Minh Kính Đài

Chương 38:




Đệ tam thập bát chương
Hoắc Phong hôm nay không vào triều, khi giờ Tỵ đã qua được quá nửa thì hắn mới từ Ngưng Thần cung đi tới Ngự thư phòng.
Đêm trước Hoàng Thượng qua đêm tại Ngưng Thần cung, hai vị Hoàng tử lại ở tẩm cung của Hoàng Thượng, Y Trọng Nhân cũng ở lại Ngưng Thần cung. Mặc dù không nghe được bất luận một tin tức xác thực gì, nhưng các đại thần đối với việc đêm qua Hoàng Thượng làm gì ở Ngưng Thần cung đều ngầm hiểu trong lòng.
Trên cánh tay Hoàng thượng có một vết xước hết sức rõ ràng, đó là dấu vết bị móng tay bấm váo, trên cổ có một loạt dấu răng, môi cũng bị thương, người nào có thể cắn Hoàng Thượng bị thương, còn ở trên môi Hoàng thượng lưu lại miệng vết thương Lại nhìn đến nụ cười thần bí trên mặt Hoàng Thượng, thấy thế nào cũng giống như miêu trộm được cá.
Trong lúc nhất thời, một bầu không khí quỷ dị quẩn quanh giữa các vị đại thần, cho dù là đám người Tạ Minh, Chương Hoài Thu, cũng không khỏi nhíu mày. Hoàng Thượng tin Y Trọng Nhân là một chuyện, nhưng “Chiếm lấy” Y Trọng Nhân lại là một chuyện khác.
Hoắc Phong cũng không đề cập đến chuyện tối qua, vừa đến Ngự thư phòng liền cùng các thần tử thương thảo quốc sự. Thái tử Hoắc Vân Khai cũng ở bên cạnh, hắn vẫn luôn trân trối nhìn Phụ hoàng, khó nén nỗi khiếp sợ.
Giờ ngọ tam khắc, Hoắc Phong chuẩn bị dùng bữa nên cho các đại thần lui ra, chỉ để lại một mình Thái tử. Hoắc Phong vẫy lui nội thị, còn dặn không được để bất luận kẻ nào quấy nhiễu.
Hoắc Vân Khai trực tiếp hỏi: “Phụ hoàng, tối hôm qua ngài vì sao không hồi tẩm cung Vì sao không cho Bánh Bao cùng Đậu Tử hồi Ngưng Thần cung”
Tối hôm qua Hoắc Vân Khai một đêm ngủ không ngon. Hắn mang đệ đệ đi ra ngoài tản bộ một vòng rồi trở về, lại bị Lô Đào báo là Phụ hoàng muốn ngủ lại Ngưng Thần cung, muốn hắn cùng đệ đệ ngủ một đêm, Hoắc Vân Khai dù có ngốc cũng có thể đoán ra chút gì đó.
Hoắc Vân Khai rất để ý vị nghĩa phụ Y Trọng Nhân này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phụ hoàng chiếm tiện nghi nghĩa phụ. Nếu nói nghĩa phụ muốn câu dẫn phụ hoàng, đánh chết hắn cũng không tin.
Hoắc Vân Khai được Y Trọng Nhân cứu, lại cùng sinh hoạt với y suốt sáu năm trời, tình cảm tự nhiên bất đồng. Hoắc Phong cũng rõ ràng điểm này, cho nên mặc dù có điểm ghen tị khi Hoắc Vân Khai quá mức coi trọng Y Trọng Nhân, nhưng hắn cũng không có dùng thân phận phụ thân cùng Hoàng thượng để răn dạy Thái tử, chỉ vô cùng bình tĩnh cùng nghiêm túc mà nói: “Phụ hoàng cùng nghĩa phụ ngươi tối hôm qua là chu công chi lễ, nghĩa phụ của ngươi là người của phụ hoàng.”
Hoắc Vân Khai hít một hơi lãnh khí, theo bản năng liền hỏi: “Nghĩa phụ nguyện ý!” Hắn không tin!
Người nọ tự nhiên là không nguyện ý. Hoắc Phong thản nhiên nói: “Phụ hoàng thích nghĩa phụ ngươi rất nhiều năm rồi, đó cũng là nguyên nhân tại sao phụ hoàng lại tự mình đến Ngọc Thành Quan đón y.”
