“A, của tớ.” Tô Khả Tây nói.
Đường Nhân hoài nghi liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ rồi nói, “Xem ra có trộm vào kí túc xá của chúng ta rồi, mà còn không bị dì quản túc phát hiện nữa.”
Tô Khả Tây bị nói đến chột dạ, “Ha ha ha.”
Bởi vì mỗi ngày đều bị kiểm tra vệ sinh của kí túc xá, sau đó dì quản túc sẽ vào chấm điểm kí túc xá trong lúc mọi người đi học, cho nên cửa không bao giờ khoá lại.
Chủ nhật khá thoải mái, bởi vì có một số người về trễ nên đều không khoá cửa, những đồ giá trị sẽ được dặn dò khoá lại trong ngăn tủ.
Lầu một không có ai ở và có giám sát.
Lúc cô nói chuyện với bà ngoại thì Lục Vũ đứng ở cửa, có thể là anh đã thấy cô bỏ lại cái túi que cay, còn không thì chính là nghe bà ngoại nói.
Cơ bản cũng chỉ có Đường Nhân và người lớn biết cô thích ăn, mà bọn họ thì không thể mua cho cô, chỉ có duy nhất Lục Vũ thôi.
Trong lòng của Tô Khả Tây cảm thấy hơi ngọt ngào.
“Cậu cười như đứa ngốc vậy, đi rửa sạch kem đánh răng trên miệng đi kìa.” Đường Nhân đẩy cô vào phòng tắm, “Lát nữa nhớ xử lí đấy.”
Tô Khả Tây trả lời, “Được được.”
……
“Lúc về cậu ôm cái hộp gì thế?”
Ở tiệm trà sữa, Lâm Viễn Sinh hỏi Tần Thăng.
Tần Thăng hút một hớp trà sữa, “Que cay đấy. Không biết nữa, cả một hộp lận, mẹ nó, tớ phải chạy đến vài cái cửa hàng mới tìm được một chỗ có bán.”
Que cay này đều sắp tuyệt chủng rồi.
Lâm Viễn Sinh nói, “Anh Vũ muốn hả?”
“Đúng vậy.” Tần Thăng nói, “Buổi chiều tớ đi ăn cơm với học muội xong thì cậu ấy liền gọi bảo tớ đi kiếm que cay, gấp muốn chết, tìm không thấy thì sẽ làm cho tớ không thấy mặt trời ngày mai, không biết muốn làm gì.”
Lời nói tàn nhẫn thế, cho dù không được thì cậu cũng phải tìm cho bằng được.
Cuối cùng còn mua hẳn một cái hộp cho anh.
Lâm Viễn Sinh gật đầu, “Nhìn xem cậu ấy đi đâu là biết, không có gì bất ngờ thì chính là Gia Thuỷ Tư Lập.”
Tần Thăng “A” một tiếng, “Thì ra chị dâu nhỏ thích ăn que cay.”
Nhìn không ra nha, làn da đẹp của cô như vậy, không giống bộ dáng ăn nhiều đồ dầu cay này, anh Vũ cũng đúng là nuông chiều, cái này mà còn mua nguyên cả hộp.
“Anh Vũ không sợ mua cả hộp làm chị dâu nhỏ táo bón luôn sao.” Tần Thăng chậm chạp nói, “Hào phóng thật.”
“Lời này cậu cũng nói được.”
“Là sự thật mà. Đúng rồi, hai tuần sau có trận bóng rổ, cậu luyện tập thế nào rồi?”
Lâm Viễn Sinh lắc đầu, “Tớ không tham gia, đi xem thôi, lúc đó gần Giáng Sinh rồi, lạnh lắm, ở trong phòng học thoải mái hơn.”
“Có tiền đồ.” Tần Thăng trợn trắng mắt.
Hai tuần, Tô Khả Tây gần như đã ăn xong que cay rồi.
Kỳ thật một hộp cũng không quá nhiều, do cái hộp chiếm khá nhiều dịên tích nên không có nhiều lắm, mỗi ngày ăn một túi, lại phát cho bạn cùng phòng.
Càng đến gần mùa đông, trời càng tối nhanh.
Lần này cô không đi qua khu dạy học mà ở sân thể dục xem mọi người chơi bóng.
