Edit: Yến Tử
Beta: Thiên Tình
Thái tử vừa đi, không khí nhanh chóng lắng xuống. Trừ hắn ra, dù là Lục hoàng tử, người thắng lớn nhất ở đời trước, hay Nhị hoàng tử, người đối chọi gay gắt với Thái tử từ lúc bắt đầu, đều không đến lần tụ hội này. Ngồi ở đây đều là các hoàng tử không nằm trong phạm vi quen biết của Văn Anh, cô cũng lười nhận diện từng người, bèn cáo biệt trở về nơi ở trước.
Trên đường đi, tỳ nữ Bích Nguyệt nhịn không được tiến lên nói thầm vào tai Văn Anh: "Tiểu thư, lúc ngài ngã vào trong lòng Thái tử, Nguyễn tú nữ ở ngay bên cạnh, nô tỳ cứ cảm thấy là nàng ta giở trò."
"Nói bậy gì đó, Linh Nhi thân với ta nhất, sao nàng ta sẽ làm vậy? Hơn nữa --" Văn Anh liếc mắt nhìn qua, mang theo vài phần kiêu căng, "Bằng thân phận của nàng mà cũng dám? Không sợ ta nói cho phụ thân cách chức cha nàng sao?"
Lời vừa nói ra, Văn Anh cũng đã cười thầm. Dựa theo tính cách của nguyên chủ, đây chính là lời mà nàng ấy sẽ nói. Khó khăn lắm cô mới có được một thân phận không phải kiêng nể gì, cũng muốn thoải mái chơi đùa một phen. Đương nhiên, tuy nói như thế nhưng cô cũng biết người đứng sau lưng gây chuyện chính là Nguyễn Linh Nhi.
Phía sau mỗi vị công chúa hống hách tất nhiên sẽ có một đám tuỳ tùng đáng thương, Nguyễn Linh Nhi này chính là tuỳ tùng của nguyên chủ. Chức quan của phụ thân nàng ta ở chốn đô thành cũng chỉ là hạng tép riu, bối cảnh thấp, khó mà có tiền đồ. Nàng ta đành cả ngày theo sau tâng bốc nịnh nọt nguyên chủ, cũng làm cho người khác nhìn nhiều hơn đôi chút. Lần tụ hội này vốn dĩ không có nàng ta, tất cả chỉ vì nguyên chủ nổi hứng lên mới mang nàng ta tới. Ai ngờ Nguyễn Linh Nhi vì suốt ngày bị nguyên chủ hô to gọi nhỏ, trong lòng khó chịu, nên khi bị mua chuộc, liền cam tâm tình nguyện làm cây đao trong tay người khác.
Đời trước nguyên chủ được Thái Tử coi trọng, nàng ta liền nghiêng về phe nguyên chủ, nói với nguyên chủ Đông cung hiểm ác như thế nào. Nguyên chủ lỗ tai mềm nghe lời nàng ta, tìm cách thúc đẩy Thái tử nạp nàng ta làm Lương đệ. Đông cung thực sự hiểm ác, có một phần là đến từ chính nàng ta.
Bích Nguyệt nghe xong, chợt mở to hai mắt: "Chẳng lẽ ngài cố ý ngã vào lòng..."
Chủ tử của mình hẳn sẽ không chủ động như vậy đúng không? Bích Nguyệt không quá xác định.
"Ta cố ý thì sao, không cố ý thì sao?" Văn Anh nhẹ giọng nói, "Chưa từng thấy người nào không có phong độ như vậy, ỷ mình ở trên chiến trường giết được vài người mà không biết xấu hổ so đo với một nữ tử yếu đuối."
Bích Nguyệt vội đè thấp giọng, "Tiểu thư ngài vẫn nên chú ý chút, dù sao chúng ta cũng đang ở trong cung, nếu bị nghe thấy, sợ là muốn trị tội..."
"Ui -- Ngươi đỡ cẩn thận tý chứ, tay ta đau!"
