Môi Anh Đào

Chương 11: Tôi là cô gái của cậu ấy




Hôm sau Tô Khả Tây ngủ đến trưa mới dậy. Tin nhắn đang nói về chuyện sinh nhật của Vu Xuân trong nhóm WeChat đang oanh tạc, cậu ta lên lịch sẵn và mời mọi người đi ăn và hát karaoke ở quán Hoàng Gia gần nhất.
“Bên kia đi cũng tương đối gần, vừa kịp.”
“Chị Nhân đồng ý sao, chắc chị Tây còn đang ngủ, thôi cứ quyết định vậy đi.”
“….”
Tô Khả Tây trả lời một câu, xong rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Tối qua về bị mẹ mình bị bắt ngay tại phòng khách nên giờ côvẫn còn hơi xấu hổ, may mắn là chưa bị phát hiện.
Cô chỉ sợ là đã bị phát hiện nhưng mẹ chưa nói ra thôi.
Buổi chiều cơm nước xong thì cô lập tức đi đến chỗ Vu Xuân hẹn. Tô Khả Tây đẩy cửa đi vào, bên trong đều rất ồn ào, còn có tiếng đánh bài.
“Sinh nhật tớ mà các cậu không thể để tớ đánh sao?
“Có thể chứ…. Vua tạc (1)!!!”
(1) cách chơi một kiểu bài 54 lá của Trung Quốc
Cuối cùng kết quả vẫn là đối phương thắng, Vu Xuân không tình nguyện mà đưa tiền cho người ta, ngoài miệng còn lải nhải: “Yo, các cậu nhanh chóng rời tầm mắt của tớ đi! Chị Tây đến đây, đến đây, mời bên này.”
“Hôm nay tớ không đánh bài.” Tô Khả Tây ngồi xuống một bên, “Các cậu muốn chơi thì cứ chơi đi.”
Vu Xuân cũng không miễn cưỡng, lại xoay đầu đánh bài.
Cậu cùng mấy nữ sinh nói chuyện một chút, lại ra cửa đi vệ sinh.
Vệ sinh ở đây rất sáng sủa, trang trí cứ như lễ kết hôn vậy, Tô Khả Tây tìm phòng ở giữa, mới đi vào chưa kịp cởi quần đã nghe thấy có tiếng nói bên trong.
Nhắc tới Lục Vũ.
Nữ sinh kế bên phải nói, “….. Tớ thấy hôm nay Lục Vũ hơi im lặng hơn mọi ngày, đợi lát nữa thử hỏi nguyên nhân xem sao.”
“Thôi đi, cậu cho rằng cậu ấy sẽ phản ứng lại cậu sao, đừng tự làm mất mặt.” Nữ sinh bên trái trả lời.
Nữ sinh bên phải hừ một tiếng nhỏ làm Tô Khả Tây thấy thú vị, nữ sinh bên trái chắc là còn chưa nghe thấy được nên vẫn đang nói: “Tính tình của Lục Vũ cậu lại chưa rõ sao. Tớ đi đây, cậu nhanh lên.”
Hai người ra ngoài.
Tô Khả Tây cũng vội vàng đi ra, chỉ chậm hơn hai người đó một chút, cô nhìn thấy hai người đi vào phòng kế bên phòng Vu Xuân đặt.
Thời điểm cửa bị đẩy ra, bên trong rất tối, cái gì cũng không nhìn được.
Nhưng có thể xác định, Lục Vũ nhất định ở trong này.
Cô bỗng nhiên có hứng thú, cô còn chưa gặp qua Lục Vũ đến mấy nơi này. Tính cách Lục Vũ trước kia cực kỳ đứng đắn mà tự chủ cũng rất tốt nữa.
Trước kia, lúc có một nam sinh tương đối mê chơi ở lớp tám tổ chức sinh nhật, cậu ta chọn một nơi không khác nơi này cho lắm, thậm chí còn an tĩnh hơn một chút.
Nhưng cũng bởi vì địa điểm không đúng nên có kêu anh đi anh cũng không đi, cuối cùng suýt chút nữa là cãi nhau ầm ĩ.
Cho nên lúc cô nghe được hai người nói chuyện thì mới giật mình như vậy.
Cô trở lại chỗ ngồi, bên trong vẫn còn ồn ào nhốn nháo, mấy nam sinh vây một chỗ chơi đĩa quay, tụ tập uống rượu, cũng may mắn nơi này chỉ có bia mà còn hạn chế số lượng.
Đường Nhân nhìn cô hưng phấn đến đỏ cả mặt thì tò mò hỏi, “Cậu uống rượu sao?”
Tô Khả Tây lắc đầu, lén lút trả lời, “Không có, tớ chính là quá kích động, vừa mới nghe được bên ngoài có người nói Lục Vũ ở kế bên.”
