Minh Kính Đài

Chương 22:




Đệ nhị thập nhị chương
Tin tức Việt vương đả bại Côn quốc tiến vào kinh thành trong nháy mắt truyền khắp Ngọc Thành Quan, tất cả mọi người đều tin tưởng, việc này chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Nam Sở quốc.
Sáu năm qua, binh mã Việt Vương liên tục giành thắng lợi.
Hai năm trước, tân Giáo chủ Thiên Thần giáo tử vong một cách khó hiểu, Thiên Thần giáo hoàn toàn sụp đổ, đại bộ phận giáo chúng trở thành binh lính dưới trướng Việt Vương. Không có Y Trọng Nhân cùng Hỗ An Vệ và Ngự Thân Vệ, đối mặt với đại quân Việt Vương không chút nào nương tình, nếu không phải Côn quốc bỏ đá xuống giếng, Việt Vương đã sớm có thể đánh vào kinh thành.
Chẳng bao lâu sau, lại thêm tin tức xác thực truyền đến. Việt Vương tự mình dẫn đại quân đánh vào kinh thành, Như Thái hậu tự sát, tiểu Hoàng đế chạy khỏi hoàng cung bị binh lính không nhận ra nên chém chết, Nam Sở quốc đã nằm trong tầm khống chế của Việt Vương.
Trong trận chiến này Côn quốc thiệt hại năm mươi vạn binh mã, Quốc Quân Côn quốc đầu hàng, nguyện ý trở thành nước chư hầu của Nam Sở quốc, cũng nhượng ra sáu tòa thành trì.
Việt vương tại thời điểm loạn trong giặc ngoài giành được Nam Sở quốc, đánh bại Côn quốc, tiếng hô thỉnh Việt Vương đăng cơ càng ngày càng cao, lão bách tính đều tin tưởng Việt Vương sẽ mở ra một thời kỳ thịnh thế cho bọn họ.
So sánh với bên pháo hoa đầy trời, trong Lận quý phủ lại có vẻ nặng nề. Đưa hai hài tử cho Tiểu Cầm mang đi, Y Trọng Nhân triệu tập tất cả mọi người lại. Hoắc Vân Khai đã rất lâu không kinh hoảng như thế, nghĩa phụ thực lãnh tĩnh, lãnh tĩnh đến mức lạnh lùng.
“Việt Vương đã thắng lợi.”
Y Trọng Nhân bình thản mở miệng, những người khác đều gật gật đầu, đây là kết quả bọn họ đã sớm dự liệu được.
Nhìn từng người từ thẩm thẩm, tỷ tỷ cùng các muội muội đã làm bạn với mình nhiều năm qua, Y Trọng Nhân nói: “Năm đó, các ngươi bị Nhị Vệ hãm hại, không thể không rời đi kinh thành, hiện tại Việt Vương sắp chấp chưởng thiên hạ, cũng là lúc các ngươi vinh quang trở về.”
“Như Hải, ngươi nói gì vậy.” Chương đại thẩm tuyệt không cao hứng, “Chúng ta đều là lão bà đã bước một chân vào quan tài, nào có chuyện vinh quang quay về. Chờ lão ca của ngươi cùng Hoài Thu bọn họ trở về, chúng ta mọi người một nhà liền ở nơi này, vậy không tốt sao.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tất cả mọi người đồng ý. Vinh quang tuy rằng tốt đẹp, nhưng sau khi đã trải qua sinh tử, bình thản mới là thứ bọn họ muốn.
“Các ngươi đã nghĩ như vậy, vậy chờ lão ca bọn họ trở về hoặc gởi thư rồi nói sau.” Y Trọng Nhân nhìn về phía Hoắc Vân Khai.
Hoắc Vân Khai lập tức nói: “Ta muốn cùng nghĩa phụ ở một chỗ, Đậu Tử cũng không muốn ly khai ngài.”
“Ta sẽ không cùng ngươi hồi kinh.”
Một câu nói này của Y Trọng Nhân đã chặt đứt mọi hy vọng của Hoắc Vân Khai, huyết sắc trên mặt Hoắc Vân Khai nháy mắt rút đi.
