Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 1: Thiêu chiến song diện liệt lang




Một cái hộp gấm đẹp đẽ quý giá được người ta cầm trong lòng bàn tay, hộp gấm đó làm từ gỗ trầm, mơ hồ lộ ra mùi hương, gấm vóc ở mặt trên là hàng thêu tốt nhất, thêu cực kỳ hoa lệ, chỉ bản thân cái hộp thôi đã có giá xa xỉ, không khó để đoán ra thứ bên trong hộp sợ rằng còn quý giá hơn cái hộp này vạn lần.
Phó dịch đang cầm hộp, trên mặt đều là mồ hôi, tay hơi run. Run cũng không phải vì sợ hãi người đang ngồi trên ghế, mà là bởi vì hắn đã quỳ lâu, nhưng người ngồi ở ghế trên một chút phản ứng cũng không có. Hắn bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, tay không nhịn được mà run lên.
“Biểu thiếu gia, đây là trân châu trắng thuần mà lần trước người nói, Úc Hồng thiếu gia sai người đi thám thính khắp nơi, rốt cuộc mua được ở phía nam, ngài sai ta mang đến cho người, người xem có thích hay không?”
(biểu ở đây là “họ hàng”, k phải tên)
Để mình khỏi phải quỳ nữa, phó dịch lập tức nói những lời dễ nghe hơn, tuy rằng hắn biết kết quả có lẽ so với tình huống mọi năm đều như nhau, thế nhưng nói thì vẫn cứ phải nói.
Người ngồi trên ghế rốt cuộc vươn tay ra, cầm lấy cái hộp; phó dịch thở hắt ra, cuối cùng cũng có thể buông ra.
Hộp bị mở ra, bên trong có một viên trân châu tròn xoe sáng bóng, giống như một mặt trăng nho nhỏ, lộ ra tia sáng rực rỡ nhưng nhu hòa, người trong nghề vừa nhìn đã biết giá trị viên ngọc này khó có thể tính nổi.
“Ta muốn không phải cái này, các ngươi lầm hết rồi, thứ tệ hại thế này ta không cần! Vì sao các ngươi lại đần như thế? Năm ngoái ta nói, các ngươi rốt cuộc có hiểu không?”
Cầm lấy hộp gấm, Hương Nhã Tư hung hăng quăng xuống dưới đất; phó dịch trong lòng kêu thảm thiết, không dám phát ra âm thanh.
Năm nào cũng thế này, Úc Hồng thiếu gia mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho biểu thiếu gia Hương Nhã Tư, đều bị biểu thiếu gia ném xuống đất, mỗi năm đều tặng những lễ vật quý hiếm nhất, nhưng biểu thiếu gia năm nào cũng sẽ nổi giận. Nói thật ra thì, hắn nghĩ có thể dùng ba chữ ‘không biết điều’ để hình dung biểu thiếu gia.
Gia nghiệp cùng tài sản của Lâm gia lớn như vậy, thế nhưng không có một phần nào thuộc về Hương Nhã Tư.
Cha của Hương Nhã Tư vốn là đi ở rể, thế nhưng ông ta cưới nữ nhi Lâm gia xong, rồi lại vì cưới một kỹ nữ vào nhà mà ầm ĩ tới gây ra sóng gió. Lâm gia tức giận đến mức đuổi ông ra ngoài, để ông cùng kỹ nữ đã mang cốt nhục của ông được cùng một chỗ.
Cha hắn mang theo kỹ nữ kia đi, qua một vài năm, Lâm gia tiểu thư đã qua đời, cha nương của Hương Nhã Tư cũng vì bệnh mà chết, Hương Nhã Tư khi đó mới ba tuổi. Hắn bơ vơ không chỗ dựa, thấy hắn lưu lạc ở ngoài sẽ chết đói, lão phu nhân của Lâm gia liền mang hắn về Lâm gia, đơn giản là vì hắn cùng Lâm gia vẫn có chút dính dáng, nếu hắn chết, Lâm gia sẽ không còn mặt mũi nào. Người ngoài sẽ nói Lâm gia bọn họ giàu có như vậy nhưng ngồi nhìn một hài tử bơ vơ không nơi nương tựa chết ở ngoài.