Chờ kết thúc hai tiết học thì cô mới ghé qua, cùng bọn Lục Vũ ăn cơm chiều.
Ở đây buổi tối có quán ăn khuya ven đường, ngày thường có rất nhiều người đến ăn BBQ rồi uống bia.
Bốn người ngồi một bàn, chỉ gọi món ăn chứ không uống bia.
“Chị dâu ăn que cay lần trước thấy thế nào?” Tần Thăng trộm chớp mắt, “Tớ chính là….”
Lời còn chưa nói xong đã bị đá một phát.
Cậu hít hà một hơi.
Lục Vũ lạnh lùng nhìn anh.
Tần Thăng yên lặng xoay cổ chân, tuy rằng không đau nhưng là không đề phòng nên làm cậu sợ hết hồn.
Tô Khả Tây ăn một miếng, “Sao vậy, sao không nói tiếp?”
Tần Thăng vội vàng nói, “Tớ chỉ muốn hỏi ăn có ngon không, anh Vũ gấp gáp đi tìm mua đấy.”
Tô Khả Tây xoay đầu nhìn Lục Vũ hỏi: “Vậy sao?”
Lục Vũ nói: “Không có.”
Tô Khả Tây hướng Tần Thăng nói, “Cậu ấy thừa nhận rồi, Tần Thăng cảm ơn cậu nha.”
Tần Thăng: “….”
Đúng là không thể nào hiểu nổi cuộc đối thoại của mấy cặp yêu nhau mà.
Ăn xong thì vài người quay về Tam Trung.
Tô Khả Tây lập tức đi theo bọn họ vào lớp học.
“Không phải bên cạnh cậu không có ai ngồi sao, tớ ngồi nhé.” Cô chống cằm, “Buổi tối tớ về.”
Lục Vũ nói, “Tuỳ cậu.”
Anh cầm quyển sách luyện tập ném qua.
Tô Khả Tây mở ra, tuy mấy câu hỏi mặt trên chưa làm nhưng mà trong sách đã có đáp án hoàn chỉnh rồi.
“Tớ làm giúp cậu nha?” Cô quay đầu, “Cậu trả thù lao gì đây?”
“Thù lao?” Lục Vũ nhếch môi.
Tô Khả Tây nghĩ, “Tạm thời chưa nghĩ ra. Cứ tạm thiếu vậy, cậu thiếu tớ hai lần rồi đấy, về sau tớ sẽ tính.”
Lục Vũ gật đầu, nằm gục đầu trên bàn ngủ.
Tô Khả Tây bĩu môi, mở sách bài tập chép đáp án lại.
Cô biết mấy câu này đều do anh làm, chắc điều mà anh khác cô chính là anh là học bá chân chính, cô vừa nghĩ tới cái này thôi là buồn bực.
Lúc cô chép bài còn tức hừ hừ nửa ngày.
Tần Thăng vui tươi hớn hở nói, “Giáo viên không bao giờ nhìn phía dưới đâu, tiết tự học cậu cứ ở đây, cậu có làm gì cũng không ai biết.”
Sau khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, quả nhiên giáo viên không phát hiện cô.
Bên ngoài đã tối còn có hơi lạnh, Tô Khả Tây không muốn chết cóng, vẫn là ở đây thoải mái.
Cô nhìn về phía cậu ta, “Tớ cảm thấy lời cậu nói có ẩn ý gì đó?”
“Không không.” Tần Thăng vội vàng xua tay, “Cậu nhất định nghe nhầm.”
Tô Khả Tây không nói nữa, sợ bị giáo viên chú ý.
Cô chép xong đáp án thì đã là hơn nửa tiết tự học, vì thế cô nằm sấp vào bàn mà ngủ do buổi trưa ngủ cô ngủ không được ngon lắm.
Ngủ ở lớp đúng là nhanh, chỉ chốc lát đã ngủ say rồi.
Tần Thăng chơi điện thoại cảm thấy nhàm chán, định quay đầu tìm Tô Khả Tây nói chuyện phiếm.
Cậu ta vừa quay xuống thì đã thấy Lục Vũ với Tô Khả Tây đang nằm trên bàn, khác nhau chính là, cô đang nhắm mắt, hiển nhiên ngủ rồi, còn anh thì mở to mắt.
