Một tên thẳng nam, đến tột cùng có thể dùng tốc độ gì để tự bẻ cong mình nhanh như vậy?
Hơn nữa, cong muốn ra hình ra dạng nhang muỗi luôn, làm người trời sinh đã cong như Mễ Nhạc cảm thấy không bằng.
Đồng Dật có thiên phú, không chỉ ở phương diện đánh bóng chuyền, còn thể hiện ở phương diện tự bẻ cong chính mình, thuận tiện phát huy phương diện "làm" Mễ Nhạc luôn.
Mễ Nhạc ban đầu đẩy đầu Đồng Dật ra, sau lại biến thành nắm, còn ngẫu nhiên xoa bóp lỗ tai Đồng Dật.
Đầu tóc Đồng Dật thật cứng, đụng đến đâu cũng có cảm giác đâm vào tay.
Cái đuôi thỏ bị Đồng Dật nắm, trước sau cũng không buông ra.
Cái đuôi mềm như bông, lông xù xù, Đồng Dật thích vô cùng, cảm thấy hiện thực không thể chạm được, nhất quyết không chịu buông tay.
Mễ Nhạc nhìn trông rất hưởng thụ, thật sự là như vậy, còn có chút ngượng ngùng.
Làm cả người cảm thấy ấm áp thoải mái, làm cả người đắm chìm trong sự mềm mại đó, cùng với một chút kích thích khi đầu lưỡi chạm mạnh vào lỗ nhỏ.
Thời điểm cùng Đồng Dật hôn môi, ban đầu hắn còn rất trúc trắc.
Sau lại giống như dã thú, biết đi xâm lược.
Hiện giờ, Đồng Dật đã hôn rất thành thạo.
Phỏng chừng lúc sau, loại chuyện này cũng sẽ thành sở trường của Đồng Dật.
Chờ Mễ Nhạc ra, Đồng Dật dứt khoát nuốt xuống, ngồi dậy xoa xoa khóe miệng, nhìn bộ dáng của Mễ Nhạc, ngoài ý muốn mà bày ra ánh mắt dịu dàng.
"Tôi còn làm rất tốt nhỉ?" Đồng Dật vậy mà không biết xấu hổ tranh công.
"Răng nanh cạ đến tôi." Mễ Nhạc trả lời.
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
Mễ Nhạc chạy nhanh sửa sang lại quần áo, sau đó né tránh: "Vừa lòng chưa? Thả tôi đi."
"Không vừa lòng." Đồng Dật liếm liếm môi, cười có chút tà dâm.
"Cậu còn muốn làm gì?"
Đồng Dật nghĩ nghĩ, sau đó bắt đầu hát: "Thỏ con ngoan ngoãn, đem cửa mở ra, nhanh mở cửa ra, ta muốn vào tới."
Kỳ thật Đồng Dật ca hát nghe không hay, chỉ là nhờ âm thanh trầm thấp làm người nghe cảm thấy dễ nghe mà thôi.
Một bài hát như vậy, mà bị hát đến mười phần tà dâm.
Mễ Nhạc lập tức luống cuống, hỏi: "Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì?"
"Muốn cậu, đều là cậu, 360 độ góc chết đều muốn cậu."
"Sao lại hát dâm như vậy? Hát cái gì, ca cái kiểu gì vậy chứ?"
"A! Thật oan uổng nha? Tôi hát bài này cho cậu nghe có chỗ nào dâm đâu chứ, có thì đi kiện tôi đi, kiện thành công thì tôi thua."
Mễ Nhạc nhấp khóe miệng không nói nên lời, trừng mắt liếc nhìn Đồng Dật một cái.
"Cái gan của thỏ nhỏ to ra rồi ha, có tin tôi dạy dỗ cậu không, hửm?" Đồng Dật nói xong lại lần nữa muốn nhào qua ôm Mễ Nhạc, kết quả bị Mễ Nhạc một chân đạp bay, còn rớt cả lông chim.
Rất nhanh Mễ Nhạc đã nghe tiếng kêu của Đồng Dật: "Phắc, cánh của tôi đâu?!"
Tiếp theo là "rầm" âm thanh rơi xuống đất.
Mễ Nhạc cầm lông chim chạy nhanh đến bên cạnh xem, phát hiện phía dưới một bóng người cũng không có, Đồng Dật biến mất.
Ngay sau đó cậu liền không nhịn được "phì" cười một tiếng.
