Tô Khả Tây cũng là hết cả hồn.
Cô chỉ nghĩ là lần trước gặp mặt ở bệnh viện cũng hơn hai tháng rồi, chắc mẹ cô cũng không nhớ rõ lắm.
Hơn nữa ấn tượng lần trước cũng không tệ lắm.
Tần mắt Dương Kỳ đột nhiên dừng phía dưới.
Tô Khả Tây vội vàng rút tay mình ra, xấu hổ cười, cũng không giải thích.
Dương Kỳ chưa nói gì, ánh mắt bà chuyển hướng sang một bên, rồi dịu dàng nói, “Lục Vũ đúng không, lần đầu cùng mẹ về đây sao?”
Lục Vũ nói, “Vâng.”
Có thể cảm thấy nói hơi ít, vì thế nên anh bổ sung, “Hôm nay vừa về ạ.”
Dương Kỳ gật đầu, lại nhìn anh đăm đăm hỏi, “Vết thương lần trước ở lưng đã tốt chưa? Vết thương trên trán của cháu có nghiêm trọng không?”
Là người đã cứu con của mình thì quan tâm là điều cần thiết.
Lục Vũ trả lời: “Vâng, không nghiêm trọng lắm.”
Bà Khâu bên kia gọi Lục Vũ nên Dương Kỳ cũng không nhiều lời nữa, chỉ tuỳ ý nói hai câu rồi kéo Tô Khả Tây về nhà.
Về đến nhà, Dương Kỳ liền hỏi: “Kêu con đưa gạo nếp bánh trôi mà đi cả nửa ngày, nếu mẹ không ra thì con còn muốn đứng ở cửa tới khi nào nữa?”
Tô Khả Tây cúi đầu, không nói gì.
Nghe mẹ nói vài câu, sau cô mở miệng, “Mẹ, mẹ nói dì nhà bên cạnh làm chuyện như vậy thì con bà ấy có thể nào không chấp nhận được hay không?”
Dương Kỳ sửng sốt.
Bà thở dài, vừa nhìn liền biết con gái mình nghĩ cái gì, “Chuyện của nhà người khác chỉ có họ mới rõ ràng. Nói không dễ nghe thì không có người nguyện ý chấp nhận thân phận trưởng bối của mình như vậy.”
Nhưng cố tình nó lại là như vậy.
Bà có thể thấy tính tình của thằng bé bên cạnh cũng khá nóng tính, lần trước đánh nhau cũng chẳng thấy mới lạ gì.
Có thể do Tô Khả Tây ngày thường cũng hay đánh nhau, nên trong mắt bà cũng không phải vấn đề gì lớn cả.
Dương Kỳ cũng không có thiên hướng thích mấy nam sinh yếu ớt, một người đàn ông mà không bảo vệ được người mình thích thì đó mới là vấn đề.
Lúc ăn cơm, Tô Khả Tây cũng quên đi đa số việc.
Cô thường ngày ở nhà chỉ lo ăn, còn người lớn thì nói chuyện, lần này cũng không ngoại lệ, lâu không về quê nên bà ngoại ông ngoại đều đặc biệt nói nhiều.
Trò chuyện thế nào lại nói đến vấn đề nhà bên cạnh.
Chắc do hôm nay bà ngoại bị hỏi vài lần nên cũng nhớ lại, “Vừa rồi thấy bà Khâu rất vui vẻ, chắc trong lòng rất vui sướng, hôm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi.”
Tốc độ chiếc đũa của Tô Khả Tây chậm lại.
“Từ lâu bà ấy đã nhắc mãi, có đôi khi Tây Tây về đây chơi, lúc đi rồi thì bà ấy cũng nói với mẹ muốn gặp cháu ngoại, nhưng vẫn chưa thấy được.”
Nhà họ Khâu có một người con trai và một người con gái, con trai đã có sự nghiệp ổn định, cũng chăm lo cho hai vợ chồng già khá tốt, cháu gái nghỉ hè cũng về đây chơi.
Nhưng người già rồi thì cũng nhớ những việc trước kia.
Việc của Khâu Hoa năm đó dưới sự tức giận đoạn tuyệt quan hệ, nhưng sau đó lại lo lắng, lúc đó chỉ là bực mình vì không đáng giá cho con gái mình nên trong lòng ai cũng buồn cả.
Khâu Hoa tuy rằng cũng liên lạc với bà Khâu, nhưng vẫn không có gặp mặt.
