Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 1: Hiểu lầm




Vào lần đầu tiên Mễ Nhạc gặp Đồng Dật mới phát hiện, hóa ra bản thân đối với người mới gặp lần đầu lại có thể chán ghét đến mức hận không thể giết đối phương.
*
Ban đêm.
Thành phố H, KTV Hải Khốc.
Mễ Nhạc có chút không thể chịu nổi bầu không khí trong phòng KTV.
Trong phòng riêng, có một vài diễn viên trong đoàn, còn có đạo diễn và nhà sản xuất. Mọi người nói đi ăn mừng đóng máy, nhưng thật ra là tới để tiếp các nhà tài trợ.
Trên bàn tiệc tối trước đó đã đầy những lời nịnh bợ tâng bốc, rượu thì uống mãi thế nào cũng không đủ. Sau khi rời khỏi khách sạn thì buổi “chè chén say sưa” này vẫn chưa kết thúc, các diễn viên vẫn còn đang hát nhảy để tăng thêm hứng thú.
Chậc.
Buồn nôn.
Mễ Nhạc ở trong góc, bắt chéo hai chân ngồi vô cùng yên tĩnh.
Lúc nãy cậu không uống rượu thế nên không say, khuôn mặt lạnh lùng không chút ý cười, trông không hòa hợp với những người khác.
Đèn led trong phòng KTV chiếu đi chiếu lại trên người cậu, để lại cái bóng bảy màu làm bật lên gương mặt hoàn hảo.
Dường như… cứ tiếp tục lẳng lặng ngồi như vậy, thỉnh thoảng làm bình hoa để người ta ngắm cũng không tệ lắm.
Thật ra dựa theo thân phận của Mễ Nhạc vốn không cần phải tới đây, nhưng cậu đã đến rồi thì dù thái độ không tốt cũng không ai dám tới gây chuyện, thỉnh thoảng còn cùng cậu nói vài câu thể hiện không có bỏ lại cậu.
Mễ Nhạc quay đầu nhìn về phía nữ diễn viên đang thận trọng ngồi cạnh cậu, giọng điệu thờ ơ nói một câu: “Say rồi thì về đi.”
​Nữ diễn viên hoảng loạn quay đầu nhìn cậu, rồi lại như vô tình mà nhìn về phía nhà tài trợ.

Ánh mắt của ​nhà tài trợ vẫn luôn dính ở trên vòng một của cô, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp cùng với dáng người quyến rũ, nữ diễn viên này chắc chắn chính là đối tượng khiến những kẻ kia hôm nay thèm nhỏ dãi.
“Có thể chứ?” Cô ngập ngừng hỏi.
​“Không muốn thì cứ từ chối, có đi về bọn họ cũng sẽ không dám chặn đường cô, đừng suy nghĩ nhiều.”
​Nữ diễn viên gật đầu, hai tay ôm chặt túi, rốt cuộc lấy hết can đảm nói với những người khác là cô đang say, rất khó chịu nên muốn về nhà.

​Lúc cô nói trong phòng đã không còn ai đang hát, trên màn hình chạy hình ảnh tuyên truyền phòng cháy, nên bọn họ có thể nói chuyện bình thường.

​Một trong những nhà tài trợ ngay lập tức đứng dậy, cười haha nói: “Vậy để tôi đưa cô về.”

“​Tôn ca, tôi muốn hát cho anh nghe thử, xem tôi có tiềm năng làm ca sĩ không, thế nào?” Mễ Nhạc đột nhiên mở miệng, nói xong còn thật sự đứng dậy đi về phía máy hát tự động.

​Nữ diễn viên gật đầu cảm ơn Mễ Nhạc, nhanh chóng xách theo túi rời đi.

​Nhà tài trợ cũng hiểu ý Mễ Nhạc, lại ngồi xuống. Trong lòng bực bội nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, thế là hắn bật một bài có lời cực kì phản cảm cho Mễ Nhạc, cậu vẫn gật đầu, bắt đầu hát.

​Loại thỏa hiệp này tuy có hơi hướng cam chịu, nhưng cũng là sự khôn khéo khiến người khác kinh tởm.