Tuy rằng phó dịch đều gọi hắn một tiếng ‘biểu thiếu gia’, nhưng tất cả mọi người đều biết thân phận của hắn là cái dạng gì, chỉ là loại thấp hèn do kỹ nữ sinh ra, căn bản không xứng được gọi là thiếu gia. Thế nhưng Hương Nhã Tư thật ra chẳng cảm thấy thẹn, vẫn luôn ra vẻ với hạ nhân bọn họ, ai chẳng biết thân thế của hắn so với những phó dịch này còn không trong sạch bằng.
Có điều, hắn vốn hảo hảo ở Lâm gia, sau lại mạc danh kỳ diệu mắc trọng bệnh, sau đó Hương Nhã Tư được đưa tới Miêu Cương dưỡng bệnh, rồi không trở lại Lâm gia nữa. Lâm gia hầu như ai cũng quên mất sự tồn tại của hắn, dù sao hắn cũng không phải là một nhân vật quan trọng cho lắm.
Lão phu nhân của Lâm gia tuổi đã rất lớn, tuy nói là nắm giữ tất cả quyền lực trong Lâm gia, nhưng bà chung quy cũng sẽ chết, bởi vậy các thiếu gia ở Lâm gia hiện tại đều đang hục hặc với nhau, căn bản sẽ không nhớ tới Hương Nhã Tư này.
Mà Hương Nhã Tư cũng còn quá là may mắn, bởi vì Lâm gia có một Úc Hồng thiếu gia chăm sóc hắn. Úc Hồng thiếu gia này là người có khả năng kế thừa gia nghiệp nhất, người trong Lâm gia thấy hắn đều là tôn kính tới mức động cũng không dám động. Mà nguyên nhân toàn thân không dám dộng, không chỉ bởi vì hắn ở Lâm gia cực kỳ có quyền thế, hơn nữa là vì chỉ cần bị hắn nhìn thoáng qua thì không đông lạnh thành băng cũng kết thành sương, bởi vì tính tình hắn băng lãnh, có thể càng ít tiếp cận càng tốt.
Thân thế của Úc Hồng thiếu gia này có chút tương tự với Hương Nhã Tư, hắn là do một tiểu nhi tử ít tiền đồ nhất Lâm gia sinh ra. Cha của Úc Hồng thiếu gia ăn uống phiêu đổ mọi thứ, người táng gia bại sản như ông, có cô nương nào gia thế tốt lại muốn gả cho, vậy nên không thể làm gì khác hơn là đi giúp ông cưới một nữ tử thân phận thấp hèn. Nhưng bà sinh hạ Úc Hồng thiếu gia xong lại bệnh chết, vậy nên Úc Hồng thiếu gia thuở nhỏ cũng là không nơi nương tựa.
Cha của Úc Hồng thiếu gia không lâu sau cũng mất, người ngoài nói là ông nhớ vợ tới đau lòng nên mới chết, thế nhưng phó dịch trong Lâm gia đều biết, ông chết là do nhiễm phải căn bệnh không sạch sẽ, bởi vì sợ truyền ra ngoài khó nghe nên đổi thành chết vì nhớ thương vợ.
Thân thế như Úc Hồng thiếu gia, ở Lâm gia tranh quyền đoạt lợi, không có cha nương để dựa vào, sao có thể tiếp tục sống, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chống cự. Không hiểu có phải bởi vì cuộc sống lúc nhỏ như vậy mà hắn lớn lên dần dần trở nên lạnh lùng, ngoại trừ làm ăn buôn bán, không thích cùng người khác trò chuyện phiếm. Hơn nữa hắn lạnh lùng liếc mắt một cái là người khác toàn thân rét run.
Lâm gia lão phu nhân lúc hắn mười lăm tuổi thì an bài một việc làm ăn khó nhất cho hắn đi làm. Vốn mọi thiếu gia ở Lâm gia đều chờ xem để chê cười, không ngờ lúc hắn trở về mang theo rất nhiều ngân phiếu, khiến thiếu gia Lâm gia đều nghẹn họng nhìn trân trối. Lâm gia lão phu nhân còn không nhịn được mà tán thưởng hắn vài câu
Ai cũng biết Lâm gia lão phu nhân cực kỳ nghiêm khắc, chưa từng tán thưởng ai. Bà vừa ca ngợi một câu, liền khiến những thiếu gia cũng thế hệ với Úc Hồng thiếu gia đỏ cả mắt. Từ đó về sau, người ở trước mặt khiến hắn khó chịu, sau lưng thì ngáng chân hắn cũng nhiều lên, có người còn mắng thẳng vào mặt hắn là tạp chủng, không xứng được sống ở Lâm gia.