Chỉ đến vài tháng trước thì ông Khâu cuối cùng cũng đồng ý để bà ấy về nhà, đó là lần đầu tiên bà ấy về nhà sau mười mấy năm nhưng không dẫn Lục Vũ theo.
Một bữa cơm mà Tô Khả Tây ăn chậm hơn thường ngày mười phút.
Tính tình bà Khâu rất mềm mại, cho dù trước kia Khâu Hoa có làm sai nhưng bà làm mẹ cũng không trách cứ, dù sao cũng trôi qua nhiều năm rồi, cơ bản không liên lạc mười mấy năm nên mọi tức giận cũng đã biến mất.
Huống hồ bà ấy cũng rất thích đứa cháu ngoại Lục Vũ này.
Dù có bực chuyện gì cũng sẽ không thể đổ hết lên người thằng bé.
Đến khi ăn xong, bà Khâu cách vách lại ghé sang, đằng sau còn dẫn theo Lục Vũ.
Bà ấy nhìn lớn hơn bà ngoại cô, nhưng vẻ mặt hôm nay nhìn rất tốt, người gặp việc vui thì tâm trạng cũng sảng khoái hơn, có cảm giác trẻ ra vài tuổi.
Bà Khâu nhìn về phía ngoại, “Lục Vũ nhà tôi muốn mua ít đồ, tôi sợ thằng bé không quen biết, thấy Tây Tây đã về nên muốn nhờ con bé dẫn đi một chút.”
Tô Khả Tây trả lời, “Được ạ.”
Chắc do giọng nói của cô nhẹ nhàng quá rõ ràng, làm mấy người lớn đều nhìn qua đây.
Lục Vũ liếc cô, rầm rì một tiếng rất nhỏ.
Từ đây đi hơn mười phút chính là khu phố mua sắm.
Tô Khả Tây xoay đầu hỏi, “Cậu muốn mua cái gì?”
Lục Vũ nói, “Không mua.”
“Sao bà ngoại cậu nói cậu muốn mua đồ?” Tô Khả Tây buồn bực, “Cậu đi để gây áp lực cho con đường sao.”
Lục Vũ tạm dừng, “Bà cho rằng tớ muốn mua.”
Tô Khả Tây đã hiểu.
Người nhà đối với đứa cháu ngoại lần đầu gặp luôn rất nhiệt tình.
“Vậy ở đây chơi đi.” Cô bỗng nhiên ôm cánh tay của anh, “Đừng có lạnh lùng thế, cậu không thể cười một cái sao?”
Cô duỗi tay bóp lấy mặt anh, sau đó thì kéo dãn qua hai bên.
Vốn dĩ gương mặt soái ca đẹp trai lập tức trở nên chút kì quái.
“Cậu thành thục một chút được không?” Lục Vũ trợn trắng mắt.
Tô Khả Tây lắc đầu, “Không thể.”
Cô cong mày, đôi mắt xinh đẹp sáng như trăng, gật đầu nói, “Cười như vậy phải tốt hơn không.”
Lục Vũ cười nhạo một tiếng.
Tô Khả Tây buông tay ra, kéo anh đi về phía trước, trên đường còn có mấy đứa trẻ nhìn hai người mà cười hì hì.
Ánh mắt trời chói chang chiếu xuống bóng dáng hai người.
Từ bên ngoài trở về, người trong nhà cũng không hỏi nhiều.
Tô Khả Tây đột nhiên chột dạ, nên ở nhà lanh quanh phụ bà ngoại, sợ bọn họ sẽ đột nhiên hỏi vấn đề không trả lời được.
Cô và Lục Vũ cái gì cũng chưa mua, chỉ đi dạo trên phố cả buổi trưa, cuối cùng ăn chút đồ ăn vặt, rồi lại tay không trở về.
Thời gian nhàn hạ như vậy, đúng là trước giờ chưa từng có.
Một ngày trôi qua thật sự nhanh, nhắm mắt một cái đã đến buổi tối.
Đêm nay cô phải về nhà.
Tô Khả Tây không biết khi nào Lục Vũ đi, cô cũng không hay để hỏi mấy thứ, nhưng đang là cuối tuần với lấy tính tình của anh thì chắc anh sẽ ở không lâu.
Cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định vẫn là nên hỏi.
