Lại lần nữa vó ngựa không ngừng, Gia Luật Triêu Phong, hoặc có lẽ từ giờ trở đi, hắn chính thức là Diệp Triêu Phong, chạy về biệt viện trên núi Âm. Vì không muốn tất cả mọi người đồng thời tiếp nhận sự thất vọng này, hắn lựa chọn nói cho Bạch Ngọc Đường trước.
Sau khi nghe hắn kể chuyện đã xảy ra, ngạc nhiên là Bạch Ngọc Đường lại rất bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này đã đoán được từ trước, không phải sao? Nếu đã là ý trời, nên tới sẽ tới, người không thể nào cưỡng ép được. Diệp đại ca, cố gắng hết sức là đủ rồi. Đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi đi!”
Gia Luật Triêu Phong nhìn hắn, hỏi: “Sao đệ có thể bình tĩnh như vậy?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười nói: “Huynh cho rằng đệ vẫn là Bạch Ngọc Đường của mười năm trước sao? Diệp đại ca, nếu là chuyện huynh đã quyết định thì dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thay đổi, đệ cũng vậy. Nếu lòng đã quyết tâm, thì dù xảy ra chuyện gì cũng có thể thản nhiên đối mặt.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Những lời đệ nói, ta hiểu. Thôi, ta đi tìm Tiểu Điệp. Chuyện còn lại cùng mọi người đối mặt! Nhưng nói thật, ta cảm thấy rất có lỗi với Tàn Dương.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ đoán được kết quả, lẽ nào Tàn Dương không đoán ra hay sao? Huynh ấy không phải nam nhân hèn yếu, có thể thản nhiên đối mặt, huynh yên tâm đi. Huống chi, đối với huynh, huynh ấy chỉ có biết ơn.”
Gia Luật Triêu Phong quay người đi, bỏ lại một câu: “Đối với y, ta cũng chỉ có áy náy!”
Trở về phòng ngủ của mình, Gia Luật Triêu Phong như đột nhiên mất đi sức lực, chán nản ngồi xuống. Triển Điệp không hỏi, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh hắn.
Không biết qua bao lâu, Gia Luật Triêu Phong sực tỉnh, gượng cười hỏi: “Mấy ngày nay ổn cả chứ?”
Triển Điệp không đáp mà hỏi ngược lại: “Chàng không sao chứ? Bạch đại ca đoán đúng, phải không? Triêu Phong, bây giờ chỉ có hai chúng ta, nếu như chàng muốn phát tiết thì cứ phát tiết ra đi, muốn khóc cứ khóc. Khóc ra được, trong lòng sẽ thoải mái hơn.”
Gia Luật Triêu Phong cười yếu ớt, nói: “Ta chịu đựng được. Trước khi đi, sao ta lại không đoán trước được kết quả này? Chẳng qua là trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng, không muốn để cho mình cảm thấy hối tiếc mà thôi. Tiểu Bạch nói rất đúng, chỉ cần trong lòng hạ quyết tâm, có thể thản nhiên đối mặt tất cả. Ta chỉ khó chịu vì mất đi đại ca mà thôi. Được rồi, Tiểu Điệp, nói cho ta biết chuyện đã xảy ra đi.”
Triển Điệp nói: “Lạc Nguyệt chết rồi.”
Gia Luật Triêu Phong hoảng hốt hô lên: “Gì cơ? Lạc Nguyệt chết rồi? Chuyện này xảy ra khi nào? Vậy Tàn Dương có sao không?”
