Sau khi Mễ Nhạc khôi phục lại, nghe được tiếng thở dài.
"Là cái rồi, là Omega chỉ mong không kéo chân bọn này."
"Vốn dĩ cho rằng cũng sẽ là Alpha, không nghĩ tới..."
"Nhìn qua đã không thấy giống Alpha rồi."
Đồng Dật ở bên cạnh nghe được bọn họ bàn luận liền không vui: "Cái miệng mấy người sinh ra để làm gì mà thốt ra lời khó nghe như vậy. Anh đây dùng để ăn cơm còn các cậu dùng để phun cứt hả, đều cmn cút hết cho tôi!"
Hiện tại ở khu căn cứ, Đồng Dật là dị năng mạnh nhất, ở cái thời kỳ trời rung đất chuyển này, mỗi người đều hy vọng có thể sống sót.
Việc liên quan đến tính mạng, dục vọng sinh tồn mãnh liệt lên ngôi, sẽ không để ý tôn nghiêm như trước kia. Hơn nữa cũng không để ý quá nhiều như trước nữa, thái độ ác liệt cũng sẽ không bày ra với kẻ mạnh.
Tất cả mọi người lập tức lật mặt nịnh bợ, biết điều không chọc giận hắn nữa, cười ha hả mà nói.
"Nếu là O, có một A bảo vệ thì có thể, chỉ cần cậu đánh dấu cậu ta là được."
"Chính là như vậy, là như vậy, chúng ta không có ác ý, các cậu trò chuyện trước đi."
Đám người kia rời đi, Mễ Nhạc lại cuộn thân thể lại không chịu nhúc nhích.
Cậu không thích như vậy...
Tại sao cậu lại là Omega chứ?
Lòng tự trọng của Mễ Nhạc rất mạnh, tính cách cũng rất háo thắng, thích hơn thua nên không muốn bại bởi bất kỳ ai.
Cậu nhìn thấy Đồng Dật lợi hại như vậy, bản thân lại trở thành người nhỏ yếu, trong lòng ít nhiều đều có chút không thoải mái.
Đồng Dật nâng cậu dậy, tiếp theo ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng an ủi: "Mễ em yêu ngoan nào, đừng nghe cái miệng thúi của bọn họ nói chuyện, không có việc gì cả, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt nha."
"Tránh ra, thật phiền!"
Đồng Dật cũng biết tính tình của Mễ Nhạc, chỉ có thể tận lực mà trấn an: "Không có việc gì, lần này đánh không được, lần sau chúng ta lại đánh nhau, ngoan, không tức giận nữa nha."
Mễ Nhạc vẫn là khó chịu đến tức giận.
Tiềm thức muốn nói cho cậu biết, cậu cùng Đồng Dật ở bên nhau thì cậu chính là 0, nghĩ như vậy, tâm niệm cả đời của cậu đều sụp đổ.
"Cậu rất đắc ý có phải không?" Mễ Nhạc đột nhiên trừng mắt liếc Đồng Dật một cái.
Đồng Dật xem như hiểu được câu nói "kinh hồn táng đảm" mà Lý Hân nói. Bị Mễ Nhạc trừng mắt liếc một cái khiến hắn sợ tới mức hồn muốn đăng xuất. Hồi ức chạy nhanh đến thời điểm bản thân phủ định câu nói kia sai quá sai.
Cùng lúc đó hắn tự hỏi, làm như thế nào mới khiến Mễ Nhạc vui vẻ được.
Đây là một bài toán khó, rốt cuộc thì ở trong mộng Mễ Nhạc cũng không chịu để hắn khống chế. Hắn ở trong mộng Mễ Nhạc bị sắp đặt đến rõ ràng rành mạch. Mà Mễ Nhạc bị chính giấc mơ của mình sắp đặt, còn không vui vẻ, cái này thì làm sao bày tỏ uất ức của hắn đây?
"Nếu không như vậy đi..." Đồng Dật rốt cuộc hạ quyết tâm, lôi kéo tay Mễ Nhạc bỏ vào trong quần mình: "Cho cậu kiểm tra."
Mễ Nhạc thật sự đụng trúng chim của Đồng Dật một chút, đầu tiên là ước lượng kích thước lớn nhỏ. Ngay sau đó liền phát hiện con chim hư hỏng này bởi vì bị cậu đụng chạm mới một chút, mà đã khỏe mạnh trưởng thành lên.