“Nghĩa phụ ngươi vẫn luôn để ý đến xuất thân của mình, cho dù lòng y nguyện ý, y cũng sẽ không mảy may biểu hiện với phụ hoàng, nhưng trẫm không muốn chờ đợi thêm nữa. Vân Khai, khi y đem ngọc bội của ngươi nhét vào tay phụ hoàng, đã định trước trẫm cùng y sẽ dây dưa một đời. Phụ hoàng hy vọng ngươi có thể tiếp nhận.”
Hoắc Vân Khai không biết phải tiếp lời như thế nào, hắn vô cùng rối loạn. Tuy rằng Hoắc Vân Khai không quá thông suốt mọi việc, nhưng hắn đã mặc định tối hôm qua nhất định là phụ hoàng thừa dịp nghĩa phụ say rượu mà cưỡng bức người.
Phụ hoàng, thế nhưng lại thích nghĩa phụ… Nghĩa phụ vậy mà đã đem ngọc bội của hắn giao cho phụ hoàng vào sáu năm trước… Nghĩa phụ… Phụ hoàng…
“Nghĩa phụ ngươi sẽ nguyện ý cùng một chỗ với phụ hoàng. Trẫm cũng không gạt ngươi, chuyện này sẽ có rất nhiều người phản đối, thậm chí sẽ có người nghĩ biện pháp bức phụ hoàng diệt trừ nghĩa phụ ngươi. Vân Khai, ngươi muốn cùng bọn họ bức phụ hoàng phải đuổi nghĩa phụ ngươi đi hoặc giết y, hay là thành toàn cho trẫm cùng nghĩa phụ ngươi”
Hoắc Vân Khai chấn động, đây là chuyện tuyệt đối có khả năng phát sinh! Hoắc Vân Khai bị ảnh hưởng sâu bởi tâm tính của Y Trọng Nhân nên nhanh chóng khôi phục lãnh tĩnh, một người là phụ hoàng, một người là nghĩa phụ, nếu phụ hoàng cùng nghĩa phụ có thể cùng một chỗ, vậy chẳng phải là kết quả tốt nhất đối với hắn sao!
Đầu óc đột nhiên thông suốt, Hoắc Vân Khai giương mắt: “Phụ hoàng, nhi thần từng nói qua, muốn hiếu thuận nghĩa phụ, muốn chăm sóc cho nghĩa phụ khi về già cho đến lúc người lâm chung, lời thề này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nhi thần chỉ hỏi phụ hoàng một việc, ngài, sẽ lập hậu ư”
“Sẽ không.” Hoắc Phong trả lời như đinh đóng cột, “Phụ hoàng có ba nhi tử là các ngươi, lại có nghĩa phụ ngươi là đã trọn vẹn. Đó cũng là bồi thường duy nhất phụ hoàng có thể làm đối với mẫu hậu cùng mẫu phi của ngươi.”
“Phụ hoàng sẽ không có thêm nữ nhân khác, cũng sẽ không tiếp tục có con nối dòng, chỉ là hiện nay phụ hoàng vẫn không thể công bố được, nếu không đại thần trong triều sẽ chỉa mũi nhọn nhắm vào nghĩa phụ ngươi. Hiện tại đã có người dâng tấu thỉnh phụ hoàng tuyển tú, việc này phụ hoàng chỉ có thể tạm thời bác bỏ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, phụ hoàng sẽ khiến bọn họ hiểu được cuộc đời này của trẫm, trừ nghĩa phụ ngươi ra, sẽ không có người khác. Phụ hoàng, muốn sự tương trợ của ngươi.”
Hai tay Hoắc Vân Khai nắm chặt, trầm giọng: “Phụ hoàng, ngài muốn nhi thần làm như thế nào”
Không hổ là nhi tử do Trọng Nhân giáo dục! Hoắc Phong thấy phản ứng của Thái tử thì vô cùng vui mừng. Hắn bảo Thái tử đến gần, ở bên tai Hoắc Vân Khai thì thầm thế này thế nọ rằng thì là hắn muốn như vậy như kia. Hoắc Vân Khai liên tục gật đầu, lúc nghe được câu nói sau cùng của phụ hoàng, hắn triệt để chấn động.
Hoắc Phong vỗ vỗ bả vai trưởng tử: “Phụ hoàng đã đánh hạ giang sơn cho ngươi, việc còn lại phải nhờ vào bản thân ngươi.”
