Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 43:




Chuyển ngữ: Yunchan
Trở lại tiệm thuốc Tề Sâm hớn hở ra đón mọi người, nhưng thấy mặt mày ai cũng sa sầm thì biết điều giấu nụ cười đi, quay lại bên cạnh Lâm Anh Như.
Cầu Bất Thập trông cứ như đã già đi chục tuổi, tiều tụy ngồi sụp xuống ghế, chẳng còn chút tinh thần.
Ngưu Quỳnh rót cho ông ta cốc nước: "Dằn bi thương."
"Ha ha..." Ông ta bật cười tự giễu: "Cuộc đời của ta đúng là một trò cười."
Cầu Bất Thập gặp Kiều Nga vào năm hắn hai mươi tuổi, lúc ấy Kiều Nga là chưởng quỹ của tiệm dược này, còn Cầu Bất Thập là hiệp khách nổi danh gần xa, bị cừu nhân truy sát bị thương, may nhờ Kiều Nga ra tay cứu giúp nhặt về một mạng. Trong thời gian dưỡng thương ở tiệm thuốc, hai người đã thầm nảy sinh tình cảm, chờ Cầu Bất Thập chữa lành thương thế thì tình cảm đã khắc sâu, ước hẹn không phải nàng không thành thân, không phải chàng không xuất giá.
Nhưng đời nào đoán trước được phong vân, ba tháng sau cừu gia đã tìm tới cửa. Hôm đó đúng vào hội Thất Tịch, rất nhiều thanh niên nam nữ hẹn hò ngắm hoa du ngoạn, họ cũng đi, lại hẹn nhau bên bờ hồ đông người nhất. Cừu gia dẫn theo rất nhiều người, Cầu Bất Thập không phải đối thủ của chúng, khi sắp phải mất mạng đến nơi thì Kiều Nga đã ra tay cứu nguy.
Bách tính phàm trần phần lớn dều ngu muội vô tri, những thứ họ chưa từng thấy thì đều quy cho yêu tà. Dân chúng ở Thạch Đầu thành càng đáng sợ hơn thế, chỉ nội trong một ngày mà tin ấy đã loan khắp cả thành. Từ chưởng quỹ của tiệm thuốc biết yêu pháp, giết rất nhiều người, họ đều tận mắt nhìn thấy. Thế là ai nấy đều quên mất đại nương đã tận tâm tận lực cứu chữa cho họ thế nào, đẩy lùi bệnh tật của họ ra sao.
Từ Kiều Nga có trăm cái miệng cũng không tài nào bào chữa, bị trói tới tế đài ở trung tâm thành. Cảnh tượng lúc ấy chẳng khác nào Tư Phi Phi, bị thiêu sống trước mặt mọi người, nàng chờ người mình yêu sâu đậm tới cứu mình, nhưng thứ chờ được chỉ là ánh mắt hờ hững của hắn.
"Ngươi là yêu, ta là người, chúng ta đã định trước là không thể ở bên nhau."
Từ Kiều Nga lòng đau như cắt: "Tại sao chàng không tin ta? Ta thật sự không phải yêu quái, từ trước đến nay ta chưa từng hại ai."
"Ta tận mắt nhìn thấy ngươi dùng yêu thuật giết chết họ, ngươi đừng hòng lừa dối ta, ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa."
Những người khác Kiều Nga có thể không để tâm, nhưng chỉ mỗi Cầu Bất Thập là không thể, vì hắn là điểm yếu duy nhất trong lòng nàng, nhưng hắn lại nỡ dùng một thanh kiếm bén cứa qua tim nàng.
Từ Kiều Nga đau lòng tuyệt vọng cuối cùng hóa thành một cơn gió bay đi, ẩn thân lánh đời, sống cô độc suốt hai mươi nằm ròng. Nghe tin hắn rửa tay gác kiếm, nghe tin hắn đã thành thân với người khác, nghe tin hắn đã có gia đình của riêng mình, rồi có thêm hai đứa trẻ.
Suốt hai mươi năm qua nàng thường nhớ lại chuyện cũ, cũng có lúc ưu thương nhưng phần lớn thời gian nàng đã có thể mỉm cười thanh thản. Nhưng vào giờ khắc cuối cùng của cuộc đời nàng lại đột nhiên nhận ra tới tận giờ này mình vẫn không quên được, hơn nữa còn cố khống chế tình cảm mình, vì không thể theo người đó bên nhau đến già, bạc đầu giai lão.
