Eo oi lỡ xóa mất tiêu chương này rồi, để xong hết quay lại dịch lại huhu.
________________
Mễ Nhạc vẫn muốn cười, nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đồng Dật liền dừng lại.
Thật sự nhịn rất khó chịu, khóe miệng đều có chút run rẩy.
Đồng Dật ngồi ở trên ghế, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa. Lâu lâu còn cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng đang "sinh long hoạt hổ" mà tập thể dục nhịp điệu, khiến lòng hắn càng thêm hụt hẫng.
Tại sao hắn lại mang thai?
Tại sao hắn lại muốn vào trong mộng của Mễ Nhạc để chịu nhục chứ?
Sau khi nghe tới tên bọn họ, hai người căng da đầu vào phòng khám bệnh.
Bác sĩ biết bọn họ không mang theo hồ sơ khám sức khỏe, không khỏi có chút bất đắc dĩ, hỏi: "Có bị tiểu đường không?"
Hai người bọn họ lắc đầu.
"Đi kiểm tra trước đi, mỗi tháng không đi khám thai sao mà không biết quy định vậy hả? Còn phải đi kiểm tra thai nhi, làm xong thì quay lại đây."
Đồng Dật bất động ngồi trên ghế, hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tôi có thể trực tiếp mổ không?"
"Ở bệnh viện sinh mổ đều có chỉ tiêu, thể trạng của cậu khá tốt, nếu khám sức khỏe đều không có vấn đề, thì chờ đến khi động thai bệnh viện mới đưa đi sinh được."
"Không phải... Tôi không thể nằm ở bệnh viện đợi sinh sao?"
"Phòng bệnh có hạn, không thể có các cậu ở thời gian dài được, một tháng không được ra đường cũng không có dịch vụ chăm sóc, chẳng lẽ cậu vẫn muốn ở lại?"
"Cậu ấy phải sinh thế nào vậy bác sĩ?" Mễ Nhạc cũng hỏi, thật sự cậu quá tò mò.
"Đến lúc đó kiên trì rặn đẻ là được, nếu không ổn thì phải chích thuốc để sinh dễ dàng hơn." Bác sĩ trả lời.
"Phắc?" Đồng Dật ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa mà cảm thán.
"Cái gì!?" Bác sĩ nhíu mày hỏi.
Đồng Dật nhanh nhẹn sửa lời, tiếp tục nói: "Vóc dáng tôi cao lớn, khẳng định con tôi cũng sẽ cao to như vậy, đoán chừng tôi không thể sinh tốt đâu."
"Vậy đi làm siêu âm b đi, nhìn xem thai nhi lớn hay nhỏ."
"Vâng." Hai người theo chỉ dẫn đi làm kiểm tra.
Làm xong siêu âm b thì đưa cho bác sĩ xem, bác sĩ trực tiếp đưa giấy nhập viện: "Con của cậu thân người không to cao, nhưng cái đầu rất to, xem ra phải mổ bắt con."
"Được được được." Đồng Dật nhận giấy nhập viện, vậy mà có chút thấp thỏm.
Hắn phải sinh liền!
Sau khi cả hai ra khỏi phòng khám, Đồng Dật nói với Mễ Nhạc: "Tôi cảm thấy không tốt lắm, cả người đều không dễ chịu."
"Cần tôi nắm tay cậu không?"
"Chắc cần đó."
Đồng Dật vươn tay ra, Mễ Nhạc mỉm cười nắm lấy, hai người mười ngón đan nhau, đi theo chỉ dẫn đến phòng bệnh nằm.
Rất may mắn, hai người vậy mà ở phòng đơn.
Thật ra may mắn này cũng khá hợp lý. Mễ Nhạc chưa ở phòng bệnh tập thể bao giờ, cho nên không biết nó có dạng gì, thế là trực tiếp cho một cái phòng đơn luôn.
Chưa thấy qua, cho nên mơ không ra.
Đồng Dật cởi giày, ngồi lên giường dựa vào đầu giường, nói với Mễ Nhạc: "Cậu xoa bóp chân cho tôi đi, tôi nghe nói người mang thai chân sẽ bị sưng, giày không thể mang được nữa."
Mễ Nhạc rất bất đắc dĩ: "Chân size 40 như cậu, dù có sưng cũng thành 42, cùng lắm thì tôi đi mua cho cậu đôi khác."
"Cậu tự nhìn lại xem, thấy mình nói chuyện giống tra nam không chứ. Tôi không nên sinh con cho cậu mà." Đồng Dật tức giận ra mặt.
Có điều Mễ Nhạc vẫn giúp Đồng Dật xoa bóp chân.