Triển Điệp buồn bã nói: “Nghe nói bảy, tám ngày trước, Lạc Nguyệt bị đại ca ban chết. Khi nghe được tin tức này, mọi người đã biết kết quả chuyến đi này của chàng. Quy Không đại ca bình tĩnh đối mặt, chỉ có điều thần trí của huynh ấy càng ngày càng mơ hồ. Nhìn con ngươi của huynh ấy từng ngày trở nên trống rỗng, ta rất đau lòng, nhưng ta không giúp gì được cho huynh ấy. Triêu Phong, ta rất muốn mình là bạn bè tốt nhất của huynh ấy, như vậy ta có thể dùng máu để bù đắp lỗi lầm của mình.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Lẽ nào ta không có suy nghĩ như thế? Nếu như máu của ta có thể cứu y, dù có chảy cạn, ta cũng bằng lòng. Tàn Dương đang ở đâu? Ta tới thăm y.”
Triển Điệp nói: “Không cần, huynh ấy đi rồi.”
Gia Luật Triêu Phong gần như không khống chế được cảm xúc của mình, la lên: “Sao mọi người lại để y đi? Muốn y phải đối mặt một mình sao?”
Triển Điệp nói: “Là huynh ấy muốn đi. Huynh ấy nói sợ không khống chế được mình sẽ làm mọi người bị thương. Mọi người không ai khuyên nhủ được. Ngày đó huynh ấy mất đi thần trí, giao thủ với ca ca, nhưng đến cả ca ca cũng không phải là đối thủ của huynh ấy.”
Gia Luật Triêu Phong khổ sở nói: “Tại sao y lại tốt như vậy? Tại sao ta lại không thể giúp gì được cho y? Tiểu Điệp, ta đi tìm y.”
Triển Điệp kéo hắn lại, nói: “Chàng định đi đâu tìm? Mấy ngày nay ca ca và Bạch đại ca vẫn luôn tìm kiếm ở vùng lân cận, nhưng không hề thấy huynh ấy ở đâu cả.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Dù có lục tung cả giang hồ này lên, ta cũng phải tìm được y!”
Triển Điệp lạnh lùng nói: “Chàng không có thời gian tìm khắp giang hồ đâu, huynh ấy không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như ta không tính sai, rằm tháng mười chính là đại nạn của huynh ấy. Nếu như không tìm được huynh ấy trước rằm tháng mười, chúng ta chỉ có thể chờ kết quả xấu nhất.”
Gia Luật Triêu Phong bỗng nhiên đứng dậy, xoay người ra ngoài, nói: “Ta lập tức đi tìm.”
Triển Điệp ngăn hắn lại, nói: “Biển người mênh mông, tìm một người dễ vậy sao? Huống chi trong ngoài Trường Thành, nam bắc sông lớn, huynh ấy có thể đi bất cứ đâu. Một mình chàng sao có thể tìm được? Trước mắt nên bàn bạc với ca ca và Bạch đại ca đã. Nhiều người thêm sức, huống chi bạn bè của bọn họ ở khắp thiên hạ!”
Gia Luật Triêu Phong cảm thấy Triển Điệp nói có lý, liền bỏ ý định một mình đi tìm Quy Không Tàn Dương. Huống hồ mấy ngày liền bôn ba, hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút để khôi phục thể lực.
Đêm nay, mọi người tập trung trong thư phòng, bàn bạc chuyện tìm kiếm Quy Không Tàn Dương. Gia Luật Triêu Phong nhận tìm kiếm trên địa phận nước Liêu, những người còn lại sẽ tìm kiếm ở địa phận nước Tống, Triển Điệp ở nhà chờ tin tức. Bạch Ngọc Đường lại cho rằng ngoại trừ Triển Điệp, mỗi người nên tìm một hướng khác nhau. Triển Chiêu cũng đồng ý với ý kiến của Bạch Ngọc Đường, nhưng lại lo lắng công lực của Bạch Vân Thụy và Sở Thành Hi không đủ, nên để hai đứa trẻ ghép thành một tổ. Cuối cùng thống nhất ý kiến, Gia Luật Triêu Phong tìm hướng bắc, Bạch Ngọc Đường hướng đông, Triển Chiêu hướng tây, hai đứa trẻ hướng nam, Triển Điệp ở nhà. Bọn họ hẹn nhau dù đi bao xa, trước ngày mùng một tháng mười đều phải trở về biệt viện trên núi Âm. Bạch Ngọc Đường còn dùng bồ câu đưa thư, nhờ bạn bè khắp nơi hỗ trợ tìm kiếm.