Cô lén chuồn ra cửa sau nhưng vẫn không thấy được Lục Vũ, vừa định xoay người đi về thì thấy Lục Vũ từ bên trong đi ra.
Cô gọi, “Lục Vũ, khi nào cậu về?”
Lục Vũ nhìn về phía cô.
Bây giờ trời đã tối, ở đây ngoài ánh sáng trong nhà chiếu ra thì cũng không còn ánh đèn nào nữa.
Anh há mồm: “Tí nữa.”
Tô Khả Tây nói, “Tớ cũng vậy.”
Hai người cứ đứng đối mặt như vậy, bỗng nhiên không có gì để nói, Tô Khả Tây giật mũi chân, rồi thở dài trong lòng.
Hôm nay gặp Lục Vũ ở đây thì cô liền cảm thấy có nhiều chuyện đã thay đổi.
Lại cảm thấy quan hệ của bọn họ giống như đã quay lại lúc sau khi gặp nhau ở bệnh viện, quan hệ của hai người đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không rõ là gì.
Có thứ gì đó che chắn lại.
Buổi chiều ở bên ngoài mát mẻ giống như giấc mộng.
Giọng của Dương Kỳ bên ngoài truyền tới, “Tây Tây, lại lấy đồ của con này, bà ngoại cho con mà con không cầm về sao?”
“Tới đây, con tới liền.” Tô Khả Tây ngẩng đầu liếc nhìn Lục Vũ.
Đối diện là biệt thự bằng gỗ nhỏ xinh đẹp do chính gia đình đó xây dựng, ở trong đêm tối nhìn đặc biệt xinh xắn.
Lục Vũ nhìn chằm chằm bên kia.
Tô Khả Tây tiến lên ôm anh một cái rồi chạy vào nhà.
8 giờ tối, cuối cùng cũng dọn xong hết đồ.
Tô Khả Tây và Dương Kỳ lên xe, bóng đêm dần xuống che khuất căn nhà.
Đi thêm vài phút chính là đại lộ, dù có âm nhạc trong xe nhưng cũng không ngăn được đủ loại thanh âm của mấy xe vận tải lớn làm mệt mỏi.
Cô mở hé cửa sổ ra để lấy tí không khí.
Tô Khả Tây đột nhiên phát hiện Lục Vũ đang đứng ven đường.
Một chiếc xe đậu ở ven đường đầu bên kia, Lục Vũ đứng phía cùng, anh nghiêng đầu nhìn về bên phải, không để mắt về phía đường.
Tô Khả Tây mở hết cửa xe xuống, liền nghe thấy âm thanh từ bên kia truyền đến.
“Không lên thì cứ việc chết ở đây, mày cho rằng tao muốn đón mày sao?” Giọng nói của người đàn ông trung niên dồn dập nhảy vào tai cô.
Tiếp theo đó, người đàn ông trung niên liền từ ghế điều khiển đi xuống.
Vóc dáng Lục Vũ cao, khí thế đứng trước mặt ông ta cũng không kém, ngược lại anh có vẻ tương đối tuỳ ý, màn đem bao trùm nhìn không rõ vẻ mặt của anh lắm.
Khâu Hoa từ trong đi ra kéo người đàn ông kia lại.
Giọng nói của bà tương đối nhỏ, Tô Khả Tây chỉ có thể nghe được giọng nữ mềm mại, không phân biệt được bà nói cái gì.
Nhưng rõ ràng đang là khuyên anh.
Người phụ nữ dịu dàng khuyên can cùng với người đàn ông dữ dằn, tạo nên một cảm giác hài hoà lại có hơi kì quái.
Bọn họ nói rất nhiều, nhưng Lục Vũ chỉ mở miệng nói một câu, “Con tự mình về.”
Tô Kiến Minh cũng phát hiện động tĩnh phía trước, nên di chuyển xe chậm lại.
Tới gần 9 giờ, xe trên đường cũng không nhiều lắm, bọn họ như vậy cũng không làm chậm trễ người khác, vài người cách đó không xa căn bản cũng không chú ý tới bọn họ.
“Hình như là cãi nhau.” Dương Kỳ nói.
“Có năng lực thì mày cứ tự về.”
Sau đó, người đàn ông lôi kéo Khâu Hoa lên xe, không màng bà giãy giụa quay đầu, cũng không thèm nhìn Lục Vũ một cái.
Xe gầm thét mà chạy đi.
