Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 42: Khóc




Mễ Nhạc ngẫu nhiên cũng sẽ xen vào việc của người khác, như việc giúp đỡ nữ nghệ sĩ kia, dẫn đến một đống rắc rối sau đó.
Cũng vì vậy mà cậu và Đồng Dật có hiềm khích.
Nhưng việc Đồng Dật bị xử, Mễ Nhạc cũng chỉ muốn ngồi nhìn, cho nên cậu cũng không thèm quan tâm.
Nhưng hai người này vào phòng rồi làm loại chuyện liên lụy đến rất nhiều người.
Điều kỳ lạ nhất là họ còn tính luôn Mễ Nhạc, xếp cậu vào đối thủ một mất một còn của họ.
Mễ Nhạc không phải người tốt tính, những trải nghiệm sau này khiến cậu từ một người hay khóc biến thành một người có thù tất báo, thậm chí là trả lại gấp đôi. Người như vậy bị người khác trêu chọc, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Trận tranh cãi phía trước đó đã khiến mọi người vây quanh, đều ở cửa nhìn ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.
Mễ Nhạc đóng cửa lại, không có ai chứng kiến nên cậu mới dám động thủ.
Mễ Nhạc cũng không phải người yếu đuối, nếu thật sự đánh nhau với khoa thể dục thì cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu lại bị câu nói của Đồng Dật chọc tức.
Mễ Nhạc quả thật có thể ứng phó ngay lập tức, nhưng chỉ có thể ngang sức ngang tài, tức là cậu có thể đánh đối phương, đối phương cũng có thể làm cậu bị thương, ứng phó không kịp thời vẫn là bị đánh.
Quan trọng nhất là nơi bị đánh trúng chính là mặt.
Đồng Dật buông điện thoại xuống liền nhìn thấy Mễ Nhạc lùi lại một bước, xoa xoa mặt, gương mặt đỏ lên.
Đồng Dật lập tức nổi nóng, hắn đã đánh nhau với Mễ Nhạc nhiều lần như vậy cũng chưa bao giờ đánh vào mặt, hai tên ngu này này lại đánh vào mặt cậu.
Hai người cùng đánh với hai người kia, dần dần có ưu thế hơn.
Không bao lâu sau, hai người họ đã đánh cho hai tên đến khiêu khích kia tơi bời hoa lá, làm cho hai đứa nó quỷ khóc sói gào mà cầu cứu người đến can ngăn.
Trong lúc hỗn loạn, Mễ Nhạc còn có chút tức giận, liền quay đầu bắt đầu đánh Đồng Dật.
Đồng Dật bị Mễ Nhạc đánh đến ngơ ngác, hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu chính là kẻ luôn thích gây chuyện!" Mễ Nhạc mắng to.
Đồng Dật cũng không ngăn cản, xoay người chắp tay sau lưng cho Mễ Nhạc đánh, cuối cùng Mễ Nhạc bị Lý Hân kéo đi.
Vốn là muốn can ngăn, nhưng Đồng Dật nhìn thấy Lý Hân đưa tay ôm dưới nách Mễ Nhạc, ôm lên như ôm trẻ con, Mễ Nhạc càng không vui.
"Buông tay, buông tay, chúng ta đang đánh nhau rất vui vẻ!" Đồng Dật lập tức nói với Lý Hân.
Mễ Nhạc quay đầu liền mắng: "Cút!"
Lý Hân và đồng bọn nghe nói đội điền kinh đến đây, thì lập tức chạy về.
Cả đội bóng chuyền không có gì làm vào buổi tối, thì cũng chính là mê mẩn game giống Đồng Dật, tất cả mọi người đều là chạy về cứu vãn tình hình.
Khi bước vào phòng ngủ, họ có chút ngơ ngác, căn bản không biết ai với ai là một nhóm.
Đầu tiên, Đồng Dật và Mễ Nhạc cùng nhau xử lý hai người kia, sau đó Mễ Nhạc lại bắt đầu đánh Đồng Dật, đánh đến không phân biệt địch ta.
Trận đánh lớn này không thể khống chế được, một đám người rất nhanh đều bị bắt đi.
Trên đường đi, Đồng Dật vẫn luôn ở bên cạnh Mễ Nhạc, hỏi Mễ Nhạc: "Có đau không?"
"Cút!"