Tay trong tay, bên nhau tới bạc đầu.
Nàng đã đi được nửa đường, còn hắn tới giờ này vẫn không hay biết.
Cho tới giờ này nàng vẫn không trách hắn, nhưng hắn lại xem nàng như một loại cấm kỵ, xa lánh suốt nửa đời người.
Mặt trời đã ngã về tây, Cầu Bất Thập đưa lưng về hướng mắt trời bước đi tập tễnh, mái đầu xám trắng bù xù trông hệt như đống rơm khô xơ xác.
Đào Mộc rã rời về lại phòng, nhìn bình hồ lô của Ngưu Quỳnh tới thẫn thờ.
Tề Sâm dường như đang nói gì đó bên cạnh nhưng nàng lại chẳng nghe lọt tai được câu nào, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi phòng của y và Lâm Anh Như.
Ngưu Quỳnh nhận ra chỗ bất thường của nàng, ân cần hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào không?"
Đào Mộc lắc đầu, dời mắt về, im lặng giây lát mới hỏi: "Ngưu Quỳnh, nếu ta gây ra chuyện khiến ngươi tức giận thì ngươi có hận ta không?"
"Chuyện ngươi chọc tức ta còn ít sao." Ngưu Quỳnh kéo nàng ngồi lên chân mình, búng vào trán nàng: "Nếu vì chuyện của A Hạo thì ngươi không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách hóa giải lệ khí của hắn giúp hắn về lại chính đạo, ngươi chỉ cần an tâm làm phu nhân của ta là được rồi."
Đào Mộc bị tiếng phu nhân này làm phát run, mỉm cười ôm lấy hắn: "Được, phu quân."
Ngưu Quỳnh nghe mà nở hết cả ruột gan, hôn lên trán nàng: "Trễ rồi, nghỉ ngơi đi." Sau đó thả nàng ra định ra ngoài.
"Có phải lúc ở ngôi miếu đổ ngươi thường lén hôn ta vào mỗi buổi sáng không?" Đào Mộc sực nghĩ tới điều gì, buột miệng hỏi.
Ngưu Quỳnh đơ ra một lát, mặt đỏ bừng lên nhưng không phản bác.
Đào Mộc ôm lấy hắn: "Đừng đi, ta muốn lúc nào cũng được ở cạnh ngươi."
Ngưu Quỳnh cười ranh mãnh, ánh mắt u ám bất minh: "Ngươi không đau?"
"Không đau." Đào Mộc hớn hở, ráng chiều tỏa rạng cả mặt mày.
Lúc Ngưu Quỳnh tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, hắn đua tay ôm lấy Đào Mộc theo bản nhưng chỉ sờ thấy không khí, hắn bèn xoa xoa mi tâm ngồi dậy.
Bên ngoài mây bay gió lặng, mặt trời đã lên tới đỉnh, có lẽ nàng đói bụng nên đi tìm đồ ăn rồi. Ngưu Quỳnh nhủ bụng, trên môi không giấu được nụ cười, còn sức dậy sớm như vậy xem ra tối qua hắn còn dễ dãi với nàng quá, sau này phải chăm sóc chu đáo hơn mới được.
Vừa nghĩ tới Đào Mộc vừa ung dung mặc y phục, đột nhiên tay hắn khựng lại, mũi giật giật, khoác vội vào chiếc áo khoác rồi đẩy cửa ra.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không hề có bất cứ tiếng động nào, hắn lần theo mùi đi tới tiền đường, lúc nhìn thấy người nằm trong vũng máu đầu hắn bỗng kêu ong lên một tiếng, nỗi bất an đáng sợ xộc thẳng lên đầu.
Hắn vội vàng chạy ra ra ngoài, mở tung từng căn nhà, xác chết, xác chết, đâu đâu cũng đều là xác chết, người trong thành đều đã chết.
Không nhìn thấy Tề Sâm và Lâm Anh Như, cũng không thấy Đào Mộc đâu.
Hắn đứng lặng trên con phố hoang vắng, trong không khí ngập ngụa mùi máu tanh lợm giọng. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, mở nắp hồ lô ra. Quả nhiên bên trong đã trống trơn.
Đào Mộc, là nàng.
Lòng Ngưu Quỳnh lạnh buốt, nghĩ đến lời Dược Linh Tiên từng nói, hiện tại Dược Linh tiên đã chết nên phong ấn dĩ nhiên cũng mất hiệu lực, yêu lực của Đào Mộc chẳng lẽ đã bị giải phóng?