Đồng Dật có chút ngượng ngùng, quay đầu sang một bên, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng không bỏ túi được là được."
Đúng, tuyệt đối không thể bỏ túi được, còn là kích thước kinh người.
Thật sự nếu đem chim Đồng Dật băm ra, có thể trong nháy mắt khiến hắn sụt cân.
Hơn nữa chiều dài và thân cao có mối quan hệ trực tiếp.
Đồng Dật cho rằng thỏa mãn yêu cầu kỳ lạ của Mễ Nhạc, Mễ Nhạc sẽ vui vẻ hơn một chút, ai biết Mễ Nhạc lại càng không vui vẻ.
"Chê tôi việc nhỏ mà cũng để ý đúng không? Còn khoe chim của cậu lớn hơn tôi đúng không?" Mễ Nhạc vậy mà nổi giận lên.
Nghĩ Mễ Nhạc sẽ vui vẻ sao? Đúng là tên ngốc.
Chủ yếu là Đồng Dật không chọn đúng lúc rồi.
Thế giới quan của Mễ Nhạc đang sụp đổ nhanh chóng, Đồng Dật lại lần nữa khẳng định sự thật cho cậu. Cậu chẳng những là 0 mà chồng cậu còn có chú chim to bự hơn cậu.
Mễ Nhạc tức giận đến muốn đánh người, sau đó liền ra tay đấm vào ngực hắn. Nhưng mà không nỡ đấm mạnh tay, đánh cứ như móng mèo cào, ngay sau đó tức giận đến muốn ngất đi.
A a a a a a a a a a, quá tức giận!
Đồng Dật nhìn bộ dạng tức giận của Mễ Nhạc thì đần ra.
Tại sao lại tức giận như vậy?
Tại sao lại càng ngày càng tức giận vậy?
Tại vì sao?
Chuyện này đến tột cùng là vì cái gì?
Trong đầu Đồng Dật nhảy ra một trăm dấu chấm hỏi, một cái cũng không được giải đáp, lập tức cảm thấy yêu đương cũng khó cực đấy.
Kết quả không lâu sau Mễ Nhạc liền mân mê chim bự, làm Đồng Dật không chịu nổi.
Thật đòi mạng, loại cảm giác này ở trong mộng cũng chân thật muốn chết.
Đặc biệt còn là lần đầu tiên bị Mễ Nhạc chạm vào, Mễ Nhạc lại còn giúp hắn quay chim.
Đồng Dật vẫn luôn ôm chặt lấy Mễ Nhạc, đem mặt chôn ở đầu vai Mễ Nhạc, sợ cậu thấy biểu cảm mất khống chế của mình.
Thế nhưng Mễ Nhạc không quá để ý, chỉ cảm thấy Đồng Dật dùng sức ôm quá chặt, làm cậu cảm thấy có chút đau.
Sau khi kết thúc một lần, Đồng Dật hoảng loạn tìm đồ vật lau khô, kết quả Mễ Nhạc lại sáp lại.
"Lại làm một lần nữa." Mễ Nhạc tiến đến bên người Đồng Dật, híp mắt, trong ánh lộ rõ vẻ xảo quyệt, làm Đồng Dật hơi bất an.
"Sao cậu đột nhiên tích cực vậy?"
"Ép khô cậu, để cậu không có biện pháp đánh dấu tôi."
Đồng Dật không hiểu thâm ý trong đó lắm, chỉ duỗi tay cầm lấy tay Mễ Nhạc, bóp bóp tay cậu hỏi: "Tay có mỏi lắm không?"
"Ặc... Còn làm được, không quý giá đến như vậy."
"Tôi sợ tay cậu mỏi, nếu vậy tôi sẽ đau lòng."
Mễ Nhạc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đồng Dật nửa ngày, cũng hết giận một chút.
Cậu chủ động bò vào trong ngực Đồng Dật, bắt đầu làm nũng chịu thua: "Tận thế đến, tôi còn trở nên yếu ớt thế này, chim bự nhà chúng ta phải bảo vệ tôi thật tốt nha."
"Tất nhiên, em yêu của tôi bị đau có khác gì tôi đau chứ."
"Sẽ không để cậu thực hiện được." Cậu mới không thèm làm em yêu, cậu phải làm chồng của Đồng Dật.
"???"
