A Phủ mím môi nhìn Khao Miêu đã hôn mê trong lòng mình. Mẹ cậu ra tay quá nặng, cậu chỉ đến chậm một chút xíu nữa thôi, có lẽ cô đã chết trong tay bà rồi…
Cậu nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, từng câu từng chữ đanh thép nói ra làm bà không thể phản bác lại một chữ:
“Có sai cũng là con sai trước, là con đã bỏ cô ấy để cùng mẹ về Hà phủ, mẹ không nhớ sao?”
“Miêu chỉ đi thăm con trai cô ấy, không phải là đi gian díu với người đàn ông khác. Thằng bé có từ trước khi con cưới Miêu vào cửa, mẹ đừng nghi oan vợ con nữa.”
Nói xong câu này, A Phủ thấy một góc áo mình bị kéo kéo. Là Khao Miêu, bàn tay cô đang túm chặt lấy áo cậu. Tuy mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lời cậu nói cô đã nghe thấy.
Cậu hiểu cô không có ý gì với Trần Long, nhưng có thằng đàn ông nào bình tĩnh được khi biết vợ mình có con với người khác? Cậu không muốn cô đến gần Trần Long chút nào, cô lại cứ đều đặn đến chỗ hắn vì thằng Bờm. Hai người đều cứng đầu, lần cãi nhau này mãi vẫn chưa được hoà giải.
Mẹ A Phủ nhìn Khao Miêu với vẻ hối hận. Nhưng một trưởng bối như bà, nói ra được lời xin lỗi với con dâu không phải dễ dàng. Bà không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, đành đi ra ngoài.
“Vào đây.”
Giọng nói trầm khàn uy nghiêm của A Phủ vang lên, con Đậu đang thập thò ngoài cửa sợ sệt, khúm núm đi vào.
“Dạ cậu gọi con ạ.”
Trên cổ Khao Miêu in rõ mười ngón tay thâm tím, A Phủ sai con Đậu lấy thuốc tan vết bầm tới bôi cho cô. Rồi cậu lại nhìn đống chăn gối bị dính máu, con Đậu hiểu ý, lập tức dùng tốc độ thật nhanh đi thay chăn gối sạch sẽ thơm tho cho cậu. Nhìn cậu ôm mợ thật chặt, nó nghĩ nghĩ rồi còn đi đốt thêm tinh dầu thơm.
“Làm cái gì đấy? Ra ngoài, chỉ được cái lanh chanh.”
Tuy cậu mắng con Đậu nhưng khoé môi lại nở nụ cười. Khi cậu còn sống, nó theo hầu một người nghiêm túc như cậu nên tính tình cũng rất quy củ và nguyên tắc. Kể từ khi hầu Khao Miêu, nó khôn lanh ra nhiều, đúng là chủ nào tớ nấy mà.
A Phủ nhìn Khao Miêu thật lâu, khẽ nói: “Tôi xin lỗi.”
Cậu nhìn cái bóng thập thò của con Đậu đang nghe trộm bên ngoài, quát to một tiếng “Cút!” rồi thổi tắt đèn…
“A Phủ, cậu hết giận tôi rồi à?”
Cổ cô vẫn còn đau, giọng nói phát ra nhi nhí như mèo con. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ nét mặt cậu, chỉ thấy cậu hừ một tiếng rồi cục súc nói: “Chưa!”
Cô thở dài, đúng là hết cách: “Chưa hết giận sao nãy cậu bênh tôi chằm chặp vậy? Cậu nói đi, bây giờ tôi phải làm sao để cậu hết giận? Trừ việc tổn thương thằng Bờm, còn đâu lên núi đao xuống biển lửa gì tôi cũng đồng ý với cậu hết!”
A Phủ hừ lạnh, tức giận cắn một cái vào môi cô: “Ăn nói tài lanh, khôn ranh như quỷ.”
Khao Miêu cúi đầu mím môi, mắng cô thôi mà cũng thành thơ được. Cô còn đang đắn đo cân nhắc, sắp xếp câu từ để xin cậu một việc, thì giọng nói trầm khàn của cậu đã vang lên trước: “Em đưa thằng Bờm về đây nuôi.”
Khao Miêu tròn xoe mắt không tin nổi. Thứ nhất là cô cũng đang đắn đo xin cậu chuyện này, đây có phải là tâm linh tương thông không? Thứ hai là, A Phủ mà lại chủ động muốn đón con riêng của cô về nhà cậu để nuôi?
Trải qua chuyện hôm nay mẹ A Phủ hiểu lầm, vả lại cô cứ đi qua đi lại đến chỗ của Trần Long, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến danh tiết. Nếu có để đưa thằng Bờm về đây nuôi thì thật quá tốt. Nhưng… bên phía Trần Long có đồng ý không, cái này đúng là vấn đề nan giải.
“Hắn sẽ đồng ý, với điều kiện chúng ta phải giúp hắn diệt hai nhà họ Hà, Văn.”
A Phủ nói một câu chắc nịch. Trần Long là đối thủ bao năm qua của cậu, cả trên quan trường lẫn tình trường, đôi khi cậu còn hiểu hắn hơn chính cậu.
Văn phủ lúc này chìm trong tiếng khóc la đầy tang thương.
Từ lúc cậu út có biểu hiện lạ, lão Tự đã dán một lá bùa trước cửa phòng cậu. Bùa này được vẽ bằng hỗn hợp máu chó mực, mật rắn hổ mang, máu gà trống và chu sa. Bùa tạm thời che mắt thần trùng không thấy cậu út, nhưng đó chỉ là tạm thời, muốn triệt để giải được trùng gian nan hơn rất nhiều. Mà cũng chưa chắc đã giải được, nghiệp của nhà họ Văn quá nặng.
Quả nhiên chẳng được bao lâu, cậu út đã chết sau mấy ngày liền lúc tỉnh lúc mê, lên cơn co giật, miệng sùi bọt trắng. Lúc mê thì cậu co giật, lúc tỉnh thì cứ la làng lên, nói từng nhìn thấy anh cả về dẫn theo một người lạ mặc áo tang, tay cầm xích sắt, chỉ cho người đó bắt cậu đi.
Lão Tự nói với người nhà họ Văn đó là thần trùng, người nào bị thần trùng nhắm trúng sẽ nhìn thấy. Lão dán trước cửa mỗi phòng một lá bùa như của cậu út.
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô.
“Cậu chủ, lời đồn nhà họ Văn bị trùng tang, xem ra là thật rồi.”
Trần Long nghe thuộc hạ bẩm báo, khoé môi vương một nụ cười lạnh.