Editor: Hennessy
“Nói như vậy thì cũng không phải là không thể.” Tiếng anh Lương vang lên lần nữa, Ninh Mông cũng không nghe thấy câu nói tiếp theo, “Tôi sẽ chú ý.”
Cách một lát lại nghe được cái tên Cố Nam Tây làm cô có chút hoảng hốt.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ trong hồ bơi lần đó, Cố Nam Tây không hề do dự cầm dao đâm vào, không nói gì thêm, càng không có bất kì cảm xúc hối hận nào.
Ninh Mông không biết mình nên nói cái gì.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng anh Lương: “Được.”
Lời anh ta vừa nói và giọng điệu của Thời Thích đều giống nhau, không có thăng trầm, dường như hai người chỉ đang nói chuyện với nhau về một việc rất bình thường.
“Một khi đã như vậy thì ngừng lại thôi.” Anh Lương nói.
Ngừng? Ninh Mông sửng sốt, ngừng cái gì? Cô tự hỏi là ngừng dùng thuốc gì chăng?
Nếu là người khác có lẽ cô sẽ hỏi thêm một câu, nhưng nghĩ đến là Cố Nam Tây cô liền không có tâm trạng đi truy hỏi.
Tất cả những gì cô phải chịu đựng trong cơ thể Mạnh Ninh khiến cô hận Cố Nam Tây, càng chưa bàn đến cuối cùng cô bị gi ết chết, hỏi nữa thì chính là đồ ngốc rồi.
Ninh Mông không nghe tiếp, tuy vẫn cảm thấy có điểm kì lạ, nhưng cô chỉ đứng ở cửa phòng một chút rồi rời đi luôn.
Bằng tai mắt của người thông minh, bọn họ đương nhiên có thể nghe được tiếng bước chân rời đi.
Anh Lương hơi cúi đầu, ánh mắt dừng ở bàn tay đang đặt trên bàn, trong lòng suy nghĩ hết lần này tới lần khác, đại khái đã đưa ra được kết luận.
Bảy năm trước, anh ta bị cậu Thích tìm được, rồi tiếp nhận Cố Nam Tây.
Anh ta nổi tiếng với việc tra tấn người, Cố Nam Tây đã chịu đựng trong tay anh ta không phải thời gian ngắn, bảy năm qua, mỗi lần Thời Thích sẽ truyền cho anh ta một ít mệnh lệnh.
Cứ cách một khoảng thời gian, anh ta sẽ đến biệt thự báo cáo một số tình huống cụ thể, hơn nữa hằng ngày sẽ gửi tin tức liên quan tới đây.
Cách đây không lâu, đột nhiên Thời Thích đưa ra một mệnh lệnh mới, không từ từ như lúc trước mà có cảm giác đánh nhanh thắng nhanh.
Thời Thích rất rõ các bước tiến triển, sao lại có thể hỏi lại một cách trắng trợn như vậy.
E là nói cho phu nhân bên ngoài nghe đi.
Anh Lương không biết Cố Nam Tây rốt cuộc đã làm cái gì, nhưng hiển nhiên sự việc rất nghiêm trọng, hơn nữa còn liên quan tới phu nhân, mới có thể khiến cho Thời Thích tàn nhẫn đến mức độ như vậy.
“Anh cứ tự xử lý theo ý mình đi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Anh Lương gật đầu, định đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Thời Thích gọi anh ta, thờ ơ nói: “Nếu vợ tôi hỏi anh chuyện gì, anh hẳn là biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Cái này tôi biết rồi.”
Cửa thư phòng lại mở ra rồi đóng lại lần nữa, Thời Thích tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay gập lại gõ lên mặt bàn, phát ra thanh âm nặng nề.
Cô quả nhiên không làm anh thất vọng.
Trở lại ngôi nhà nhỏ, Ninh Mông chuẩn bị mang con chồn lên lầu.
Bây giờ trong nhà chỉ có hai người là cô và Lập Xuân không tính mấy người mặc vest đen bên ngoài, hằng ngày trong sân yên tĩnh, thi thoảng lại truyền tới tiếng động vật kêu.
Lập Xuân vẫn nuôi gà ở đó.
Ninh Mông sợ chồn thấy mà không được ăn lại càng đau lòng, không dám đưa nó sang bên kia, đành đưa thẳng lên trên lầu.
Lập Xuân vừa khéo đi ra, đứng ở cửa chỗ cầu thang gọi cô, hỏi: “Buổi tối phu nhân muốn ăn gì không? Hay vẫn do Lập Xuân tự quyết định?”
Ninh Mông nghĩ nghĩ, trả lời: “Cô tự quyết đi.”
Lập Xuân gật đầu.
Cô ấy nhìn dưới chân Ninh Mông, cười cười, rời khỏi phòng khách.