Chân của Đồng Dật thật sự đẹp, không nói tới trắng, hình dáng cũng không tồi. Nếu không phải đây là bàn chân của một người thân cao 1m98, có thể còn đẹp hơn.
Mễ Nhạc xoa bóp cho hắn một lúc, còn cảm thấy rất thích thú.
Hai người ngồi không lâu, liền có người tiến vào gọi: " Số 7456 (*), đi sinh con đi."
Đồng Dật tiếp tục khó chịu nói: "Cậu nhìn con số này xem, 7456! Tức chết đi được!"
(*) 7456 =Tức chết đi được! Đọc giống giống á.
"Cậu mau đi sinh đi, sao lại dong dài như vậy?" Mễ Nhạc thúc giục.
"Tra nam, chờ sau khi sinh xong, hai chúng ta phải đánh nhau một trận đó, tôi không thể để cậu yên đâu."
Ngay sau đó Đồng Dật bị đẩy đi.
Mễ Nhạc ngồi ở trước phòng sinh chờ đợi, đột nhiên có chút mong đợi. Đôi tay nắm chặt, có chút khẩn trương.
Có bác sĩ đi đến đưa một đống giấy tờ, bảo Mễ Nhạc ký tên, cậu hoàn toàn không đọc nội dung liền ký toàn bộ.
Một bên khác, Đồng Dật phát hiện minh bị đẩy đến vùng tốt, lập tức hoảng sợ.
Không phải hắn bị đến đứa bệnh viện đen đó chứ, muốn bắt con đi bán hả?
Sau đó mới phát hiện, ở trong mộng của Mễ Nhạc, cách Mễ Nhạc càng xa, hắn sẽ tiến vào vùng đen. Dù sao cũng là mộng của Mễ Nhạc, tất cả đều lấy cậu làm trung tâm.
Hắn mơ mơ màng mạng mà tiến vào vùng tối, đợi một lúc có người đẩy hắn ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Đồng Dật rốt cuộc cảm thấy đau.
Thật cmn đau!
Không phải có thuốc tê sao? Vì sao hắn lại đau như vậy?
Đồng Dật nằm trên giường quấn chăn được đẩy đến bên người Mễ Nhạc, nhìn thấy hắn, cậu nén cười hỏi: "Nghe nói cậu miễn dịch với thuốc tê hả?"
Đồng Dật tức giận chửi ầm lên, hoàn toàn không giống người vừa mới sinh con xong: "Cậu là cái đồ vô sỉ, hành hạ tôi ở trong mộng đến như vậy!"
"Không có gì đâu, không có thuốc tê sẽ hồi phục rất nhanh thôi."
"Cậu nói như chuyện này không đáng giận vậy đó? Cậu thử sinh như vậy xem!"
Hai người vừa cãi nhau, vừa đẩy về phòng bệnh.
Đồng Dật nằm ở trên giường, đau muốn chết, cũng may một lúc đã tốt hơn rồi.
Trong mộng Mễ Nhạc chính là như vậy, rửa cả mâm chén mà cũng rất nhanh đã xong.
Sau khi Đồng Dật đỡ hơn một chút, liền tự mình ngồi dậy, đem sức sống mãnh liệt của sinh mệnh khoe ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhìn trái nhìn phải rồi hỏi Mễ Nhạc: "Con đâu, là con gái hay con trai?"
Biểu cảm Mễ Nhạc có chút phức tạp. Cậu vừa rồi nhìn nên chưa nói, hiện tại rốt cuộc nhịn không được nữa.
"Ừm, con nhà mình quả thật có cái đầu rất to."
"Giống con đầu to (*) hả?" Đồng Dật hỏi.
(*) Có cái hoạt hình Con đầu to, bố đầu nhỏ á.
Mễ Nhạc lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau đẩy một chiếc xe chở trẻ sơ sinh đến, ẵm lên đứa nhỏ có cái đầu màu trắng bự chảng đang khóc oa oa: "Cậu sinh ra Hello Kitty."
Biểu cảm của Đồng Dật cực kỳ đặc sắc, quả thật muốn đánh người.
Trước đó hắn còn khoác lác với bác sĩ, nói con của hắn khẳng định rất cao to, kết quả sinh ra đứa con đã lùn còn béo như này nữa, hỏi Mễ Nhạc: "Con mình mới sinh ra đã trắng nõn sạch sẽ như vậy hả?"
"Đúng vậy, còn sống nữa."
"Mang nơ con bướm lọt lòng ra luôn hả? Còn mặc sẵn váy ở trong bụng tôi luôn sao?"
"Hình như vậy đó."
