“Ấy.”
Tầm nhìn của Tô Khả Tây chỉ thấy một màu đen, chóp mũi thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt từ trên người Lục Vũ, mơ hồ còn có một chút vị thuốc lá nhưng cực kì nhạt.
Nếu nồng quá cô sẽ thật chán ghét, nhưng mùi này xen lẫn mùi hương nhàn nhạt ngược lại như một loại độc mê hoặc làm cô nhịn không được mà hít cái mũi.
Vào lúc này, trên môi lại rơi xuống cảm xúc ấm áp.
Cô còn chưa kịp phục hoàn hồn thì cánh môi đã bị mút lấy, đầu lưỡi linh hoạt chen vào bờ môi vì kinh ngạc mà khẽ mở của cô, không thả lỏng chút nào.
Tô Khả Tây chính là cậy mạnh miệng mà thôi, chứ mấy thứ kĩ năng khác đều là giả cả.
Đôi tay của Lục Vũ ấn vào tay cô, đem cô giam cầm trong lãnh địa của anh, toàn bộ thế giới như chỉ còn hai người bọn họ.
Trong lòng ngực tất cả đều là sự rung động.
Thật lâu sau, Tô Khả Tây không chịu nổi nữa mới đẩy anh ra.
Vừa rồi ngay cả thở cô cũng không có cơ hội, cô sờ ngực, vẫn có thể cảm giác được tim đập cực kì nhanh.
Ở trong bóng tối một thời gian dài nên cô đã có thể nhìn rõ hình dáng của Lục Vũ, ánh mắt cô đặt trên mặt anh, nhỏ giọng hỏi, “Sao lại hôn tớ?”
Lục Vũ không trả lời.
Anh kéo áo khoác ra, ánh nắng màu hồng cam bên ngoài lại chiếu vào hai người một lần nữa làm anh có thể nhìn rõ đôi môi hơi sưng đỏ của Tô Khả Tây, đối lập với gương mặt trắng nõn của cô.
Hình ảnh này làm người nào vừa nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn đến dáng vẻ này của cô thì cái loại cảm giác này trong xương cốt Lục Vũ lại trỗi dậy.
Anh đè nén sự run rẩy trong ngực, không ngừng dời tầm mắt, nói: “Cậu học tập cho tốt.”
Tô Khả Tây cúi đầu, không biết có nghe được những lời anh nói không.
Sau một lát, cô ngẩng đầu, lại tươi cười, “Tớ mà tiến bộ thì lúc đó cậu cho tớ hôn được không?”
Ánh mắt ngập nước như phát sáng làm người khác nhìn mà lòng cũng ngứa ngáy.
Lục Vũ lấy lại tinh thần, anh không nhìn vào mắt cô nữa mà thấp giọng “Ừ” một tiếng, xem như đồng ý.
Tô Khả Tây nhếch môi, gấp bài thi lại.
Tâm tình Lục Vũ lại bực bội, đưa mắt nhìn xung quanh.
Mấy người xung quanh vừa thấy anh nhìn qua thì lập tức tránh còn không kịp mà quay đầu.
Mẹ nó, nguy hiểm thật, rình coi mà cũng bị phát hiện.
Mấy nữ sinh trong sân thể dục gần đó thì gương mặt đều phiếm hồng, bọn họ siết chặt bàn tay, ghen ghét trong ngực muốn nổ tung.
Đâu ai nói cho bọn họ biết Lục Vũ chính là dạng người này.
Đúng vậy, bọn họ ai cũng đoán được hai người chính là hôn môi.
Bọn họ vừa nhìn thì tim như muốn nhảy ra ngoài, hận không thể đem nữ sinh không quen biết kia đổi lại là mình, cùng anh tránh dưới áo khoác mà hôn môi.
Nhìn đến lòng đều muốn nổ tung.
Trang Nguyệt đứng ở bên ngoài sân thể dục, móng tay gần như véo muốn thủng một lỗ trên lòng bàn tay.
Cô ta còn chưa kịp tỏ tình cùng anh, chưa kịp làm gì, thế nhưng lại bị người khác nhanh chân đến trước, còn là một nữ sinh cô ta không quen biết nữa.
Một màn vừa rồi giằng co ước chừng cũng vài phút, muốn không nhìn thấy cũng không được, hai người tránh dưới áo khoác thì có thể làm gì được chứ.
Cái động tác kia, rõ ràng chính là hôn môi.
Hơn nữa còn là Lục Vũ chủ động.
Người bên cạnh căn bản không thấy được biểu tình của cô ta, che miệng nhỏ giọng, “Má ơi, tớ vừa bị thu phục rồi…..Tại sao không phải là bạn trai tớ chứ?”