Gặp phải tình cảnh như vậy, Úc Hồng thiếu gia vẫn là diện vô biểu tình. Đa phần là sẽ dùng ngữ khí đầy khinh bỉ nói “Cút ngay! Phế nhân bất tài như ngươi, ta không rảnh để nghe súc sinh sủa bậy!”
Hắn chỉ nói mấy câu liền khiến đối phương tức giận đến đỏ mặt, đến nói cũng không nói nên lời đành phải tránh đường.
Các thiếu gia ở Lâm gia đều vì địa vị sau này của mình mà âm thầm đấu với Úc Hồng thiếu gia, nhưng bọn họ thấy Úc Hồng thiếu gia lạnh như băng, lại không có nhược điểm trí mạng, ngoại trừ nữ sắc ra, cũng không biết nên làm thế nào để hại hắn. Bởi vậy bọn họ tích cực tìm một thị thiếp phiêu lượng lại mỹ diễm cho Úc Hồng thiếu gia, muốn hắn trầm mê nữ sắc, không có lòng lo chính sự.
Úc Hồng thiếu gia mặc dù thu vài thị thiếp, nhưng thông thường không được một năm hắn sẽ đuổi các nàng đi, chưa từng thấy hắn đặc biệt sủng ái ai. Hơn nữa hắn không bao giờ để lỡ việc chính, năm này qua năm khác lại càng giỏi hơn, đem việc buôn bán rượu nổi tiếng nhất Lâm gia toàn bộ nắm trong tay.
Hơn nữa Lâm gia lão phu nhân cũng trao cho Úc Hồng thiếu gia rất nhiều quyền lực, người khác không thể, Úc Hồng thiếu gia thì có thể. Trong tay hắn có toàn bộ chìa khóa cùng sổ sách của Lâm gia, ngân lượng cũng tùy hắn chi tiêu, hoàn toàn không cần thông qua sự đồng ý của Lâm gia lão phu nhân, ngoài mặt thì là nắm quyền, bên trong thì có thể nói chính là nắm tiền.
Chỉ riêng được tùy ý chi tiêu ngân lượng thôi cũng đủ khiến mọi người trong Lâm gia đỏ mắt, bởi vì Lâm gia lão phu nhân cực kỳ hà khắc, phòng nào không được sủng, chỉ sợ muốn mua một miếng vải bố cũng phải thiên cầu vạn cầu lão phu nhân.
Bởi vì ngân lượng đều tùy ý Úc Hồng thiếu gia dùng, vậy nên hàng năm sinh nhật Hương Nhã Tư, Úc Hồng thiếu gia sẽ sai người đưa lễ vật tới, phần lớn đều là do Hương Nhã Tư tự yêu cầu, hơn nữa lễ vật hắn muốn càng ngày càng quái, cũng càng ngày càng hiếm quý, nhưng Úc Hồng thiếu gia cũng không nhăn mặt mà sai người đi tìm đưa tới Miêu Cương.
Có điều, Hương Nhã Tư thì không tốt như vậy, hắn chỉ cần vừa nhận lễ vật xong liền ném ngay xuống đất, tức giận nói đây không phải là thứ hắn muốn, khiến những phó dịch mang lễ vật tới tặng cực kỳ kinh ngạc.
Mọi phó dịch trở về Lâm gia xong câu đầu tiên nhất định sẽ là “Hương Nhã Tư đó thực sự là không biết  cân nhắc!”
Hương Nhã Tư tuy rằng không biết điều, nhưng phó dịch tới tặng lễ vật câu thứ hai đều không nhịn được mà nói “Có điều, Hương Nhã Tư đó càng lớn càng đẹp, lúc hắn còn bé thì khó mà nhìn ra chút nào, hiện tại hắn trưởng thành, xem ra càng thêm mê người, chỉ sợ nhìn hắn lâu đến hồn cũng sẽ bị câu đi.”
Phó dịch hạ lưu một chút còn lộ ra biểu tình hèn hạ “Hơn nữa, ngươi có thấy cặp chân hắn kia không? Trắng trắng mềm mềm, lúc hắn đi ra gặp khách thì y phục cũng không mặc tử tế, chúng ta quỳ trên mặt đất chỉ cần cúi thấp một chút là có thể thấy rõ ràng, quả nhiên là do kỹ nữ sinh ra.”