​Bản thân nữ diễn viên kia cũng biết rõ, Mễ Nhạc sớm đã nhận ra những người này âm mưu muốn gây rối cô cho nên mới cố ý đến giúp cô đối phó bọn họ.

​Lần này giúp cô mà làm ra hành động có phần thẳng thừng, coi như vì cô mà khiêu khích bọn họ.

​Cô rất hiểu chuyện, được giúp đỡ rồi thì lập tức đi ngay.

​Mễ Nhạc đồng ý hát bài hát này cũng xem như là để xoa dịu tâm trạng của nhà tài trợ.

​Sau khi hát xong, Mễ Nhạc quay lại góc ngồi xuống một lần nữa. Tuy cậu cũng muốn rời đi, nhưng nếu thể hiện ý định quá rõ ràng sẽ làm nhà tài trợ mất mặt, vì vậy cậu nói với mọi người: “Tôi ra ngoài hít thở không khí đây.”

Dứt lời​, cậu cầm theo khẩu trang và mũ đi ra khỏi phòng.

​Mễ Nhạc đi lang thang trên hành lang, lấy điện thoại ra xem thì thấy bạn tốt gửi tin nhắn cho cậu.

​Con trai Hoa: Mễ Nhạc, khi nào cậu về trường?

​Con trai Hoa: ​Trường đổi sang cơ sở mới, ký túc xá cũng chuyển luôn, vốn dĩ tôi muốn giữ một giường cho cậu, kết quả nhân viên tư vấn từ chối, nói là ở đủ rồi tính, đến lúc đó thì phải xem những người khác có chịu đổi phòng hay không.

Con trai Hoa: ​Còn một chuyện nữa, bên lãnh đạo có ý hỏi thăm lịch trình của cậu, tính để cậu phát biểu trước sinh viên năm nhất, nếu như không kịp thì đổi người khác.

​Mễ Nhạc suy nghĩ một lúc, gõ chữ trả lời: “Phim truyền hình quay xong rồi, thứ hai tuần sau tôi về.”

​​Tin nhắn vừa gửi xong thì phía trước đột nhiên có một người chạy tới, trông hắn vô cùng hoảng loạn, nghiêng ngả lảo đảo, suýt chút nữa thì đụng ngã Mễ Nhạc, hắn duỗi tay kéo cánh tay Mễ Nhạc vậy mà lại vô tình đem máu trên tay hắn cọ dính lên tay áo cậu.

​Mễ Nhạc ngay lập tức lui về phía sau một bước nhìn người kia chạy xa, muốn đuổi theo nhưng nghĩ lại thì bỏ qua.

​Cậu là người của công chúng, bất cứ chuyện gì cũng có thể gây rắc rối cho cha mẹ, làm người tốt việc tốt thì bị nói là phô trương, thôi quên đi.

​​Cậu kéo tay áo, nhíu mày nhìn vết máu trên đó, đi về phía nhà vệ sinh để rửa sạch chúng.
​*

Phía bên kia.
​Diệp Hi Nhã tức giận quay trở lại phòng riêng, đúng lúc này đụng phải Đồng Dật đang đi ra.
Trên tay ​Đồng Dật cầm một điếu thuốc lá, rõ ràng là một tên nghiện thuốc đang muốn đi hút một điếu.
“Sao vậy?” Đồng Dật thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, mở miệng hỏi.
“​Mẹ nó! Đừng nhắc tới nữa, mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, đột nhiên có một tên đeo khẩu trang lại gần sờ lên đùi bà đây, bà đấm một cái cho hắn ta chảy máu mũi.”

Khuôn mặt ​Diệp Hi Nhã thuộc loại bình bình, nhưng vóc dáng thì lại rất nóng bỏng.
​Người cao 178cm, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, lại còn không có mỡ thừa, ở khoa thể dục của bọn họ được xếp hàng hoa khôi.

​Nhưng tính cách của cô ấy quá đàn ông, cho nên bạn bè thì nhiều, bạn trai lại không có.
​Bước chân Đồng Dật dừng một lát, thậm chí còn cười sau khi nhìn vẻ mặt của Diệp Hi Nhã: “Hắn ta không chọn đúng người rồi.”
​Diệp Hi Nhã có chút tức giận, hùng hổ nói với Đồng Dật: “Phải không, cuống cuồng chọn đồ ăn đến mức bà đây cũng dám đụng!”