Trên người Tô Khả Tây còn khoác cái áo đồng phục nữa.
Tần Thăng yên lặng quay đầu.
Anh Vũ đúng là được cái nói miệng thôi, còn hành động thì đúng là nhanh, cưng chiều đến cậu ta còn phải sợ.
Cậu ta nghĩ ngợi thì đột nhiên giáo viên môn toán đứng ở trước cửa.
Ông nhìn một loạt dãy cuối, “Lục Vũ, đến văn phòng thầy một chút.”
Ngữ điệu không tốt lắm, hiển nhiên là có chuyện.
Mấy người trong lớp đều vặn nhỏ âm lượng của mọi việc lại.
Tô Khả Tây tỉnh lại, mơ màng nhỏ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Cô ngồi dậy, áo đồng phục trên người rơi xuống làm cô sợ tới mức dùng tay giữ lại, rồi để ở trên đùi cho đỡ lạnh.
“Không có gì.” Lục Vũ không thèm để ý trả lời.
Anh lập tức đứng dậy, từ cửa sau đi ra ngoài, cũng không có cảm giác chột dạ khi bị thầy giáo gọi.
Tô Khả Tây tỉnh táo, cô lấy bút chọc Tần Thăng một cái, “Cậu biết xảy ra chuyện gì không? Thành tích thi của cậu ấy bị hạ xuống sao? Hay là như thế nào?”
Tần Thăng quay đầu, “Không biết nữa, theo đạo lí thì chắc là không có gì, thành tích môn Toán của anh Vũ tốt lắm, thầy giáo xem cậu ấy như báu vật vậy.”
Trên thực tế, mỗi thầy giáo ở Tam Trung đều xem anh như báu vật vậy.
Ai cũng muốn kéo anh đi thi đầu vào đại học năm sau cả.
Tô Khả Tây có hơi bất an.
Cô đứng lên, nhỏ giọng hỏi, “Tớ qua đó nghe lén một chút.”
Dù sao cô cũng không phải học sinh ở đây, cho dù bị bắt cũng không việc gì, mà Tam Trung quản lý nhân viên bên ngoài vào cũng không nghiêm.
Tần Thăng nói, “Vậy cậu cẩn thận chút.”
Giáo viên trên bục giảng đang chuyên tâm nhìn điện thoại, cũng không để ý thấy cô ra ngoài.
……
Văn phòng giáo viên ở cuối dãy hành lang dài, cũng gần với sân thể dục, ra cửa sau là có thể thấy sân thể dục.
Lúc Tô Khả Tây đi ngang qua mấy lớp học khác, khi nhìn vào trong thấy hầu hết mọi người đều đang chơi điện thoại, căn bản không có tâm tư học nào.
Cô dừng trước cửa văn phòng.
Bên ngoài là buổi tối đen như mực, chỉ có vài chỗ mở đèn.
Hầu hết giáo viên đều đang đứng lớp tự học, trong văn phòng chỉ có 2 người, thầy giáo môn Toán ở sau cùng, đang đưa lưng về phía cô.
Lục Vũ vừa lúc đối diện với cô, còn có thể nhìn thấy biểu cảm không chút để ý của anh.
Cửa sổ không đóng, giọng nói rõ ràng như nước chảy ra.
“…..Chữ viết trên bài tập này không phải của em đúng không? Cũng không phải mấy học sinh trong lớp, là ai giúp em viết?” Thầy giáo Toán mở sách đề thi ra, “Thầy ôm hi vọng rất lớn đối với em, Lục Vũ, em đừng để thầy thất vọng.”
Lục Vũ nghe xong cũng không nói lời nào.
Thầy giáo Toán tiếp tục nói, “Thầy biết em ở đây cũng không phải có nhiều phép tắc, nhưng trước kia bài tập ít nhất là do em tự mình làm, bây giờ còn xảy r việc này, Lục Vũ, em đừng có đùa giỡn với tương lai của mình.”
Ông dừng một chút, “Nếu không phải có người báo cáo thì thầy còn không biết, là em nhờ người ngoài trường viết dùm đúng không?”
Lục Vũ giương mắt, “Có người báo sao ạ?”
Anh nhấn nuốt ba chữ này, nghiền ngẫm cười.
Chuông tan học vừa vặn vang lên, mọi người trong lớp đều ùa ra.