“Không chỉ thế thôi đâu, ta thấy hắn còn có vẻ quyến rũ câu nhân nữa, không giống nam, ngược lại giống nữ. Đôi khi hắn còn cố ý giơ chân lên, ta thiếu chút nữa là thấy được, biết rõ hắn là nam thế nhưng có lúc hắn khiến lòng ta ngứa ngáy, thiếu chút nữa là muốn nhào tới, nếu có thể chết ở trên thân thể trần trụi trắng trẻo của hắn, ta nghĩ đời này cũng đáng.”
Có người còn nhịn không được nuốt nước miếng một cái “Hắn quyến rũ như thế, hành sự lại không đoan chính, so với cô nương ở kỹ viện còn thiếu đứng đắn hơn, nói không chừng… nói không chừng chính hắn cũng muốn chúng ta nhào tới.”
Mọi người nói một lúc đều nổi lên sắc tâm, bất quá có người coi như có lý trí, vội vã nhắc nhở.
“Việc này cũng không thể nói lung tung, ngươi xem điệu bộ thiếu gia của Hương Nhã Tư so với ai cũng lớn hơn, hơn nữa hắn lại là người được Úc Hồng thiếu gia chiếu cố, lời này nghìn vạn lần không thể truyền ra, nếu bị Úc Hồng thiếu gia nghe thấy, chỉ sợ chúng ta có mấy cái mạng cũng không đủ.”
Vừa nghe có người nói vậy, mọi người vội vã che miệng, sau đó cũng không dám đề cập tới việc này nữa.
Có điều, mỗi năm tặng quà, người sau tiếp người trước tất cả đều nghĩ Hương Nhã Tư càng ngày càng đẹp, tuy rằng không thể mảy may động vào Hương Nhã Tư, thế nhưng con mắt sỗ sàng một chút cũng không tính là làm chuyện xấu ——
Năm nay đến phiên phó dịch này đưa tới, hắn thấy Hương Nhã Tư đem lễ vật ném xuống đất xong mình vẫn còn quỳ, hắn đem ánh mắt len lén nhìn lên giữa hai chân Hương Nhã Tư.
Thấy thế, Hương Nhã Tư giơ chân lên, phó dịch đó cho tới giờ chưa từng thấy hắn nhấc chân, chỉ thấy da thịt trắng mịn chợt lướt qua, hắn đang muốn nhìn cho rõ thì Hương Nhã Tư đã đạp vào đầu hắn.
Hương Nhã Tư lạnh lùng nói “Ngươi cái tên hạ lưu bại hoại này, nhìn cái gì hả?”
Phó dịch bị hắn đá tới mặt mũi bầm dập, trán cũng xước da, Hương Nhã Tư vẫn còn chưa buông tha, hắn lấy ra một con dao để trên mặt phó dịch.
Hắn cười nhạt “Muốn nhìn ta a? Thứ dơ bẩn như ngươi, cũng dám dùng ánh mắt gian tà nhìn ta chằm chằm? Cũng được a, để ta móc mắt ngươi ra, cho mắt của ngươi rớt xuống đất, ta mới cho ngươi nhìn.”
Mắt thấy dao nhỏ đã để tại trên mí mắt mình, phó dịch bị hắn dọa tới tè ra quần. Hắn chẳng ngờ Hương Nhã Tư xinh đẹp tới cực điểm đó lại khó trêu chọc như vậy, so với mấy bà đanh đá, chanh chua còn đáng sợ hơn.
“Hương thiếu gia, ta không nhìn gì cả, thực sự không nhìn gì cả! Cầu người tha ta, ta cái gì cũng không thấy…”
Hương Nhã Tư vẻ mặt căm ghét lùi về phía sau, bởi vì phó dịch đó dơ bẩn tanh tưởi không gì sánh được.
“Ta phải về Lâm gia, ngươi đi tẩy sạch quần xong rồi dẫn đường cho ta.” Hương Nhã Tư thản nhiên nói.
Phó dịch thất kinh, hắn phải về Lâm gia? Lâm gia chưa chắc đã đồng ý cho hắn về a, vạn nhất mang Hương Nhã Tư về, chọc giận lão phu nhân thì chẳng phải là tự hại sao?