Y Trọng Nhân chịu đựng, nói: “Ta thật vất vả ly khai kinh thành, ly khai nơi đó, ta sẽ không tái trở về. Ngươi là Việt Vương Thế tử, phụ vương ngươi đã là chủ thiên hạ này, ngươi rất có thể sẽ là Thái tử, ngươi phải hồi kinh, Đậu Tử cũng vậy.”
“Nghĩa phụ! Ngài là ân nhân cứu mạng của ta cùng Đậu Tử, cũng là ân nhân cứu mạng của phụ vương. Ta dám cam đoan, trở lại kinh thành phụ vương nhất định sẽ dùng đại lễ đối đãi với ngài! Ngài nhẫn tâm rời xa Đậu Tử sao” Còn có ta.
Khớp hàm Y Trọng Nhân cắn thật chặt, y làm sao có thể ly khai Đậu Tử được Đậu Tử cùng Bánh Bao chưa từng rời khỏi y, hiện tại ngay cả buổi tối đi ngủ, chúng nó cũng nhất định phải cùng ngủ với y. Y không phải cha ruột của tụi nó, nhưng y thật sự xem bọn nhỏ là nhi tử của chính. Nhưng là, luyến tiếc cũng phải bỏ được!
Hít sâu một hơi, Y Trọng Nhân đứng lên, lạnh giọng nói: “Ý ta đã định. Ngươi nếu thật xem ta là nghĩa phụ, thì đừng làm cho ta khó xử.”
Không cho Hoắc Vân Khai cơ hội mở miệng, Y Trọng Nhân liền bỏ đi.
Máu toàn thân Hoắc Vân Khai cơ hồ bị đống băng trong nháy mắt, trước khi người kia rời đi, trong đầu Hoắc Vân Khai không chút nghĩ ngợi gào lên: “Nghĩa phụ! Ngươi thật sự không tiếc bỏ lại ta cùng Đậu Tử sao!”
Cước bộ Y Trọng Nhân dừng lại, đưa lưng về phía Hoắc Vân Khai tàn nhẫn mà quyết tâm nói: “Ta không phải là thân phụ của các ngươi.” Dứt lời, liền nhanh chóng rời đi.
“Nghĩa phụ!”
Hoắc Vân Khai muốn đuổi theo, nhưng bị Chương đại thẩm ngăn lại. Chương đại thẩm hướng những người khác đưa mắt ra hiệu, mọi người đều im lặng rời đi.
Mắt Hoắc Vân Khai đỏ bừng, từ sau khi được mười một tuổi hắn đã không còn khóc nhưng hiện tại nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt. Nghĩa phụ, không cần bọn họ, không cần hắn cùng Nguyên Đậu.
Chương đại thẩm kéo Hoắc Vân Khai ngồi xuống, vỗ vỗ hắn: “Nguyên Mạch… Ai, Vân Khai a, ngươi đừng oán nghĩa phụ của ngươi. Kinh thành và hoàng cung đều là nơi khiến y thương tâm, ngươi phải hiểu cho y. Còn có, hiện tại tất cả mọi người nghĩ y đã chết, nếu trở lại kinh thành, khẳng định sẽ có người phát hiện ra thân phận của y. Cừu gia của y nhiều như vậy, hiện tại y thật vất vả mới có được những ngày tháng yên ổn, làm sao y bằng lòng trở về được”
“Nghĩa phụ không cần ta cùng Đậu Tử.” móng tay Hoắc Vân Khai đâm vào lòng bàn tay.
“Y không phải không cần các ngươi, là không thể bên cạnh hai ngươi. Đợi sau khi phụ vương ngươi lên ngôi, thân phận của ngươi cùng Đậu Tử cùng chúng ta chính là khác nhau một trời một vực. Cho dù các ngươi nguyện ý, nhưng phụ vương ngươi, người trong triều, người trong thiên hạ, cũng tuyệt đối không đồng ý cho ngươi nhận y làm nghĩa phụ.”