Trong lòng đã hết khó chịu như lúc trước.
*
Mễ Nhạc tỉnh dậy sau, liền bắt đầu nhìn thấy tin nhắn xin bạn tốt của Đồng Dật mà phát sầu.
Thêm hay không thêm đây?
Tự hỏi thật lâu, sau đó nhân viên công tác gọi cậu đi thu hình, cậu buông điện thoại tiếp tục công tác.
Cậu tới đây đầu tiên là tham gia một buổi chiêu đãi ký giả, tiếp theo là lái xe đến thành phố lân cận, thu một kỳ gameshow giải trí.
Chương trình này đang rất hot, thích mời một số nghệ sĩ có nhân khí cao, Mễ Nhạc đã là lần thứ hai đến chương trình này làm khách mời.
Đến một phân đoạn, nội dung thiết lập đặc biệt xấu hổ.
Tất cả khách mời chia làm bốn đội, đội ngũ của Mễ Nhạc cùng với hai đội khác thua.
Đội ngũ khách mời chiến thắng đưa ra hình phạt đặc biệt oái oăm, bắt đội ngũ thua gọi điện thoại cho bạn bè vay tiền, ai mượn được nhiều nhất sẽ được xuất phát chạy trước.
Nhưng mà cái xuất phát chạy này, cũng là đợi đội ngũ chiến thắng toàn bộ xuất phát chạy rồi mới có thể chạy theo.
Mễ Nhạc cầm điện thoại nghe những người khác vay tiền, họ đều là gọi cho bạn tốt, có mượn được cũng vô cùng xấu hổ. Cũng có trêu chọc nhau, nhảy ra các loại lãi.
Mễ Nhạc tính toán gọi cho Tả Khâu Minh Húc, kết quả gọi vài lần đều không ai nghe máy.
Tả Khâu Minh Húc nhiều lần muốn cọ nhiệt độ Mễ Nhạc để nổi tiếng, Mễ Nhạc cũng phối hợp, thậm chí còn đăng ảnh chụp chung với Tả Khâu Minh Húc lên Weibo kèm theo @, nhưng Tả Khâu Minh Húc vẫn không nổi tiếng, chỉ là tăng thêm số lượng người hâm mộ.
Lúc này Mễ Nhạc liên tục hạ giá cho Tả Khâu Minh Húc, nhưng vẫn không tiếp điện thoại.
Mễ Nhạc rất bất đắc dĩ, nhìn danh bạ chần chừ một lúc, rồi gọi điện cho Đồng Dật.
Đồng Dật nhận điện thoại lúc còn đang thở hổn hển, hỏi: "Alo?"
"Ừm, cậu khỏe không, tôi là......"
"Khuyến mãi gì?"
"Không phải, tôi là Mễ Nhạc."
Mễ Nhạc nhanh chóng nhìn thoáng qua màn hình, còn có những khách mời khác vẫn luôn đang nhìn chăm chú vào cậu, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cậu không muốn tiết lộ rằng mình không có nhiều bạn bè.
Cả những người "bạn tốt" của cậu cũng không có số điện thoại của cậu, có phải rất mất mặt không?
Đối phương im lặng một lúc mới hỏi: "Tại sao điện thoại của tôi không bị chặn? Cậu lưu số điện thoại của tôi khi nào? Sao tôi không biết số điện thoại của cậu vậy?"
"Có trong danh bạ của thầy quản lý ký túc xá."
"Ồ..." Đồng Dật kéo dài giọng trả lời, "Còn có chiêu này sao, sao tôi không nghĩ ra được nhỉ?"
"Vậy... cậu có thể hay không... Ừm?"
"Có thể." Đồng Dật trả lời rất nhanh.
"Tôi còn chưa nói gì đâu!"
"Chỉ cần cậu mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được, là có thể." Đồng Dật vẫn tùy tiện trả lời, tiếp theo là tiếng mở cửa, có lẽ là từ sân tập đến phòng nghỉ.
"Tôi muốn vay tiền của cậu."
"Muốn nhiều ít cậu cứ nói."
Chung quanh vang lên những tiếng ồn ào nhỏ, một vị khách mời nữ dứt khoát che mặt, nhỏ giọng nói một câu: "Trời ơi, đây là bạn bè thần tiên gì vậy, sao mà có cảm giác của bạn trai bá đạo quá."
