[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 24:




Chỉ nghe”!!!” Một tiếng vang thật lớn. Cả hai đồng thời ngã nhào ra đất.
Trong cơn hoảng hốt, Triển Chiêu chỉ kịp đỡ lấy thắt lưng Bạch Ngọc Đường, để cơ thể mình đệm dưới thân thể Bạch Ngọc Đường, lại không dùng tay chống đỡ hay đẩy ghế ra ngoài. Kết quả sau lưng va mạnh vào thành ghế, cộng thêm thể trọng của Bạch Ngọc Đường, một đập một đè dồn thành áp lực, như thể toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị cắt đứt.
Thế nhưng Triển Chiêu hoàn toàn mặc kệ cơ thể đau đớn, lập tức căng thẳng kiểm tra khắp người Bạch Ngọc Đường, nóng lòng hỏi y: “Ngọc Đường, ngươi có sao không, có bị thương không?”
Bạch Ngọc Đường vừa rồi té ngã cũng rất lo cho đứa nhỏ trong bụng, song y phát hiện bụng mình không có cảm giác khó chịu, ngược lại nhìn con mèo kia vì bảo vệ mình mà té lăn quay, cộng thêm bộ dạng luống cuống kiểm tra cho mình, cảm thấy vừa mắc cười vừa cảm động, nụ cười bật ra từ tận trái tim: “Ha ha…”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường tươi cười, biết y và đứa nhỏ không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đăm đăm nhìn gương mặt Bạch Ngọc Đường gần trong tấc gang, nhìn vào đôi mắt hoa đào khi cười cong cong như đôi vành trăng non, cảm thấy trái tim dường như gắn liền với từng lượt chớp mắt, mi dài đen nhánh tựa hồ cánh bướm nhấp nháy rung động, bên dưới sống mũi cao cao thẳng tắp, bờ môi mỏng manh ướt át không ngừng khép mở, Triển Chiêu không khỏi nhìn đến ngây người…
Đến khi Triển Chiêu hồi phục tinh thần phát hiện, môi hắn đã dán lên môi Ngọc Đường tự lúc nào. Tới giờ hắn mới ý thức tư thế giữa hai người thực sự ái muội, chính mình nửa nằm trên đất, hai tay ôm lấy bờ lưng Ngọc Đường tròn trặn, Ngọc Đường nghiêng người áp lên người mình. Triển Chiêu đỏ mặt vừa định buông ra, nhưng lại cảm thấy Ngọc Đường chẳng những không hề cự tuyệt, ngược lại tích cực phối hợp, nên hắn hoàn toàn không thể ngừng lại.
Ngay sau đó, hôn nhẹ dần dần biến thành hôn sâu, đầu lưỡi Ngọc Đường linh hoạt đặt trên bờ môi hé mở của hắn nhẹ nhàng liếm mút, tựa như mời gọi. Triển Chiêu chẳng thể ghìm lòng vươn lưỡi chậm rãi đáp lại.
Bạch Ngọc Đường thuận thế cuốn lấy đầu lưỡi Triển Chiêu, hai đôi môi bắt đầu áp sát, dây dưa quấn quít.
Triển Chiêu tựa hồ như bị hương vị ngọt ngào của Bạch Ngọc Đường mê hoặc, như khi nhấm nháp một chén rượu ngon, từng chút từng chút tinh tế thưởng thức, dư vị luyến lưu không dứt…
Giữa lúc mơ màng, hắn nhận ra một bàn tay không an phận thăm dò tiến vào vạt áo trước ngực, khe khẽ vuốt ve. Triển Chiêu tức thì căng thẳng, thân mình có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng phối hợp. Sợ đè lên bụng Bạch Ngọc Đường, hắn bắt đầu xoa vuốt ở lưng và eo.
Sau đó Bạch Ngọc Đường dán trên người y vặn vẹo cọ xát, nhất là bụng dưới và đùi, mặc dù cách qua một lớp quần áo, ma sát mê người vẫn khiến Triển Chiêu nóng lên từng đợt, hạ thể dần phản ứng.
