[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 74:




Triển Chiêu men theo đường mòn mấp mô khúc khuỷu mà đi, chẳng rõ đã đi bao lâu, mồ hôi đầm đìa chảy dọc thái dương, đọng trên mi mắt, tròng mắt cũng bị mồ hôi thấm đến cay nhức, song bởi hai tay còn bế Bạch Ngọc Đường nên không cách nào lau đi, thân thể gần như hư thoát *, hai tay đã mất cảm giác từ lâu, hoàn toàn dựa vào ý chí để gượng đi tiếp. Cuối cùng bọn họ đi tới một vạt rừng trúc trống trải, lúc này vừa qua chính ngọ, song lại giống như đã sắp chạng vạng.
*Qt nói là chứng hạ đường huyết do mất máu và mất nước:v
Triển Chiêu ngẩng nhìn vòm trời đen kịt mây mù, mỗi lúc như lại sa xuống thấp hơn, tâm tình cũng hệt khí trời, càng lúc càng thêm phiền muộn, cúi đầu nói với Bạch Ngọc Đường: “Hình như trời sắp đổ mưa, Ngọc Đường, chúng ta tìm chỗ trú mưa, sau đó hãy đi.” Buổi sáng bọn họ đi vội, dù che đều để cả trong xe ngựa, nếu trời đổ mưa…
Bạch Ngọc Đường vẫn chưa ngẩng đầu, cuộn mình trong ngực Triển Chiêu, nói khẽ: “Ừ…”
Triển Chiêu đã mệt rã rời, đoạn đường xóc nảy cũng làm cho hắn không nhận ra người trong ngực khe khẽ run rẩy, hơn nữa nỗi lo trời mưa càng làm cho hắn nôn nóng, không nghe ra trong thanh âm người kia có chút khác thường. Hắn đi vòng quanh tìm chỗ tránh mưa, không ngờ nơi đây chỉ là một vùng bình nguyên hoang vu, ngoại trừ rừng trúc liên miên vô tận, không hề có một gian nhà, một sơn động, hay thậm chí một gốc đại thụ rậm rạp.
Đang khi Triển Chiêu vạn phần lo lắng, hắn bỗng nghe thấy thanh âm mỏng mảnh yếu ớt của Bạch Ngọc Đường: “Mèo, mèo con, thả, thả ta… xuống đi.”
Triển Chiêu lúc này mới nhận ra sự khác thường của Bạch Ngọc Đường, trái tim nhất thời xoắn vặn, lo âu hỏi: “Ngọc Đường? Ngươi làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường vẫn không ngẩng lên, chỉ rút ra một bàn tay gắt gao đè chặt thành bụng, khó nhọc trả lời: “A, ha ha, mèo ngốc… Ngươi còn chưa đoán ra sao? Con ngươi không chờ… A…” Lời còn chưa dứt, đã thấy cơn đau kịch liệt kéo tới, lời chưa kịp nói hóa thành tiếng rên thống khổ, bàn tay đặt ở bụng nháy mắt siết chặt, xé rách vạt áo trước người, nhưng lại chẳng thể xé rách cơn đau vô tận, móng tay dù cách bàn tay một lớp quần áo, lại vẫn xuyên qua da thịt, máu tươi ri rỉ chảy tràn.
“Không lẽ… Sắp sinh?” Tâm tư Triển Chiêu thoáng chốc rối nùi, đứa nhỏ sao lại cố tình chọn thời điểm này? Chưa nói truy binh có thể đuổi đến, chỉ riêng cơn mưa sắp tới cũng đủ làm khổ Ngọc Đường.
“Ừ… A!” Bạch Ngọc Đường đã đau đến độ nói không ra lời, chẳng có cách nào khống chế tiếng rên đau đớn, chỉ đành cắn chặt môi dưới, gắng sức đè nén.
