Miêu Phủ

Chương 72: Cha ơi, cứu mẹ! (2)




Chuẩn bị thuyền, tìm kĩ dọc theo con suối này cho ta!"
Đôi mắt A Phủ đỏ ngầu những tia máu, cậu gầm lên phân phó. Có thuyền rồi bản thân cậu nhảy lên đầu tiên, hừng hực chèo thuyền tìm Khao Miêu.
Quân lính răm rắp làm theo, ai cũng thấy hi vọng mong manh nhưng không ai dám nói ra miệng. Nhìn dòng nước này đi, nó chảy xiết tung cả bọt trắng xoá, giữa dòng những xoáy nước sâu hun hút làm thuyền chao đảo, sơ sẩy là bị cuốn vào nhấn chìm như chơi. Chưa kể lòng suối lởm chởm những đá nhọn hoắt, nhiều người rơi xuống suối này chưa ch.ết đuối thì đã bị đá đâm lòi bụng ch.ết rồi...
"Miêu ơi, em ở đâu? Đều tại tôi, tôi về quá muộn, đều tại tôi, tại tôi hết!"
Quân lính ái ngại nhìn A Phủ điên cuồng tìm kiếm dưới dòng nước. Ngài ấy tự trách mình, nhưng cũng không nhìn lại bản thân mình đã bao đêm không ngủ. Nhận được thư của cô Khao Miêu, vương gia lập tức biến thành hung thần đòi mạng, ngày đêm truy kích quân địch không ngừng nghỉ cốt về sớm với mẹ con cô ấy. Một khắc ngắn ngủi để nghỉ ngơi cũng không có...
Trời đổ mưa lớn làm việc tìm kiếm càng khó khăn hơn. Gió lớn cộng với nước xiết làm những con thuyền chao đảo khủng khiếp.
"Cẩn thận chứ! Anh suýt ngã xuống nước kìa!"
Những người lính nhắc nhở lẫn nhau cẩn thận. Con suối này nước xiết, không ít người đã ch.ết đuối bỏ mạng dưới dòng nước lạnh lẽo này. Người ta nói những người ch.ết đuối mà chưa được siêu thoát thì sẽ hoá thành ma da dưới nước, luôn trực chờ kéo người khác xuống chết thế chỗ để mình được siêu thoát.
"Vương gia, chúng ta đã tìm ba lượt con suối này rồi. Trời cũng đã sắp sáng, thuộc hạ e rằng cô ấy đã..."
"Câm miệng!"
A Phủ đứng ở mui thuyền, bóng lưng cô độc tịch liêu. Bả vai cậu run rẩy, cậu chưa có lúc nào thấy sợ hãi như lúc này. Sợ không tìm thấy Khao Miêu, sợ mất cô mãi mãi, sợ tìm thấy cô chỉ còn là một cái xác không hồn...
Cậu lên tiếng, giọng nói khàn khàn lạc hẳn đi nhưng chính cậu cũng không nhận ra điều đó: "Mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn bộ sông Đà."
Con suối này đổ ra sông Đà. Quân lính nghe xong lời cậu ai nấy đều toát mồ hôi. Sông Đà dữ dằn, bởi độ dốc lớn nên nước chảy mạnh và xiết. Cho dù cô Khao Miêu có từ con suối này trôi ra sông Đà thật, thì với địa hình đá lởm chởm và sức nước chảy xiết hung bạo này, khả năng cô ấy sống sót cũng gần như là bằng không...
Sau một đêm mưa to gió lớn, bầu trời trong xanh mặt nước đã hiền hòa hơn. A Phủ dẫn theo đội thuyền xuôi theo dọc sông Đà không ngừng tìm kiếm.
Dòng nước sông Đà chảy gấp gáp cuồn cuộn chứ không hiền hòa như sông khác ở vùng đồng bằng. A Phủ lầm lì không nói câu nào, làm tất cả mọi người cũng im thin thít không dám hé răng, chỉ lẳng lặng tìm kiếm.
Bầu không khí ngột ngạt dị thường, ngoài tiếng chèo thuyền khua nước ra không có âm thanh dư thừa nào khác.
"Anh em nhìn kìa, có người ch... ch.ết trôi..."
Đáy lòng ai cũng như có cả tảng đá kéo trùng xuống. Họ chèo thuyền lại gần, cái xác trương phềnh mặt mũi đã phân hủy, có vẻ đã ch.ết từ lâu.
Cô Khao Miêu mới mất tích đêm qua, tuyệt nhiên không phải cô ấy. Thằng Bờm nhìn quần áo của cái xác cũng khẳng định không phải Khao Miêu, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên một ngày họ gặp mấy cái xác ch.ết trôi như vậy trên sông Đà. Bởi mới nói con sông này không chỉ nước chảy mạnh và xiết, mà những câu chuyện về ma da sông Đà cũng khiến không ít người ám ảnh. Lòng sông dường như có những con mắt từ bên dưới giương lên nhìn chòng chọc họ.
Mười ngày trôi qua.
A Phủ chèo thuyền dò tìm khắp con sông không biết đây là lần thứ bao nhiêu nữa. Hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ ngày Khao Miêu rơi xuống nước, ai nấy đều nản chí và ngầm chấp nhận sự thật cô không còn trên đời này nữa.
Chỉ có mình A Phủ, hai cha con cậu đều đặn tìm kiếm mỗi ngày, ngày qua ngày, bất kể mưa nắng.
Nhiều người khuyên cậu nên tìm thầy làm lễ xin xác, thì xác người xấu số mới nổi lên cho người nhà thấy. Bởi con sông Đà này có nhiều người ch.ết đuối, nhiều ma da. Lâu như vậy vẫn chưa tìm thấy Khao Miêu, nhiều khả năng cô đã bị ma da dìm ch.ết và giấu xác kẹt dưới đá sông không cho nổi lên.
Nhưng A Phủ đều cố chấp gạt phắt đi.
Cô chưa ch.ết, tại sao đám người này cứ khăng khăng là cô đã ch.ết!
"Nam Viễn Vương, ngài đây rồi. Làm ta tìm mệt bở hơi tai."
Người từ kinh thành tới truyền chỉ, quân ta đánh lui giặc Lan Xang, Nam Viễn Vương lập công lớn, truyền về kinh ban thưởng.
A Phủ nghe truyền chỉ, khuôn mặt vô cảm, không khác gì nghe gió thoảng qua tai.
Cô không còn bên cậu nữa, ban thưởng có nghĩa lý gì?
"Vương gia, ta nói cho ngài một tin vui. Huệ phi nương nương được pháp sư trị khỏi rồi, bà ấy đã khoẻ mạnh minh mẫn như trước. Nhân dịp này về kinh thăm bà ấy, bà ấy nhớ ngài lắm đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.