"Bởi vậy ta nói, sao nó lại năng động như vậy, thì ra là tự mặc quần áo luôn chứ gì? Ở trong bụng tôi đã rất bận rộn rồi."
Đồng Dật che ngực, cố gắng bình tĩnh lại, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hello kitty là con gái hay con trai?"
"Chắc là con gái đi."
"Sao lại không sinh thêm Doreamon luôn chứ? Thành một cặp long phượng rồi."
Mễ Nhạc ôm Hello kitty bắt đầu cười như điên không ngừng, hoàn toàn không phải là một người ba nghiêm túc.
"Cậu đừng cười nữa, tôi bị tức chết rồi." Đồng Dật dùng nắm đấm đặt lên ngực mình, cảm thấy trái tim cũng sắp bị tức mà ngừng đập rồi.
Mang thai thì thôi đi, còn sinh ra Hello kitty, cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Mễ Nhạc ôm đứa nhỏ tới bên cạnh Đồng Dật, nói: "Kêu ba ba."
Vậy mà nghe được giọng nói thật của trẻ em gọi một tiếng: "Ba ba."
"Con nhà mình còn rất trâu bò nha, mới sinh ra đã biết nói rồi." Đồng Dật nhìn Hello kitty cảm thán, nói: "Về sau gọi mày là Đồng Kitty."
"Không phải nên để họ của tôi sao?" Mễ Nhạc hỏi.
"Tôi cực khổ sinh ra, cậu nửa đường chạy vô nhận của mình là sao hả?"
"Hiện thực chính là như vậy mà, con theo họ cha."
"Vậy Mễ Đồng Kitty đi?" Đồng Dật cũng cúi đầu hướng theo chủ nghĩa hiện thực.
Mễ Nhạc nghĩ, sau đó gật đầu: "Chốt vậy đi."
"Cậu còn cố làm ra dáng như thể tôi mới là người chọc cậu giận vậy?
Mễ Nhạc cười cười không trả lời, ôm Mễ Đồng Kitty đi ra ngoài, sau đó đi vào đóng cửa phòng lại.
"Vất vả rồi, vợ ngoan." Mễ Nhạc duỗi tay xoa xoa đầu Đồng Dật.
"Có ý gì? Vợ ngoan á?" Đồng Dật nhịn không được hỏi.
"Đúng vậy, cậu sinh con cho tôi, cậu chính là vợ của tôi."
"Không có khả năng, này cũng chỉ là giấc mơ của cậu, hiện thực không có khả năng đó đâu." Đầu óc chim bự Đồng Dật bắt đầu nghĩ ngợi đến vui vẻ.
"Đúng vậy, chỉ là mộng, bằng không ở ngoài hiện thực mà như vậy, mắt của tôi đã chồng chất nếp nhăn rồi."
"Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ."
"Tôi làm việc mệt mỏi, sẽ già nhanh thôi."
"Ồ..." Ở phương diện này Đồng Dật một chút cũng không hiểu.
Mễ Nhạc có chút tò mò miệng vết thương của Đồng Dật như thế nào, liền kéo băng gạc ra nhìn chỗ vết mổ, nhịn không được cảm thán: "Không nghĩ tới sẽ chân thật như vậy, có điều sao cậu có thể 'sinh long hoạt hổ' như vậy chứ?"
"Tôi miễn dịch với thuốc mê, nên khôi phục nhanh." Đồng Dật tức giận mà trả lời.
Mễ Nhạc lại bị chọc cười.
Kéo ra như vậy, chẳng những có thể nhìn thấy vết mổ, còn có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc của Đồng Dật.
Mễ Nhạc nhân cơ hội ăn đậu hủ, Đồng Dật cũng không thèm để ý, tự tin mà tùy ý cho Mễ Nhạc sờ.
Cảm giác khi chạm vào cơ bụng không có quá cắn như trong tưởng tượng, nhưng mà đường cong thật sự không tồi, làm Mễ Nhạc nhịn không được chạm nhiều hơn chút nữa.
"Có phải cậu cảm thấy nam nhân có cơ bắp mới đẹp không? Cậu ăn nhiều một chút đi, sau đó cố gắng luyện tập thể hình, cũng có thể có dáng người như tôi vậy." Đồng Dật vậy mà còn có thể khoa khoang chính mình.
"Tôi không theo đuổi hình tượng này, có chút chút là được." Mễ Nhạc vén áo lên cho Đồng Dật xem: "Tôi không phải quá gầy, cũng có cơ bụng và cơ ngực, chính là kiểu mặc đồ thì trông gầy nhưng cởi áo ra vẫn rắn chắc khỏe mạnh đó."
"Ồ! Có thật nè."