​“Nói thế cũng không đúng, ngay cả người của chúng ta cũng dám chạm vào, tên này là muốn chết.” Đồng Dật nói xong, giơ tay xoa đầu Diệp Hi Nhã, “Sau này đừng tự mình ra tay, con gái là để bảo vệ, để tôi xử lí hắn cho.”

​Diệp Hi Nhã ngẩn người, trong nháy mắt vừa rồi đã bị Đồng Dật trêu ghẹo.
​Nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn, kêu Đồng Đật: “Đồng Dật, cậu đừng có giết người đó!”
“​Ừ, biết rồi.” Đồng Dật vẫy vẫy tay sau đó rời đi.
​Đồng Dật bước vào nhà vệ sinh, vốn nghĩ kẻ kia chắc đã chạy rồi, thế mà lại thấy người vẫn còn ở đây, thậm chí còn đang kéo tay áo rửa vết máu trên đó.
​Đồng Dật đứng cách đó không xa quan sát rồi châm một điếu thuốc, đi tới đằng sau cậu, chống một tay lên bồn rửa, đem người vây trong phạm vi khống chế của mình, hắn cuối xuống nói: “Nhóc con, cậu rất ngạo mạn.”

​Mễ Nhạc vốn đã khó chịu vì vết máu trên tay áo, đột nhiên còn xuất hiện một người tới khiêu khích, làm cậu càng thêm chán ghét, lạnh lùng nói: “Cút đi.”

​Đồng Dật nhướng mày, không ngờ tên lưu manh này so với mình còn ngạo mạn hơn, hỏi: “Cậu có biết người phụ nữ kia có quan hệ gì với tôi không?”
Trong đầu ​Mễ Nhạc cho rằng người mà Đồng Dật nhắc tới là nữ diễn viên cậu vừa mới giúp đỡ, vì thế hỏi: “Quan hệ gì?”
“Người mà tôi đang bảo vệ.”
​Mễ Nhạc tránh qua một bên, thoát khỏi phạm vi khống chế của Đồng Dật rồi quay đầu nhìn về phía hắn.

​Từ phía chính diện quan sát người này, mới phát hiện vóc dáng của anh ta cao một cách vô lý.

​Chiều cao của Mễ Nhạc là 185cm, thế đã được coi là rất cao trong số những tiểu thịt tươi khai man chiều cao ở trong giới giải trí hiện nay, nhưng ở trước mặt người này thì thật sự chẳng thấm vào đâu.

​Người này cao hơn cậu nửa cái đầu, ước chừng cao gần hai mét.

​Đồng Dật để tóc ngắn, hai bên tai còn ngắn hơn, gần sát da đầu.

​Kiểu tóc này là một phép thử giá trị nhan sắc, nhưng Đồng Dật vẫn khống chế được, thậm chí còn có vẻ rất đàn ông. Có vẻ như hắn nên giữ kiểu tóc này tôn lên hết những đường nét tinh xảo trên gương mặt.

​Đồng Dật đẹp trai, là kiểu đẹp trai mang tính xâm lược.
​Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mang theo khí chất độc đoán, cách nói chuyện thì đầy vẻ khinh thường. Trông có nét hư hỏng, ngông cuồng, khiến người ta nhìn đến không có cảm giác thân thiết mà ngược lại còn có thấy lo lắng bồn chồn.
Nhìn qua không giống người tốt.

​Nhưng lại rất đẹp trai.
“​Ồ.” Mễ Nhạc tùy ý đáp lại một câu, vô thức nhíu mày khi ngửi được mùi thuốc lá, sau đó quay người rời đi.
​Đồng Dật thấy Mễ Nhạc muốn chạy, nhanh chóng đuổi theo túm chặt cánh tay Mễ Nhạc, buộc cậu phải quay người lại khiến cơ thể bị đập vào vách tường hành lang.