"Một lúc nữa cậu cứ giống như lần trước vậy, cứ khóc đi."
"Cậu im đi."
Đồng Dật cẩn thận kéo cổ tay Mễ Nhạc, Mễ Nhạc rất nhanh rút tay về.
"Dù sao chỉ có bốn người chúng ta, cậu hãy nói là tôi ra tay trước, cậu chính là người ngăn cản." Đồng Dật nói.
"Cậu lại không cần tương lai của mình hả?"
"Tương lai của cậu so với của tôi quan trọng hơn, nếu thật sự không được thì tôi còn có thể trở về thừa kế gia sản."
"Cút."
Này là bạo phát tính tình rồi.
Đồng Dật trước kia vừa nghe Mễ Nhạc nói "cút" liền tức giận, hiện tại lại không biết giận là gì, còn ủ rũ cụp đuôi mà giải thích: "Nếu tôi không đánh xong trận đó, không phải tôi chính là đồng đội heo sao?"
"Vậy ở chỗ tôi thì cậu không phải là đồng đội heo hả?"
Đồng Dật cẩn thận suy tính, lập tức tỉnh ngộ: "Có vẻ đúng vậy nhỉ?"
"Ngu ngốc."
"Đúng vậy, tôi ngu ngốc, tôi là đồng đội heo, hai mình lát nữa đến trước mặt thầy, ăn ý thống nhất kịch bản nha. Lúc đó hai bên đều cho rằng mình đúng, ai cũng không thừa nhận thì thầy cũng không có cách. Chờ huấn luyện viên của tôi đến, tôi sẽ có hậu thuẫn."
Mễ Nhạc liếc mắt một cái về phía Đồng Dật, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
May mắn là trong hiện thực cậu sẽ không thích tên ngốc này, bằng không cậu sẽ tức giận đến giảm thọ trong giây lát.
Đến phòng quản lý, có thầy đến xử lý vấn đề của họ, gọi riêng hai người đội điền kinh đi.
Đồng Dật và Mễ Nhạc bị phạt đứng ở bên ngoài, cả phòng chỉ có hai người họ.
Mễ Nhạc lớn như vậy còn chưa từng bị phạt đứng đâu, thật là lần đầu tiên trong đời, bị phạt đến uất ức.
"Cậu và đội điền kinh vì sao lại không ưa nhau?" Mễ Nhạc phải biết điều này, nếu không thì cậu sẽ không biết nguyên nhân gây ra chuyện này.
"Chuyện này hả, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì nó cũng thực sự phức tạp."
"Nhanh nói!" Mễ Nhạc gầm lên một tiếng.
"Đừng nóng giận, tôi nói." Đồng Dật gật đầu, bắt đầu kể về ân oán giữa hắn và đội điền kinh: "Nam sinh khoa thể dục á hả, kẻ ngốc nhiều, tra nam cũng nhiều. Nếu nhà nào có cô gái thì nhất định phải nói cho cô ấy biết muốn tìm hiểu nam sinh khoa thể dục thì phải cẩn thận, chọn kẻ ngốc làm đối tượng sẽ bị tức chết, chọn tra nam làm đối tượng sẽ bị tra chết."
"Nói thẳng đi?"
"Chính là hai tên khốn kia, để ý đến một cô gái xinh đẹp. Lúc đó khoa thể dục chúng tôi còn ở cơ sở phía bắc, có thêm vài khoa khác. Cô gái đó và tôi có quan hệ cũng coi như được, bị hai tên kia quấy rối đến phát phiền, liền xin tôi giúp đỡ giải quyết."
"Anh hùng cứu mỹ nhân hả?" Mễ Nhạc nhướng mày hỏi Đồng Dật.
"Có thể coi như vậy, cô gái đó thực sự quá đơn thuần, hai tên kia đưa cho cô ấy quà cáp, cô ấy không nỡ từ chối nên đều nhận toàn bộ, mời ăn cơm gì đó cũng đều không biết nên từ chối như thế nào, sau đó cũng đi. Hai tên kia liền cho rằng chuyện này coi như thành, kết quả thổ lộ bị từ chối." Đồng Dật tiếp tục kể.
Mễ Nhạc nghe xong thì cười nhạt: "Đây không phải là trà xanh kỹ nữ hả?"
"Ặc, sao đột nhiên cậu mắng chửi người ta như thế chứ?"