“Y là nghĩa phụ của ta cùng Đậu Tử, vĩnh viễn đều như vậy!”
Lau nước mắt, Hoắc Vân Khai đứng dậy rồi bước đi. Cho dù hắn là hoàng đế, nghĩa phụ cũng là nghĩa phụ của hắn!
Hoắc Vân Khai không đi tìm nghĩa phụ, hắn biết rõ tính tình của y, một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không thay đổi. Phải làm sao đây Phải làm như thế nào khiến nghĩa phụ thay đổi chủ ý
Hoắc Vân Khai tự trấn tĩnh bản thân, nhất định phải nghĩ ra biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp trước khi nghĩa phụ rời khỏi
Hắn có dự cảm, nghĩa phụ nhất định sẽ không lặng lẽ mà rời khỏi bọn họ.
※※※
“Phụ thân, người làm sao vậy” Đậu Tử hai tay ôm mặt phụ thân, lo lắng hỏi.
Bánh Bao cũng mang vẻ mặt lo âu, không dám nói lời nào.
Ôm hai hài tử Y Trọng Nhân hôn hôn lên trán Đậu Tử, áp chế sự thương tâm vì sắp ly biệt nói: “Không có gì. Phụ thân đang suy nghĩ vài sự tình.”
“Phụ thân, Đậu Tử sẽ nghe lời, phụ thân đừng thương tâm.” Tuy rằng Y Trọng Nhân đã cực lực che dấu, nhưng Đậu Tử vẫn nhìn ra được phụ thân đang thương tâm.
Y Trọng Nhân hốc mắt cay xè, miễn cưỡng đối Đậu Tử cười cười: “Đậu Tử cùng Bánh Bao đều hiểu chuyện như vậy, phụ thân làm sao lại thương tâm chứ”
“Phụ thân, có phải Bánh Bao lại béo hay không” Vì bé đang bị các nãi nãi cưỡng chế yêu cầu giảm béo nên Bánh Bao rất sợ hãi. Bánh Bao là bánh bao danh xứng với thực, vừa béo lại vừa tròn.
Y Trọng Nhân bị Bánh Bao chọc cho bật cười, nhưng tâm của y lại càng khó chịu.
“Bánh Bao không béo, phụ thân rất thích Bánh Bao như vậy.”
“Đậu Tử cũng thích.” Đậu Tử không quên thể hiện lập trường của mình, bé không hiều vì cái gì các nãi nãi không muốn cho Bánh Bao ăn nhiều cơm.
Vừa nghe phụ thân cùng Đậu Tử đều thích mình mập mạp, Bánh Bao vỗ vỗ cái bụng thịt của mình, bật cười ha hả. Bánh Bao cười, Đậu Tử cũng cười theo. Hài tử đúng là dễ dàng thỏa mãn nhất, dễ dàng vui vẻ nhất.
Y Trọng Nhân nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ, tâm chưa bao giờ lại đau như thế.
※※※
Kinh thành.
Hoắc Phong không vì chiếm được hoàng cung mà mà kích động hô to hoặc là tha hồ mà phát tiết, hắn còn có một chuyện rất trọng yếu chưa hoàn thành.
Hứa Bách Tài, Hạ Giáp cùng Nguyễn Hình Thiên tấn công kinh thành trước hiện đang tụ hợp cùng hắn, Hoắc Phong đem chuyện khắc phục hậu quả toàn bộ giao cho bốn vị thuộc hạ của mình cùng những phụ tá kia, hắn thì tại gấp gáp thu thập hành lý, bộ dáng như muốn rời đi.
“Vương gia, Nguyên đại nhân cầu kiến.” Một hộ vệ ở bên ngoài bẩm báo.
“Mau mời vào.”
Đem mấy trăm lượng bạc nhét vào trong bao quần áo, Hoắc Phong ra khỏi tẩm cung của đế vương ngày trước.
Nguyên Đức khom mình hành lễ với Hoắc Phong, nói: “Việt Vương, thiên hạ đã định, cựu thần không cô phụ sự nhờ vả, cựu thần có một yêu cầu quá đáng, còn thỉnh Việt Vương có thể đáp ứng.”
