Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 17: Lời nói trong lòng




Lông tơ trên người Đồng Dật đều dựng lên.
Hắn cũng không ngốc, nháy mắt liền hiểu.
Nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn về phía Mễ Nhạc, nháy mắt biến thành nhỏ giọng hỏi: "Cậu là tài xế già(*) hả?"
(*) Tài xế già ở đây nghĩa là người sành sỏi hoặc nghĩ nhiều ba cái chuyện tà râm.
"Ba chuyện này mà không có hiểu biết, cậu nghĩ tôi làm sao sống nổi trong giới giải trí hỗn loạn hả?"
"Giới giải trí hỗn loạn thì sẽ hiểu biết ba cái này sao?"
"Tôi từ lúc nhỏ đã được giáo dục giới tính về ba cái chuyện này rồi, đến khi hơi hiểu chuyện, đã dạy cả việc giữa con trai làm tình như nào, cần chú ý cái gì, còn có rất nhiều cách dự phòng bệnh tật."
Trong nhà Đồng Dật không dạy cái này.
Ba Đồng giáo dục Đồng Dật theo cái phong cách muốn đấm thì đấm, thích đá liền đá, nhưng mấy năm gần đây đã tốt hơn rồi. Bởi vì ba Đồng hiểu nếu chọc cho Đồng Dật tức giận, ông ấy không có khả năng đánh thắng được Đồng Dật.
Mễ Nhạc nói xong, Đồng Dật thật là được mở rộng tầm mắt.
Nhìn Đồng Dật trợn mắt há hốc mồm, Mễ Nhạc lại uống rượu, đồng thời quay đầu hỏi Đồng Dật: "Cậu uống cái gì? Tôi mời cậu."
"Làm sao nữa? Lần trước ăn quỵt, lần này uống quỵt hả?"
"Không, tôi có tiền, haizz, mất cái này được cái khác."
"..." Ý gì? Nếu hỏi có thể gọi hay không thì nghe có vẻ không được văn hóa cho lắm nhỉ?
Đồng Dật lấy menu nhìn nhìn, sau đó vung tay lên: "Lấy một ly giống cậu đi."
Mới vừa kêu xong đã bị Mễ Nhạc đánh vào ót: "Cậu thật không biết khách sáo gì cả."
"Lần trước cậu còn không phải làm như vậy sao?" Đồng Dật xoa cái ót hỏi, oan ức hết sức.
"Lần này tôi trả tiền."
"Cậu sao lại keo như vậy? Cậu không phải là đại minh tinh sao?"
"Tiền của tôi là gió to thổi tới hả?"
Đồng Dật bĩu môi, cúi đầu xem menu, gọi một ly cầu vồng, nhìn đẹp.
Lúc chờ rượu, Mễ Nhạc đột nhiên nói chuyện khác: "Tôi nói này, mấy cậu chơi bóng rổ sao có thể làm người ta ghê tởm vậy chứ?"
"Tại sao lại làm người ta ghê tởm? Chúng tôi một đám đánh bóng chuyền đi đánh bóng rổ, còn chê chúng tôi không được hả?"
"Dùng thân cao áp chế, làm người ta nhìn mà nín thở, vóc dáng cậu làm sao cao được như vậy? Cậu ăn cái gì lớn lên?"
Đồng Dật nhận ly rượu được đưa lại đây, Đồng Dật uống một ngụm, sau đó vui vẻ trả lời: "Ăn cái gì không có để ý, tôi chịu uống sữa bò thì có tính không?"
"Còn gì nữa?"
"Có thể là bởi vì di truyền, ba tôi cũng 1m87 đó."
"Mẹ cậu thì sao?"
Đồng Dật nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Cái người phụ nữ kia chắc cũng tầm 1m75 đi."
Cái người phụ nữ kia?
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, nghĩ nghĩ rồi cũng không hỏi lại, dù sao cậu cũng không có cái loại tính cách này.
"Phỏng chừng là di truyền." Mễ Nhạc gật đầu cảm thán.
"Cậu nói chúng ta có thể say không?" Đồng Dật hỏi.
"Tôi ngàn ly không say."
"Cậu rất biết khoác lác đó."
Mễ Nhạc giơ ly rượu lên trước mặt Đồng Dật quơ quơ, hào hứng mà nói: "Từ tiểu học tôi đã bắt đầu tập uống rượu, lên cấp hai tửu lượng đã không tồi, đến cấp ba liền bắt đầu đi xã giao với người nhà."