Nhìn dáng vẻ khổ sở kiềm chế của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lo lắng khôn cùng, cố gắng ép mình tỉnh táo, tìm quanh vài vòng, rốt cuộc tìm được một cột mốc phân định biên giới bằng phẳng, vận hết nội lực toàn thân nhấc cột mốc để trên mặt đất, lấy quần áo mang theo trải xuống dưới, đỡ Bạch Ngọc Đường nằm lên đó, lại dùng số quần áo còn lại phủ lên người y, như vậy ít nhất thân thể y sẽ không bị nước mưa thấm ướt, sau đó dựa vào kiến thức học được từ chỗ Bạch cô nương và Công Tôn tiên sinh, tiến hành kiểm tra sơ lược cho Bạch Ngọc Đường. Chỉ thấy môi dưới hầu như đã bị y cắn nát, lòng tay nhuộm đầy máu tươi. Triển Chiêu khẽ vén vạt áo y, phát hiện giữa hai chân y đã ướt đẫm tơ máu lẫn trong một loại chất lỏng có màu vàng nhạt, đủ thấy màng ối * đã vỡ được một thời gian.
* Màng ối/ Túi ối là một lớp màng sinh học chứa nước ối. Trong truyện thì như tác giả đã giải thích, sau khi uống dược sinh tử, cơ thể sẽ hình thành một loại túi thịt tích nước, gần giống tử cung của phụ nữ.
Hắn cởi tiết khố của Bạch Ngọc Đường, nhìn nước ối chảy ra từ huyệt động nhỏ hẹp, nơi đó đã hơi giãn ra chút ít, lúc mở lúc khép. Triển Chiêu lúc này mới hiểu đứa nhỏ có lẽ sẽ đi ra từ nơi đó, nhưng ý thức được điểm này càng làm hắn thêm lo lắng, bởi không ai hiểu rõ nơi ấy của Ngọc Đường hơn hắn, địa phương chật hẹp kia làm sao đủ để hài nhi đi qua? Hắn ráng sức trấn định tinh thần, thận trọng thăm dò hậu huyệt người kia. Lần tìm kiếm này lại khiến Triển Chiêu không khỏi hoảng hốt. Ngón tay hắn mơ hồ chạm đến một vật cứng ẩm ướt trơn bóng mềm mại. Đó là… đỉnh đầu của đứa bé.
Triển Chiêu đau lòng khôn xiết, Ngọc Đường phải dùng nghị lực kinh người thế nào mới có thể sống đến giờ? Hơn nữa nãy giờ y vẫn cố nén không rên một tiếng.
“Ngọc Đường, bắt đầu từ khi nào vậy?” Triển Chiêu đau xót hỏi.
Bạch Ngọc Đường khó khăn chịu đựng cơn đau dồn dập từng hồi, ngẩng nhìn Triển Chiêu, cố gắng cong môi, cười nói: “Sáng nay, trước khi… ngươi tỉnh.”
“Ngươi!” Triển Chiêu nghe y nói vậy, cơ hồ giận đến nghẹn lời. Trái tim cũng đau đến không thể thở nổi. Từ đó đến giờ ít nhất cũng phải ba bốn canh giờ. Thì ra hoàn toàn không có cái gì truy binh, mà là Ngọc Đường biết mình sắp sinh. Triển Chiêu vừa vội vừa giận, chỉ hận không thể hung hăng mắng y một trận, sao y có thể làm liều đến thế? Dám lấy mạng mình và đứa bé ra đùa giỡn. Chính là nhìn dáng vẻ khổ sở của y, Triển Chiêu lại chẳng thể nói ra bất cứ lời trách móc nào, chỉ đành chua xót thở dài: “Sao ngươi có thể liều mạng vậy chứ? Ít nhất… Ít nhất cũng để cho Bạch cô nương đi cùng chúng ta…”
Triển Chiêu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Bạch Ngọc Đường, nếu Ngọc Đường sinh con trong thôn, bí mật về giới tính của hắn sẽ bị phơi bày, có nhiều khả năng sẽ bị người khác coi là ngoại tộc, chuyện đó đối với một người cao ngạo quật cường lại yêu con tha thiết như Bạch Ngọc Đường là chuyện không thể chịu đựng nổi. Thế nên dù cho phải mạo hiểm tính mạng sinh nở ở nơi rừng hoang núi thẳm, y cũng ép mình rời xa nơi đó. Nhưng hắn thật sự không rõ vì sao Ngọc Đường phải tách khỏi Bạch cô nương, chẳng lẽ y thực sự không thiết sống?
Có điều Triển Chiêu không biết, Bạch Ngọc Đường dù tự cho mình phong lưu thiên hạ, song đó là với một vài nữ tử phong nguyệt gặp dịp thì vui, còn đối với một nữ hài tử nghiêm túc đơn thuần như Bạch Nhị Nha, Bạch Ngọc Đường cũng giống hệt như Triển Chiêu, tuyệt đối là một chính nhân quân tử, y đã không có cách nào báo đáp tình cảm của nàng, thì thà có chết cũng không làm ra chuyện gì có thể tổn hại danh tiết đối phương.