Triển Chiêu rất muốn mau chóng đẩy người kia ra, chính là lại sợ làm hắn mất hứng nên vẫn cắn răng kiên trì phối hợp.
Tới khi bên hông buông lỏng giống như bị ai kia cởi bỏ đai lưng, Triển Chiêu mới hiểu Ngọc Đường đang định làm gì kế tiếp.
Triển Chiêu lập tức lúng túng bắt lấy đầu vai Bạch Ngọc Đường, đẩy y ra ngoài, cúi đầu, đỏ mặt, lắp bắp: “Ngọc, Ngọc Đường, ngươi, ngươi giờ thân mình bất tiện.”
Bạch Ngọc Đường đang phút cao hứng lại bị hắn đột ngột gián đoạn trong lòng có chút không vui bĩu môi, ánh mắt quét qua người hắn một lượt rồi lại cúi nhìn bụng mình vươn tay xoa nhẹ. Y thoáng trầm ngâm giây lát, dường như nghĩ tới điều gì, chân mày chợt nhiên giãn ra.
Ngẩng đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ thành bụng, nói: “Cũng đúng, Ngũ gia mang bầu bảy tháng, thân thể có chút bất tiện, chẳng bằng mèo con nhà ngươi chịu thiệt, để Ngũ gia ở trên đi.”
Triển Chiêu nghe mấy lời này, có phần sửng sốt, khi hắn cuối cùng cũng hiểu “ở trên” mang hàm nghĩa gì, càng xấu hổ không chịu nổi.
Có điều Ngọc Đường đã nói, nếu như từ chối chẳng phải sẽ làm Ngọc Đường khó xử? Ngọc Đường ngay cả đứa nhỏ cũng nguyện ý sinh cho mình, còn hắn ngay cả nằm dưới để y hưởng thụ một hồi cũng phải ra sức khước từ chẳng phải quá ích kỉ sao? Hơn nữa nghe nói nữ tử trong đêm đầu tiên thường sẽ đau đớn vô cùng, nhất định Ngọc Đường đã từng khổ sở không ít, tự hắn cũng nên trải nghiệm cảm giác của Ngọc Đường lúc đó.
Nghĩ vậy Triển Chiêu tuy có bối rối ngượng ngùng nhưng vẫn thuận theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường. Hắn đứng dậy lên giường nằm xuống.
Hắn quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, xấu hổ đến nỗi mắt mũi nhắm tịt cả lại.
Hít sâu một hơi cảm thấy đã chuẩn bị tốt, hắn bèn nói một câu: “Ngọc Đường, cho dù ở trên hay dưới, chỉ cần ngươi thấy thoải mái là được.” Tuy rằng đã rất cố gắng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lời nói ra vẫn khiến cho hắn mặt đỏ tai hồng, giọng như muỗi kêu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngay đơ nằm thẳng trên giường, khuôn mặt bày ra bộ dạng thấy chết không sờn, cảm thấy không thể không cười giễu hắn mấy câu: Đây nào có phải dáng điệu sẵn sàng hầu hạ, quả thực cứ như sắp lên pháp trường.
Tuy nhiên y cũng hiểu rõ nếu như nói ra không khí thân mật vất vả gây dựng vừa rồi có thể tan theo mây khói, khỏi phải làm gì.
Vì vậy ráng sức nén lại ý cười, nhắc nhở Triển Chiêu: “Này, mèo con, ngươi cứ thả lỏng một chút được không? Ngươi mà như vậy, hai người chúng ta làm sao khoan khoái cho được.”
Triển Chiêu nghe y nói xong cũng biết cơ thể của mình quá sức cứng nhắc, bèn cố gắng thử thả lỏng.
Đúng vào lúc này, đột nhiên hắn ý thức được một vấn đề……
Hắn không biết… Rốt cuộc là phải thả lỏng chỗ nào?
Hắn chưa từng được nữ tử cung phụng, cũng không sử dụng loại dược thay đổi thân thể như Ngọc Đường, vậy phải nằm dưới như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.