Phó dịch sốt ruột nói “Chuyện này… chuyện này phải được lão phu nhân đáp ứng mới được, hơn nữa cũng phải được Úc Hồng thiếu gia đồng ý.”
Hương Nhã Tư híp mắt lại, nói từng chữ từng chữ một “Ta thích về thì về, ngươi ít nói lời vô ích thôi! Lão phu nhân cũng không phải bà nội ruột của ta, ta mặc kệ bà, Lâm Úc Hồng là cái thá gì vậy, quản được ta sao?”
Phó dịch thấy khí thế của hắn thì sợ muốn chết, hắn chỉ nghe nói Hương Nhã Tư sẽ ném lễ vật, mặt thì lạnh lùng không để ý tới ai, không ngờ lại khó chọc vào như vậy.
Cuối cùng, Phó dịch không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh gật đầu “Dạ, Hương thiếu gia, ta đã hiểu.”
Phó dịch rất lo lắng rốt cuộc có thể mang Hương Nhã Tư quay về Lâm gia hay không.
Bởi vì Hương Nhã Tư đã ở Miêu Cương mười năm, Lâm gia sớm đã quên sự tồn tại của hắn, dù Lâm Úc Hồng nhớ hắn, cũng chưa bao giờ gọi hắn về, ý tứ muốn để hắn ở ngoài là cực kỳ công khai, rõ ràng là muốn hắn tự sinh tự diệt, đừng có về ảnh hưởng tới danh tiếng của Lâm gia.
Về phần hắn mang Hương Nhã Tư về, có là hại mình hay không hắn cũng không biết. Huống hồ, dọc theo đường đi Hương Nhã Tư đều là lạnh lùng, hại hắn không dám nói chuyện. Nhưng hắn tuy rằng sợ Hương Nhã Tư, lại càng sợ miếng ăn của mình khó giữ hơn, hắn không ngốc đến nỗi đùa với tiền đồ của mình, bởi vậy đương nhiên phải mượn cớ để nhanh nhanh chuồn êm.
Tới một con phố trước Lâm gia, phó dịch ôm bụng, biểu tình thống khổ nói “Hương thiếu gia, ta đau bụng, đau đến chịu không nổi, người tự về trước đi, ta… ta đợi chút nữa mới về.”
Hương Nhã Tư vuốt vuốt tóc rối, biểu tình kiều mị khiến phó dịch mất hồn, thế nhưng lời hắn nói thì còn kém ‘kiều mị’ đến cả vạn dặm.
“Đau thế nào? Ta đem bụng ngươi chọc ra một cái lỗ lớn, ngươi sẽ không khó chịu, đau nhức như thế nữa, có được hay không?”
Tay Hương Nhã Tư hướng vào trong y phục, hiển nhiên là muốn lấy dao ra.
Phó dịch bị hắn làm cho sợ đến á khẩu không trả lời được, vội vàng đem tay đang ôm bụng buông xuống “Không đau nữa, Hương thiếu gia, ta không hề đau nữa, ta lập tức mang ngươi vào.”
Nghe vậy vẻ hung ác độc địa trên mặt Hương Nhã Tư mới trở nên ôn hòa, hắn theo phó dịch đi về phía trước, phó dịch bởi vì sợ hắn, không thể làm gì khác hơn là đi thẳng một mạch tới cửa Lâm gia.
Lâm gia là địa chủ cùng phú thương nổi tiếng trong vùng, trước cửa đương nhiên có thủ vệ canh giữ.
Thủ vệ thấy phó dịch dẫn theo một người theo sau, liền lớn tiếng kêu “Uy! Sao ngươi lại dẫn theo người về?”
“Chuyện này…” Phó dịch không biết nên hình dung thân phận Hương Nhã Tư thế nào, nhưng vẫn kiên trì nói “Đây là biểu thiếu gia Hương Nhã Tư, hắn mấy năm nay ở Miêu Cương, hôm nay trở về.”
Hương Nhã Tư mười năm nay chưa từng xuất hiện tại Lâm gia, Lâm gia cũng không có ai nhắc tới hắn, bởi vậy thủ vệ vẻ mặt hoài nghi. Thế nhưng hắn thấy Hương Nhã Tư tướng mạo xinh đẹp cực kỳ, y vật trên người chất liệu cũng không tệ, nhất thời cũng không biết nên đối xử với hắn thế nào.