Mễ Nhạc vừa nghe câu này, lửa giận trong lòng cậu liền bùng lên.
Đồng Dật làm anh hùng cứu mỹ nhân rất vui vẻ, cậu đi theo làm gì? Còn cứu một trà xanh kỹ nữ, cậu cảm thấy trận đánh này không đáng giá chút nào!
Còn dám hỏi sao cậu lại tức giận như vậy? Cậu càng muốn đánh Đồng Dật thêm một trận nữa.
Mễ Nhạc nhịn không được châm biếm: "Còn rất che chở nha."
"Dù là sự thật cũng không thể nói ra, chúng mình phải chừa chút mặt mũi cho cô gái kia."
"Ha ha."
"Tôi giúp xong thì vội đi, hai tên kia liền cho rằng tụi nó và cô gái kia không thành là do tôi chen ngang cướp tình yêu, tôi còn lừa dối cô gái kia." Đồng Dật tiếp tục nói.
Mễ Nhạc cười càng tươi tắn hơn: "Cô gái kia thật may mắn nha, hai bên đều không làm gì sai, nhưng đều rất đau lòng cho cô ấy, sai lầm không phải là cô ấy mà là thế giới này, là các cậu. Cậu cùng hai tên kia tàn sát lẫn nhau, còn cô ta thì giống như một người vô tội vậy?"
Bị Mễ Nhạc nhắc nhở, Đồng Dật mới phản ứng lại, lại lần nữa tỉnh ngộ: "Hình như đúng vậy."
"Một đám chú bé đần."
"Cái tên bị đánh khóc vừa rồi là một trưởng khoa sinh viên khác của khoa thể dục." Đồng Dật vẫn chưa quên giới thiệu với Mễ Nhạc.
"Thật là đáng buồn, hai người ngu ngốc như vậy sao lại gia nhập hội học sinh?"
"Cậu thật sự coi việc gia nhập hội sinh viên là chuyện tốt sao? Năm nhất tôi bị lừa vào, năm hai liền không muốn làm nữa. Mỗi ngày trong nhóm WeChat tag tôi, còn phải nhận được phản hồi trong vòng một tiếng. Chỉnh như tổ chức buổi biểu diễn vậy, hát một chút còn phải nhắn một câu WeChat cho mấy người, cứ như để mấy người vỗ tay cho tôi ấy."
Mễ Nhạc lần này khá kiên nhẫn, không mắc bẫy, bằng không lại phải cãi nhau với Đồng Dật trên đường sẽ khiến người ta chê cười.
"Đều là như vậy, tôi không có gì để nói." Mễ Nhạc trả lời.
"Lúc đó tôi đã dứt khoát rời đi, nhưng phó khoa vẫn là tôi, không ai muốn thay thế tôi. Đại học năm nhất còn chưa tuyển sinh, có lẽ chỉ đến khi tuyển sinh viên mới thì tôi mới có thể được thay thế, thật phiền toái." Đồng Dật nói xong thì thở dài một hơi.
"Ờ." Mễ Nhạc trả lời một cách lãnh đạm.
"Cậu tham gia hội sinh viên làm gì vậy? Rõ ràng làm minh tinh rồi còn làm chủ tịch câu lạc bộ đã rất bận rộn rồi."
"Tôi không phải tự nguyện tham gia."
Đồng Dật sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên hiểu ra.
Có lẽ là tham gia hội sinh viên để nâng cao danh tiếng? Sau đó gia đình Mễ Nhạc đã đăng ký cho cậu.
"Thì ra là vậy." Đồng Dật cảm thán.
Mễ Nhạc chưa nói, không chỉ là tham gia hội học sinh và làm chủ tịch câu lạc bộ kịch, ngay cả việc vào đây học đại học cũng không phải cậu tự chọn.
Cậu thi vào Đại học H, có thể tẩy trắng cho Đào Mạn Linh một lần nữa.
Mễ Nhạc không nói nữa, tức giận đến đau dạ dày.
Đồng Dật thì cúi đầu xem di động.
Một lúc sau, hai người họ liền nghe thấy có tiếng gõ cửa ở cửa sổ pha lê, Đồng Dật lập tức quay người lại mở cửa sổ ra.
Mễ Nhạc nhìn đến sửng sốt, chỗ họ ở là lầu hai.
Ra ngoài xem, liền nhìn thấy Tư Lê ngồi trên cổ Lý Hân, đưa đồ vật cho Đồng Dật.