Bộ dáng này, đúng lãng mạn quá.
“Tim tớ đến bây giờ còn đập loạn nhịp đây này, cảm giác giống như là mình đứng ở trong đó vậy, đúng là làm chao đảo tim của nữ sinh mà.” Một nữ sinh khác phụ hoạ nói.
Cuối cùng hai nữ sinh khác liếc nhìn thấy gương mặt Trang Nguyệt tối sầm lại thì mới nhanh kéo hai người kia lại, “Chắc Lục Vũ chỉ là nhất thời mới mẻ thôi, hồ ly tinh kia còn chả đẹp bằng Trang Nguyệt của chúng ta nữa là.”
Hai người đó phản ứng lại, vội vàng nói, “Đúng đúng, nam sinh ấy mà, đều là như vậy cả thôi, đến tay rồi thì sẽ chẳng còn cảm giác nữa, chung quy bọn họ vẫnlà thích dịu dàng rụt rè hơn.”
“Trang Nguyệt, cậu khẳng định còn tốt hơn cô ta một trăm lần, Lục Vũ chỉ là nhất thời bị cô ta mê hoặc vài ngày thôi.”
Nói là nói như vậy, nhưng bọn họ lại không nghĩ vậy.
Trang Nguyệt cắn môi rồi buông tay ra, cô ta thu hồi tầm mắt rồi bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói, “Tớ còn có việc, về trước đây.”
Mấy nữ sinh khác còn chưa kịp nói gì thì cô ta đã xoay người rời đi.
Chờ cô ta đi được một đoạn xa, có một người trong đó mở miệng, “Ầy, khẳng định cậu ấy vừa nhìn tới một màn kia nên tức giận rồi.”
“Tớ sợ cậu ấy hiểu sai, đến lúc đó lại làm ra mấy việc tổn thương chính mình.”
“Trang Nguyệt không làm vậy đâu, cậu ấy rất kiên cường.”
Mấy nữ sinh lại nhìn về phía sân thể dục kia, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi thì đều nhịn không được mà thở dài.
Đám nam sinh đang chơi bóng rổ ở sân thể dục cũng dừng lại ở đối diện.
Tần Thăng nuốt nước miếng, vô cùng kích động, suýt chút nữa đã bị sặc, liên tục cảm thán trong lòng.
Không đợi cậu ta nghĩ nhiều thì đã bị người bên cạnh đẩy một cái, “Này, tớ vừa rồi hoa mắt sao? Người đối diện là ai thế?”
Này cũng mẹ nó quá kích thích rồi.
Đúng là chuyện của chị dâu nhỏ vẫn chưa nói ra ngoài.
Tần Thăng bây giờ mới nhớ tới việc này, lúc đó bị Lâm Viễn Sinh ngăn lại nên chỉ có mấy người quan hệ tốt mới biết, sợ có người đi tìm phiền toái, nếu vậy thì không tốt.
Cậu ta cười hì hì nói: “Hiện tại có thể nói cho mấy cậu nghe, đó là chị dâu nhỏ của tớ.”
Nam sinh khiếp sợ mở to mắt, “Wow, chuyện này là khi nào vậy? Sao tớ không biết gì hết vậy, cũng chưa từng gặp qau nữa? Học ở trường nào đấy?”
“Gia Thuỷ Tư Lập, các cậu chỉ cần biết rằng đó là người trên đầu quả tim của anh Vũ là được rồi.”
Tần Thăng thuận miệng nói, sau đó thì ném cái chai vào thùng rác rồi xoay người ra khỏi sân thể dục, ai ngờ còn chưa kịp đi đã bị mấy nữ sinh vây lại.
Tính tình cậu ta tương đối tốt cho nên mấy nữ sinh vẫn hay cùng cậu ta đùa giỡn, hoặc là mặt khác hỏi thăm tình hình của Lục Vũ, tuy rằng ngày thường cậu ta vẫn không chịu tiết lộ.
Tần Duyệt bị mấy người xúm lại vây xung quanh suýt nữa bị doạ rớt mật, đặc biệt là ánh mắt kia làm cả người cậu ta muốn nổi hết da gà.
Cậu ta ho khan một tiếng, “Có chuyện gì sao?”
Nữ sinh không khách sáo hỏi, “Nữ sinh kia có quan hệ gì với Lục Vũ thế?”
“Quan hệ gì?” Tần Thăng gần như không hề nghĩ ngợi gì, “Cái này có liện quan đến mấy cậu sao?”