Cô ngồi xổm xuống, “Lục Vũ còn chưa bao giờ đến mấy nơi như vậy, khẳng định bên trong có gì đó, tớ muốn đi rình coi một chút.”
Lỡ như bên trong có bí mật không thể cho ai biết.
Đường Nhân nhìn cô, “Ồ ồ ồ…..”
Âm điệu kéo dài, đầy ý trêu chọc.
Tô Khả Tây đẩy cô ấy, “Tớ đi qua đó, nếu lát nữa vẫn chưa trở về thì cậu nói một tiếng, tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
Đường Nhân trả lời, “Được rồi, tiểu tiên nữ Tây Tây của tớ.”
Tô Khả Tây giả vờ thẹn thùng một chút, từ trên ghế chạy đi.
Nhà hàng này không phải quá xa hoa, chỉ là trang trí màu vàng rất ảo diệu, chắc là do đám học sinh bây giờ rất chuộng kiểu này.
Cô cũng tới đây nhiều lần nên đã quen cửa quen nẻo.
Vừa lúc có người đưa nước hoa quả cũng nhận biết Tô Khả Tây, anh ta thấy cô đứng ở cửa thì tò mò hỏi: “Cô ở phòng này?”
Tròng mắt Tô Khả Tây xoay chuyển, “Đúng vậy”
Cô lấy cái khay trong tay anh ta, cười nói: “Để tôi, tôi đem vào cho.”
Anh trai này cũng quen biết Tô Khả Tây nên không hoài nghi dụng ý của cô, gật đầu nói: “Vậy cô cẩn thận một chút, không đủ thì cứ gọi.”
Chờ anh ta đi thì Tô Khả Tây mới xoay người nhìn chằm chằm vào phòng. Tiếng nhạc ngoài hành lang rất lớn lấn át cả tiếng bên trong.
Tô Khả Tây gõ cửa nhưng không ai trả lời, vì thế cô lập tức đẩy cửa ra đi vào.
Hôm nay ra cửa cô đã chỉnh lại tóc một tí, vừa hay có tóc mái nên có thể che giấu chút.
Phòng này rất lớn, một nửa người bên trong đang hát, số ít dựa vào sô pha nói chuyện phiếm.
Tô Khả Tây liếc mắt nhìn một chút, sau đó nhìn thấy Lục Vũ ở một góc.
Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, vài sợi tóc mái rớt xuống, hơn nữa do ánh sáng nên mặt bị che khuất. Người bên cạnh vui cười nói chuyện, cũng không ảnh hưởng đến anh.
“Hoa quả tới!” Có ai kêu lên một tiếng.
Đám người đang vui chơi đều quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đưa hoa quả tới đều sửng sốt.
Nữ sinh mặc áo thun đơn giản, quần đùi cạp cao ôm chặt lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, tuy vóc dáng không cao nhưng tỉ lệ rất đều, dưới ánh sáng càng thêm vẻ trắng trẻo, nhìn liền thấy mát mắt.
Chỉ là do tóc mái che hết mặt nên nhìn không rõ lắm.
Có một nam sinh ham chơi, tâm ngứa ngáy nghĩ chắc là một tiểu mỹ nữ nhỉ? Bèn lập tức nói: “Ồ, em gái mới tới sao?”
Tô Khả Tây vừa ngẩng đầu đã bị mấy ánh mắt nhìn vào.
Trên má còn mang theo vẻ phúng phính trẻ con, đôi mắt linh hoạt, đôi môi đầy đặn đặc biệt hấp dẫn sự chú ý làm người khác nhìn là muốn nựng.
Cô chớp mắt nhìn về phía nam sinh ngồi bên cạnh mấy nữ sinh. Trong giây lát, mấy ánh mắt của nữ sinh đều rơi xuống trên người Lục Vũ, không sai lệch tí nào.
Thấy cô nhìn về phía này thì có nữ sinh cau mày lên tiếng: “Ngại quá, có phải cô đi nhầm phòng không?”
Tô Khả Tây không nhanh không chậm buông khay, đôi mắt liếc về hướng phía sau sô pha.
Lục Vũ cầm điện thoại ngẩng đầu, rất hứng thú nhìn cô chằm chằm, cũng không có ý định lên tiếng.
Sau đó Tô Khả Tây đi về hướng này.
Bên cạnh là Tần Thăng đang nghẹn họng trân trối nhìn cô, bị cô đẩy qua bên cạnh thì oan ức nói: “Ai—–”
Lời còn chưa nói xong thì Tô Khả Tây đã nhanh chóng ôm cánh tay của Lục Vũ, cười ngọt ngào nói: “Không đi nhầm, tôi chính là cô gái của cậu ấy.”
Cả đám chưa kịp nói chuyện thì Lục Vũ đã nghiêng đầu nhìn cô: “Cô là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.