[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 41:




Trong phòng, Bạch Ngọc Đường nằm trên giường Triển Chiêu, đau đớn mỏi mệt giày vò thân thể, giữa lúc mê man vẫn thấy chân mày nhíu chặt, không ngừng mê sảng, vầng trán túa đầy mồ hôi, thập phần khó chịu.
Công Tôn Sách không theo mọi người về phòng nghỉ ngơi, liên tục canh giữ bên giường, theo dõi tình trạng của y, để tránh có chuyện không hay. Ông còn nhờ người tìm trong phòng mình các loại thư tịch có liên quan đến y học, một bên chăm sóc Bạch Ngọc Đường, một bên tìm kiếm tư liệu, muốn thử tìm tòi phương pháp có thể khiến cho bệnh tình người nọ chuyển biến tốt đẹp, ổn định thai nhi, bình an sinh nở.
Đến khi sắc trời nhập nhoạng, Bạch Ngọc Đường chậm chạp hé mi, thấy sắc mặt y có phần hòa hoãn, Công Tôn mới thoáng an tâm.
Bạch Ngọc Đường mở mắt, vội nhìn về phía bụng mình, tiếc rằng y vừa tỉnh lại, thân người hư nhuyễn vô lực, mất rất nhiều sức mới gượng ngẩng đầu, nhìn bụng vẫn tròn trịa cao ngất, cảm giác trong bụng thi thoảng xao động một chút, tuy còn lâm râm đau nhức, nhưng cũng chứng minh đứa nhỏ hãy còn ở đó, còn sống.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lướt khắp gian phòng, nhưng không nhìn thấy thân ảnh người kia.
Chậm rãi thu hồi tầm mắt, ánh nhìn chuyển xuống thành bụng, tâm tư run lên từng đợt.
Công Tôn Sách trông thấy mất mát hằn in trong mắt Bạch Ngọc Đường, biết rõ y đang nghĩ gì, xem ra y đã có chút mềm lòng, song ông thừa biết y rất quan trọng thể diện, nếu giờ ông nói giúp Triển hộ vệ, e rằng không những y không mau chóng tha thứ cho hắn, trái lại y sẽ không vui, đối phó tên nhóc không được tự nhiên như y, vẫn nên kiên nhẫn tiến dần từng bước.
Ông bèn đỡ Bạch Ngọc Đường để y tựa vào thành giường nửa nằm nửa ngồi, đưa y chén thuốc dưỡng thai ông vừa hâm nóng.
Bạch Ngọc Đường nhận thuốc, không chút do dự ngẩng đầu nhắm mắt chuẩn bị một hơi uống cạn.
Thật ra trước kia y cực kì ghét uống thuốc, cũng may y là người luyện võ, thân thể cường kiện, cơ hồ chưa từng sinh bệnh, vậy nên không ai biết rằng Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia không sợ trời không sợ đất lại sợ đắng.
Chính là từ khi hoài thai, vì tiểu gia khỏa trong bụng, y đã uống đến mấy trăm chén thuốc, mỗi lần đều là một hơi uống cạn, tránh được vị đằng càng nhiều càng tốt.
Nhưng sao lần này y mới chỉ uống một ngụm, đôi mày thanh tú hơi cau, thuốc này… Hình như không giống trước kia? Chẳng lẽ thuốc dưỡng thai còn có loại khác?
Nghi hoặc quay đầu nhìn sang Công Tôn tiên sinh, hơi hơi há miệng, lại vẫn không hỏi thành lời, dù y không có y thuật cao minh như đại tẩu, có điều nghi ngờ năng lực người khác quả thực không ổn, hơn nữa dẫu cho hiệu quả của thuốc sai biệt chút ít, nhưng chắc cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Y bưng bát thuốc, uống cạn, cầm chén đưa trả Công Tôn Sách, sau đó khách khí nói cảm ơn.
Công Tôn Sách thấy y uống hết, nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt hiện ra nụ cười hài lòng ngập đầy thâm ý, dặn dò mấy câu, bưng chén đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
… …
Mấy ngày liên tiếp uống thuốc dưỡng thai, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc không nén được tò mò, y không nghi ngờ y thuật của Công Tôn Sách, chỉ là ánh mắt quái dị của ông mỗi lần nhìn y uống dược, thật sự khiến y thấy mất tự nhiên.
Đắn đo cân nhắc một hồi, y hỏi: “Ưm… Công Tôn tiên sinh, thuốc này hình như hơi khác, đây là đơn thuốc tiên sinh kê sao?”
Y đã nhận ra thuốc này có gì khác biệt, kì thật thành phần cũng giống với thuốc của Lô phu nhân và Bạch Nhị Nha, bổ sung thêm hai vị khác, chẳng qua… Ngay cả hai nữ nhân kia cũng không tỉ mỉ nhường đó, một đại nam nhân như Công Tôn tiên sinh có thể chu đáo vậy sao? Hơn nữa làm sao ông biết được y… Sợ đắng?
Chỉ thấy Công Tôn Sách mỉm cười nhàn nhạt, tựa hồ biết y sẽ hỏi, bình thản đáp lời: “Thuốc này quả do học trò kê đơn, là thuốc dưỡng thai thông thường, nhưng người sắc thuốc có thêm gì vào hay không… Học trò không sao biết được.”