Mấy nữ sinh căn bản không quan tâm đến đáp án này, lại hỏi lần nữa, “Cô ta có phải chủ động dụ dỗ Lục Vũ để cậu ấy hôn cô ta trước mặt mọi người không?”
Tần Thăng kinh ngạc.
Thì ra mấy cô nhóc này đều biết hai người hôn môi, vậy anh Vũ lấy áo khoác kia che nửa ngày cũng đâu có tác dụng gì.
Cậu ta suy nghĩ vài giây rồi nói, “Anh Vũ muốn hôn mà còn cần dụ dỗ à? Các cậu yên tâm, cậu ấy sẽ không nhận bậy người được hôn đâu, các cậu chắc chắn sẽ không bị cậu ấy hôn.”
Anh Vũ đương nhiên chỉ muốn hôn chị dâu nhỏ thôi.
Mấy nữ sinh bị cậu ta nói mấy câu thẳng thắn vậy thì tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, một người đá chân cậu ta rồi xoay người đi không lưu tình tí nào.
Sân thể dục không có người chơi bóng rổ nên bỗng trở nên im ắng hơn.
Tô Khả Tây vừa quay đầu thì thấy Lục Vũ đang nghịch điện thoại, qua vài phút quay lại thì vẫn thấy anh đang chơi điện thoại.
Cô thấy anh cứ dán mắt vào điện thoại lâu như vậy thì không hài lòng, bèn thò lại gần nhìn, “Cậu cứ làm lơ tớ như vậy, lần sau tớ không đến tìm cậu nữa đâu đấy.”
Lục Vũ trở tay nhét điện thoại vào túi, thong thả ung dung đứng lên, lại kéo cô lên, “Đi đến đó.”
Ngón tay anh chỉ hướng đó trên chỗ khán đài đó.
Tuy rằng Tam Trung bây giờ vẫn còn đang xây dựng nhưng cũng đã đủ tốt, khán đài sân thể dục mới xây xong nên không có quá nhiều người ở đó.
Lúc Tô Khả Tây ngồi trên khán đài thì có không ít ánh mắt dừng trên người cô.
Loại cảm giác này đúng là có hơi kì quái.
Trước kia ở Gia Thuỷ Tư Lập thì ai cũng biết mối quan hệ của cô và Lục Vũ, ngày thường cô đi với với Đường Nhân còn tương đối kiêu ngạo, yêu đương cũng đâu có gì là kì lạ, nhiều lắm chỉ là đối tượng yêu đương lớn lên tương đối đẹp thôi.
Còn ở Tam Trung thì giống như là nhân vật phong vân vậy, đúng là hệt như trong tiểu thuyết vậy.
Tô Khả Tây im lặng suy nghĩ, cô thấy mấy quyển ngôn tình mà mình bớt thời gian học để ngồi đọc sẽ thành hiện thực nhanh thôi.
Tầm nhìn bên khán đài kia càng tốt, hơn nữa từ trên cao nhìn xuống nên cảm giác rất là sướng.
Tô Khả Tây nghiêm túc xem trận bóng rổ, học sinh Tam Trung nhìn cà lơ phất phơ nhưng kĩ thuật chơi bóng cũng không tệ, so với Gia Thuỷ Tư Lập đã tốt hơn rất nhiều.
Theo thời gian trôi, sắc mặt của Lục Vũ ngày càng đen.
Mãi cho đến khi sắc trời đã tối, Tô Khả Tây nhìn thời gian mà tài xế cũng vừa lúc gửi định vị tới.
Cô suy nghĩ, xoay đầu nói, “Tớ phải về nhà đây.”
Lục Vũ nghiêng mặt đi, gương mặt một mảnh đen nghìn nghịt nháy mắt khôi phục không biểu cảm, “Ừ.”
Tô Khả Tây cũng không phát hiện có gì không thích hợp, hai người sóng vai đi dọc ở vườn trường.
Con đừơng bên cạnh Tam Trung có rất nhiều cây cổ thụ, cũng có cây bạch quả, giờ phút này trên đường tất cả đều là màu vàng của lá cây, làm thành một cây bạch quả to lớn, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Đi dọc con đường, cô liên tục cảm thán không thôi.
Gia Thuỷ Tư Lập đã xây được nhiều năm, nhưng mấy cây cổ thụ cũng không có, nếu muốn mua phải bỏ ra một số tiền rất lớn, cái số tiền đó còn không bằng bỏ vào nâng cấp điều kiện kí túc xá và phòng học của trường.
Cho nên lúc máy điều hoà của mấy trường công lập đều xuống cấp và hư hỏng thì nội thất của Gia Thuỷ Tư Lập lại là tốt nhất, phòng học hay kí túc xá cũng đều có.