Tiểu Hoàng cũng coi như là cô ấy nhìn lớn lên, không hiểu sao bây giờ lại thích phu nhân như vậy, việc nằm ngoài dự kiến nhưng khiến cô thấy yên tâm.
Điều này cho thấy nhân phẩm của phu nhân tương đối tốt.
Con chồn hưng phấn vòng xung quanh bắp chân Ninh Mông, giờ thân thể không chỉ lớn hơn một vòng, bộ lông tuy không còn mềm mại như hồi còn bé nhưng sờ vào vẫn rất thoải mái.
“Nên gọi mày là Đại Hoàng rồi.” Cô ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó, “Mày có thích cái tên này không?”
Giờ con chồn đã lớn đến mức cô ôm không nổi, chỉ có thể để nó tự đi thôi.
Nghe thấy tên mới của mình nó vui vẻ lắm, kêu vài tiếng, hai cái chân trước ôm lấy chân cô, đầu gác trên cẳng chân tỏ vẻ ngái ngủ.
Ninh Mông bị con chồn dễ thương làm cho mềm nhũn rồi, xoa xoa xong kéo vào phòng.
Nhìn mấy người giấy nhỏ ngày nào cũng cẩn thận di chuyển bút, Đại Hoàng gọi chúng nó vài tiếng, lại phe phẩy cái đuôi rồi đi tới trước mặt Ninh Mông.
Chơi đùa với Đại Hoàng xong, nghĩ đến chuyện của Cố Nam Tây, Ninh Mông nằm lì trên giường, tiến vào diễn đàn đại học C.
Lúc xuyên thành Mạnh Ninh, vì nói chuyện với Thời Thích mà cô đăng ký không ít tài khoản, tuy rằng cô không nhớ rõ, nhưng hệ thống còn nhớ, đều sử dụng được.
Diễn đàn đã cải tiến không ít, giao diện đẹp hơn, nhưng các công năng hầu như không có gì thay đổi, giống như trước đây.
Ninh Mông tìm kiếm tên Cố Nam Tây trước, vốn nghĩ rằng không có tin tức gì, không nghĩ tới không bao lâu đã có mấy bài viết nhảy ra.
Cái này đều có từ mấy năm trước, lúc cô còn chưa xuyên vào Mạnh Ninh.
Nội dung đại khái đều giống nhau, đều dò hỏi Cố Nam Tây học chuyên ngành nào, có phương thức liên lạc nào không… Đều là tình cờ gặp được cô ta và muốn làm quen.
Bài viết gần đây nhất hỏi về tin tức của Cố Nam Tây.
Thật ra Ninh Mông không ngờ tới lại có người cũng thắc mắc giống cô, bên dưới không có nhiều bình luận lắm nhưng mỗi người đều đưa ra một đáp án.
“Chủ thớt lẽ nào là sinh viên mới? Nhưng sao tân sinh viên lại biết tên Cố Nam Tây? Người phụ nữ này quá độc ác, đã bị trường học xoá tên, cái khác tôi cũng không biết.”
“Đâu chỉ là ác độc, quả thực là vô cùng đáng sợ, ra tay với chính bạn học của mình, người khác không chỉ không đắc tội với cô ta mà còn từng giúp cô ta nữa đấy.”
“Từ khi bị phát hiện giết người thì không thấy tăm hơi cô ta nữa, trường học đã xoá tên cô ta, cụ thể là đi đâu thì tôi không biết, nhưng tôi đoán là không có kết cục tốt đâu”
“Nói mới để ý, tôi cũng chưa thấy cô ta nữa, cảnh sát hình như vẫn chưa đưa ra kết quả, không biết là chạy thoát rồi hay làm sao.”
Bởi vì bị Thời Thích bắt được rồi.
Ninh Mông có chút 囧囧 khi cô biết được kết quả mà người khác lại không biết, đúng là loại cảm giác kì lạ.
Việc của Mạnh Ninh ngay lúc đó lên hot search, nhưng người thực sự trong cuộc chỉ có cô, Thời Thích và Cố Nam Tây thôi, ngay cả chủ nhiệm cũng không biết gì.
Cô ngồi ở trên giường nhìn bàn chân.
Nếu quả thực cô muốn nói, Ninh Mông thấy Cố Nam Tây là tự làm tự chịu, tất cả kết quả đều do chính cô ta tự tạo ra, không liên quan tới ai hết.
Nghĩ đến đây, tâm tình cô tốt hơn, lại lướt Weibo.
Weibo dừng tại bài viết lúc nãy, việc người man rợ tấn công người cũng chưa có phần tiếp theo, không biết tình huống bây giờ như thế nào rồi.
Cô đoán đúng rồi, cái người bị cắn kia cuối cùng cũng không còn sống, thời gian còn chưa tới một ngày.