Cứ như vậy, để cứu tính mạng của Quy Không Tàn Dương, ba người bạn tốt của y lại lần nữa chia nhau lên đường. Thế nhưng, trong lúc bọn họ đi khắp nơi tìm kiếm, Quy Không Tàn Dương lại đang trốn trong mật thất của sơn trại trên núi Âm, cố gắng vận công, muốn bức độc ra ngoài. Với công lực của y, chuyện này vốn chẳng khó. Nhưng sau khi thử nhiều lần, y không thể không từ bỏ. Bởi vì y không cách nào dồn chất độc vào một chỗ được.
Quy Không Tàn Dương biết, Bạch Ngọc Đường đã hứa sẽ dâng máu nóng của hắn của mình, nhưng y không thể để Bạch Ngọc Đường làm vậy. Như thế chẳng khác nào lấy mạng Bạch Ngọc Đường. Mà cách duy nhất có thể khiến Bạch Ngọc Đường không làm chính là bản thân y không hóa điên. Sau khi thử nhiều lần vẫn không thành công, Quy Không Tàn Dương đột nhiên nhớ Sảng cư sĩ từng nói, độc đã lan khắp kinh mạch. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Quy Không Tàn Dương hiểu ra, còn có một cách, chính là tự làm đứt kinh mạch của mình. Nhưng, hậu quả của tự làm đứt kinh mạch còn thảm thiết hơn so với hóa điên mà chết rất nhiều. Có điều, trong tình huống không còn cách nào khác, thì đây là lựa chọn duy nhất.
*
Thời gian dần trôi. Chiều ngày ba mươi tháng chín, sau khi tìm kiếm khắp nơi vẫn không có tin tức, Gia Luật Triêu Phong, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều quay về Diệp Gia Miêu Viên. Trời vừa tối, Bạch Vân Thụy và Sở Thành Hi cũng trở về, hơn nữa còn dẫn theo mấy người mà bọn họ không ngờ tới, chính là Tứ Thử!
Sở Thành Hi giải thích rằng cậu và Bạch Vân Thụy vừa qua biên cảnh nước Tống không lâu thì bắt gặp Lô Trân và Ngải Hổ trong Tiểu Ngũ nghĩa, mới biết Bắc hiệp đã mời cao thủ võ lâm tới bảo vệ phủ Khai Phong chặt chẽ. Tứ Thử lo lắng cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nên phái Tiểu Ngũ nghĩa ra ngoài nghe ngóng tin tức. Tứ Thử lại thông qua hệ thống tình báo của phủ Khai Phong và Dương gia tướng để tìm kiếm Quy Không Tàn Dương, phát hiện Quy Không Tàn Dương chưa hề bước chân tới địa phận Đại Tống.
Gia Luật Triêu Phong nghe đến đó, bất giác thầm trách hai đứa trẻ. Đã biết Quy Không Tàn Dương mất thần trí còn dùng cách ngu ngốc này để tìm y. Với khả năng của Quy Không Tàn Dương, y có thể tiến vào địa phận nước Tống mà không bị phát hiện dễ như trở bàn tay, nói chi đến hệ thống tình báo gì gì đó chứ?
Từ vẻ mặt của Gia Luật Triêu Phong, Bạch Ngọc Đường nhận ra hắn không hài lòng, cảm thấy buồn cười. Gia Luật Triêu Phong vẫn nóng nảy, không nghĩ kỹ trước sau như trước kia. Nếu hai đứa trẻ này không dốc sức tìm kiếm thì sẽ trở về muộn như vậy sao? Hắn hiểu con trai mình, đứa trẻ Tiểu Vân bướng bỉnh, nóng nảy giống hệt hắn, nếu như không dốc sức tìm mà vẫn không thấy, sợ rằng thằng bé sẽ không chịu trở về.