Mãi cho đến khi tới cổng trường thì Tô Khả Tây đột nhiên dừng lại, cô nhích bên cạnh, duỗi tay kéo tay Lục Vũ.
Mắt cô lấp lánh, ngửa đầu nhìn anh, “Tớ sẽ rất nhớ cậu, còn cậu thì sao?”
Bên tai của Lục Vũ phiếm hồng, thề thốt phủ nhận, “Tớ sẽ không nhớ cậu đâu.”
Tô Khả Tây mím môi cười, cũng mặc kệ bộ dáng tức hộc máu của anh, cô xoay người chạy về hướng tài xế bên kia, cho đến khi đã đi được một đoạn xa thì cô lại xoay người, cao giọng nói, “Cậu phải nhớ kĩ tớ đấy.”
Bóng dáng của cô sau đó biến mất ở đầu ngõ.
Ánh mắt Lục Vũ dừng lại bên kia, cho đến thật lâu về sau, trong cổ họng lại tràn ra một thanh âm nhỏ.
Sắc trời bên ngoài đã tối.
Tiết tự học buổi tối ở Tam Trung sắp bắt đầu, đám học sinh đều đang lảng vảng trở lại, tốp năm tốp ba kéo đến khu dạy học.
Lục Vũ nằm trên bậc thang sân thể dục, quần áo thì đắp ở trên mặt.
Trên sân thể dục đã không còn ai, từng đợt gió thổi qua xào xạc cùng với tiếng chuông thanh thuý.
Thật lâu sau, anh chống người dậy, ngón tay bấm nhanh nhắn cho Tần Thăng cái tin, “Mang bia tới sân thể dục.”
“Mẹ nó là ai?” Tần Thăng đang chơi trò chơi truy đuổi, chỉ thiếu một bước nữa thôi đã thắng mà lại nhảy ra một cái tin nhắn, kĩ năng thì về số không, còn người thì cũng bỏ chạy, “Đậu má.”
Ai mất hứng như vậy chứ, rõ ràng không để cậu ta sống tốt mà.
Giáo viên trên bục giảng nghe thấy tiếng động, thì ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Tần Thăng nhanh chóng ngậm miệng lại, tạm thời đóng cổng giao diện rồi nổi giận đùng đùng mở khung chat ra, lúc cậu ta nhìn thấy ghi chú và avatar thì ngây người.
Avatar của Lục Vũ là tiểu khả ái Manga Anime?
Đây không phải chỉ có tiểu tiên nữ người ta mới có thể dùng sao? Mấy cái loại avatar này cậu ta chỉ thấy mấy đàn em đáng yêu lớp 10 dùng qua mà thôi.
“Wow, anh Vũ à, sao avatar của cậu đáng yêu vậy?”
Tần Thăng nhắn một tin nhưng vẫn còn chưa hoàn hồn được.
Cậu ta vội vàng rời khỏi trò chơi rồi bấm vào thông tin của người này mà đọc kỹ càng tỉ mỉ, xác định ghi chú không sai mới yên tâm.
Thấy thế nào cũng có gì đó không thích hợp.
Ánh mắt cậu dừng ở trên nickname “Gậy ma thuật của tiểu tiên nữ”, thì đôi mắt bỗng dưng mở to.
Lúc trước còn là một dấu chấm câu, sao trong nháy mắt đã biến thành cái tên đầy khí chất nữ sinh thế này, hơn nữa không phải anh Vũ luôn không có cảm giác với mấy loại này đó sao?
Qua một lát, Tần Thăng mới hoàn hồn lại khỏi sự khiếp sợ, cậu ta sực nhớ ra cái gì rồi lại mở thông tin của Tô Khả Tây ra.
Là do lúc đó trên đường dẫn cô đến sân thể dục mà cậu ta đã thêm vào.
Avatar của Tô Khả Tây là một tiểu cô nương đáng yêu vẽ bằng tay, nói cười nhẹ nhàng, nhưng thực ra rất phù hợp với tính cách của cô.
Lúc ấy cậu ta còn chưa kịp chú ý bên trên viết cái gì, bây giờ nhìn vừa thấy, mẹ nó, đến cái nickname WeChat cũng ân ân ái ái vậy sao.
Tần Thăng yên lặng thêm ghi chú, lau cho sạch đôi mắt.
- Tiểu tiên nữ Tây Tây.
- Gậy ma thuật của tiểu tiên nữ.
Ha Hả, mẹ nó.
Ghen ghét làm cho cậu ta muốn cào nát tường đây.