Đồng Dật cười hì hì nói: "Vất vả rồi."
Sau khi đưa xong đồ vật, Lý Hân và Tư Lê, hai người như nhóm xiếc mà rời đi.
Mễ Nhạc vẫn chưa lấy lại tinh thần, Đồng Dật liền lấy túi chườm đá đi tới bên cạnh Mễ Nhạc, đặt túi chườm đá lên mặt Mễ Nhạc: "Cậu dựa vào mặt ăn cơm, phải bảo vệ mặt một chút."
Mễ Nhạc nhìn chằm chằm Đồng Dật nhìn một lúc lâu, duỗi tay định lấy lại để tự mình cầm.
"Tôi cầm cho cậu, rất lạnh, cậu đừng để tay đông lạnh, tôi da dày thịt béo không sao cả." Đồng Dật không đưa cho cậu.
Mễ Nhạc tiếp tục dựa vào cửa sổ đứng, Đồng Dật vẫn đứng bên cạnh cậu, giúp cậu đỡ túi chườm đá, còn thường xuyên liếc nhìn trộm cậu.
Mễ Nhạc đều cảm nhận được, nhưng cậu không phản ứng gì.
Sau khi thầy giáo đến, Đồng Dật nhanh tay cất túi chườm nước đá vào túi, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bỏ đá vào trong túi, khí lạnh tản ra, khiến Đồng Dật có chút không thoải mái.
Thầy giáo hỏi một câu: "Sao vậy? Hai đứa thân thiết lắm à? Chiến hữu tình nghĩa sống chết bên nhau hả?"
"Mễ Nhạc bị đánh khóc, em đang an ủi cậu ấy." Đồng Dật trả lời.
Mễ Nhạc vừa nghe, cậu biết thằng nhóc này đang an bài cốt truyện cho mình.
"Nghe nói hai đứa đánh nhau rất kịch liệt, còn khóc được nữa?" Thầy giáo nhìn Mễ Nhạc hỏi, rồi ngồi xuống, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chép.
"Thầy, thầy nghĩ kỹ lại xem, phòng ngủ của hai người bọn họ cách xa phòng của chúng em một đống phòng. Họ xuất hiện rồi đánh nhau trong phòng ngủ của chúng em, như vậy sao có thể là do chúng em chủ động gây chuyện được chứ?" Đồng Dật đi theo thầy giáo, ngồi đối diện thầy.
"Ai cho em ngồi xuống vậy hả?" Thầy giáo lạnh lùng nói.
Đồng Dật lại ủ rũ đứng lên.
Thầy hỏi: "Em nói ra xem, sao lại thành ra thế này."
Đồng Dật tiếp tục cướp lời: "Nói tóm lại, là vì hai người họ không tìm được người yêu, ghen ghét em quá ưu tú, hấp dẫn quá nhiều cô gái nhỏ. Thầy, em không có ý nhắm vào cả khoa điền kinh, nhưng hai người này thật sự không phải là người tốt lành gì."
"Hai em ấy nói, cậu tặng quà quá quý giá cho cô gái đó, khiến trong lòng cô gái đó khó chịu, cho nên mượn tiền hai người bọn họ để mua quà đáp lại cậu, cô ấy không muốn thiếu nợ cậu. Hai em ấy cảm thấy em quấy rối cô gái nhỏ nhà người ta, nên mới đến đây xử lý em."
Đồng Dật vừa nghe xong đều sửng sốt: "Hả?"
Đây là chuyện khi nào xảy ra vậy?
Hắn gần đây đều bận rộn với Mễ Nhạc, thật sự không có thời gian để ý đến mấy chuyện khác.
Thầy tiếp tục hỏi Đồng Dật: "Thế nào, hai người theo đuổi một cô gái, cuối cùng đánh nhau?"
"Không phải." Đồng Dật cũng không biết nên nói gì, đây là chuyện gì vậy, hắn giúp người xong, kết quả lại khiến mình trở thành một kẻ hai mặt?
Hắn cũng không biết lúc này nên giải thích thế nào.
Mễ Nhạc đứng bên cạnh xem kịch, tính toán xem kết cục của Đồng Dật sau khi bị trà xanh trêu chọc.
Kết quả Đồng Dật quay lại làm mặt mếu ra hiệu với cậu: "Khóc đi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.