Mễ Nhạc nghe thấy, nhưng vẫn dứt khoát giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói với điện thoại: "Cậu có thể cho tôi mượn bao nhiêu, tôi sẽ mượn bấy nhiêu."
"Tôi có thể mượn... Ừm... Không phải điện thoại lừa gạt chứ? Cậu thật sự là Mễ Nhạc?"
"Đúng vậy."
"Tôi không tin, cậu chấp nhận bạn tốt WeChat cho tôi đi, nói chuyện video, tôi mới tin."
Mễ Nhạc đành bất đắc dĩ, cúp điện thoại sau mở ra WeChat, thêm Đồng Dật làm bạn tốt, tiếp theo gọi video cho Đồng Dật, tiếp tục là trạng thái loa ngoài.
Chung quanh mọi người đều né tránh, chỉ có mình Mễ Nhạc trong video, để có thể tiếp tục thuận lợi tiến hành "vay tiền".
"Sao cậu đột nhiên muốn mượn tiền vậy?" Đồng Dật nhìn thấy Mễ Nhạc trong video liền vui vẻ, cười ha hả hỏi.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật trong video, đang mặc đồng phục, ngồi ở phòng thay quần áo.
"Tôi muốn quay một bộ phim điện ảnh, tự mình đặt làm kịch bản, nên tôi phải tự làm mấy khoản khác, cần rất nhiều tiền."
"Ồ, đầu tư điện ảnh à, được, cần bao nhiêu?"
"Cậu có thể cho mượn bao nhiêu, tôi muốn bấy nhiêu."
"Cậu nói như vậy thật là có chút ngang ngực, giống như mượn bộ tài sản của tôi vậy, toàn bộ tài sản thì đại khái số tiền cũng đủ à." Đồng Dật lúc này cạn lời, hắn cũng chưa từng đầu tư phim ảnh bao giờ, đại khái cũng không biết đầu tư bao nhiêu tiền.
Trước đó đồng đội có một người trực tiếp mượn được hai triệu, toàn trường náo động một trận.
Mễ Nhạc nghĩ nghĩ, ước lượng một số năm.
"Năm trăm triệu à? Đủ sao?" Đồng Dật hỏi.
Mễ Nhạc đều bị Đồng Dật hỏi sửng sốt, không trả lời được. Nếu là người khác, Mễ Nhạc tám phần sẽ cảm thấy đối phương đang ra vẻ.
Giống như một công ty vậy, lấy ra mấy ngàn vạn vốn lưu động đều rất khó khăn.
Nhưng là đối phương là Đồng Dật, hỏi còn rất chân thành.
Trong nhà Đồng Dật thật sự không cần vốn lưu động, nói không chừng trong tay họ thật sự có đến mấy trăm triệu để sinh lợi tức, chuyện đó nhà bọn họ làm được!
Đồng Dật bên kia còn nhắc mãi: "Tôi tính tính một chút... Dùng tiền hiện tại của tôi cùng ba tôi, lại đem vài căn hộ đem đi bán chắc hẳn là đủ rồi, cậu có nóng lòng không? Không nóng lòng thì tôi chuẩn bị cho cậu trước một ít, chờ tôi bán nhà xong rồi lại bổ sung sau."
"Cậu xác định là có thể cho tôi mượn chừng đó tiền chứ?" Mễ Nhạc liền hỏi một câu như thế.
"Lại còn không phải hả, có cái gì mà cần xác định chứ? Tuy tính cậu đáng ghét, nhưng không đến mức thiếu tiền không trả, điểm này tôi có thể xác định được. Lúc cậu mượn tiền tôi có thể thêm bạn tốt với cậu, còn biết số điện thoại cậu, rất giá trị." Đồng Dật nói xong bắt đầu tìm gói thuốc muốn hút một điếu.
Mễ Nhạc ngẩng đầu với camera, có chút ngơ ngác mà nói: "Tôi mượn được năm trăm triệu lận."
Hiện trường lập tức im lặng, không ít khách mời thò đầu lại gần phía sau Mễ Nhạc, muốn xem đại gia năm trăm triệu là ai.
Tất cả mọi người liền kinh ngạc la lên, hiện trường lập tức có chút không thể khống chế.
Ban đầu Đồng Dật còn đang muốn hút điếu thuốc, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã rất trong điện thoại xuất hiện rất nhiều người, còn có bóng dáng của camera ghi hình, rất nhanh cất đi điếu thuốc.
