Minh Nguyệt Đi Tìm Nam Nhân Cường Tráng

Chương 2:




Đại Ngưu là con trai duy nhất của trưởng thôn, anh ta bẻ một đoạn củ sen từ trong rổ đưa cho ta: "Minh Nguyệt, vừa mới đào, cho nàng ăn."
Ta nuốt nước bọt, lắc đầu: "Không cần đâu, Đại Ngưu ca, ta còn phải dành dụm thêm một thời gian nữa mới đủ hai lượng bạc."
Đại Ngưu đỏ bừng mặt, đôi tay dính bùn xoắn chặt dây rổ: "Minh Nguyệt, nếu nàng thực sự muốn, bạc không cần cũng được, tối nay..."
Ta vội ngắt lời: "Không được, chúng ta đã thỏa thuận rồi."
Đại Ngưu thở dài: "Vậy nàng nhanh lên, cha ta đã bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi cho ta rồi."
Ta gật đầu thật mạnh.
Tiễn Đại Ngưu đi, Đơn Cẩn nhàn nhạt hỏi: "Cô nợ hắn hai lượng bạc, hắn đợi tiền để cưới vợ?"
Ta tức giận đáp: "Không phải, ta đưa hắn hai lượng bạc, hắn ở với ta vài đêm, để ta dễ dàng mang thai một đứa con."
Khi đó chúng ta đang đi trên bờ ruộng, nghe ta nói vậy, hắn trượt chân, suýt ngã.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt khó tin.
Ta trừng mắt nhìn lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ nam nhân bỏ tiền ngủ với nữ nhân được, mà nữ nhân lại không bỏ tiền ngủ với nam nhân được sao? Ta với Đại Ngưu ca là quan hệ tiền bạc trong sáng."
"Nếu vừa rồi ngươi phối hợp một chút..." Ta tiếc nuối xoa bụng mình, "Bây giờ có khi ta đã có con rồi."
Mẹ ta khi xưa chưa cưới đã mang thai nên bị đuổi khỏi nhà, gã nam nhân hứa hẹn hoa mỹ kia cũng không bao giờ xuất hiện nữa. Bà từ nhỏ đã dạy ta: đàn ông chẳng có ai tốt cả.
Mẹ ta qua đời ba năm trước, chỉ còn lại một mình ta, thật cô độc.
Ta không muốn lấy chồng, nhưng ta muốn có một đứa con của riêng mình, nhìn khắp làng, chỉ có người nhà Đại Ngưu ai nấy đều khỏe mạnh.
Ở vùng quê này, con sinh ra không cần quá thông minh, nhưng nhất định phải khỏe mạnh, như vậy mới sống lâu được.
Đơn Cẩn nghe ta nói xong thì vô cùng kinh ngạc, lặng lẽ kéo kín cổ áo mình.
4
Hừ.
Với cái thân hình gầy gò của ngươi, không biết có làm nổi không, mà cho dù có, thì con sinh ra cũng chắc chỉ như mèo con thôi.
Ta đâu có thèm.
Ta giật tay hắn định lấy lại sợi dây đỏ, dù gì đó cũng là thứ cuối cùng mẹ mua cho ta trước khi bà mất, nhưng hắn lại nói đã làm mất rồi.
Suýt nữa thì ta tức chết.
Trên đường trở về căn nhà nhỏ cách xa thôn làng, ta thấy trong sân có một cỗ xe ngựa sang trọng.
Chuông ở bốn góc xe ngựa chắc làm bằng đồng nguyên chất, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, còn phản chiếu ánh sáng nữa.
Vừa thấy chúng ta, bốn nam nhân áo đen cao lớn xông tới gọi một tiếng "Đại công tử", một người trong số họ lao thẳng đến ta, đưa tay định bóp cổ ta.
Hừ...
Thật là vô lễ.
Ta hạ chân, giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, nhấc lên và quăng ra xa. Hắn vẽ một vòng cung hoàn hảo trên không, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống đất. Hê hê hê...
Ta là hoa khôi của mười dặm tám làng.
Nếu không sinh ra đã khỏe, ta đâu dám một mình ở nơi hẻo lánh này.
Nam nhân áo đen bị ngã, mặt đỏ bừng, chắc không phải vì đau mà vì xấu hổ.
Đơn Cẩn lúc này mới chậm rãi nói: "Đừng làm khó nàng ấy, nàng ấy đã cứu ta."
Mọi người đồng loạt cúi đầu, đồng thanh đáp: "Vâng."
Đơn Cẩn lên xe ngựa, thay y phục và chải đầu, trông như gà tần vừa ra lò, toàn thân sáng loáng, thơm phức.
Hắn có khí chất cao quý, nhìn ta từ trên cao, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại, nói: "Ta không bao giờ nợ ân tình, cô cứu mạng ta, nói đi, muốn ta báo đáp gì?"
Đôi mắt ta đảo quanh bốn nam nhân áo đen cường tráng.
Thật là một sự lựa chọn khó khăn...
Một lúc sau, ta và Đơn Cẩn đồng thời mở miệng.
Hắn hơi kiêu ngạo, giọng điệu ban phát: "Hay là cô đi theo ta, hưởng vinh hoa phú quý."
Ta chỉ vào nam nhân vừa bị ta quăng ngã: "Hay là ngươi để hắn ở với ta vài đêm!"
5
Không khí trở nên im lặng khác thường, biểu cảm kiêu ngạo của Đơn Cẩn dần nứt vỡ, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi mạnh mẽ buông rèm xe ngựa xuống.
Cuối cùng ta vẫn đi theo Đơn Cẩn, vì hắn nói ở kinh thành có rất nhiều nam nhân cường tráng, ta có thể tha hồ chọn lựa, đảm bảo hài lòng.
Ta nghĩ chắc hắn sợ ta làm việc mà lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Làm sao có chuyện đó được, cùng lắm là ta đè c.h.ế.t hắn thôi.
Ta mang theo Tiểu Hoa lên xe ngựa của Đơn Cẩn, Tiểu Hoa nhìn mặt lạnh của Đơn Cẩn sủa vang, còn tè lên giày của hắn.
Nếu không phải ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Đơn Cẩn, nó đã bị ném ra ngoài xe ngựa xuống sông tắm rồi.
Càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh, mặt Đơn Cẩn càng trắng, như tuyết đầu mùa đông. Hắn còn ho dữ dội từng cơn.
Hắn sẽ không vì chưa kịp gặp được nam nhân cường tráng mà đã mất mạng đấy chứ?
Lo lắng quá, ta lấy chăn quấn chặt hắn lại.
"Khụ khụ khụ... Bỏ ra!"
Hắn thở dốc ngày càng nặng, ho đến mức đỏ cả tai.
"Không bỏ, ngươi ho là vì lạnh, hồi nhỏ ta lạnh, mẹ ta cũng quấn ta thế này."
Thân thể hắn cứng đờ, sau vài nhịp thở liền đưa tay đẩy ta ra.
Trong lúc giằng co, ta không kiểm soát được sức lực, áo hắn bị kéo ra, lộ một mảng vai trắng muốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.