Thủ vệ không thể làm gì khác hơn là nói “Ta đi xin chỉ thị của lão phu nhân đã, chờ một lát nhé!”
Lúc này Hương Nhã Tư đã đi tới đằng trước, hắn một thân bạch y, bước đi mềm mại như mây trắng, dáng vẻ như có thể câu mất hồn người khiến thủ vệ sửng sốt một chút. Tiếp đó hắn tự mình đi vào phủ, hành động của hắn khiến thủ vệ càng hoảng sợ, vội vàng muốn ngăn.
Hương Nhã Tư lạnh lùng nói “Lâm Úc Hồng đâu?”
Hắn còn gọi cả danh tính Lâm Úc Hồng, ở Lâm gia không ai dám gọi Úc Hồng thiếu gia như thế, thủ vệ nghe hắn gọi thẳng tục danh của thiếu gia, đang muốn lôi hắn ra ngoài cửa, nhưng hắn không đi vào phòng khách, trái lại bước nhanh vào Đông viện Lâm gia.
Hương Nhã Tư không chút nghĩ ngợi đi hướng Đông viện, thủ vệ từ trước đến nay chỉ canh cửa, còn không rành rẽ vị trí trong nhà bằng hắn.
Thủ vệ sửng sốt, người này thực ra rất thông thuộc Lâm gia, liệu có thật là cái gì biểu thiếu gia không? Vậy thì không thể đắc tội, ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, thủ vệ liền để hắn đi vào không hề ngăn trở.
Đông viện tuy nói là Đông viện, kỳ thực tọa lạc tại đông nam của tiểu viện tử, ở chỗ hoa viên ảm đạm. Ở đây đến phó tỳ cũng lười tới. Tiểu viện tử này chỉ những người không có quyền thế nhất Lâm gia mới ở, vốn là chỗ ở của Lâm Úc Hồng, sau này hắn dù có quyền to, nhưng vẫn ở lại đây.
Có điều Lâm Úc Hồng từng chỉnh đốn qua chỗ này, ở đây hiện tại là trạch viện tinh xảo nhất Lâm gia, bên trong chỉ có hai gian nhà, một chính hắn ở, một để không, không cho ai ở. Cho dù là sủng thiếp trước đây của Lâm Úc Hồng cũng không ai có thể đi vào nơi này, càng đừng nói là gian phòng sát vách hắn.
Lâm Úc Hồng ghét người khác vào Đông viện của hắn, bởi vậy mọi thiếu gia, tiểu thư của Lâm gia thậm chí bá phụ, bá mẫu của Lâm Úc Hồng bọn họ tuy ghét hắn, nhưng không ai có gan lớn bằng trời đám khiêu chiến quyền uy của hắn, xâm nhập Đông viện.
Tất cả mọi người biết chỉ cần Lâm Úc Hồng không phạm phải lỗi lầm lớn nào khó có thể bù đắp thì người tiếp theo làm đương gia (lo liệu việc nhà) của Lâm gia tuyệt đối là hắn, bởi vì mình sau này có lẽ còn phải chờ hắn thưởng cơm ăn, ai dám đem tương lai ra đùa giỡn, vậy nên ở đây ngoại trừ phó tỳ Lâm Úc Hồng chọn có thể vào quét tước ra, còn lại người ngoài không thể vào.
Hương Nhã Tư đột nhiên xông vào, phó dịch đang quét tước ở đây giật mình trừng mắt nhìn tuấn mỹ nam nhân không biết ở đâu ra.
Hương Nhã tư lướt qua những ánh mắt này, hắn trực tiếp đẩy cửa phòng Lâm Úc Hồng ra, phó dịch vội vàng tới ngăn cản, bởi vì Đông viện của Lâm Úc Hồng không chỉ không thích cho người nhàn tạp vào, gian phòng của hắn căn bản chỉ có mình hắn có thể ra vào, đến phó dịch quét tước cũng không thể tự ý đi vào.
“Không thể vào! Đây là nơi Úc Hồng thiếu gia ở.”
Phó dịch căn bản không ngăn được Hương Nhã Tư, hắn né phó dịch, đi vào bên trong cánh cửa, mở tủ của Lâm Úc Hồng, đem tất cả y vật của Lâm Úc Hồng vứt trên mặt đất. Hắn lục từng ngăn từng ngăn một, tất cả ngăn tủ đều bị hắn ném xuống đất.