​​Ngay sau đó, Tống Dật một tay chống ở trên tường, tận dụng lợi thế chiều cao nhìn xuống cậu với vẻ bề trên, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu đã biết sai chưa?”

​“Hả?”

​Mễ Nhạc cảm thấy không cách nào hiểu nổi tên này, hình như thần kinh không được bình thường hoặc là đang cố ý gây chuyện.

​Cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới bản thân lại có ngày bị người khác kabedon, mà với cái chiều cao này lại trông nhỏ bé như vậy.

​​“Làm lưu manh có phải vui lắm không? Sờ một chút thì sẽ sướng thành tiên luôn hả?” Đồng Dật dứt lời, thuận thế sờ lên đùi Mễ Nhạc.

​​Mễ Nhạc mặc quần jean nên thật ra cũng chẳng có cảm giác gì, thế nhưng tên Đồng Dật này vẫn cố tình ở trên mông cậu bóp hai cái.

​Tuy bình thường Mễ Nhạc không phải kẻ tốt tính gì nhưng cậu cũng không dễ nổi nóng, vì suy cho cùng còn phải nghĩ đến hậu quả.

​Nhưng mà bị một kẻ tay vừa cầm điếu thuốc vừa sờ mông thế này đã chạm đến giới hạn của cậu, trực tiếp tung một cú bắt đầu đánh người.

​​“Tôi không hiểu anh đang nói gì, e rằng anh đã nhận nhầm người.” Mễ Nhạc nói như vậy.
​Đồng Dật đã sớm đoán được Mễ Nhạc sẽ ra tay, bình thường hắn vốn cũng là một tên hay gây chuyện, giữ chặt tay Mễ Nhạc, cười lạnh nói: “Đeo khẩu trang, trên người dính máu, có mặt ở hiện trường, còn nói khớp với tôi một câu, không phải cậu thì là ai hả?”
​Mễ Nhạc ngẩng đầu trừng Đồng Dật, sau đó tung một cú lên gối.
Hai người bắt đầu đánh nhau.
​Diệp Hi Nhã sợ Tống Dật làm lớn chuyện, quay lại phòng riêng chưa ngồi xuống đã ra ngoài xem xét tình hình.

​​Kết quả nhìn thấy Đồng Dật đang đánh nhau với một người lạ nào đó.

​​Diệp Hi Nhã vội vã chạy đến ngăn: “Đồng Dật! Mau dừng lại, sao lại đánh người ta?”

​​Đồng Dật sửng sốt trước lời của Diệp Hi Nhã, ngay lập tức dừng tay, kết quả là bị Mễ Nhạc đánh trúng một phát.

​​Diệp Hi Nhã vội sang ngăn Mễ Nhạc, sợ cậu tiếp tục đánh Đồng Dật, nghe thấy Đồng Dật hỏi: “Không phải cậu ta sàm sỡ cậu sao?”

​​“Không phải, tên kia cao lắm chỉ khoảng 1m7, cũng không ăn mặc thế này.” Lần này Diệp Hi Nhã dám khẳng định, tên ngốc Đồng Dật chắc chắn đã đánh nhầm người.

​Mễ Nhạc rút tay lại lui ra phía sau một bước, tặc lưỡi “Chậc” một tiếng.

​Diệp Hi Nhã liên tục xin lỗi Mễ Nhạc.

​“Xin lỗi người anh em, tôi đánh nhầm người. Lúc nãy có một tên giở trò đồi bại với bạn tôi nên tôi cứ nghĩ đó là cậu, cậu đừng giận. Hay là tôi cũng cho cậu sờ mông lại, có được không?” Đồng Dật nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tươi cười đi tới xin lỗi, như thể kẻ đánh nhau vừa rồi không phải hắn.

​“Cút.” Mễ Nhạc tức giận đến mức nói cũng run lên.

​”Cậu có bị thương ở đâu không? Tôi đưa tiền cho cậu nha? Chúng ta đến bệnh viện xem thử? Mặt có bị đánh trúng không?” Đồng Dật không chịu bỏ qua, đuổi theo xem tình trạng của Mễ Nhạc, thậm chí còn duỗi tay kéo khẩu trang của cậu.