Gia Luật Triêu Phong nóng nảy, một tháng qua hắn đã lật tung từng tấc đất của phương bắc, hắn tin Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng vậy. Nhưng dù đã tìm kiếm khắp nơi, vẫn không có được chút tin tức nào của Quy Không Tàn Dương.
Bạch Ngọc Đường nói: “Diệp đại ca, huynh đừng sốt ruột, chúng ta vẫn còn thời gian. Hơn nữa, không phải huynh đã nhờ bạn bè tiếp tục tìm kiếm sao? Đợi thêm đi, có lẽ sẽ có tin tức.”
Gia Luật Triêu Phong nghe vậy bình tĩnh lại, nói: “Đúng vậy, vẫn còn thời gian, chúng ta còn hy vọng. Ta đi tìm tiếp.”
Triển Chiêu ngăn hắn lại, nói: “Sắp đến rằm tháng mười, chúng ta không thể phân tán, nếu không nếu như có tin tức của Quy Không Tàn Dương, chúng ta sẽ trở tay không kịp. Diệp đại ca, tin tưởng bạn bè của chúng ta! Bọn họ sẽ dốc sức tìm kiếm.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Chẳng lẽ bây giờ chỉ có thể chờ thôi sao?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Không, chờ, đồng thời còn nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị hợp sức chế ngự Tàn Dương bất cứ lúc nào.”
Không ngờ, đến ngày thứ ba, kỳ tích thật sự đã xảy ra.
Sáng sớm hôm đó, Triển Điệp tản bộ trên sườn núi phía sau Miêu viên như thường lệ, đột nhiên tầm mắt của nàng bị mảnh vải móc trên cành khô thu hút. Đó là một chiếc khăn tay, trên góc phải có thêu hai con bướm đang vỗ cánh bay, chính là chiếc khăn nàng dùng để băng bó vết thương cho Tàn Dương vào mười sáu năm trước! Không ngờ Tàn Dương vẫn còn giữ đến bây giờ.
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, Triển Điệp chợt hiểu ra. Tại sao chiếc khăn này lại ở đây? Hôm qua không hề có. Chuyện này nói lên điều gì? Tàn Dương! Tàn Dương vốn không hề rời núi Âm, hoặc là đã từng rời đi nhưng bây giờ lại đã trở lại. Dù sao Tàn Dương cũng không bỏ mặc mình được!
Triển Điệp nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng trong lúc cười, hai hàng nước mắt lại không tự chủ mà chảy xuống. Đây là khóc vì vui mừng. Cảnh tượng này bị Gia Luật Triêu Phong ra ngoài tìm Triển Điệp bắt gặp.
Gia Luật Triêu Phong thấy Triển Điệp ra ngoài tản bộ đã lâu vẫn chưa quay về, trong lòng không yên tâm nên đi tìm. Trông thấy Triển Điệp đứng sững người trên sườn núi, tay cầm một mảnh khăn ố vàng, hai mắt ngấn lệ, vội bước tới hỏi han.
Triển Điệp thấy trượng phu của mình, lập tức chạy tới chỗ hắn. Vì chạy vội nên suýt chút nữa vấp ngã, được Gia Luật Triêu Phong đỡ lấy kịp thời. Hít vào một hơi điều chỉnh nhịp thở, Triển Điệp đưa khăn tay cho Gia Luật Triêu Phong, reo lên: “Quy Không… đại ca vẫn… vẫn… ở trên núi Âm!”
Gia Luật Triêu Phong nghi hoặc nhận khăn tay, chờ thê tử giải thích.
Triển Điệp trưng hình thêu con bướm trên khăn cho hắn xem, nói: “Đây là chiếc khăn ta dùng để băng bó vết thương cho Quy Không đại ca vào hơn mười năm trước, không ngờ huynh ấy vẫn còn giữ đến tận bây giờ.”
