Mờ Ám

Chương 72: Ngoại truyện về Tiểu Bá Nhiên:Ông bố hư đòi được ôm




Tiểu Bái Nhiên miệng ngậm núm vú giả, ngồi trên giường, đôi mắt đen láy đảo lia lịa, ông bố lại giở thói hư rồi, thật không ngoan, chẳng trách mẹ thích mình hơn.
"Vợ ơi, hôm qua em đã bảo đi với anh mà." Ông bố bình thường đã hư hỏng, lúc này càng thế.
"Bố mẹ đã gọi điện mấy lần rồi, nói nhớ cháu quá, hôm nay lại giục sang đó." Mẹ vừa an ủi bố, vừa chuẩn bị cho mình. Mẹ đã nói, lúc ra ngoài nhất định phải mang theo đầy đủ, như tã lót, bình sữa, và cả mũ, khăn giấy. Hi hi, mỗi lần mẹ chuẩn bị lại nói mình nghe đó là thứ gì, thực ra mình nghe hết, chỉ là mình không biết nó có tác dụng gì thôi, có điều mẹ nói chúng đều là vật dụng của mình nên phải mang theo.
Bố phiền phức quá, lại lấy bình sữa của mình ra, định để mình đói chết ư? Hay muốn mình khát chết? Nếu bố không để mẹ mang theo thì mình sẽ khóc cho xem!
"Anh mặc kệ, khó khăn lắm hôm nay anh mới không phải tăng ca, em ở bên anh trước" Bố bắt đầu nhõng nhẽo với mẹ, lại thêm động tác nữa. Ừ hứ, móng vuốt của bố đã để lên eo mẹ, bố không thể làm phiền khi mẹ đang chuẩn bị cho mình được.
I a i a... Đó là ngôn ngữ của mình, mẹ cứ nghe tiếng là sẽ đến ôm mình.
Quả nhiên, mẹ đã quay sang nhìn khiến mình hài lòng tiếp tục bi bô...
"Cục cưng, đừng sốt ruột, mẹ sắp xong rồi, con thấy bố hư không, con cũng đang cười bố đúng không?" Mẹ bước đến bế mình, rất nghiêm túc phê bình bố.
Tôi cũng nghiêm túc gật đầu...
"Con trai! Con dám hừ hừ à?" Bố cũng lao đến. Mình nhăn mặt nhìn, bố dám hung dữ với mình.
"Đêm qua đứa nào khóc hả? Bố còn chưa đánh vào mông đấy, còn dám hừ hừ à? Hại mẹ con mắt đỏ hoa đây này." Bố làm ra vẻ định đánh đòn mình. A a... không thể thế được... mình không trốn được, mình... khóc đây... oa oa oa... mẹ ơi cứu con!!!
"Này, anh làm gì thế?" Mẹ vội giấu mình vào lòng, chỉ sợ bàn tay to tướng của bố đánh vào mông mình. Hi hi, mình hé mắt ra chớp chớp. A, bị bố nhìn thấy rồi, mình vội úp mặt vào người mẹ.
"Vợ ơi, anh phát hiện ra con trai chúng ta là đaọ tặc!" lần này, bố không mắc bẫy, quyết định lôi mình ra.
"Nói bậy, đó là linh lợi, nghịch ngợm. Có ai bảo con mình là đạo tặc không?" Mẹ thương mình nhất, mình cố sức chui vào lòng mẹ. Ừ ừ, thích mùi hương trên người mẹ nhất, thơm thơm, mềm mềm, muốn ăn quá.
"Anh nói thật mà, thằng nhóc này quỷ qoái lắm, em không ở nhà, nó không bao giờ khóc, em vừa xuất hiện là nó khóc ngay! Chắc chắn là chọn người để khóc." Bố cũng không ngốc nhỉ, mình tựa vào người mẹ nheo mắt, vẻ mặt vẫn tỏ ra vô tội.
"Vì nó quen hơi em, không thấy là nhớ em mà." Mẹ vừa phản bác lại vừa vỗ lưng mình. Mẹ tốt quá, mình chắc chắn thế gian này người tốt nhất là mẹ.
"Thằng nhóc kia, con mau khai thật đi, có phải giả bộ khóc không?" Bố lại hung dữ với mình, vẻ mặt thật đáng sợ.
Xì, nói cho bố nghe được à? Đó là bí mật của mình và mẹ, mình khồng khóc thì làm sao mẹ biết mình nhớ, đương nhiên thấy mẹ phải khóc toáng lên rồi, nếu không mẹ sẽ không thương. Mà lúc mẹ đi vắng, bố cứ phớt lờ mình, hừ, bố ngược đãi mình, mình tìm mẹ vậy.
"Đừng dọa con chứ, anh nói thế làm sao nó hiểu được, nó còn bé mà." Mẹ đẩy mặt bố ra, ha ha, bố buồn rồi kìa. Đúng thế, đúng thế, bố là người lớn, mình là trẻ con, mình chẳng hiểu gì hết, đừng dọa mình!
Bố bị đẩy sang một bên, nhanh chóng sát lại gần, lại xuất chiêu rồi.
"Vợ ơi, chiều nay mình hẵng đi." Woa woa woa, tay bố lại đưa ra rồi, không thấy mình đang tựa vào ngực mẹ hay sao? Ở đây hết chỗ, hết chỗ rồi, lấy tay ra, lấy ra, mình cố sức bi ba bi bô, tay cũng cố gắng đẩy móng vuốt của ông bố ra.
Nhưng tay bố lớn quá, tay mình bé chưa bằng một nửa. Mẹ, mình bi ba bi bô gọi một lúc lâu, mẹ cũng không phản ứng. Sao người mẹ lại nghiêng nghiêng sang bên kia rồi, thôi xong, lại rơi vào ma trảo của bố rồi.
"Chồng ơi... đã hứa là... buổi trưa sẽ đến ăn cơm..." giọng mẹ cũng thay đổi rồi, hu hu, bố xấu, bố hư hỏng, lại lừa mẹ để mẹ mặc kệ mình.
A... mình chưa kịp khóc thì đã bị lôi ra khỏi lòng mẹ. Oa oa...
"Vợ yêu, để con nó ngủ thêm đi, nửa đêm nó thức dậy, hôm nay chắc vẫn chưa ngủ đủ." Bố hư hỏng, lại đặt mình vào giường, lại phớt lờ mình. Mẹ... mẹ... đừng đi, bố lại cướp mẹ đi rồi!
Tôi cật lực hét toáng lên. Oa oa... oa oa... mẹ, đừng bỏ mặc ocn!
"Cục cưng... khóc rồi..." Mẹ nghe thấy mình khóc thì định quay lại ôm.
Nhưng... bố hư hỏng không cho.
"Không sao, khóc mệt rồi sẽ ngủ thôi, không sao, không sao..." Bố hư hỏng! Ngược đãi mình... oa oa...
Mình khóc mãi, tiếc là mẹ đã bị bố kéo đi rồi... Tiếng nấc nghẹn nhỏ trở lại, ghét quá, ghét bố hư quá, mình khịt khịt mũi, không khóc nữa!
Đợi mẹ quay lại rồi khóc, hừ, bây giờ có khóc mẹ cũng không nghe thấy, không đáng.
Bố xấu xa, đợi lát nữa khóc cho bố phiền chết luôn. Tức chết đi thôi, dám giành mẹ với mình, đêm nay mình phải ôm mẹ ngủ, để bố không ôm mẹ được! He he...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.