"Người nhà cậu thật biết cách tận dụng cậu từ nhỏ."
"Ừa, bởi vì tôi là công cụ kiếm tiền mà."
Đồng Dật không rõ, quay đầu nhìn Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc lại uống một ngụm rượu: "Thân thể tôi còn chưa trưởng thành mà uống nhiều rượu như vậy, làm dạ dày từ nhỏ đã không được khỏe. Ở đoàn phim ăn phải một chút đồ ăn dơ liền buồn nôn tiêu chảy, sau đó bị người trong đoàn nghị luận, nói tôi vì là tinh nhị đại nên hay làm ra vẻ."
Đồng Dật buông ly rượu, nhịn không được mắng: "Quá đáng vậy sao?"
"Không sao cả, dạ dày như vậy cũng có thể làm tôi kiểm soát được ăn uống, như vậy sẽ không béo."
Đột nhiên Đồng Dật nhớ tới lúc Mễ Nhạc ngồi ăn ở nhà ăn, mấy đồ ăn kia là đồ người bình thường ăn hả?
Có thể nếm ra được cái vị gì chứ?
Coi chừng Đồng Dật vừa bỏ vào miệng xong liền nhổ ra.
Mễ Nhạc sớm đã thành thói quen, giơ ly rượu lên cũng Đồng Dật ý bảo: "Cụng ly!"
"Cậu đừng uống nữa."
"Nơi này là mơ, không sao cả."
Đồng Dật nghĩ nghĩ, vẫn là cụng ly cùng Mễ Nhạc, nhìn Mễ Nhạc uống một hơi cạn sạch ly rượu, bắt đầu tiếp tục bật công tắc khoác lác: "Không phải khoe với cậu, tôi cùng cả đội bóng chuyền các cậu uống rượu, tuyệt đối có thể diệt sạch toàn quân."
"Ò, cậu lợi hại, Mễ Nhạc là đô bất tử, ai uống với cậu đều say hết."
Mễ Nhạc lại bắt đầu cười, cười giống như gà mổ thóc.
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc không nhịn được cũng cười theo.
"Uống nhiều quá, dạ dày sẽ không thoải mái, còn có khả năng bị sốt dạ dày nữa." Mễ Nhạc nói một câu rồi đứng dậy, Đồng Dật ở bên cạnh rung đùi đắc ý.
Ở hộp đêm, phần lớn nhiều người đều thích bay lắc, Đồng Dật cảm thấy bọn họ dường như có tật xấu.
Nhưng Mễ Nhạc thì ngược lại, khá là xinh đẹp.
Từ nhỏ Mễ Nhạc đã được dạy vũ đạo, các loại âm nhạc đều đã học qua, vậy nên đứng lên tùy hứng nhảy nhót cũng rất đẹp.
Đồng Dật qua ngồi ghế dựa nhìn Mễ Nhạc, nhịn không được cười, cảm thấy bộ dạng hiện tại của Mễ Nhạc rất tốt, ít nhất bọn họ không đánh nhau đến không đứng dậy nổi.
"Nhảy rất đẹp." Đồng Dật khen Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc lập tức kiêu ngạo mà nâng cằm lên, bộ dáng vốn dĩ chính là như vậy đó.
"Tôi nhảy cho cậu xem nhé!" Mễ Nhạc nói xong buông ly rượu xuống quay đầu đi.
Lúc này không thấy những người khác đâu nữa, ngay cả bọn 1 mét 8 cũng biến mất, bartender cũng đột nhiên mất tích.
Toàn bộ hộp đêm chỉ còn hai người bọn họ.
Ánh đèn mờ ảo, nhưng mà Mễ Nhạc lên đài vẫn cứ hút mắt như cũ.
Mễ Nhạc tự chọn bài hát, tiếp theo nghe theo giai điệu bắt đầu nhảy popping. Thần tượng mà Mễ Nhạc thích nhất và am hiểu nhất là kiểu nhảy này, cũng là thể loại Mễ Nhạc thích nhất.
Ánh đèn hộp đêm còn nhấp nháy, dường như phối hợp với động tác nhảy của Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc luyện tập hằng năm, động tác lưu loát sạch sẽ, lực độ cũng tốt. Động tác đặc biệt nhảy rất chuẩn, cho nên cực kỳ đẹp mắt.