Gia Luật Triêu Phong nhất thời chưa hiểu ra, hỏi lại: “Như thế thì sao?”
Triển Điệp gắt: “Sao chàng vẫn chưa hiểu ra? Tại sao chiếc khăn này lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải chuyện này cho thấy Quy Không đại ca không hề rời khỏi núi Âm hay sao!”
Gia Luật Triêu Phong chợt hiểu, nhảy lên cây xem xét, quả nhiên phát hiện trên tuyết đọng trên cành cây có hai dấu chân. Với khinh công của Quy Không Tàn Dương, vốn dĩ có thể đạp tuyết mà không để lại dấu vết. Nhưng có lẽ nhìn thấy bạn bè vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy, y nhất thời kích động, cho nên mới vô ý để lại dấu chân, thậm chí cả khăn tay cất giữ nhiều năm cũng rơi ra. Thần xui quỷ khiến để Triển Điệp phát hiện, cho Gia Luật Triêu Phong manh mối.
Hưng phấn trở lại Miêu viên, Gia Luật Triêu Phong không nhịn được kêu to: “Tàn Dương vẫn ở trên núi Âm!”
Bạch Ngọc Đường nghe thế vội hỏi: “Cụ thể ở nơi nào?”
Gia Luật Triêu Phong bất mãn trước giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt của Bạch Ngọc Đường, cười đáp: “Không biết.”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười nói: “Không biết còn vui mừng như vậy? Núi Âm lớn thế, biết tìm ở nơi nào? Hơn nữa, thông minh như Tàn Dương, sao có thể đứng một chỗ chờ huynh tìm thấy?”
Trong một thoáng, Gia Luật Triêu Phong thoát khỏi trạng thái hưng phấn, khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị như gặp kẻ địch, nói: “Nhiều người như vậy, mỗi người tìm kiếm và canh chừng ở một nơi cố định, chắc chắn sẽ tìm được y.”
Triển Chiêu đứng một bên nghe hai người nói chuyện, chợt có cảm giác giống như mười sáu năm trước. Khi đó Gia Luật Triêu Phong và Bạch Ngọc Đường vô cùng hợp nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý, khiến y có chút ghen tỵ.
Rất nhanh, mỗi người đều xác định phạm vi mình phụ trách. Bạch Ngọc Đường phụ trách sơn trại trên núi Âm. Kể từ khi Lạc Nguyệt bị Gia Luật Tông Chân ban chết, Tàn Dương đã giải tán tất cả đám người ở sơn trại. Sơn trại rộng lớn đột nhiên trống không, khiến người ta có cảm giác mất mát. Bạch Ngọc Đường đã tìm kiếm khắp sơn trại ba vòng, đều không thu hoạch được gì.
Đáng tiếc, người phụ trách sơn trại núi Âm không phải là Gia Luật Triêu Phong, nếu không hắn sẽ dễ dàng được tìm được chỗ Quy Không Tàn Dương ẩn thân.
Không sai, lúc này Quy Không Tàn Dương đang trốn trong mất thất Bạch Ngọc Đường từng bị nhốt. Mặc dù Bạch Ngọc Đường đã ở trong đó hơn mười ngày, nhưng hắn hoàn toàn không biết đường tới đó, chứ đừng nói chi đến đó tìm kiếm.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang nghiêng người tựa vào một tảng đá ở nơi cao, chăm chú nhìn xuống quan sát sơn trại. Đột nhiên, một bóng người màu xám tựa như một luồng khói nhạt xuất hiện trên hàng lang của sơn trại. Chính là Quy Không Tàn Dương! Bạch Ngọc Đường mừng rỡ, vội vàng thi triển khinh công phóng tới chỗ bóng người màu xám.
Đáng tiếc, Bạch Ngọc Đường gặp phải Tàn Dương đã mất đi thần trí. Quy Không Tàn Dương thấy có người xông tới chỗ mình, xuất phát từ bản năng của người tập võ, y lập tức vung quyền, đánh tới Bạch Ngọc Đường không chút phòng bị ở giữa không trung.