"Hừ!" Chỉ là giấc mộng!
Lại tức giận hả?
Đồng Dật cực kỳ mơ hồ.
Lúc này, trong khu vực an toàn vang lên cảnh báo, có người thông báo rằng có rất nhiều thây ma đang đến gần, họ yêu cầu rút lui khẩn cấp.
Đồng Dật vội vàng đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy Mễ Nhạc vẫn đang chậm chạp, hắn lập tức hỏi: "Suy nhược đến chân cũng không có sức hả?"
"Không còn sức lực."
Đồng Dật lập tức đi tới, ngang nhiên bế Mễ Nhạc lên, bước nhanh ra khỏi phòng riêng của họ.
Hai người đi ra ngoài với tư thế này, thu hút không ít ánh mắt nhìn chằm chằm.
Một cường A ôm một O vừa mới biến dị xong, rất nhiều người đều sẽ có chút hâm mộ O này.
Nhưng bọn họ vốn dĩ chính là người yêu, O ở thời điểm A biến dị cũng không rời không bỏ, hiện tại thật là hốt được đùi vàng.
Bọn họ khẩn cấp rút lui rồi phân tán đến mấy chiếc xe.
Đồng Dật và Mễ Nhạc bị sắp xếp lên trên xe, bao gồm hai người bọn họ, ở bên trong còn có hai A, một B, hai O, còn có mấy người bình thường chưa biến dị.
Đồng Dật và Mễ Nhạc ngồi ở ghế giữa, Mễ Nhạc phát hiện sau khi cậu biến thành O, liền lập tức trở thành Lâm Đại Ngọc, tay không thể lấy, chân không thể nâng.
Mễ Nhạc quyết định ăn vạ luôn trong lòng ngực Đồng Dật, hai người phát cơm chó một đường, những người khác trên xe chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy gì.
Xe dừng lại ở một địa điểm, những người ở phía trước xuống xe, sau đó quay về nói: "Nơi này xung quanh rất an toàn, chúng ta nhìn thấy phía trước có một chỗ còn tương đối hoàn hảo, xung quanh có rất nhiều bức tường cao, có thể làm nơi dừng chân tiếp theo."
Đồng Dật gật đầu: "Ừm, khá tốt."
"Vì vậy chúng ta chuẩn bị cử một đội A đi dò đường, xem có an toàn không."
"Các anh đi đi, tôi mắc bảo vệ em yêu của tôi rồi." Đồng Dật trả lời một cách hợp lý.
Những người này nhìn nhau, đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Người họ muốn mang theo nhất chính là Đồng Dật, dị năng cường đại, thân thể tố chất cũng khá tốt, sẽ là một nguồn lực mạnh mẽ.
Vì vậy, quân nhân tiếp tục khuyên nhủ: "Chúng tôi sẽ để lại ba A đóng giữ, B cũng sẽ ở lại toàn bộ, nơi này an toàn không cần lo lắng, chúng tôi vẫn hy vọng anh có thể cùng đi."
Đồng Dật cũng có chút bối rối, quay đầu hỏi Mễ Nhạc: "Tôi đi theo cốt truyện hay ở lại với cậu?"
"Tôi không cần làm ra vẻ như vậy." Mễ Nhạc trả lời với vẻ cương quyết.
"Vậy thì tôi đi nha?"
"Cậu nhất định phải trở về, theo giả thiết ABO, O sẽ được phân phối cho A. Nếu cậu không trở lại, tôi có thể sẽ được phân phối cho A khác, sau đó làm máy sinh sản, sinh thật nhiều nhãi con."
Đồng Dật vừa nghe liền nóng nảy: "Điều đó không thể xảy ra được! Nếu sự thật như vậy, tôi tình nguyện hủy diệt thế giới luôn."
Mễ Nhạc hôn một cái lên má Đồng Dật, sau đó nói: "Cậu an toàn trở về là được."
Đồng Dật do dự một chút, vẫn là gật đầu đi.
Đồng Dật đi theo nhóm người đến chỗ đó, có người lấy ra dụng cụ kiểm tra đo lường tình huống bên trong.
Đồng Dật nhìn xung quanh, phát hiện những nơi xa hơn đều có chút mơ hồ, như thể đang ở xa khỏi cảnh trong mơ của Mễ Nhạc.
"Bên trong có vẻ rất an toàn, không có dấu hiệu di chuyển của thây ma." Quân nhân đột nhiên nói.