​Khẩu trang bị kéo xuống chỉ trong nháy mắt, Mễ Nhạc ngay lập tức đeo trở lại.

​Đồng Dật sửng sốt một chút, không ngờ người mình đánh nhầm lại đẹp trai đến vậy.

​Diệp Hi Nhã nhận ra Mễ Nhạc là ai, cô tròn mắt ngạc nhiên.

​Mễ Nhạc không ở lại lâu, xoay người bỏ đi.

​Đồng Dật vẫn muốn nói xin lỗi nhưng cuối cùng nhận được vẫn là chữ: “Cút!”

​“Nếu không thì cậu hát ở đây hôm nay, để tôi thanh toán cho?”

​“Không cần.”

​Chờ Mễ Nhạc đi xa rồi Đồng Dật mới ngồi xổm xuống, bấu lấy bả vai kêu đau.

​“Người vừa nãy bị cậu đánh là hotboy của trường tụi mình.” Diệp Hi Nhã thở dài, có chút cảm thán.

​“Trường mình á?”

“​Phải, là cái người tinh nhị đại trong truyền thuyết kia, ra mắt từ khi còn nhỏ, thi vào trường chúng ta, dáng dấp đẹp trai làm cho những học sinh còn lại giống như mớ củ cải, cũng đồng thời khiến cho cậu vĩnh viễn không thể trở thành hotboy hạng nhất được.”
​*Tinh nhị đại: tương tự như phú nhị đại (thế hệ giàu có đời thứ hai), tinh nhị đại là thế hệ nghệ sĩ đời thứ hai, có cha mẹ là nghệ sĩ.
Thật ra ​Đồng Dật từng nghe nói có một người như vậy, nhưng không để ý lắm, cũng không biết mặt mũi ra sao.

​Hắn đây, thứ nhất không quan tâm đến những anh chàng đẹp trai khác, chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, chỉ thỉnh thoảng xem vài trận bóng.

​Thứ hai, đối với vị trí hotboy cũng không có hứng thú, bình thường hơn nửa thời gian là ở trong đội luyện tập, không quan tâm đến mấy tin đồn này nọ trong trường.

​Đồng Dật ậm ừ lên tiếng, cả người đau đớn hít một hơi, kết quả Diệp Hi Nhã lại chỉ quan tâm đến trai đẹp: “Lúc nãy cậu xuống tay có mạnh không?”

​“Là kiểu không đánh chết người được.” Đồng Dật trả lời.

​“Cậu ấy tức giận cũng không có gì lạ, đều do tôi, vừa rồi nóng giận đến mất não, đáng lẽ nên đi với cậu mới đúng. Lần này đã gây ra hiểu lầm lớn mất rồi.”

​Đồng Dật trợn mắt hỏi Diệp Hi Nhã: “Sao chỉ hỏi tôi ra tay nặng không mà không hỏi cậu ta?”

​“À, phải rồi, cậu ấy xuống tay có tàn nhẫn không, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện xem thử?”

​“Cậu ta đánh tôi theo kiểu có thể chết người đó, mẹ nó…”

Khi Diệp Hi Nhã đỡ Đồng Dật trở về không khỏi thầm sửng sốt.

​​Sinh viên thể thao Đồng Dật cao 198cm, đội trưởng đội bóng chuyền, chơi bời phá hoại đã nhiều năm rồi. Nghe nói lúc nhỏ từng học Tán Đả, có thể khiến Tống Dật ăn khổ như vậy, Mễ Nhạc cũng có bản lĩnh phết.

Diệp Hi Nhã vừa đi vừa hết lời liên tục xin lỗi Đồng Dật, nghĩ cách muốn bồi thường cho hắn, sau đó cùng Đồng Dật đến trước quầy lễ tân.

​​“Hôm nay tất cả phòng hát của bên anh không cần thanh toán, tôi mời hết, tính vào hóa đơn của tôi đi.” Đồng Dật nói với nhân viên phục vụ.

​Nhân viên phục vụ ngẩn ra, rồi chợt nhận ra đây hẳn là đại thiếu gia đang tán gái, nhanh chóng đáp đã rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.