Bạch Ngọc Đường xưa nay thông minh nhạy bén, sao không nghe ra thâm ý ẩn trong mấy chữ “người sắc thuốc” được ông cố tình nhấn mạnh? Ngoại trừ người đó, còn ai bởi vì biết y sợ đắng, tự mình sửa đổi phương thuốc của Công Tôn tiên sinh?
Trong thuốc không chỉ cho thêm táo mật, mà còn sợ y ngọt ngấy sẽ buồn nôn, lại thêm một ít sơn tra, hương vị chua chua ngọt ngọt rất dễ uống. Bạch Ngọc Đường biết hai thứ này sẽ không thay đổi hiệu quả của thuốc, ngược lại còn giúp bổ huyết kích thích ăn uống, rất hợp với y hiện giờ.
Con mèo đó đối với mình, lúc nào cũng đều chu toàn như thế…
Bạch Ngọc Đường cơ hồ cảm thấy nước thuốc chầm chậm chảy xuống, hương vị chua ngọt ấm áp mềm mại ủ ngập cõi lòng…
Không đúng. Hai thứ đó toàn là đồ dùng cho mấy đứa nhỏ sợ đắng không chịu uống thuốc, mèo thối kia xem Bạch gia gia ta là con nít ba tuổi hay sao? Khinh người quá đấy.
Huống chi hắn còn để Công Tôn tiên sinh biết mình sợ đắng giống hệt trẻ nhỏ, chẳng trách đã mấy ngày nay, biểu cảm của ông khi nhìn Ngũ gia quái dị đến vậy, nhất định ổng đang cười thầm Ngũ gia.
( Lạy hồn =)))))))))))
Mèo thối chết tiệt. Ngũ gia dễ bị gạt gẫm thế ư? Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.
Nghĩ vậy, chân mày Bạch Ngọc Đường vừa giãn ra đã vội nhíu chặt, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Công Tôn Sách nhìn dáng vẻ trẻ con của y, không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ “ Xem ra Triển hộ vệ đời này vất vả rồi “.
Chẳng qua… Thuốc này xem như cũng có tác dụng đó chứ.
***
Bạch Ngọc Đường bị giam trong phòng suốt hơn nửa tháng, một lần nguy kịch làm hắn âm ỉ sợ hãi, nghĩ đến đứa bé trong bụng, y cũng nghe lời, ngoan ngoãn an dưỡng trên giường, cố gắng hạn chế đi lại, hơn nữa ngày nào cũng có ai đó trong Khai Phong Phủ tới thăm, chuyện trò đủ thứ trên trời dưới đất, một ngày trôi qua không quá nhàm chán.
Chính là mọi người như đã hẹn nhau, trước mặt y, không ai nhắc đến Triển Chiêu và vụ án kia, điều này khiến y có phần trống trải.
Trong suốt quãng ngày yên tĩnh, y dần nhớ lại những chuyện Triển Chiêu đã làm cho y trước đây. Dáng vẻ kinh ngạc vui sướng thất thần của hắn khi nghe nói y có bầu bảy tháng…
Mặc kệ nguyên tắc, mặc kệ tôn nghiêm cẩn trọng dỗ dành y, nghe y sai khiến, sợ cả một chút ủy khuất của y…
Vui vẻ sung sướng chạy đi bắt cá, làm cá, nấu cá cho mình, cả người ướt sũng nhếch nhác…
Bởi sợ thương tổn đứa nhỏ trong bụng, Triển Chiêu mấy lần cưỡng chế dục vọng bùng nổ, nhẫn nhịn đến suýt thổ huyết… (:v:v:v)
Lúc nghe mình nói đau bụng, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc, lo lắng định lao ra ngoài gọi người tới giúp…
Vẻ mặt nửa hạnh phúc nửa đau lòng, dịu dàng đỡ thắt lưng y, ghé vào bụng y lắng nghe đứa nhỏ giãy đạp…
Không ngừng vuốt ve bụng y, nói với y rằng: “Đương nhiên không chán. Ngọc Đường mang thai đứa con của ta, Triển Chiêu có sờ cả đời cũng là không đủ.” Dáng diệu ngốc nghếch khi đó…
Y chợt nhận ra, Triển Chiêu tỉ mỉ săn sóc mình như vậy, sao có thể không quan tâm hài nhi y mang. Y đâu phải người của Khai Phong Phủ, nếu như không phải Triển Chiêu kính nhờ, bọn họ làm sao buông bỏ công việc bộn bề trong phủ, mỗi ngày sốt sắng tới đây thăm mình.
Sở dĩ nhiều ngày đến vậy cũng không chui vào nhìn y một cái, có lẽ cũng bởi sợ làm cho y nổi cáu. Ngày ấy lớn tiếng với mình, thậm chí nói ra những lời quá phận, hẳn là quá mức lo lắng, quá mức nóng lòng mà thôi.
Thật ra… Y cũng có chỗ không đúng.
Đứa nhỏ bị động phần nhiều là do y không lãnh tĩnh, tức giận quá độ.
Hiện giờ hài nhi đã ổn, Ngũ gia đại nhân đại lương, nếu con mèo kia chủ động cúi đầu nhận sai, Bạch gia gia sẽ dằn lòng mà tha cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.