Đồng Dật không khỏi nhíu mày, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, lập tức cảm thấy không ổn.
Nơi này là giấc mơ của Mễ Nhạc, giấc mơ lấy Mễ Nhạc làm trung tâm, cốt truyện sắp xếp cũng sẽ như vậy.
Cho nên Mễ Nhạc xuất hiện ở nơi nào, nơi đó mới có thể xuất hiện nguy hiểm, mới có thây ma!
Nghĩ đến đây, Đồng Dật lập tức quay trở lại, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều thây ma đang tụ tập lại xe của họ.
Đồng Dật bắt đầu điều khiển dị năng của mình, hóa ra sáu cơn lốc xoáy, trong khoảnh khắc cuốn bay những thây ma đó, mang chúng đi xa.
Tiêu diệt thây ma, cũng chỉ cần trong nháy mắt mà thôi, đây là năng lực hô mưa gọi gió cực lợi hại.
Đồng Dật tìm thấy xe của Mễ Nhạc, liền nhìn thấy những người trong xe đều đã xuống xe, chỉ có Mễ Nhạc một mình ở trong xe, cửa xe đóng chặt.
"Sao lại thế này?" Đồng Dật hỏi.
"O này đang tiến vào kỳ phát tình." Một người trả lời.
"Hả?" Đồng Dật không hiểu lắm.
"Nghĩa như lời nói, khi O tiến vào thời kỳ phát tình sẽ phát ra một lượng tin tức tố, do đó hấp dẫn rất nhiều thây ma tới. Vừa rồi đám thây ma tới chính là bởi vì tin tức tố của O này." Người kia lại lần nữa trả lời vấn đề cho Đồng Dật nghe.
"Vậy phải làm như thế nào?"
"Chỉ cần... chỉ cần đánh dấu cậu ta là được."
"Đánh dấu như thế nào?" Đồng Dật hỏi theo không bỏ.
"Chính là... Chính là... Là làm tình đó, cậu hiểu chứ."
"Tôi đi. Còn có chuyện tốt vậy sao?" Đồng Dật cực kỳ kinh ngạc.
Bắt đầu hắn còn tưởng đây là ác mộng, không nghĩ tới cuối cùng lại thành cái mộng xuân.
Đồng Dật thử mở cửa xe, phát hiện bên trong khóa cửa, tiếp theo nghe được âm thanh ngang ngược của Mễ Nhạc: "Cút ngay!"
"Các người đều đi xa ra đi." Đồng Dật quay đầu nói với bọn họ.
"Cậu cũng lăn đi!" Mễ Nhạc tiếp tục lớn tiếng.
Mễ Nhạc quả thực muốn bùng nổ mất!
Trở thành O thì thôi đi, còn có việc này nữa hả?
Cậu xấu hổ đến mức muốn nổ súng bắn nát chỗ này.
Bởi vì xấu hổ quá mức, cậu còn khiến những người bên ngoài biến mất toàn bộ.
Mễ Nhạc không muốn những người khác ở đây, chấp niệm quá mức mãnh liệt, trực tiếp khiến họ biến mất.
Đồng Dật đứng ở ngoài xe bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo đánh một quyền phá nát cửa sổ xe, từ bên ngoài đi vào.
Cửa xe mở ra, đã ngửi được hương vị tin tức tố mê người.
Tiến vào liền nhìn thấy Mễ Nhạc đang cuộn tròn trên ghế ngồi, cười ha hả hỏi: "Mễ Nhạc gợi cảm quá đi, cậu đang phát tình hả?"
"Lăn!"
"Yên tâm đi, hiện tại toàn bộ thế giới này chỉ còn hai chúng ta, cậu không cần thẹn thùng như vậy."
Mễ Nhạc nhìn trộm ra ngoài xe, xác định thật sự không có ai, mới nhìn về phía Đồng Dật.
Bởi vì xấu hổ, bởi vì khó chịu, bên trong mắt Mễ Nhạc còn đọng nước mắt trong suốt, lại không có rơi lệ, mà là ngậm nước mắt hướng về phía Đồng Dật xin giúp đỡ: "Làm tôi tỉnh lại đi."
Đồng Dật hôn lên môi Mễ Nhạc một cái, trả lời: "Không muốn bỏ lỡ."
Tiếp theo lại hôn lên.