Tô Khả Tây không nghĩ bố của Lục Vũ là dạng người này.
Tính tình hung hãn như vậy, lần trước anh bị thương ở thái dương cũng là vì ông ấy sao?
Qua một lát, Lục Vũ mới tiếp tục đi về phía trước.
Tốc độ của anh không nhanh không chậm, đôi tay bỏ vào túi quần, ngẫu nhiên lôi di động ra nhìn một lần, nhìn cũng không bị ảnh hưởng gì.
Đại khái nhìn anh có chút đáng thương, Tô Kiến Minh dừng xe bên cạnh anh, kéo cửa sổ xuống, “Cháu muốn đi chung không?”
Lục Vũ xoay người, thấy Tô Khả Tây ở phía sau vươn đầu ra.
Anh lễ phép nói, “Không cần ạ, cám ơn chú.”
Bộ dáng nghiêm túc nói chuyện không biểu cảm của anh hệt như lúc anh còn chưa chuyển trường, làm cho Tô Khả Tây hơi hoảng hốt.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhắn tin cho Dương Kỳ, “Con không về nữa, hôm nay con ở với bà ngoại một đêm, mai con sẽ tự đón xe về.”
Nghe tiếng điện thoại rung, Dương Kỳ cúi đầu nhìn.
Qua một lát, bà quay đầu nhìn Tô Khả Tây, trả lời lại tin nhắn, “Nếu con đã nghĩ kĩ rồi thì mẹ không can thiệp nữa, buổi tối mẹ sẽ gọi cho bà ngoại nói con không trở về.”
Tô Khả Tây ngoan ngoãn đáp, “Cám ơn mẹ.”
Nói xong liền vui vẻ mở cửa xe đi xuống.
Tô Kiến Minh không hiểu nguyên do, đang muốn hỏi thì bị Dương Kỳ đè lại, “Con bé hôm nay không về, chúng ta về trước đi.”
Chờ xe đi rồi thì Lục Vũ liếc mắt nhìn cô, “Cậu xuống làm gì?”
Tô Khả Tây trả lời, “Đi với cậu đó. Nơi này cách thành phố rất xa, cậu định trở về thế nào? Hay là ở lại nhà ngoại tớ đêm nay đi.”
Trên thái dương của Lục Vũ vẫn còn miếng băng gạc.
Tô Khả Tây duỗi tay qua chạm vào một chút, lần này anh không né tránh, cứ để mặc cô tuỳ ý chạm.
Đêm thu có hơi lạnh, trên mặt anh hơi lạnh lẽo, tay cô vừa bỏ từ túi áo ra nên nóng rực.
Ngẫu nhiên có vài chiếc xe đi ngang, ồn ào náo động qua đi lại là yên tĩnh.
Lục Vũ cao hơn Tô Khả Tây khoảng một cái đầu, lúc anh cúi đầu nhìn cô thì trong mắt toả sáng cũng không thua gì ánh mặt trời cả.
Anh bỗng nói, “Cậu không cần ở lại đâu.”
Tô Khả Tây ngửa đầu, nhìn thẳng anh: “Nhưng tớ muốn ở.”
Điện thoại trong túi rung lên.
Lục Vũ không trả lời cô mà nhìn tin nhắn của Tần Thăng.
Vừa rồi trên đường anh có nói chuyện mình trở về nên Tần Thăng muốn đi nhờ xe lại đây, nhưng hiện tại chắc không cần nữa.
Anh liếc nhìn áo khoác của Tô Khả Tây, đèn đường chiếu xuống chiếc mũi lạnh cóng ánh lên chút hồng, cái miệng nhỏ của cô hơi cong lên.
Lục Vũ ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói với Tần Thăng là không về nữa.
Giọng của cậu ta rất nhanh lại vang tới.
Mở ra chính là giọng hét lớn, “Quào anh Vũ à, nguyệt hắc phong cao (*), đúng là thời cơ tốt cùng chị dâu vào rừng cây nhỏ đó nha.”
(*) nguyệt hắc phong cao: Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Tô Khả Tây nghe thấy xong liền ngơ ngẩn, cô chưa kịp hoàn hồn, còn tưởng đây là chủ ý của anh, còn Tần Thăng chỉ là phụ hoạ đồng ý.
Cô sắp xếp lại từ ngữ, rồi trừng mắt hỏi, “Cậu muốn kéo tớ vào rừng cây nhỏ sao?”