Bạch Ngọc Đường bị quyền của Quy Không Tàn Dương đánh trúng, lập tức rơi xuống đất, dưới chân lảo đảo, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững. Gắng gượng đè nén chất lỏng tanh ngọt vọt lên cổ họng, Bạch Ngọc Đường thở hổn hển, nói: “Tàn Dương, theo đệ trở về Miêu viên đi.”
Quy Không Tàn Dương không để ý tới hắn, lại tiện tay tung ra một chưởng. Bạch Ngọc Đường biết y đã mất thần trí, đành phải xuất chưởng đối phó. Thế nhưng, bị Quy Không Tàn Dương đánh trúng một quyền trong lúc không hề phòng ngự vừa rồi đã làm hắn bị nội thương, lúc này sao hắn có thể ngưng tụ nội lực để đỡ lại quyền kia đây?
‘Bụp’ một tiếng, hai chưởng chạm nhau, Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, trong miệng trào lên chất lỏng tanh ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, người cũng ngã xuống.
Quy Không Tàn Dương thấy Bạch Ngọc Đường ngã xuống, như chợt nhớ ra gì đó, bàn tay dừng lại ngay trước gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường.
Mà đúng lúc này, Triển Chiêu chạy đến xem tình huống của Bạch Ngọc Đường trông thấy cảnh tượng này vội vàng xông tới.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nằm trên mặt đất, trong lòng hốt hoảng, nhanh chân chạy tới. Không ngờ Quy Không Tàn Dương tưởng rằng y muốn đánh mình, lại dốc toàn bộ công lực. Triển Chiêu vốn cảnh giác với Quy Không Tàn Dương, lập tức ra tay đánh trả. Có điều, Triển Chiêu chẳng phải là đối thủ của Quy Không Tàn Dương, mới hơn ba mươi chiêu, tay chân đã luống cuống, không biết nên đối phó thế nào.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường mơ màng tỉnh lại, cảm thấy có một cái lưỡi nhỏ đang liếm mặt mình. Nỗ lực mở mắt, một con mèo màu lông đen trắng đan xen xuất hiện trước mặt hắn. Thoáng chốc, hắn có cảm giác như quay về hai mươi năm trước. Mèo của Triển Điệp! Con mèo được hắn gọi là ‘Tiểu Miêu’ giống Triển Chiêu cũng mang theo rất nhiều hồi ức của hắn.
Ngay lúc này, tiếng kêu thất thanh bất ngờ của Triển Chiêu làm hắn hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra con mèo này cũng là của Triển Điệp. Chẳng quản có đúng hay không, Bạch Ngọc Đường cố sức xé một vạt áo, cắn ngón tay, viết lên mảnh vải một chữ ‘cứu’, rồi buộc lên chân trước của con mèo, vỗ đầu nó, ý bảo nó mang về Miêu viên.
Con mèo đi rồi, Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm thấy xót xa. Đường đường là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, là anh hùng hào kiệt cỡ nào, lúc này lại nằm dưới đất, chẳng thể gượng dậy, còn ký thác tính mạng của hai người lên một con mèo. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cười khổ, ‘dùng mèo đưa thư’, truyền ra giang hồ chẳng phải là truyện cười cho thiên hạ hay sao?
Ai ngờ con mèo kia đúng là rất thông minh, nó mang theo vạt áo Bạch Ngọc Đường buộc vào chân, nhanh như chớp chạy về Miêu viên. Triển Điệp nhìn thấy mảnh vải có chữ ‘cứu’ được viết bằng máu tươi, ngay sau đó nhận ra mảnh vải này cùng chất liệu với y phục trên người Bạch Ngọc Đường, không khỏi sốt sắng, vội phái người tìm Gia Luật Triêu Phong đi cứu người.