Xem ra cương thi lại tiến hóa rồi.
Hệ thống nói: “Bước tiếp theo của cương thi chính là cương thi nhảy, e là đã thành rồi. Nhưng nhìn qua, ông xã của cô hình như cũng ra tay rồi…”
Ninh Mông nhảy dựng lên: “Cái gì mà ông… xã của tôi chứ?”
Hệ thống kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Trong mối quan hệ hôn nhân, con người đều xưng hô như vậy, tôi đã xem qua tư liệu rồi.”
Ninh Mông bị nó nói á khẩu không trả lời được.
Cô dứt khoát không để ý tới hệ thống nữa, tiện tay lướt một cái định thoát khỏi Weibo, không nghĩ tới đúng lúc này lại phát hiện mình có một tin nhắn chờ.
Là blogger của bài viết mà cô trúng thưởng lần trước gửi đến.
“Cảm giác thế nào? Đã hiểu được tâm ý của mình chưa? Nếu chưa rõ chỗ nào có thể hỏi tôi, tôi biết tôi sẽ trả lời hết.”
Ninh Mông lại mở trang chủ người kia xem lại một cái, gần đây blogger đó cũng không khác gì trước đây, điều bất đồng duy nhất chắc là nhắn tin cho cô thôi.
Cô nghĩ một lát rồi trả lời: “Cảm ơn cô.”
Có lẽ cô ấy cũng đang trên Weibo, nên nhắn tin trả lời cô rất nhanh: “Nghe cô nói như vậy chắc là đã giải quyết được vấn đề rồi, sau này phải cố lên nhé.”
Ninh Mông hơi buồn ngủ, nghĩ đến câu sau của cô ấy thì không nhịn được đỏ mặt.
E là blogger kia không biết giờ cô cũng trở thành người phụ nữ đã kết hôn rồi…
Lục Dao nhìn tin nhắn trả lời, lại nghĩ đến dáng vẻ người đàn ông tới đây lúc trước, có lẽ anh ta đã nắm chắc phần thắng từ đầu rồi.
Nhìn thì cường thế thế mà không ngờ lại để tâm tới một cô gái như vậy, còn hao tâm phí sức giúp cô ấy phát hiện ra, không phải là ép buộc, đúng là làm cho Lục Dao ngưỡng mộ.
Vậy đại khái là cô đang đu một couple ngoài đời thực ư?
Nghĩ đến đây, Lục Dao không nhịn được gửi một tin nhắn tới: “Nếu cô xấu hổ thì hãy thử mở Weibo ra viết suy nghĩ của mình lên, ghi lại một chút, sau này nhìn lại sẽ thành một ý tưởng mới đấy.”
Cô cũng không xác định được là đối phương có đồng ý đề nghị này không.
Nhưng Lục Dao có thể chắc chắn, đó chính là tương lai hai người kia sẽ rất ngọt ngào, cô gái này chắc chắn sẽ được chiều chuộng lắm.
Lúc sau, Lục Dao thấp thỏm nhận được một tin nhắn: Được tôi sẽ thử một chút.
…
Ninh Mông nghĩ là Thời Thích chưa từng hỏi về Weibo của cô, cũng không đề qua đến lần nào nên chỉ có cô biết thôi.
Nếu có thật sự ghi chép cũng chỉ có cô và blogger kia biết. Mà blogger kia làm về mảng tình cảm, không chừng mỗi ngày lại đưa ra cho cô một sáng kiến mới.
Nghĩ vậy nên việc viết bài cũng không sao cả.
Ninh Mông đăng thử một bài viết, sau đó tắt điện thoại mà tim vẫn đập thình thịch, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, đột nhiên thấy con chồn thì bừng tỉnh.
Từ khi nó theo cô từ dinh thự về vẫn luôn ngủ vùi chỗ chân giường, yên tĩnh vô cùng, giờ lại xù lông cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Trực giác Ninh Mông thấy có điều khác thường, “Có phải có thứ gì tới không?”
Lúc trước cô vẫn luôn chú ý tin tức của kẻ man rợ và cương thi trên mạng, cũng liên tưởng đến việc cha Thời Thích thoát ra, tình huống trước mắt rất có thể là ông ta đã đến toàn nhà nhỏ rồi.
Con chồn kêu vài tiếng, đi vòng quanh chân cô.
Ninh Mông xuống giường, đi theo con chồn ra phía cửa sổ, trái tim cũng nhảy lên.
Mới nãy trước khi định đi ngủ cô đã đóng kỹ cửa sổ rồi, giờ con chồn kêu ở hướng này, cho thấy bên ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện.
@ Kẹo chanh chua:
Anh đối xử với người khác… tàn nhẫn đến mức không ngờ được.