Trong ngày vui vẻ này, Thẩm Anh không biết điều lại đến tìm ta gây phiền toái.
Nàng ta mặc kín mít, y phục cũng rộng thùng thình, tính ra thì ta và nàng đều có thai cùng ngày, nhưng trông nàng lại có vẻ mang bầu hơn ta nhiều.
Sau khi ta đuổi hết tỳ nữ theo yêu cầu của nàng, nàng hoảng hốt nắm lấy tay ta: "Minh Nguyệt muội muội, mau rời khỏi kinh thành, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!"
Không biết nàng đang diễn trò gì, ta nhíu mày im lặng.
Nàng nghiêng người tới, giọng càng thấp: "Hoàng thượng đối với muội ưu ái, vì người nghĩ muội là nữ nhi thất lạc trong dân gian của người."
"Biểu ca mang muội về kinh, vì biết mẫu thân muội họ Tống, mà muội từ nhỏ không có cha."
Ta suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu không phải ta, vậy nữ nhi của hoàng thượng đang ở đâu, và vì sao Đơn Cẩn phải phạm tội khi quân?"
Thẩm Anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình: "Ta mới chính là nữ nhi của hoàng thượng."
Từ lời kể của nàng, ta biết được ngọn nguồn câu chuyện.
Nhiều năm trước, khi Hoàng thượng còn là Hoàng tử, trong một chuyến đi Giang Nam, người đã thề nguyền chung thân với mẫu thân của Thẩm Anh.
Khi trở về kinh, tiên hoàng đã chọn vương phi cho người, chính là cô của Đơn Cẩn.
Để thuận lợi tranh đoạt ngai vàng, Hoàng thượng đành chấp nhận, che giấu mối tình với mẫu thân của Thẩm Anh.
Trước ngày đại hôn, mẫu thân Thẩm Anh mang nàng đến kinh thành, không may lại gặp đúng lúc được đương kim hoàng hậu cứu giúp.
Nếu chuyện của mẫu thân Thẩm Anh bị lộ, chắc chắn sẽ bị kẻ thù chính trị tấn công, còn hôn sự với nhà họ Đơn có thể cũng bị hủy bỏ.
Cân nhắc, lão Hầu gia bảo mẫu thân Thẩm Anh rằng, tình nhân của bà sắp cưới vợ, nếu bà muốn, có thể chờ vài năm làm thiếp.
Mẫu thân Thẩm Anh không muốn, để lại Thẩm Anh và một bức thư rồi rời khỏi Hầu phủ.
Nhiều năm qua, Hầu gia cũng không nói với Hoàng thượng về sự tồn tại của Thẩm Anh.
Gần đây, chính sự ổn định, Hoàng thượng đột nhiên nhớ tới tình nhân năm xưa, thấy hổ thẹn, muốn tìm lại tung tích.
Nếu để Thẩm Anh lộ diện, Hầu phủ rất có thể bị phe Quý phi tấn công, nói họ cố tình lừa dối Hoàng thượng.
Vì vậy, Đơn Cẩn mới xuống Giang Nam, để tìm một nữ nhân thích hợp che đậy lỗi lầm năm xưa.
Theo lời nàng, những ưu ái của Hoàng thượng với ta là có thể hiểu được.
Thẩm Anh nắm lấy tay ta, gấp gáp nói: "Muội đã đắc tội với thế tử Khánh Quốc Công, hắn gần đây không có động thái gì, thực ra là đang tìm sơ hở của muội."
"Nếu thân phận của muội bị lộ, sẽ liên lụy đến Hầu phủ, biểu ca cũng không buông tha cho muội. Nếu không vì ta, muội cũng không bị cuốn vào vòng xoáy này. Vậy nên, còn có thể quay đầu thì hãy đi ngay, mang theo tiền bạc, muội có thể đi bất cứ nơi nào, bao nhiêu mỹ nam tử có thể tùy ý muội thưởng thức."
Ta rút tay về, cười lạnh: "Lời của ngươi nghe rất có lý, nhưng ta không tin ngươi." Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Yên tâm, chỉ cần ngươi không gây sự với ta, ta cũng sẽ không động đến vị hôn phu của ngươi."
"Bà vú, tiễn khách!"
Khi Thẩm Anh rời đi, sắc mặt nàng rất khó coi.
Đôi mắt dịu dàng của nàng đầy vẻ độc ác: "Tống Minh Nguyệt, thân phận cướp được không thể lâu bền, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Ta tặng nàng hai cái lườm lớn.
Ta - một cô nương quê mùa, trong đời này đã đến kinh thành, vào cung, làm huyện chủ, chơi đùa mỹ nam, cha của đứa bé trong bụng còn là thế tử.
Nếu ta có đuôi, chắc đã vểnh lên trời rồi, hối hận cái gì chứ.
Nhưng dù sao cũng bị nàng ảnh hưởng tâm trạng.
Cả phủ cùng ăn tối, ta cảm thấy buồn ngủ, liền để tỳ nữ và gia nhân vui chơi thoải mái, còn mình thì sớm trở về phòng.
Chẳng ngờ vừa mở cửa, phát hiện Đơn Đại mặc đồ đen đứng trong phòng.
"Thế tử bảo ta đến tặng huyện chủ một món quà."
Nói xong, hắn vừa đưa tay sờ ra sau lưng, vừa tiến về phía ta.
Tiểu Hoa đang ngủ bên lò than, thấy hắn đến gần ta, đột nhiên ngồi dậy, "gâu gâu gâu" kêu to.
Tim ta khẽ đập, nhưng trên mặt vẫn cười, đá nó một cái: "Đây là người quen, ngươi đi chỗ khác chơi đi!"
Đơn Đại đã đến trước mặt ta, tay hắn rút ra từ sau lưng.
Đâu phải là quà gì, rõ ràng là một thanh đoản kiếm lấp lánh hàn quang.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ đau khổ: "Xin lỗi, ta cũng là tuân lệnh thế tử!"
Ta lùi lại, đầu óc quay cuồng.
Ban ngày Thẩm Anh nói Đơn Cẩn không dung tha ta, tối đến Đơn Đại liền tới diệt khẩu.
Muốn không tin cũng khó.
Ta lạnh lùng nói: "Ngươi nói láo, Đơn Cẩn sẽ không g.i.ế.c ta!"
28
Trong phòng chướng ngại vật rất nhiều, tốc độ của ta hoàn toàn không có ưu thế. Đòn đầu tiên ta tránh được, nhưng Đơn Đại không dừng lại, mũi đoản kiếm đ.â.m thẳng vào cổ họng ta.
Đúng lúc tưởng như sắp mất mạng, cánh cửa phòng bị đạp tung, trước mắt lóe lên một bóng trắng, rồi lập tức những giọt m.á.u đỏ tươi bay lên cao, văng lên mặt ta.