Phó dịch chưa từng thấy qua có người lớn mật như thế dám lục soát đồ của Lâm úc Hồng, đứng tại chỗ sợ không nói nên lời. Hơn nữa không có lệnh của Lâm Úc Hồng, hắn cũng không dám vào phòng, đương nhiên không ngăn cản được Hương Nhã Tư đảo tung cả căn phòng lên.
Hương Nhã Tư không tìm được thứ hắn muốn sẽ không ngừng ném đồ của Lâm Úc Hồng xuống đất. Dưới đất lộn xộn giấy, y phục, trang sức, linh kiện, tất cả đều bị quẳng xuống, như thể tất cả những thứ đó không quan trọng không đáng giá.
Tổng quản từng công tác nhiều năm ở Lâm gia nghe được tiếng ồn ào chạy tới.
Khi hắn thấy Hương Nhã Tư, nhất thời cũng không nhận ra, liền lớn tiếng quát bảo ngừng lại “Ngươi là ai? Xông vào Lâm gia làm gì? Nếu không dừng tay, ta sẽ đi báo quan.”
“Tổng quản, thư ta gửi Úc ca ca dâu? Bức thư đó rốt cuộc có chuyển tới tay hắn không? Có phải thư còn chưa tới tay hắn đã bị người khác xé mất rồi không?” Hương Nhã Tư hồng cả mắt tức giận mắng.
Tổng quản nghe hắn nói, mới biết được hắn là Hương Nhã Tư.
Hắn không ngờ Hương Nhã Tư xinh đẹp như vậy, mười năm không gặp Hương Nhã Tư còn đẹp hơn lúc bé vài lần, nhưng nghe khẩu khí thì hình như muốn đem tội trạng đổ lên đầu hắn.
Tổng quản vội vàng nói rõ “Hương thiếu gia, thư của ngươi ai dám xé a! Đương nhiên là đều chuyển tới tay Úc Hồng thiếu gia, ai cũng không dám động.”
“Nói bậy! Nếu đã tới tay hắn, ta đây nói trăm nghìn lần ta phải về, vì sao người hắn sai tới Miêu Cương lại không hề đề cập tới!” Hương Nhã Tư căn bản không tin lời tổng quản.
Lâm gia lớn như vậy, không ai nói có thể tin được, ngoại trừ Úc ca ca ra, mọi người đều là phản phúc, lật lọng, chỉ mưu cầu lợi ích, bọn họ đến cha nương, nữ nhân của mình cũng dám bán đứng, hắn không tin lời của những người này.
Tổng quản thấy hắn bướng bỉnh như vậy, nhanh chóng khuyên bảo “Úc Hồng thiếu gia suy nghĩ cái gì, hạ nhân chúng ta cũng không biết, Hương thiếu gia, ngươi mau ra đây đi. Phòng của Úc Hồng thiếu gia đến ta cũng không dám đi vào, ngươi đem đồ đạc trong phòng hắn ném lung tung, đợi vài ngày nữa hắn về thấy, chỉ sợ sẽ đem ngươi tống về Miêu Cương đấy.”
“Hắn không có nhà?” Hương Nhã Tư ngừng tất cả các động tác.
Tổng quản sợ hắn lại ném đồ tiếp, sốt ruộc nói “Úc Hồng thiếu gia bề bộn công việc, vài ngày trước đã đi Giang Tô cùng người ta bàn việc làm ăn rồi, còn chưa về, có lẽ vài ngày nữa sẽ về. Hương thiếu gia, ngươi mau ra đây đi! Úc Hồng thiếu gia mà nổi nóng lên thì không ai dám chọc vào đâu!”
Hai mắt Hương Nhã Tư lộ ra hàn quang, hắn hạ lông mày, trên gương mặt lãnh diễm hiện ra nụ cười nhạt.
“Không ai dám chọc? Ta cứ muốn chọc vào hắn đấy! Ta sẽ ngủ ở đây, bảo Lâm Úc Hồng đi ngủ chỗ khác. Hắn muốn tống ta về Miêu Cương? Vậy hắn phải tóm lấy tay ta, kéo ta ra ngoài cửa Lâm gia, bằng không, ta chết cũng không rời khỏi đây.”
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.