“Mèo ngốc, người đời đều nói ngươi là khiêm khiêm quân tử, sao cả đạo lí đơn giản đến thế ngươi cũng không hiểu? Muội tử của ta chưa thành gia thất, làm sao, làm sao ta dám để nàng… đỡ đẻ cho một nam nhân? Nếu ta làm vậy… Chẳng phải sẽ hủy, hủy hoại một đời nàng ư? Ta… A!” Nói được nửa chừng, cơn đau dữ dội lần nữa ùa đến, tiếng nói lại hóa thành tiếng rên đau.
Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường rên rỉ, chỉ thấy lòng mình đau thắt. Hắn nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, mặc kệ móng tay y găm sâu vào tay mình, lắp bắp nói: “Lại bắt đầu, bắt đầu đau sao? Ngọc, Ngọc Đường, ngươi đừng nói chuyện, hãy cố giữ sức. Không, không sao cả đâu.”
Giờ này, Triển Chiêu còn bối rối gấp trăm lần lúc Bạch Ngọc Đường bị người của Hình bộ bắt đi, đầu óc hỗn loạn rối rắm, ngoại trừ lặp đi lặp lại mấy lời an ủi Bạch Ngọc Đường, hắn thực không biết làm gì hơn nữa?
Chính lúc đó, nền trời bắt đầu rớt xuống từng giọt từng giọt nước mưa trong suốt. Nước mưa rơi trên da thịt Triển Chiêu, cảm giác lạnh lẽo thấu xương làm hắn bừng tỉnh, dù chuyện sinh nở có lẽ mình không thể giúp gì được cho Ngọc Đường, nhưng ít nhất mình có thể cho y sức mạnh và niềm tin.
Bởi tận lực để Bạch Ngọc Đường không bị nước mưa lạnh băng dội đến, Triển Chiêu một tay ôm lấy bả vai Bạch Ngọc Đường, đem y dựa vào ***g ngực, một tay chống bên hông y, đỡ lấy sức nặng của hai người, cúi xuống che mưa cho Bạch Ngọc Đường.
Mãi khi cơn đau tạm ngừng, Bạch Ngọc Đường mới nhìn đến cảnh Triển Chiêu che mưa cho mình, trong lòng không khỏi hối hận. Kì thực y đã sớm lên kế hoạch tất thảy, từ việc muốn để Triển Chiêu lưu lại hồi ức đẹp đẽ mà ép hắn phải thành hôn, đến đêm động phòng hoa chúc ép hắn ưng thuận lời thề vĩnh viễn không có khả năng thực hiện kia, để hắn có thể sống tiếp sau khi mình chết, đến việc sáng nay tách khỏi Bạch Nhị Nha, lừa Triển Chiêu cùng mình rời khỏi thôn làng, bởi y đã ôm quyết tâm dùng tính mạng mình đổi mạng đứa nhỏ. Chính là điều duy nhất y không thể tính đến, đó là ngay cả ông trời cũng không chịu giúp bọn họ. Sớm biết thế này y sẽ để lại xe ngựa, lỡ như đứa nhỏ sinh ra giữa mưa to gió lớn, sinh mệnh non nớt mong manh nhường ấy có thể tồn tại nổi không? Và còn Triển Chiêu, thân thể hắn có thể chịu đựng được không?
Nhìn mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt, nhìn sắc mặt Triển Chiêu mỗi lúc một thêm tái nhợt, Bạch Ngọc Đường nhè nhẹ lắc đầu, nói: “Triển Chiêu… Không cần, thân thể của ngươi… Sẽ không chịu nổi…”
Y vươn tay muốn đẩy Triển Chiêu, nhưng động tác của y lại chỉ đổi lấy một vòng ôm siết và nụ cười dịu dàng trước sau như một của Triển Chiêu.
“Ngọc Đường, ta không sao, ngươi đừng quản ta, chỉ cần chuyên tâm sinh hạ đứa nhỏ là được.”
—-
Có lẽ đoạn sinh con là đoạn ngược nhất của truyện. Làm đến đoạn đó bỗng dưng thấy thương anh Trinh dễ sợ:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.