Khi Gia Luật Triêu Phong vội vã chạy tới sơn trại, Quy Không Tàn Dương đã rời đi, chỉ còn hai người một lam một trắng nằm ngửa trên mặt đất. Lòng nóng như lửa đốt, Gia Luật Triêu Phong nâng hai người dậy, phát hiện Triển Chiêu chỉ bị điểm huyệt, vết thương không nặng, nhưng Bạch Ngọc Đường lại bị thương rất nặng. Giải huyệt cho Triển Chiêu, hai người đỡ Bạch Ngọc Đường trở lại Miêu viên.
Triển Điệp xem mạch, kê thuốc, Gia Luật Triêu Phong dùng truyền nội lực, vết thương của Bạch Ngọc Đường có khởi sắc. Nhưng Triển Điệp nói kể từ khi quay về phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường liên tiếp bị thương, lại không chịu kiên trì chữa trị, trên người thương cũ chồng thương mới, phải mất nửa năm, một năm mới có thể khỏi hẳn.
Bạch Ngọc Đường như là bị thương thành quen, nghe Triển Điệp nói xong cũng không nói gì, chỉ cười trừ cho qua chuyện. Ngược lại, con của hắn, Bạch Vân Thụy rất là sốt ruột, tay chân luống cuống.
Bạch Ngọc Đường phớt lờ vết thương của mình, hỏi: “Tàn Dương thì sao?”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Lúc ta tới sơn trại thì y đã đi rồi, đệ không biết y ở đâu sao?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Đệ đột nhiên phát hiện ra huynh ấy ở hành lang của sơn trại, sau đó chúng ta giao đấu, liền bị huynh ấy đánh ngã.”
Triển Chiêu nói: “Ta và y giao thủ một lát, phát hiện hình như thần trí của y khôi phục, liền ngừng tay, khuyên y về cùng ta. Y không chịu, còn điểm huyệt của ta, chỉ dặn ta phải chăm sóc cho Ngọc Đường, rồi không thấy người đâu nữa.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Vậy là náo loạn hồi lâu vẫn không tìm ra được chỗ Tàn Dương ẩn thân.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Chưa hẳn. Đệ vẫn nhớ vị trí. Ngày mai chúng ta tới đó xem sao, nói không chừng có thể tìm được.”
Gia Luật Triêu Phong nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Sau chuyện xảy ra với Bạch Ngọc Đường, mỗi người đều đề cao cảnh giác, thậm chí còn bày binh bố trận, sẵn sàng đối phó với Quy Không Tàn Dương. Thế nhưng, Quy Không Tàn Dương lại như mất tích, suốt mấy ngày liền không hề thấy bóng dáng của y ở đâu cả. Bất giác đã đến mùng bảy tháng mười, lo lắng trong lòng mỗi người không lời nào tả hết. Gia Luật Triêu Phong cũng càng mất đi dáng vẻ phóng khoáng thường ngày.
Không ngờ, vào một buổi chiều nọ, Quy Không Tàn Dương lại như một làn khói, đột ngột xuất hiện. Lần này, người trông thấy y là Bạch Vân Thụy. Cậu tự biết mình không phải là đối thủ của Quy Không Tàn Dương nên không dám tới gần, chỉ đi theo phía xa. Không biết là Quy Không Tàn Dương đang mải nghĩ chuyện gì hay là có nguyên nhân khác, y không hề phát hiện ra có người theo phía sau. Cứ như vậy, Bạch Vân Thụy tìm ra được nơi Quy Không Tàn Dương ẩn thân.
Dễ dàng tìm được nơi Quy Không Tàn Dương ẩn thân, Bạch Vân Thụy không khỏi có chút kiêu ngạo. Sau khi tận mắt nhìn thấy Quy Không Tàn Dương tiến vào mật thất, cậu hết sức mừng rỡ rời khỏi sơn trại.