Không được, phải mau chóng tìm được nàng.
Hắn vội vã lấy la bàn ra, còn chưa kịp thi pháp thì Lâm Anh Như đột nhiên từ đâu nhảy xổ ra, mình mẩy la liệt vết thương, lưng cõng Tề Sâm đang hôn mê, cả hai ngã nhào ngay sau lưng hắn.
Ngưu Quỳnh hốt hoảng đỡ Lâm Anh như dậy: "Sư tỷ, tỷ có ổn không?"
Lâm Anh Như đẩy mạnh hắn ra, mặt dữ tợn, nghiến răng nói: "Ta không ngờ ngươi lại để một yêu vật bên mình, ngươi vẫn còn nhớ sứ mệnh của mình không? Đạo sĩ lấy hàng yêu phục ma làm nhiệm vụ của mình, nhưng ngươi thì sao? Thông đồng cùng yêu, giết hại sinh linh, dân chúng ở thành này đều bị ngươi hại chết, nếu ngươi còn chút lương tri thì nên tự sát tạ tội ngay đi!"
Ngưu Quỳnh mở miệng nhưng không biết làm sao giải bày, giờ phút này có nói gì cũng vô dụng, người đã chết còn gì để bù đắp?
Lâm Anh Như tràn trề thất vọng, lồm cồm bò dậy, vung kiếm chém đứt y bào, cõng Tề Sâm lên tập tễnh rời khỏi đây: "Ta không phải là sư tỷ của ngươi nữa, ngươi cũng đừng liên lụy tới Nghiễm Nguyên cung, tự động rời khỏi sư môn đi."
Ngưu Quỳnh như bị một lưỡi dao cắm phập vào lòng, không thể nặn ra một chữ nào. Phía chân trời kéo tới mây đen che khuất mặt trời, khiến cả thành đều tối sầm lại, tiếng gió rên xiết hệt như tiếng khóc than của oan hồn, âm u tới đáng sợ.
Trong tiếng khóc nghẹn ngào đột nhiên lẫn vào một giọng trong vắt, êm ái dễ nghe như mọi khi, còn mang theo tiếng cười ngọt ngào.
"Đại hồ tử."
Ngưu Quỳnh quay phắt lại, thấy Đào Mộc bước ra từ tiệm thuốc, vừa rồi hắn đã lùng sục khắp tiệm thuốc nhưng rõ ràng không tìm thấy nàng.
"Ngươi ở đó làm gì?" Nàng chạy tới kéo lấy cánh tay hắn: "Sư tỷ với Tề Sâm đâu?"
Ngưu Quỳnh nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi vừa đi đâu?"
Ánh mắt Đào Mộc lảng đi tránh tầm mắt hắn: "Ta ở trong bếp, ta đói nên đi tìm đồ ăn."
"Ngươi nói dối." Ngưu Quỳnh hất tay nàng ra, mặt sầm xuống: "Rốt cuộc ngươi đã đi đâu?"
Đào Mộc chột dạ nhìn hắn, trán toát mồ hôi lạnh, ấp úng nói: "Ta, ta lén trộm bình hồ lô của ngươi, thả yêu quái trong đó ra, trong đó có một người là bằng hữu của ta, hắn ngăn thiên kiếp giúp ta, ta không thể bỏ mặc hắn được, lúc nãy, lúc nãy ta đi tiễn hắn."
Ngưu Quỳnh lạnh lùng nhìn nàng: "Người trong thành đều đã chết hết."
"À." Đào Mộc thẫn thờ gật đầu một cái, sau đó mới sực tỉnh ra, kêu lên hoảng sợ: "Sao có thể?! Không thể nào là Ly Hằng được, ta tận mắt nhìn thấy hắn rời khỏi đây cùng với yêu vương."
"Sư tỷ nói là do ngươi giết."
Đào Mộc tái mặt, lảo đảo lùi lại hai bước: "Không phải ta, sao ta có thể giết người được, không phải ta..."
Ngưu Quỳnh lạnh mặt, yên lặng nhìn nàng hồi lâu: "Phong ấn trên hồ lô này, ngoài ta ra nếu không có công lực hơn ngàn năm thì không thể nào mở được."
Đào Mộc chới với, khiếp đảm.