Mễ Nhạc cười hì hì ngồi bên cạnh Đồng Dật, nhìn chằm chằm Đồng Dật.
Đồng Dật bị nhìn mà không hiểu gì, hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Thật ra tôi rất thích khuôn mặt giống cậu đó."
"Đúng không, cậu nên thừa nhận tôi đẹp trai hơn cậu đi."
"Nhưng cậu cao như vậy, dù có gương mặt này thì cũng có ích lợi gì chứ? Cậu giống như đọt cây cao vậy đó, có hươu cao cổ mới với tới được."
"Phi, tôi cũng có lúc ngồi xuống mà."
Mễ Nhạc không biết vì cái gì mà hôm nay cảm thấy rất vui vẻ, chống thân người tiến đến người hắn, hôn lên môi Đồng Dật một cái.
"Sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ?"
"Đáng yêu á?" Đồng Dật bị khen đến ngẩn người ra.
Đây là lời mà Mễ Nhạc có thể nói ra sao?
Có điều Mễ Nhạc hôn một cái, đã thành công lấy lòng Đồng Dật.
Không phải chỉ là sinh con thôi sao, không sao cả. Hắn còn có sức lực sinh bảy anh em hồ lô cùng ba cô tiểu tiên nữ đó.
"Ừa." Mễ Nhạc trả lời xong, lại hôn một cái nữa.
Đôi môi giao nhau, không hề lướt qua mà ngừng lại.
Đồng Dật cũng không cự tuyệt, ngược lại giơ tay đè ót Mễ Nhạc lại, không nghĩ để Mễ Nhạc rời khỏi.
Hôn chưa đủ.
Đây là cảm giác của Đồng Dật sau khi kết thúc cái hôn hôm đó.
Còn có... Hiện thực nhìn thấy môi Mễ Nhạc liền theo bản năng mà nuốt nước miếng, nhớ lại cảm giác hôn môi.
Hiện tại rốt cuộc có thể hôn cái tên "làm người chán ghét" này rồi, Đồng Dật thật sự không muốn bỏ qua.
Sẽ không tỉnh lại, lần này hắn muốn quý trọng cơ hội.
Đồng Dật từ bị động hóa thành chủ động, trở tay đem Mễ Nhạc đẩy ngã lên giường, tiếp theo đứng dậy ấn bả vai Mễ Nhạc, tiếp tục hôn môi.
Không có kinh nghiệm gì, thậm chí còn có chút ngang tàn.
Có điểm vội vàng, mang theo khí thế mạnh mẽ muốn chiếm hữu của hắn, không quan tâm gì cả, chỉ đơn giản là muốn hôn môi người này.
Đôi môi mềm mại, nụ hôn nóng bỏng, mang theo vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Mễ Nhạc cũng không thèm để ý Đồng Dật ngang tàn xâm lấn ra sao, ngược lại giơ tay ôm lấy cổ Đồng Dật. Ngón tay dán chặt vào đầu tóc Đồng Dật, có chút đâm tay, nhưng cảm xúc không tồi lắm.
Bả vai Đồng Dật thật rộng, rất tương xứng với thân cao của hắn, dáng người hoàn hảo ôm vào rất có cảm giác an toàn.
Tay Mễ Nhạc đặt trên lưng Đồng Dật vuốt ve, giống như đang trấn an, muốn Đồng Dật đừng ngang tàn như vậy nữa, răng nanh đều cọ rách bờ môi của cậu rồi.
Sau một lúc, Đồng Dật mới xem như hôn đủ, thỏa mãn mà liếm liếm môi, híp con mắt hỏi Mễ Nhạc: "Có sợ không?"
"Sợ gì?"
"Lần trước không phải cậu bị dọa sợ muốn chết hả?"
Mễ Nhạc vẫn đang cười như vũ, có chút hư hỏng, nhìn như rất thành thạo với kiểu cười như vậy.
Cực kỳ mê người.
"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, đến cuối cùng mình nhìn trúng điểm nào của cậu chứ, ngốc nghếch như vậy, não cũng đần muốn chết. Hôm nay tôi mới có thể suy nghĩ cẩn thận, chắc là ở bên cạnh cậu cảm thấy rất vui vẻ đi. Hôm nay tôi bị chọc cười đến choáng váng."
"Nhìn trúng tôi? Đừng nói là cậu thích tôi nha."
"Có một chút đi."
Đồng Dật ngẩn ra, hơn nửa ngày mới trả lời một câu: "Tôi là con trai đó."
"Tôi là gay." Mễ Nhạc trả lời.
_____________
Chương này cười bệnh nên có động lực dịch lại ờ gen.