Tuyệt đối là cấp bậc chuyên nghiệp.
Cũng khó trách Mễ Nhạc nổi tiếng như vậy, xác thật là rất có năng lực.
Đồng Dật ngồi ở dưới nhiệt liệt cổ vũ, buông ly rượu bắt đầu vỗ tay, huýt sáo.
Toàn bộ hộp đêm chỉ có hai người bọn họ.
Mễ Nhạc chỉ nhảy cho một mình Đồng Dật xem, Đồng Dật xem đến hào hứng cổ vũ.
Thật giống như buổi biểu diễn chuyên nghiệp chỉ biểu diễn cho mỗi Đồng Dật thôi.
Mễ Nhạc nhảy xong đến kết bài, bày ra một tư thế, vẫy vẫy tay với Đồng Dật.
Đồng Dật nhìn nhìn khắp nơi, cuối cùng cầm một bó hoa giả trên bàn dài đi lên tặng cậu.
Mễ Nhạc tuy ghét bỏ những vẫn nhận lấy.
"Kỳ thật tính tình của cậu cũng rất được nha, nếu như ngày thường cậu cũng như vậy sẽ có rất nhiều bạn bè đó." Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc xuống đài, rồi đứng đối diện nói với cậu.
"Tôi có rất nhiều chuyện không thể nói ra, nói nhiều có khả năng sẽ cho rằng tôi nói dối, hơn nữa người nhà tôi sẽ đi điều tra bối cảnh gia đình bạn bè, đem bạn bè của tôi phân ra làm ba làm bảy loại, nhìn phiền lòng." Mễ Nhạc trả lời xong, nhảy nhót mà đi.
Đồng Dật nhíu mày, ba mẹ kiểu gì đây?
Người ta đều nói, con người luôn rất kỳ lạ, sẽ cãi nhau với người thân thiết, sẽ nói lời thật lòng với người lạ.
Mễ Nhạc chắc là đã kìm nén áp lực lâu lắm rồi, nên mới nói hết với Đồng Dật, trong lòng cũng sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Dù sao cũng là ở trong mộng, không có hậu họa gì.
Đồng Dật đi theo phía sau cậu, nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: "Lúc trước tôi nói có gắn camera trong phòng vệ sinh, cậu có bị dọa sợ không?"
Hắn đối với chuyện này còn canh cánh trong lòng.
Nếu ở trong mộng Mễ Nhạc không che giấu chính mình, sẽ nói với hắn lời thật lòng, hắn tính toán muốn hỏi lại lần nữa.
Mễ Nhạc xoay người lại, đối diện với Đồng Dật cười, lại đi tới bên người Đồng dật, ánh mắt có chút hư hỏng.
"Nếu cậu muốn nhìn, hiện tại tôi cởi sạch cho cậu xem nha?" Mễ Nhạc nói lời ám muội với hắn.
Bước chân Đồng Dật dừng lại, cả người đều choáng váng.
Thật sự giống một con chim ngốc.
Mễ Nhạc nhìn bộ dáng ngây ngốc của Đồng Dật, nhịn không được cười rộ lên, tươi cười xinh đẹp đến lóa mắt.
Tiếp theo thấy Đồng Dật tự nhiên biến mất.
Mễ Nhạc ở trong mộng nhìn trái ngó phải, phát hiện bốn phía đều không có người nào. Cậu cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả, trở lại quầy bar chỉ còn thấy ly rượu của Đồng Dật, cầm lên nhấp một ngụm sau đó bẹp bẹp miệng.
Cái ly rượu này uống cũng khá ngon.
Đồng Dật là bị dọa tỉnh.
Đồng Dật mở choàng mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Mễ Nhạc đang ngủ say, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau trán đã vã mồ hôi, lấy di động nhìn thời gian.
3 giờ sáng, còn có thể tiếp tục ngủ.
Trong mơ, Mễ Nhạc không dễ đối phó, hắn cần phải nghĩ lại chiến thuật.
Nếu Mễ Nhạc cợt nhả, hắn càng phải cợt nhả hơn so với Mễ Nhạc, bằng không sao có thể dạy dỗ Mễ Nhạc được? Hai giấc mộng trước kia hắn đều quá câu nệ, ngược lại bị áp chế.
