Đầu ta lập tức kêu ong ong, ngay lập tức đứng bật dậy lùi vài bước, từ chối thẳng thừng: "Ta không muốn làm thiếp của hắn."
Đừng nói làm thiếp, ngay cả làm chính thất ta cũng không thèm.
Nụ cười trên mặt quý phi liền tắt.
Bà v.ú sau lưng bà ta quát lên: "Gan to thật, ngươi dám trái ý quý phi, không muốn sống nữa à?"
"Người đâu, kéo xuống đánh hai mươi trượng."
Khánh béo cười khúc khích bên cạnh: "Giữ lại cái mạng, ta còn muốn nàng sinh con cho ta."
Ọe...
Phải sinh con với loại người này, ta thà sống cô độc cả đời.
Thái giám trong cung ra tay rất mạnh, một trượng xuống, còn đau hơn bị lợn rừng húc vào mông.
Nếu đánh đủ hai mươi trượng, ta sợ nửa mạng cũng mất ở đây.
Đơn Cẩn đúng là kẻ lừa đảo, còn nói ta sẽ không sao, còn nói sẽ đợi ngoài cung.
Hắn đang đợi để nhặt xác ta sao.
Nghĩ đến đây, nước mắt ta chảy ròng ròng.
11
Trượng thứ hai sắp giáng xuống, ngoài cửa vang lên tiếng: "Hoàng thượng giá lâm."
Có phải cứu tinh không?
Bà v.ú và tiểu thái giám muốn kéo ta dậy, nhưng ta ôm chặt lấy ghế, khóc lớn: "Ta tuyệt đối không làm thiếp, các người đánh c.h.ế.t ta đi..."
Mọi người trong sân lập tức quỳ xuống, quý phi nhẹ nhàng ôm tay hoàng thượng, nói: "Nha đầu này hôm qua đã làm bị thương Khánh Nguyên, hắn không so đo, còn muốn cưới về làm thiếp, nhưng nha đầu này lại không biết điều."
Ta ôm ghế không buông, chỉ thấy một bóng người màu vàng sáng đứng trước mặt ta.
Ánh mắt ông ta lướt trên khuôn mặt ta, cuối cùng dừng lại trên chiếc trâm gỗ trên đầu ta, giọng trầm hỏi: "Ngươi là người ở đâu?"
"Văn huyện."
"Phụ thân ngươi họ Tống?"
"Từ nhỏ ta không có cha, Tống là họ mẹ." Ta bổ sung, "Không làm thiếp cho ai cũng là lời mẹ dạy ta từ nhỏ."
Hoàng thượng dường như nhớ lại chuyện xưa, thần sắc phức tạp.
Một lúc sau, ông ta đứng dậy: "Là đứa trẻ hiếu thảo."
Giọng ông uy nghiêm: "Lời mẹ dạy không thể trái, chuyện này bỏ qua đi."
Vị công công đi cùng hoàng thượng đỡ ta dậy, cười hiền hòa với ta.
Quý phi kinh ngạc, không ngờ kết quả lại như vậy, mở miệng định nói gì đó.
Ngay lúc đó, chiếc đèn lồng treo trên cành cây phía trên đầu hoàng thượng, nhìn đẹp nhưng nặng trịch, đột nhiên rơi xuống.
12
Biến cố này thật bất ngờ.
Thị vệ ở xa, đầu ta nóng lên, bất chấp m.ô.n.g đau, lao lên, nhảy lên đẩy đèn lồng đi.
Thật trùng hợp! Chiếc đèn lồng rơi thẳng vào n.g.ự.c tên béo, làm hắn ngã nhào, mắt trợn trắng.
Thật sảng khoái!
Hoàng thượng cười càng thân thiện: "Sức lực cũng lớn lắm. Ngươi cứu mạng trẫm, muốn thưởng gì?"
"Thật sự cái gì cũng được sao?"
Hoàng thượng gật đầu.
Ta quỳ xuống dập đầu: "Vậy xin hoàng thượng ban cho thần một nam nhân khỏe mạnh, đáng tin cậy."
Phì...
Hoàng thượng bật cười.
Ra khỏi cung quý phi thì trời đã mưa.
Công công Tiểu Quế Tử đưa cho ta một chiếc ô lớn, bảo ta không cần trả lại.
Mông ta đau, nhưng lòng thì vui sướng, vừa che ô vừa hát, vừa ra khỏi cung liền thấy Đơn Cẩn trong bộ y phục màu sương, đứng yên lặng bên cạnh xe ngựa.
Mưa bụi mờ mịt, tóc hắn ướt đẫm một lớp hơi nước mỏng, thậm chí lông mi dày của hắn cũng như đọng lại từng giọt sương.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ánh mắt xuyên qua đám đông thị vệ trước cổng cung, dừng lại trên người ta.
Rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại như ngọn lửa thiêu đốt trái tim ta.
Tim ta đập nhanh, khiến ta có chút hoảng loạn.
Để che giấu cảm giác lạ lùng này, ta cà nhắc bước tới, giận dữ nói: "Ngài là tên lừa đảo, còn bảo ta không sao, m.ô.n.g ta nở hoa rồi, suýt nữa thì làm thiếp cho tên béo đó."
Nói xong, ta giơ chân đá vào bắp chân hắn. Quên mất Đơn Cẩn có võ công, hắn nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Lực của ta không thể hãm lại, cả người ngã nhào về phía trước.
Sắp sửa ngã sóng soài, ta vô thức nắm lấy, đúng lúc chộp được tay áo Đơn Cẩn, nhưng vẫn không giữ được thăng bằng, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất.
Thật mất mặt!
"Phì..."
Ta nghe thấy hắn cười khẽ, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn.
"Cô đang làm gì vậy?"
Ta liều lĩnh, giơ tay ra: "Chúc mừng năm mới, có phải nên cho ta tiền lì xì không?"
Hắn hơi sững lại, đôi mắt đen thẫm hiện lên nụ cười nhạt, tháo một miếng ngọc bội từ thắt lưng đưa cho ta, và xoa đầu ta: "Ngoan, cầm lấy."
Đơn Đại vội vàng: "Thế tử, đó là..."
Đơn Cẩn liếc nhìn hắn, hắn lập tức im bặt.
Mắt ta sáng lên vì phấn khích, cầm ngọc bội ngắm nghía, nuốt nước bọt: "Cái này, đáng nhiều tiền lắm nhỉ?"
Bán đi có khi đủ tiền vào Kiều Sở Các tìm vài người cường tráng để sinh con...
Đơn Cẩn như đọc được suy nghĩ của ta: "Có thể chơi đùa, nhưng không được bán."
Hả?
Chỉ để nhìn thôi, có ích gì chứ!
Ta càu nhàu lên xe ngựa, chưa kịp ngồi xuống đã bị Đơn Cẩn kéo vào lòng, hắn còn định vén váy ta.