[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 2:




      Triển chiêu nghĩ chính mình đang nằm mộng, một giấc mộng dài dằng dặc, giấc mộng đẹp nhất trong đời hắn…
Khiến hắn nghĩ rằng nửa cuộc đời trước đã qua dường như không còn đáng kể, đẹp đến mức khiến hắn cảm thấy bản thân như đang ở thiên đường, nhưng cảm giác lại thật đến không thể thật hơn được nữa, khiến hắn chỉ phải không ngừng nói cho chính mình: “Triển chiêu, đó chỉ là ngươi một người hư huyễn mê luyến mỹ cảnh trong mơ, một ngày nào đó sẽ phải tỉnh …”
Nhưng vậy thì đã sao? Cho dù bản thân biết rõ sớm muộn cũng phải tỉnh dậy,nhưng Triển chiêu vẫn không ngừng được mà chìm đắm trong cảnh mộng mà quên đi hiện thực…
Trong giấc mơ, Triển Chiêu thân chịu trọng thương, nằm trên giường không dậy nổi, Ngọc Đường vì hắn mà cực nhọc cả ngày lẫn đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, chẳng phân biệt ngày hay đêm đều bồi ở bên cạnh hắn, trên mặt tràn ngập lo lắng cùng yêu thương, thấy Ngọc Đường vì hắn mà vất vả như vậy, Triển Chiêu thậm chí đã mong muốn bản thân toàn thân tàn phế, không có thuốc nào cứu được, làm cho mộng này không dứt, vĩnh viễn không nên tỉnh lại!
Tại trong mộng, trong mắt Ngọc đường chỉ có mình hắn, luôn luôn dùng đôi mắt đẹp như hoa đào làm say lòng người tràn đầy thâm tình ngóng nhìn hắn…
Trước đây, hắn đã từng nhìn thấy Ngọc đường như thế, nhưng cảm giác ngay lúc đó cùng hiện tại hoàn toàn bất đồng, không có hạnh phúc cùng ngọt ngào, chỉ có vô tận lạc lõng cùng tuyệt vọng, bởi vì khi đó người ở trong mắt Ngọc đường đều không phải là hắn, mà là Mẫn cô nương cùng Tô cô nương… Dù vậy, ánh mắt tràn ngập nhu tình mật ý kia vẫn được Triển Chiêu ghi khắc thật sâu vào trong đầu ── chí ít có thể để cho hắn tại trong mộng hồi tưởng lại… Ngày hôm nay, cuối cùng cũng thực hiện được…
Trong giấc mơ, Ngọc Đường nắm tay lấy tay hắn,đối với hắn nói rất nhiều, rất nhiều, có khi là những lời mà trước kia hắn đã từng rất muốn nghe Ngọc Đường nói nhưng lại sợ bị chán ghét mà không dám mong cầu, từ trong miệng Ngọc Đường nói ra là thứ thanh âm tuyệt diệu nhất trên thế gian khiến hắn cam nguyện trầm luân. Đó là những lời nhu tình như nước ngọt thấm lòng người nghe, nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ nghe Ngọc Đường dùng những lời đó để nói cùng những nữ tử khác,còn hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời một ngày kia Ngọc Đường sẽ nói với hắn những lời như vậy. Triền miên ái ngữ từ đôi môi của ái nhân mà hắn chưa một lần dám chạm đến, tất cả đều là những thứ trước đây dù có nghĩ cũng không dám nghĩ mà giờ đây trong nháy mắt hắn đã có được tất cả,khiến hắn như rơi vào dục tiên dục tử… Nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, một giấc mộng thì mãi vẫn chỉ là giấc mộng, ai không phải tỉnh lại …,nhưng xin hãy để Triển mỗ phóng túng chính mình một lần đi, để hắn ôm lấy ảo tưởng này, ôm lấy Ngọc Đường trong mộng của hắn, một lần để người kia nằm trong vòng tay hắn, thì cuộc đời nãy sẽ không còn hối tiếc…
Trong mơ, chính mình thậm chí cùng Ngọc Đường có da thịt chi thân ── trọng thương sau lại hôn mê bất tỉnh, thức ăn cùng thuốc đều không thể nuốt xuống, là Ngọc Đường dùng miệng từng ngụm từng ngụm uy chính mình; mỗi ngày trên người hắn phải đổi dược cũng là Ngọc Đường làm vì y không muốn nhờ tay người khác. Chính mình cùng Ngọc Đường xích lõa gặp lại thì, mỗi một tấc chạm qua,đôi môi, cổ, ngực… Thậm chí toàn thân đều là xúc cảm chân thực, mọi thứ đều khiến Triển Chiêu mất đi lý trí, tin là thật…
Trong mộng, Triển Chiêu còn nghe được một tin khiến bản thân hắn vui mừng muốn phát điên, hàng loạt những cảm xúc đan xen, kinh ngạc, hạnh phúc, mong chờ,… Nói chung tâm tình của hắn là tựa như một mối tơ vò vạn phần phức tạp, nhưng toàn bộ cảm xúc đó đều diễn tả chung, hắn đang vạn phần hạnh phúc ── Ngọc Đường trong bụng có hài tử của hắn, Triển Chiêu hắn có hài tử! hắn thậm chí còn chân thực cảm giác được Ngọc đường nắm lấy tay hắn  nhẹ nhàng đặt lên cái bụng đã to thấy rõ ràng,khi xoa thì rất mềm mại và ấm áp, hài tử giống như là cảm giác được thân sinh phụ thân nó đang vuốt ve, liền dùng cái chân nhỏ nhẹ nhàng động vài cái đáp lại …
A ~~ quả nhiên chính mộng a…
Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi quả nhiên là si tình đến không có thuốc nào cứu được rồi… Sao có thể huyễn tưởng tới mức như vậy, Ngọc Đường cùng mình đều là nam nhi thân cao bảy thước,hắn sao lại có thể huyễn tưởng cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường giống như nữ tử hoài thai sinh hài tử? Quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ a!
