Mợ Cả Nhà Phú Ông

Chương 3: Cậu cả xuống bếp




Mai giúp cậu vệ sinh cá nhân rồi rủ cậu xuống bếp làm bữa sáng cho cả nhà. Dù gì cũng là ngày đầu về làm dâu, cô không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt nhà chồng.
Cậu Vũ dắt tay Mai xuống gian bếp phía sau nhà. Người ở thấy cậu cả lần đầu tiên bước chân xuống nơi ngột ngạt lại nhiều mùi dầu mỡ như này thì ngạc nhiên lắm, chẳng phải trước đây cậu vẫn hay bị bệnh sạch sẽ sao?
- Cậu cả, sao... sao cậu lại xuống đây?
- Ô hay nhể, vợ cậu rủ cậu xuống đây nấu bữa sáng cho thầy bu cậu thì chẳng nhẽ cậu lại không xuống? Cậu đâu phải là một thằng chồng tồi.
Ai nấy đều trợn tròn mắt ngơ ngác mà nhìn nhau như không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy.
- Ơ, cậu đã nói đến thế rồi mà vẫn đứng đần ra đấy à? Đi ra đi cho cậu với mợ còn nấu ăn, đứng túm tụm ở đây thế thì chỗ đâu mà nấu.
Cả đám người vâng dạ rồi kéo nhau ra sân ngồi bó gối tám chuyện:
- Vừa nãy thím có nghe thấy cậu nói gì không? Hay là tôi dạo này già rồi điếc nên nghe nhầm?
- Tôi cũng già nhưng chắc không điếc đâu, tôi với thím nghe đúng đấy. Thím xem, thằng Tốt với con Tươi còn suýt ngỡ ngàng, ngơ ngác đến sắp bật ngửa kia kìa.
Ngoài sân cứ thì thào, còn trong bếp thì có người con gái cẩn thận xắn ống tay áo lên cho chồng rồi dặn dò:
- Cậu chỉ cần đứng xem em làm rồi thỉnh thoảng hát vu vơ mấy câu cho em nghe để em đỡ buồn thôi nhé. Tý em rán đồ ăn mà có mỡ bắn ra thì cậu nhớ phải tránh càng xa càng tốt kẻo bị bỏng nha cậu.
- Nhưng mà cậu Vũ cũng muốn giúp Mai cơ.
- Thế giờ cậu giúp em ra vườn hái ít rau thơm với hành lá rồi đến mé giếng rửa hộ em được không?
Cậu gật đầu rồi chạy ra vườn hái rau, Mai ở trong bếp cũng tất bật chuẩn bị nguyên liệu.
Qua một lúc lâu, đồ ăn sắp nấu xong mà chưa thấy cậu vào, Mai lo lắng chạy ra giếng tìm cậu. Lúc thấy bóng lưng cậu vẫn đang cặm cụi ngồi rửa rau bên giếng thì cô mới buông bỏ lo lắng.
- Cậu ơi, sao cậu rửa rau lâu thế?
- Cậu cũng không biết tại sao cậu rửa hoài mà rau không sạch đất.
Quần áo cậu ướt sũng, mặt cậu lấm lem bùn, mắt cậu rơm rớm nước. Nhìn xuống rổ rau cậu đang rửa, cũng có đủ hành lá và rau thơm như cô dặn đấy nhưng mà cậu nhổ hết cả gốc cả rễ lên thế kia thì bảo sao lại rửa mãi không hết đất. Cũng đúng thôi, nếu cậu biết cách lựa rau thì cậu đâu còn là cậu ngốc nhà phú ông.
Mai đưa cậu lên nhà trên thay bộ quần áo khác, cậu vào buồng trong đóng cửa kín mít rồi mà giọng cậu vẫn lảnh lót nói vọng ra căn dặn:
- Cậu biết là cậu đẹp trai lắm, cậu cũng biết Mai mê cậu lắm nhưng mà Mai không được nhìn trộm cậu thay đồ đâu đấy nhá. Cậu ngại đấy.
- Vâng, em biết rồi, em cũng ngại lắm nên cậu thay nhanh nhanh để xuống nấu nốt bữa sáng nha cậu kẻo thầy bu sắp dậy tới nơi rồi.
Đợi cậu thay đồ xong xuôi, Mai dẫn cậu xuống dưới vườn rau, chỉ cậu cách lựa rau thật tỉ mỉ:
- Rau mình phải lựa bỏ những lá già, bị sâu và bị vàng nha cậu. Cậu cũng không được nhổ cả gốc lên mà chỉ lấy từ phần thân cách gốc khoảng một đốt ngón tay thôi.
Cô cố gắng dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giảng giải cho cậu, cậu cũng chăm chú nghe theo rồi thỉnh thoảng gật gật cái đầu khen Mai vừa giỏi lại vừa khéo.
Lúc ông bà Huỳnh dậy thì cũng là lúc Mai nấu xong, cậu xung phong giúp vợ bê mâm lên nhà trên mời thầy bu dùng bữa sáng. Những bát phở bò thơm nức mũi được bày lên, ai nấy cũng tấm tắc khen cô con dâu cả đảm đang, riêng chỉ có một người bĩu môi móc mỉa:
- Sao miếng thịt bò lại mỏng dính thế kia? Chắc là do nhà chị dâu khốn khó nên cái tính tằn tiện vẫn chưa bỏ được đúng không chị?
- Mợ Chi đừng nói thế phải tội chị. Chị thái thịt mỏng nhưng mà mỗi bát chị cho nhiều thịt chứ chị đâu có giấu giếm ăn riêng đâu em.
Mợ Chi ấy là dâu thứ trong nhà, vợ của người con trai thứ hai nhà phú ông, Huỳnh Phong. Nghe đồn mợ vừa mới sinh con gái đầu lòng nên tính tình khó chiều, người ở trong nhà hễ làm không vừa ý mợ một tý thôi là mợ mắng như tát nước vào mặt.
Thấy không khí trở nên căng thẳng, cậu hai khẽ đánh động lên tiếng:
- Chị Mai thông cảm cho mợ nhà em nhé, cô ấy mới sinh con bé Bông nên tính tình dễ nóng giận, chị đừng để bụng.
Mai không nói gì chỉ cười nhẹ cho qua chuyện rồi chú tâm gắp thêm thịt vào bát cho cậu. Ông bà Huỳnh thấy hai vợ chồng con trai cả yêu thương nhau thì trong lòng cũng hứng khởi, còn phía đầu bàn bên kia có người vừa ăn vừa tức nổ đom đóm mắt. Không được, Lan Chi này không thể để cho con mụ kia sinh cháu trai nối dõi, nếu không thì vợ chồng nhà cô sẽ không được hưởng một xu nào mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.