Bích Nguyệt lập tức chậm lại bước chân, tay kéo chủ tử cũng nới lỏng. Cuối cùng, Bích Nguyệt vẫn nghe thấy chủ tử không nặng không nhẹ mà lầu bầu, "Gã Thái tử này thật quá đáng ghét...."
Chờ bóng dáng các nàng khuất hẳn trong hoa viên, Vũ Văn Hoằng mới từ sau lùm cây đi ra. Hắn tập võ, thính lực tốt hơn người bình thường rất nhiều, lời Văn Anh nói rành mạch truyền tới tai hắn.
Xem ra lúc trước chính là nàng ở sau lưng mắng hắn, hắn cứ nghĩ rằng tiếng nói từ xa truyền đến kia có lẽ chỉ là một ảo giác.
Ở đời trước, hắn không phát hiện, thì ra nàng ở sau lưng đối với người khác là dáng vẻ này. Đến cả hắn mà nàng cũng xử sự tùy ý như thế, đủ thấy gan to bằng trời, dám làm chuyện kia cũng không kỳ lạ.
Đây có lẽ là khi thích một người thì nhìn người đó cái gì cũng tốt, khi ghét một người, người đó làm cái gì cũng là sai.
Tú nữ ở tại Trữ Tú cung, Văn Anh bối cảnh tốt, vung tiền không nương tay, không kể việc được một mình ở một gian, cung nữ hầu hạ cũng ân cần hơn. Cô bảo Bích Nguyệt gọi người đi thỉnh ngự y, thừa dịp không có ai liền kêu gọi Z942121.
"Thế nào?" Cô vừa đóng cửa liền xoay người dựa lưng, nhìn bóng mờ trước mắt.
"Kiểm tra cho thấy việc sử dụng không có trở ngại, có điều hắn vẫn chưa nhìn thẳng vào năng lực này." Z942121 bình tĩnh trả lời, vẫn không khỏi toát ra một tia kỳ dị. Không hiểu vì sao, cô không cần vật phẩm khen thưởng thì thôi, nhưng mỗi khi muốn dùng, cách sử dụng lẫn hiệu quả luôn nằm ngoài dự đoán của hắn. Ví dụ như bây giờ, thuật đọc tâm này là vật phẩm khen thưởng cấp A+, cô không lấy nó gia tăng phần thắng cho bản thân, lại đưa cho nhân vật mục tiêu, thật kì lạ.
Bởi vì vẫn chưa có ai làm như vậy, cho nên sau khi đưa vào sử dụng, còn cần hắn kiểm tra lại lần nữa.
Có lẽ hắn tạm dừng hơi lâu, Văn Anh đã nhìn ra. Cô thả lỏng vai, nhàn nhã hỏi hắn: "Không hiểu vì sao tôi lại làm vậy?"
Z942121 không nói chuyện.
Hắn chỉ là người dẫn dắt, theo lý không thể có quá nhiều nghi vấn.
Cô cười, "Tôi khờ á? Tôi đọc tâm hắn làm chi, không cần đọc cũng đoán được. Vũ Văn Hoằng người này, đời trước quá tự cao, cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, xem hành vi đoạt đích của bọn đệ đệ là việc cỏn con không đáng để tâm. Đúng vậy, hắn ngồi vững trên đài cao, không cần quá để mắt bọn họ. Nhưng người quá tự cao sẽ dễ đánh mất sức phán đoán cơ bản, cho nên hắn thua. Hắn thua không phải vì người nào khác, hắn thua vì xem thường kẻ địch. Mà khi trọng sinh... hắn là kẻ đã chịu cảnh phản bội. Sự đề phòng, cảnh giác, cảm giác không an toàn, nhất định đã đến mức báo động. Chẳng cần tôi có thuật đọc tâm cũng biết hắn đang nghĩ gì. Cho nên thuật đọc tâm có ích lợi gì với tôi đâu? Có thể biết hắn ghét tôi đến cỡ nào, hay là biết hắn muốn dùng thủ đoạn nào xử lý tôi? Mấy thứ này, chỉ cần xem quỹ tích gốc là tôi biết rồi. Vì thế đối với tôi, thuật đọc tâm có tác dụng cực kỳ bé nhỏ."