Cho dù là ở trong mộng,thì ngự miêu Triển Chiêu vẫn là người luôn luôn chính trực ổn trọng, cẩn thận chặt chẽ, mọi chuyện đều lấy hai chữ quân tử làm đầu, nhưng nhìn thấy chính mình lớn mật phóng đãng trong cảnh mộng vẫn khiến hắn kinh hãi nhảy dựng! Không khỏi cười khổ thở dài, thầm nghĩ “Mặc dù Ngọc Đường thực sự có thể… nhưng một người tiêu sái cao ngạo như Bạch ngọc đường, sao có thể cam tâm ủy khuất dưới thân nam nhân, vì hắn hoài thai sinh tử? Cứ cho là trên đời này thật có một người như vậy, có thể khiến Ngọc Đường yêu đến nguyện vì hắn mà làm tất cả… Thì người đó cũng quyết không phải là Triển Chiêu ta …”
Nghĩ đến chỉ cảm thấy càng thêm chua xót, nhưng hắn lại không thể phủ định điều đó, bởi vì khi đó… Người khiến Ngọc đường có động lực để phải sống nhất định là người kia, chứ không phải là Triển Chiêu hắn!
Đối với một người thân bị hãm sâu trong tuyệt cảnh mộng mà nói, chua xót hay đau khổ thì cũng sẽ rất nhanh thôi, tất thảy đều sẽ bị cảm giác hạnh phúc về thể xác và tinh thần hòa tan mất, Triển Chiêu dần dần tiếp nhận sự điên cuồng, kinh thế hãi tục  trong mơ: “Ngọc đường nói rất đúng, Triển mỗ bất quá chỉ là một con mèo ngốc, ngụy quân tử, mọi thứ trong giấc mơ kia căn bản đều là nhưng nguyện vọng xấu xa bẩn thỉu trong lòng Triển mỗ mà thôi!”
Nhận thức rõ điểm này, Triển Chiêu bắt đầu càng thêm tham lam hưởng thụ “hạnh phúc” mà chỉ trong giấc mơ hắn mới có được…  Không biết chính mình ngày mai có hay không tỉnh lại, vậy cứ để hôm nay, bản thân được tự do trầm luân trong mộng đi…
Để Triển Chiêu có thể thoải mái cảm thụ được Bạch ngọc đường trong mộng chỉ yêu một mình hắn mà thôi..
… … … … …
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.
Cuối cùng có một ngày,mộng có đẹp đến đâu cũng có lúc phải tỉnh, trong giấc mộng Ngọc Đường dần dần rời xa hắn, cho dù hắn có cố níu kéo thế nào thì bạch y nhân kia vẫn dần dẫn biến mất trước mắt hắn, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh trắng xóa… Triển chiêu biết, là lúc giấc mộng này … Nên tỉnh dậy thôi…
Tuy rằng trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng ngay từ đầu không phải đã biết là kết quả sẽ như vậy sao?
Triển Chiêu có thể làm gì ngoài vui vẻ mà tiếp nhận kết quả từ đầu đã định trước, hắn sẽ vì chính mình mà cố chống lại số phận chăng? … Không, không, không… Trong giấc mộng kia đã không còn bạch sắc thân ảnh khiến hắn nhớ thương nữa, nếu đã vậy thì hắn còn gì để mà lưu luyến …
Triển Chiêu nhận mệnh chậm rãi mở hai mắt…
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, trong phòng một mảnh hôn ám, mạnh mở mắt ra không cần thích ứng, rất nhanh sẽ thấy rõ người trước mắt, tuy rằng sớm biết cảnh tỉnh lại cùng cảnh trong mơ không giống nhau, đã biết nên sẽ không còn những hy vọng xa vời,  nhưng trong lòng vẫn không khỏi lạc lõng: “Lô phu nhân… Triển mỗ…”
Lô phu nhân hiển nhiên thấy Triển Chiêu tỉnh, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh hỉ,nhưng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Nhưng trong một giây thôi Triển Chiêu đột nhiên nhận ra một việc, ý nghĩ này khiến cho tận sâu trong lòng hắn mơ hồ như nhen nhóm lên một tia hi vọng ── Lô phu nhân? Vậy bản thân hắn đang ở trên hãm không đảo! Tại sao hắn lại không ở khai phong phủ, lại không phải là Công Tôn tiên sinh chiếu cố chính mình? Mà là…  Điều đó có phải là nói lên rằng…?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.