Tô Khả Tây không ở cạnh cửa, mà ở bên lan can kia đợi, dựa vào tình cảnh này thì không biết chút nữa xảy ra chuyện gì.
Bên trong đều là một mình thầy giáo nói.
Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh từ đầu kia ra tới, “Anh Vũ còn chưa ra sao?”
“Chưa. Thầy giáo phát hiện tớ chép bài tập dùm cậu ấy.” Tô Khả Tây lắc đầu, “Vẫn còn đang mắng ở trong.”
“Ông thầy giáo Toán thật nhiều chuyện.” Tần Thăng nói.
Có lẽ nhìn thấy bọn họ đứng ở đây, có mấy người vào văn phòng nộp bài tập, sau khi về thì lan truyền Lục Vũ bị thầy giáo mắng, thế là đám quần chúng vây xem bỗng đứng thành hàng dài chiếm cả dãy hành lang.
Ngày thường sao có thể nhìn thấy Lục Vũ bị mắng được chứ.
Mấy thầy giáo đều lấy Lục Vũ làm ví dụ để mắng người khác.
“Xem cái tư thế này, đúng là nghiêm khắc.” Tần Thăng nói.
Tô Khả Tây cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn chỗ khác, nhỏ giọng nói, “Nghe thầy nói là có người mật báo.”
Tần Thăng lập tức giật mình, “Quào đệch, ai thế, đầu năm nay còn chơi trò mật báo?”
Tam Trung loạn như vậy, người nào mà không từng nhờ người chép bài chứ, cả trường cũng không kiếm được mấy người chưa từng làm, còn có tên khốn nào chơi trò mật báo nữa.
Lâm Viễn Sinh suy nghĩ rồi nhắc nhở: “Việc này cũng chỉ có mấy người đến sau biết, trước tiết tự học tớ không thấy bọn họ đi ra ngoài.”
Việc này thì đơn giản.
Lúc Tô Khả Tây chép bài dùm Lục Vũ là thời điểm sắp vào tiết tự học, sau đó lại không có ai ra ngoài, không có khả năng là người trong lớp nói.
Có khả năng là có mấy người nói với người khác, rồi người đó lại báo cáo lại với thầy giáo.
“Nói cách khác là để cho người khác báo cáo thầy giáo.” Tần Thăng bĩu môi, “Cái bộ dáng bạn cùng lớp này….Tuy rằng chép bài không quang minh, nhưng mật báo còn kêu người lớp khác đi, cũng thật sự không có tình nghĩa bạn học gì cả.”
Tô Khả Tây nhìn vào trong thấy Lục Vũ ngồi xuống.
Có thể thầy Toán sợ anh mệt.
Quần chúng vây quanh xem nghe xong còn thấy rất kính nể.
Tam Trung này còn có người dám mật báo Lục Vũ sao, chỉ với cái việc nhỏ này thì là hận đến mức độ nào đây.
Giọng nói bên trong truyền qua cửa sổ rồi truyền ra ngoài.
“Người nào không quan trọng, nhưng em như vậy là không được, làm bài là để củng cố bài học, thành tích ngày thường có tốt cũng phải làm bài…” Lời nói của thầy Toán đúng là thấm thía.
Ánh mắt của Lục Vũ cố định ngoài cửa sổ, anh nhìn về đám người phía hành lang.
Tô Khả Tây vẫy tay với anh, làm cái khẩu hình miệng.
Thầy Toán còn đang nói chuyện: “….Cho dù em không muốn làm bài, đơn giản cũng có thể tự mình chép đáp án, kêu người ngoài trường tới là sao….”
Lục Vũ ngắt lời của thầy giáo, “Cậu ấy là bạn gái của em.”
Thầy Toán sửng sốt, “Cái gì?”
“Đây là chút tình thú của người yêu nhau, không phải là chuyện gì lớn đâu ạ.” Lục Vũ cong mi, biểu cảm vốn dĩ không có chút để ý lại đột nhiên trở nên đứng đắn và nói, “Lần sau em sẽ không vậy nữa, thầy cứ yên tâm.”
Tần Thăng bị doạ đến ngây người, “Quào mẹ nó.”
Quần chúng vây xem cũng muốn rớt tròng mắt ra ngoài.