làm dư luận xôn xao sao. Huống hồ hắn cũng không muốn giết người chỗ Tố Phi Ngôn từng ở.
Thế nhưng trong lòng Hoa Tuyệt Hàn phi thường bực bội, vì vậy hắn chạy đến một chỗ sâu trong núi, một đêm giết hết động vật nơi đó, mới thấy khoái ý một chút. Dù sao hắn cũng có thể đi lại tùy ý, mỗi đêm lại đổi chỗ khác nhau để giết người, nhưng mà cảm giác trống rỗng vẫn không thể xóa đi. Có một tên ngu ngốc nhân lúc nửa đêm định cướp bóc hắn, hắn vừa ra tay liền chia tên đó thành tám khối.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn thấy phẫn nộ, trống rỗng. Thiếu Tố Phi Ngôn thế gian chẳng còn lạc thú gì, hắn muốn Tố Phi Ngôn bên cạnh hắn, hơn nữa nói những lời lạnh như băng châm chọc hắn.
Từ lúc vừa ra khỏi hũ, trước sau có Tố Phi Ngôn ở bên, dù là lúc Tố Phi Ngôn phong hắn ở trong băng, vẫn từng tháng đều đặn đến xem hắn. Hiện tại Tố Phi Ngôn đã chết, hắn mới biết được không có Tố Phi Ngôn thế gian chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘buồn chán’.
Hoa Tuyệt Hàn thậm chí chẳng có hứng đi tìm cô nương kia, cô nương đó trái lại còn tới nhà Tố Phi Ngôn tìm hắn, hắn nhịn không được, trước mặt cô nương đó phóng chung ra giết chết trăm ngàn động vật. Cô nương đó sợ đến mức mặt trắng bệch, run rẩy liên tục.
Hắn cười đẫm máu “Ta giết chúng nó, ngươi có thấy thú vị hay không?”
Cô nương đó sợ tới mức chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu, Hoa Tuyệt Hàn thấy nàng không có can đảm như thế, thật sự thất vọng cực kỳ.
Nàng so ra còn kém một phần vạn Tố Phi Ngôn. Nếu là Tố Phi Ngôn ở đây, nhất định sẽ không trả lời như thế mà bảo hắn dừng tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hoa Tuyệt Hàn giận dữ hét “Cút ra ngoài cho ta, ai cho phép ngươi vào nhà của Tố Phi Ngôn? Lần sau ngươi còn dám vào, ta sẽ giết ngươi.”
Cô nương đó sợ đến mức toàn thân run rẩy chạy đi, cũng không dám đến tìm Hoa Tuyệt Hàn nữa.
Hoa Tuyệt Hàn vốn hỉ nộ vô thường, một khi nóng giận sẽ lạm sát kẻ vô tội. Thế nhưng cho dù hai tay hắn dính đầy máu tươi, vẫn không thấy phát tiết đủ. Hắn muốn Tố Phi Ngôn ở bên hắn, nhưng Tố Phi Ngôn đã chết, còn bị hắn phong ở trong băng động.
Hắn bỗng dưng ngẩn ra, khóe miệng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười, cuối cùng thậm chí cười lớn tiếng.
Hắn thì thào tự nói “Trên đời còn một Tố Phi Ngôn tóc đen, ta đem tóc hắn biến thành trắng rồi mang về đây, hắn sẽ thành Tố Phi Ngôn.”
Hắn vừa nghĩ liền làm luôn, lập tức chuyển thân đến phòng Tố Phi Văn. Tố Phi Văn đang chải đầu, khi hắn nhìn thấy thân ảnh Hoa Tuyệt Hàn qua gương đồng thì không khỏi thất kinh.
Nhưng hắn vừa tiếp xúc với ánh mắt của Hoa Tuyệt Hàn thì trong chốc lát thần trí liền bị mê hoặc.
Hoa Tuyệt Hàn ôn nhu nói “Tới đây, tới bên cạnh ta.”
Tố Phi Văn ngoan ngoãn đứng lên, đi tới bên người Hoa Tuyệt Hàn. Hoa Tuyệt Hàn ngưng mắt nhìn mặt hắn, mê muội nói “Từ nay về sau ngươi chính là Tố Phi Ngôn, là Miêu Cương dược sư. Ta là Hoa Tuyệt Hàn, là tình nhân của ngươi.” Hắn vuốt ve gương mặt tinh tế của Tố Phi Văn, còn ra một lệnh mà hắn chưa từng nói với Tố Phi Ngôn “Còn nữa, ta muốn ngươi yêu ta, muốn ngươi phi thường yêu ta. Hiện tại nói cho ta ngươi tên gì?”
Tố Phi Văn ngơ ngác nói “Ta là Tố Phi Ngôn.”
Hoa Tuyệt Hàn hưng phấn tới mức run lên, ôm lấy eo Tố Phi Văn, thỏa mãn cười nói “Đúng, Tố Phi Ngôn, ta sẽ dạy ngươi thành Tố Phi Ngôn thực sự, cũng sẽ chậm rãi dạy ngươi làm thế nào để dùng chung, làm thế nào chữa bệnh. Không cần sợ, ta sẽ dịu dàng với ngươi, ngoan, ôm ta.”
Tố Phi Văn lập tức ôm lấy Hoa Tuyệt Hàn, Hoa Tuyệt Hàn mang hắn đi, hướng tới Miêu Cương, mặc kệ Cao Dật Dũng một khi phát hiện hắn mất tích thì lòng nóng như lửa đốt thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.