Vì thế Đồng Dật lần nữa đi vào giấc ngủ, kết quả liền cùng Mộng Mô hai mặt nhìn nhau.
Thực Mộng Mô: "Yêu cầu biến ra một cái sân bóng chuyền, lại biến ra một Mễ Nhạc bồi ngươi đánh bóng chuyền sao?"
Đồng Dật ngẩn người, hiểu ra Mễ Nhạc đã đổi mộng, không mơ thấy hắn nữa, không khỏi cảm thấy mất mát.
Lần tới không thể để bị dọa tỉnh nửa, quả thực lãng phí cơ hội.
"Không cần, tôi ngồi móc móng tay."
Trường học có phòng tập thể thao, vị trí nằm ở trong khuôn viên khoa thể dục.
Giống như thư viện vậy, có thẻ là vào được, phí sử dụng so với bên ngoài tiện nghi hơn nhiều, có thể cho sinh viên rèn luyện thân thể.
Phòng tập thể thao lúc đầu đều bị khoa thể dục chiếm giữ, cộng thêm đám sinh viên này như hung thần ác sát, khiến khoa khác không dám đến.
Gần đây đánh "hữu nghị" trận bóng rổ, quan hệ hai bên giảm bớt căng thẳng, dần dần tốt lên một chút.
Mễ Nhạc và Tả Khâu Minh Húc cùng nhau đi vào phòng tập, bắt đầu tập bài khởi động.
Đồng Dật cùng đội bóng chuyền tiến vào sau đó một lúc, liền nhìn thấy Mễ Nhạc cùng Tả Khâu Minh Húc ép chân.
Thân thể đứng thẳng, một chân áp lên tường, ép thành một chữ "mã".
Nam sinh thân thể dẻo dai có thể ép thành như vậy cũng rất lợi hại.
Đồng Dật tiện tay, lập tức đi qua muốn ép chân theo, còn khiêu khích Mễ Nhạc: "Nhìn nè, tuy rằng tôi ép chân không thẳng bằng cậu, nhưng chân tôi so với cậu dài hơn nhé."
Đồng Dật nói xong, ỷ vào cái chân dài của mình mà đi qua ép chân, quả nhiên so với Mễ Nhạc cao hơn một chút, chẳng qua cả người đều nghiêng, còn làm thành chữ "Đại".
Mễ Nhạc tức giận liếc Đồng Dật một cái trắng mắt, cảm thấy tên này chỉ dài được cái thân, không kéo dài nổi chỉ số thông minh.
"Sao tôi cảm thấy bàn chân của hai chúng ta không sai số lớn lắm nhỉ?" Đồng Dật nhìn chân bọn họ hỏi.
"Cậu bao nhiêu?" Mễ Nhạc hỏi.
"Tôi 40."
"Tôi 41."
"Sao chân cậu lại to như vậy chứ?"
"Còn tốt hơn cậu. Là chân cậu nhỏ." Quả thực không giống người bình thường.
Đồng Dật lắc lắc đầu: "Nô nô nô, là chân cậu to, giống như màng vịt vậy đó."
"..." Mễ Nhạc tức giận rời đi, xoay người sang chỗ khác đến máy chạy bộ gần đó.
Tả Khâu Minh Húc muốn cười nhưng không dám, cũng đi theo cậu.
Lúc này 1 mét 8 đột nhiên hùng hổ xuất hiện trước mặt Mễ Nhạc, làm Mễ Nhạc hoảng sợ.
Hai tay 1 mét 8 nắm thành song quyền, hạ quyết tâm nói với Mễ Nhạc: "Tôi không chạy xong một vòng, chúng ta đổi lại, trong vòng một tuần này, cậu chính là ba ba của tôi, tôi sẽ hiếu thuận với cậu."
"Ò..." Mễ Nhạc còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Tả Khâu Minh Húc vừa nghe, rốt cuộc nhịn không được, cười vỗ vỗ vai 1 mét 8: "Nói như vậy, chúng ta về sau chính là anh em."
"Tại sao?"
"Mễ Nhạc cũng là ba ba của tôi."
1 mét 8 trịnh trọng gật gật đầu: "Chúng ta từ nay hiếu kính cậu ta như lão ba ba vậy."
Thành công nhận thân.
Mễ Nhạc nhịn không được đỡ trán.
_________
Ồ 1 mét 8 tới đây thì cũng cuti đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.