Qua khá lâu, Hoắc Vân Khai mới quỳ xuống, cấp phụ hoàng dập đầu lạy ba lạy: “Nhi thần tuyệt không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng!”
“Phụ hoàng tin ngươi.”
Hoắc Phong hai tay nâng nhi tử dậy. Trong mắt của hắn, Thái tử cũng tốt, Bánh Bao cùng Đậu Tử cũng tốt, kỳ thật đều là hài tử của hắn cùng người nọ, là bọn hắn, hài tử của hai người.
※※※
Thời điểm Y Trọng Nhân tỉnh lại, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là bản thân vậy mà vẫn còn sống, một khắc sau, y phát hiện mình hẳn nhiên là còn sống.
Năm đó bị thương nặng, thiếu chút nữa bị người một đao chém thành hai nửa mà y vẫn còn có dư lực tìm ra lối thoát, nhưng hiện tại, ngay cả trở mình cũng dị thường khó khăn. Mọi chuyện tối qua vừa mơ hồ lại hỗn loạn, y căn bản không nhớ rõ Hoắc Phong đã làm bao nhiêu lần, càng không biết đối phương rời đi lúc nào.
Trong giường hôn ám, Y Trọng Nhân suy yếu vén màn trướng, bên ngoài quả nhiên sáng rồi.
Thu hồi tay, gian nan mà trở thân, Y Trọng Nhân dùng tay trái chống giường muốn đứng lên. Thân trên mới vừa nâng lên thì cổ tay y trở nên run rẫy vô lực, chật vật mà ngã trở về trên giường.
“Ngô!” Y Trọng Nhân ra một thân mồ hôi lạnh, hạ thân đau quá.
Sát khí ngùn ngụt cùng một loại cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt, Y Trọng Nhân đang suy nghĩ phải làm sao để giải quyết khốn cảnh hiện tại, nhưng sau đó y đột nhiên ngây ngẩn cả người. Xốc chăn lên, ánh mắt y trầm xuống, y phục trên người… Là mới. Một cảm giác mát lạnh truyền đến từ bộ vị nào đó, Y Trọng Nhân mím chặt môi, bất vi sở động.
Chuyện lớn tối hôm qua vượt qua dự đoán của y, khi phát hiện trên người đã được thay một bộ nội y bằng tơ lụa sạch sẽ mới, nơi đó cũng được thượng dược, Y Trọng Nhân lần thứ hai không biết nên phản ứng như thế nào.
Từ lúc y cùng với Hoắc Phong gặp lại nhau cho đến hiện tại, số lần ‘ không biết phải phản ứng làm sao’ ngày càng nhiều, Y Trọng Nhân bị một loại cảm giác xa lạ bao phủ.
Nếu như là trước kia y nhất định sẽ không nói hai lời mà giết Hoắc Phong. Nhưng hiện tại, y lại do dự, do dự vào thời khắc không nên do dự. Hắn tựa như, thật nguy hiểm.
Trước mắt thoắt ẩn thoắt hiện hình ảnh của Hoắc Vân Khai, Đậu Tử, hình ảnh y cùng Hoắc Phong ở trong hoàng cung lần lượt chạm mặt, màn đối chọi gay gắt giữa y cùng Hoắc Phong trên đài ngắm trăng…
Y Trọng Nhân vô lực nhắm mắt lại, thật rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
“Phụ thân…”
Y Trọng Nhân lập tức mở to mắt.
“Người tỉnh chưa”
“Đậu Tử.” Y Trọng Nhân vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình thật khó nghe.
“Phụ thân Người làm sao vậy” Màn bị xốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy lo lắng xuất hiện trước mặt Y Trọng Nhân.
Y Trọng Nhân cố gắng mĩm cười, nâng lên cánh tay đau nhức không thôi, chạm vào mặt Đậu Tử.”Bánh Bao đâu rồi”
“Phụ thân.”
Thanh âm Bánh Bao truyền đến, Y Trọng Nhân giương mắt, liền nhìn thấy Bánh Bao bưng một cái bát, từng bước một chậm rãi đi tới, Hoắc Vân Khai đi theo sau Bánh Bao, trên tay bưng một cái mâm.
“Nghĩa phụ, người tỉnh rồi.”
Y Trọng Nhân không còn do dự nữa, y nhất định phải giết Hoắc Phong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.