Ai ngờ, ngay khi cậu vừa bước ra khỏi sơn trại, chợt có một thanh đao sáng loáng đâm tới bên hông. Mặc dù không hề chuẩn bị tinh thần, nhưng với phản ứng bản năng của người tập võ, Bạch Vân Thụy lập tức ngửa người ra sau, tránh được đao kia. Ngay sau đó, kiếm ra khỏi vỏ, sẵn sàng đối phó.
Kẻ tấn công cậu bất ngờ là một người mặc vạm vỡ mặc trang phục Khiết Đan, mặt mày hung dữ, hai tay cầm hai thanh đao, bất chấp tất cả xông tới tấn công Bạch Vân Thụy. Bạch Vân Thụy biết phải tốc chiến tốc thắng, nếu không một khi kinh động Quy Không Tàn Dương sẽ không thể tưởng tượng được hậu quả. Cho nên cậu vừa ứng chiến vừa phát tín hiệu.
Mọi người thấy tín hiệu của Bạch Vân Thụy, vội vàng chạy tới.
Gia Luật Triêu Phong thấy người vạm vỡ kia chợt khẽ hô lên: “Hùng Nô!”
Thì ra người vạm vỡ này chính là cận vệ đứng đầu của Gia Luật Tông Chân, tên là Gia Luật Hùng Nô, là người có võ công cao cường nhất trong số thị vệ Liêu cung.
Sở Thành Hi thấy võ công của Gia Luật Hùng Nô không thấp, đang định rút kiếm trợ chiến, nhưng bị Triển Chiêu ngăn lại. Tuy y không rõ võ công của Bạch Vân Thụy đến mức nào, lại cảm thấy Bạch Vân Thụy di truyền toàn bộ tính cách của phụ thân mình. Nhưng tuy không rõ nội tình, tay Triển Chiêu đã vô thức cầm chuôi kiếm Cự Khuyết.
Thế nhưng, một bàn tay ấm áp duỗi tới, đè bàn tay nắm chuôi kiếm của y xuống, nhỏ giọng cười nói: “Xem thường con ta?”
Là Bạch Ngọc Đường! Hắn có vẻ hết sức nhàn nhã, dáng vẻ vô cùng tin tưởng con trai.
Gia Luật Triêu Phong cũng bước đến gần, nói khẽ: “Đừng xem thường thằng bé!” Gia Luật Triêu Phong đã tận mắt chứng kiến năng lực của đứa trẻ kia.
Qua trăm chiêu, Bạch Vân Thụy đã biết Gia Luật Hùng Nô mạnh ở sức lực, nhưng di chuyển lại không được khéo léo. Vì vậy cậu dùng Phù Bình Độ để di chuyển, chẳng mấy chốc đã khiến Gia Luật Hùng Nô hoa mắt. Đột nhiên, kiếm từ một nơi không ngờ đột ngột đâm tới…
Gia Luật Triêu Phong chợt nhớ ra gì đó, nói lớn: “Giữ người sống!”
Nhưng đã chậm, kiếm của Bạch Vân Thụy đã đâm qua ngực Gia Luật Hùng Nô.
Phần lớn mọi người lần đầu tiên chứng kiến công lực thực sự của đứa trẻ này, không khỏi giật mình. Không ngờ một đứa trẻ bề ngoài có vẻ yếu đuối lại có võ công cao cường đến vậy.
Trong ánh mắt của mọi người, Bạch Vân Thụy đi tới, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Bạch Ngọc Đường và Gia Luật Triêu Phong.
Gia Luật Triêu Phong trầm ngâm nói: “Xem ra đại ca vẫn không bỏ qua cho Tàn Dương. Nếu đã tìm được y thì việc này không thể kéo dài thêm nữa, phải lập tức hành động.”
Bạch Ngọc Đường chợt nói: “Diệp đại ca, có thể cho đệ thêm bảy ngày không?”
Gia Luật Triêu Phong trầm ngâm nói: “Bảy ngày sau chính là rằm tháng mười. Được! Vậy thì bảy ngày sau hành động!”