Ngưu Quỳnh thu hết phản ứng của nàng vào tầm mắt, hắn không nói thêm câu nào nữa, yên lặng mở hồ lô ra thu nàng vào trong.
Đào Mộc bị nốt vào tháp khóa yêu, hơn nữa còn ở tầng cao nhất, là nơi giam cầm những yêu vật có pháp lực cao thâm, cùng hung cực ác. Giờ phút này nó chỉ đang giam giữ một mình nàng.
Nàng không làm sao nhớ nổi chuyện mình từng giết người, đêm hôm đó Ngưu Quỳnh vừa ngủ nàng liền lấy trộm hồ lô, thả Ly Hằng và yêu vương ra. Nàng hỏi Ly Hằng mới biết hắn bị A Hạo khống chế, hỏi xong nàng dặn dò vài câu rồi tiễn họ đi.
Nàng không biết tại sao A Hạo lại có sức mạnh cường đại như vậy, cũng không biết vì sao mình có thể mở nắp hồ lô, càng không thể hiểu tại sao khi trở về trên tay mình lại vấy đầy máu.
Suốt mười ngày bị giam trong tháp Khóa Yêu nàng luôn tự hỏi có khi nào mình cũng bị khống chế rồi không? Nhưng sau khi bị khống chế Ly Hằng vẫn nhớ được chuyện gì đã xảy ra, còn nàng cớ sao lại không nhớ. Hay có ai đó cố tình biến thành hình dạng của nàng để giết người cũng nên, đây không phải việc khó khăn gì, người bình thường khó thể nhận ra, nhưng Lâm Anh Như... lẽ ra phải phân biệt được chứ.
Nàng nghĩ tới rối tung đầu óc, ngày tháng trôi qua cũng bình yên chẳng có gì khổ sở, chẳng qua từ đó Ngưu Quỳnh không tới thăm lần nào làm nàng có hơi ảo não.
Bị giam bao lâu nàng cũng chẳng biết, những ngày sau đó trôi qua rất êm ả, chẳng có gì để giải khuây nên phần lớn thời gian nàng đều ngủ li bì. Rồi đột nhiên một hôm nọ khi nhìn thấy ánh mặt trời rọi sáng trên đầu, nàng mới nhận ra mình đã gây chuyện nữa rồi.
Làm sao nàng ra ngoài được? Nàng ngờ vực nhìn quanh, toát mồ hôi lạnh.
Khắp nơi đều là xác chết, tất cả đều mặc đạo bào đen, máu chảy thành sông, cảnh tượng vô cùng thảm khốc. Trong lư hương đặt ở chính giữa đạo quan đang cắm sừng sững một cây cờ trắng, lá cờ bay phần phật trong gió, bên dưới lư hương là Tề Sâm đang ôm ghì lấy Lâm Anh như, mắt nhắm nghiền, bất động.
Đào Mộc đờ đẫn bước tới, đưa tay dò thử hơi thở của họ, vừa chạm vào nàng đã ngã quỵ xuống đất, chết rồi.
"Boong..."
Giữa núi non bỗng vẳng tới tiếng chuông, hệt như đang mặc niệm cho các vong linh chết oan.
Mắt Đào Mộc rã rời, trông thấy Ngưu Quỳnh tất tả chạy đến.
Bốn mắt chạm nhau, trong phút chốc ánh mắt Đào Mộc lấy lại thần thái, hoảng loạn bò dậy: "Đại..."
Nàng nhìn xuống chiếc giầy thêu nhuộm thắm máu tươi của mình, lời chực đến bên mép bỗng thay đổi: "Không phải ta, không phải ta giết, không phải ta..."
Mặt Ngưu Quỳnh giăng đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh băng chẳng hề có hơi ấm: "Vẫn tới trễ một bước."
Đào Mộc cuống cuồng chạy tới phân trần, nước mắt rơi đầm đìa, bàn tay nắm lấy hắn run lên bần bật: "Ta không giết họ, ta thật lòng không nhớ, ta cũng không biết tại sao lại ra ngoài được, ta không cố ý trốn ra đây đâu. Đại Hồ tử, ngươi đừng giận, ngươi nhốt ta vào đó lại được không, ta nhất định sẽ không ngươi nổi giận nữa đâu. Khi nào ngươi nguôi giận hãy thả ta ra, có nhốt cả đời cũng không sao hết. Ta thích ngươi, chỉ cần ngươi vui dù làm gì ta cũng tình nguyện, chỉ xin ngươi đừng bỏ mặc ta..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.