"Chuyện gì thế này, sao giống game đập chuột vậy, đầu từng người đều nhô lên." Đồng Dật nhìn cuộc trò chuyện video hỏi.
Mặt khác các khách mời bắt đầu chào hỏi Đồng Dật, giới thiệu tên mình.
Những khách mời này nếu tùy tiện đi ra đường đều sẽ thu hút một đóng fan đến xin chữ ký, Đồng Dật nhìn bọn họ lại cực kỳ bình tĩnh.
"Ô, chào mọi người, tôi là Đồng Dật." Đồng Dật tự giới thiệu, nhìn thấy minh tinh cũng không kích động.
Một khách mời hỏi Đồng Dật: "Cậu nghiêm túc muốn cho Mễ Nhạc mượn năm trăm triệu sao?"
"Đúng vậy."
"Nhà cậu có quặng hả?"
"Tại sao anh lại biết?" Đồng Dật còn rất kinh ngạc.
Mễ Nhạc bắt đầu cười to, tiếp theo giải thích với những người khác: "Cậu ấy thật sự là con của chủ quặng."
"Ô trời ơi năm trăm triệu đó? Thật sự không phải là tiền tệ đen hoặc đồng Rúp sao?" Một nữ khách mời kinh hô.
"Tiểu ca ca còn rất đẹp trai!" Một nữ khách mời khác thò đầu lại gần xem.
"Hình như là cái kia của Mễ Nhạc... A bạn học đánh bóng chuyền, tôi đã xem qua Weibo, tôi là Nhạc Dật."
"Tôi có thể thêm WeChat của cậu, còn cho cậu số điện thoại nữa, cậu chỉ cần cho tôi mượn năm ngàn vạn là được." Nữ khách mời kia tiến đến trước video call dường như đang nói giỡn.
"Không cần, chỉ cần thêm bạn tốt với Mễ Nhạc thôi." Đồng Dật cười ha hả mà trả lời, nhìn thấy một đống tai to mặt lớn cùng camera không hoảng hốt một chút nào.
Nói thật, Đồng Dật trong video call đẹp trai đến mức tâm rối tinh rối mù.
Lúc này Đồng Dật thật sự vui vẻ, bởi vì rốt cuộc cũng thêm lại WeChat với Mễ Nhạc, cho nên cười đến mức ra tiếng.
Phân đoạn này, không có gì bất ngờ khi Mễ Nhạc là người chiến thắng.
Lúc sau là phân đoạn thú vị nhất, trên đường chạy bày trí các loại chướng ngại, yêu cầu khách mời phải vượt qua chúng, người đến đích đầu tiên sẽ là đội ngũ chiến thắng.
Mễ Nhạc chạy sau đội ngũ thắng lợi 10 giây, ở phía sau đuổi theo họ. Cậu trẻ tươi tràn đầy sức bật, hơn nữa cơ thể linh hoạt, cho dù có khách quý khác lại đây cản trở, cậu cũng thuận lời mà vượt qua.
Ở phía sau có đồng đội hỗ trợ, Mễ Nhạc vượt qua đội ngũ thắng lợi, về đích đầu tiên.
Thu xong tiết mục, Mễ Nhạc cầm lấy di động liền thấy một đống tin nhắn chưa đọc.
Mở ra khung chat của Đồng Dật, liền thấy một loạt bao lì xì chỉnh tề từ trên xuống dưới, mỗi cái bao lì xì đều có tiêu đề khác nhau.
Mễ Nhạc dựa theo trình tự đọc một lần, cùng lúc đó cũng thu bao lì xì.
[Tôi đã thành thạo hơn rồi phải không?]
[Sơ hở tí là block.]
[Vậy mà là anh hùng hảo hán gì chứ?]
[Đột nhiên lại gọi điện thoại.]
[Còn nhảy ra một đám người vây xem.]
[Cái này tôi cũng không so đo với cậu.]
[Cậu cũng đừng lạnh nhạt với tôi.]
[Tôi biết sai rồi.]
[Thật sự không bao giờ như vậy nữa.]
[Cậu trở về tôi kêu em gái tôi xin lỗi cậu.]
[Được không?]
[Tổ tông.]
Như thì thật hung dữ, thế nhưng toàn bộ đều là xin lỗi.
Nói một đống lớn như vậy, mục đích cũng chỉ là phát bao lì xì.
Đã muốn phát bao lì xì còn sĩ diện, tỏ vẻ căng cực, cho nên "hung dữ" vô cùng.