“Ngài cứ nói.”
Đối vài vị cựu thần này, Hoắc Phong vô cùng kính nể lẫcùngn kính trọng.
Khóe mắt Nguyên Đức có chút ướt át, khàn giọng nói: “Trọng Nhân vì bọn ta chịu ủy khuất rất lớn, gánh vác vô số tội trạng mà đáng ra y không nên gánh vác. Cựu thần khẩn cầu Việt Vương có thể khiến cho thiên hạ dân chúng biết đến lòng trung nghĩa của Trọng Nhân, nổi oan uất của Trọng Nhân, đây là chuyện chúng lão thần vẫn luôn nhớ tới.”
Hoắc Phong hai tay đỡ lấy Nguyên Đức, trầm giọng nói: “Chuyện này ngài không nói, bổn vương cũng sẽ làm. Bổn vương cũng thiếu y một mạng, bổn vương đã sai người nghĩ ra chỉ dụ xác định lại thanh danh cho Y Trọng Nhân.”
“Cựu thần tạ đại ân của Việt Vương!”
Nguyên Đức, tiền Thừa tướng Chương Đức Nguyên cảm động đến muốn quỳ xuống, bị Hoắc Phong ngăn lại.
“Lão Thừa tướng, thỉnh nói cho bổn vương biết, y đang ở đâu.”
Trên mặt Chương Đức Nguyên hiện vẻ do dự, Trọng Nhân sẽ không muốn cho Vương gia biết.
Hoắc Phong thấy thế lập tức nói: “Ngài không nói, bổn vương cũng sẽ đi thăm dò, hiện tại thiên hạ này đều là của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ tìm được y. Lão Thừa tướng, bổn vương sẽ không làm khó y, chỉ là muốn giáp mặt cùng y để đáp tạ.”
Hoắc Phong vừa đấm vừa xoa, mặc kệ Chương Đức Nguyên nói hay không, hắn đều sẽ nghĩ biện pháp tìm ra Y Trọng Nhân. Sáu năm, hắn đã đợi sáu năm.
Nhìn vẻ mặt Việt Vương kiên quyết, Chương Đức Nguyên mở miệng: “Việt Vương có thể đáp ứng cựu thần, tuyệt không khó xử Trọng Nhân không”
“Bổn vương đáp ứng! Bổn vương đã thu thập xong hành lý, muốn đích thân đi gặp hắn.”
Chương Đức Nguyên cực kỳ kinh ngạc, không tái do dự, lão nói ra: “Trọng Nhân, ở tại Ngọc Thành Quan, trong Lận phủ.”
Trong mắt Hoắc Phong hiện lên nét kinh hỉ cùng kích động. Buông Chương Đức Nguyên ra, hắn xoay người vọt vào tẩm cung, cầm hành lý liền gấp rút ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bổn vương sẽ đi tìm hắn ngay bây giờ!”
“Vương gia, thuộc hạ đi cùng ngài.” Chương Hoài Thu đứng ở trước cửa tẩm cung, bên cạnh là Nguyễn Hình Thiên.
Chương Hoài Thu nói: “Trọng Nhân không muốn trở về kinh, nếu Vương gia ngài cố ý muốn Trọng Nhân hồi kinh, nên nghĩ cách thuyết phục y.”
Hoắc Phong ánh mắt ám trầm, đem hành lý ném cho Nguyễn Hình Thiên: “Bổn vương sẽ khiến y ngoan ngoãn hồi kinh.”
Ấn đường Chương Hoài Thu nhíu thật chặt.
Không trì hoãn thêm nữa, Hoắc Phong ra khỏi tẩm cung liền đi về hướng chuồng ngựa, Nguyễn Hình Thiên cùng Chương Hoài Thu cũng theo sau hắn. Nhìn Vương gia cước bộ vội vàng, Chương Hoài Thu cảm thấy cha của hắn tựa hồ đã làm một việc vô cùng ngu ngốc. Trọng Nhân chắc chắn sẽ tức giận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.