"Ngược lại, với một người có lòng phòng bị nặng như hắn, có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác sẽ khiến hắn cho rằng mình một lần nữa nắm quyền chủ động. Nếu như hắn chịu dùng nhiều -- có lẽ không ai mà không muốn dùng cả, lâu dần hắn sẽ dưỡng thành thói quen ỷ lại nó, sau đó tin rằng khả năng này sẽ giúp hắn phán đoán chính xác, vì thế thả lỏng cảnh giác. Lúc này, tôi tỏ ra vô hại, đối với hắn đấy mới là vô hại thật sự." Cô nhún vai, "Bằng không cho dù tôi giải thích một ngàn lần, hoặc là cẩu huyết hơn, dứt khoát giúp hắn chắn đao chắn kiếm chết đi sống lại, hắn cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng người từng phản bội hắn như tôi. Khả năng này giống như tia X quang vậy, có thể xuyên thấu tầng ngoài để tìm tòi nguyên nhân sinh bệnh, bao giờ cũng làm người ta yên tâm hơn."
Z942121 bị cô thuyết phục, nhưng vẫn cứ đưa ra cái nhìn của bản thân: "Nhưng cô có thể bảo đảm khống chế được nội tâm của chính mình không? Nếu hắn đọc được ý nghĩ không tốt, ngược lại sẽ tăng thêm độ khó."
Cô nói: "Khi tôi nhập vai, diễn xuất nội tâm luôn rất phong phú. Bình thường tôi lấy quá trình đó để tự thôi miên mình, như vậy lại vừa khớp. Huống hồ anh cũng nói, hắn chỉ nghe được những ý tưởng rõ ràng, tôi chỉ việc đọc thầm kịch bản, hiệu quả hẳn sẽ không tồi."
Z942121 gật đầu, "Nếu đã như thế, cô cứ tự định đoạt đi."
Văn Anh cười nói: "Lợi ích thường tỉ lệ thuận với nguy hiểm, chút mạo hiểm này, tôi vẫn sẵn lòng thử." Bằng không, qua hết giai đoạn này, tú nữ đều thành hoa đã có chủ, trừ phi Thái tử muốn tự giày vò mình cũng như giày vò cô, bằng không chưa chắc chịu nạp cô, nhiệm vụ lúc này sẽ khó khăn hơn.
Mắt thấy Z942121 sắp đi, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng trong không khí lôi kéo, đương nhiên kéo không được gì. Nhưng này động tác này dù sao cũng khiến hắn dừng lại, khó hiểu mà nhìn cô.
Khuôn mặt rạng rỡ, mi mắt cong cong, Văn Anh nói, "Ai nha, còn có một chuyện muốn nhờ anh. Tin tức nào không liên quan thế giới này, anh giúp tôi che chắn nhé, bằng không để hắn nghe thấy cái gì mà "Chủ thần" hay "không gian","Z942121", nhỡ đâu hù chết hắn thì sao."
Z942121: "..."
Mỗi lần đều bị sai khiến mấy lần, hắn đã thành thói quen.
"Không cần cô nói, tôi che chắn rồi."
Mọi vật phẩm có khả năng liên quan đến không gian Chủ thần đều sẽ có biện pháp phòng hộ, nhằm tránh tiết lộ thông tin vượt quá giới hạn của tiểu thiên thế giới, dẫn tới khủng hoảng cho thế giới đó. Đây vừa là bảo vệ thần sử, vừa là bảo hộ dân bản địa.
"Vẫn là 21 đáng tin cậy nhất, cảm ơn nha."
Cô phất tay, nói tạm biệt.
- -continue--