Mễ Nhạc nhìn một loạt bao lì xì trên WeChat, không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười.
Ngón tay cậu đặt trên màn hình mà bồi hồi thật lâu, lúc sau lại nhìn thấy một tin nhắn nhảy ra: Bao lì xì đều thu rồi, có thể trả lời một câu không?
Mễ Nhạc: Được.
Đồng Dật: Nói nhiều hơn một chút được không?
Mễ Nhạc: Có thể.
Đồng Dật: Chậc chậc thật tình.
Mễ Nhạc: [mỉm cười]
Đồng Dật: Tôi phải đi huấn luyện, bằng không huấn luyện viên sẽ treo tôi lên đánh.
Mễ Nhạc: Được.
Buông di động xuống, Mễ Nhạc nghỉ ngơi một hồi, lại lần nữa cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, rất ít lịch sử trò chuyện, kéo một hồi cũng chỉ lặp đi lặp lại bấy nhiêu.
Nhìn một hồi lại click mở album Đồng Dật.
Tin mới nhất là: Đừng gây chuyện cho tôi! Các người kiếm chuyện cũng đừng làm liên lụy tôi! Cảnh cáo nghiêm trọng! Còn dám sẽ đá bay các người lên trời!
Cậu xem đến bật cười, Đồng Dật chân nhỏ đá người tự mang filter gây hài cực mạnh.
Nhìn qua thì thấy cực kỳ hung dữ, nhưng người quen thuộc lại cảm thấy rất mang hơi thở ngu ngốc.
Rất nhanh Mễ Nhạc liền phát sầu, cậu phát hiện gần đây đều bởi vì Đồng Dật mà cười, cũng bởi vì Đồng Dật mà ưu phiền.
Chuyện này thật sự phiền phức.
Thôi.
Mặc kệ.
Dù sao cậu cũng không muốn tiếp tục nhẫn nại, đã nhẫn lâu như vậy rồi.
Cậu muốn phản kháng.
Nếu, cậu thành công mà Đồng Dật còn độc thân, có thể thử xem sao?
*
Thời điểm Mễ Nhạc trở về trường học là buổi sáng, cậu còn phải lên lớp học một tiết, sau đó liền đến câu lạc bộ kịch xem tập luyện.
Cậu ngồi ở thính phòng, trên đùi còn đắp kịch bản, bên cạnh còn có vài thành viên khác của câu lạc bộ kịch, cùng nhau xem tập luyện.
Lúc này có người đi đến, bước nhanh đến chỗ bọn họ, hùng hổ như đi đòi nợ.
Mễ Nhạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đồng Dật.
Đồng Dật đi đến chỗ bọn họ, sau đó nhìn hàng ghế phía trước có mấy nữ sinh đang quay đầu lại nhìn hắn, lập tức thấy khó chịu mà nói một câu: "Đúng vậy, tôi lại tới nữa đó, tôi còn không biết xấu hổ mà đến đây nữa đó."
Mấy nữ sinh bị Đồng Dật làm cho xấu hổ, dứt khoát không nói gì.
Mễ Nhạc buông kịch bản, ngoắc ngón tay với Đồng Dật: "Lại đây."
Đồng Dật lập tức ngoan ngoãn mà đi theo Mễ Nhạc rời đi, giống như nghe thấy mệnh lệnh chủ nhân vậy, hai người cùng nhau đi đến trên lầu thính phòng.
Một tầng này thuộc về câu lạc bộ kịch, hơn nữa bởi vì sân khấu kịch còn chưa có chính thức mở cửa, cho nên chỉ có hai người bọn họ ở chỗ này.
Bởi vì vừa mới hoàn thành không lâu, nơi này cũng không có camera theo dõi.
Cặp đôi của câu lạc bộ kịch thường xuyên chạy đến đây hẹn hò.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Mễ Nhạc ngồi xuống, hỏi Đồng Dật.
"Tôi kêu Liễu Tự đi xin lỗi hai người khoa thể dục rồi, tiền cũng trả lại, còn bắt em ấy quay video xin lỗi cậu, lại đây cho cậu xem." Đồng Dật ngồi bên cạnh Mễ Nhạc, lấy di động ra tìm chung chat Liễu Tự, mở video ra cho Mễ Nhạc xem.
Lúc Mễ Nhạc xem video xin lỗi cố ý nhìn kỹ diện mạo Liễu Tự, phát hiện đúng là có bảy phần tương tự như Đồng Dật, nét mặt đều có điểm giống nhau.
"Được, tôi thấy vậy là được rồi." Mễ Nhạc trả lời.
"Chúng ta có thể giải hòa không?"
Mễ Nhạc chống cằm, tiếp tục nhìn xuống sân khấu, tự hỏi một hồi: "Lần trước viết giấy cam kết, lần này cậu tính lấy cái gì bảo đảm?"
"Tôi đảm bảo sẽ không có ý gì với những cô gái khác có được không?"
Câu trả lời này làm Mễ Nhạc nhịn không được nhìn Đồng Dật nhiều hơn một chút, liếc mắt một cái cảm thấy kỳ quái mà hỏi: "Cái này thì tính là đảm bảo gì chứ?"
"Cảm thấy tôi không đủ nghiêm túc quản chính mình, tôi đảm bảo cũng sẽ không cùng người con trai nào có quan hệ mập mờ được không?"
Mễ Nhạc bị làm cho không thể hiểu được: "Cậu đảm bảo cái này với tôi để làm gì? Cậu có tình ý với ai có quan hệ gì với tôi chứ?"
"Đỡ phải làm cho cậu không vui."
"Tôi..." Mễ Nhạc muốn phủ nhận, nhưng lại phát hiện mình đúng là không vui thật.
Tự hỏi một hồi, vậy mà không trả lời luôn.
Đồng Dật bỏ điện thoại vào túi quần, cũng dùng một tay chống cằm.
Cố tình làm như vậy để trông có vẻ như hai người đang dựa vào nhau.
"Tôi lớn như vậy rồi, cũng chưa từng phải dỗ ai, cậu thật đúng là cướp đi lần đầu tiên của tôi." Đồng Dật cảm thán.
"Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh hả?"
"Đúng vậy, cậu nên cảm thấy hạnh phúc đi."
Mễ Nhạc nhìn không được ném cho hắn ánh mắt xem thường, hỏi tiếp: "Cậu còn có chuyện gì khác sao?"
"Tôi đi bộ xa đến đây, chẳng lẽ chỉ nói với cậu vài câu như vậy hả?"
"Nếu không thì sao, chúng ta còn có cái gì để nói với nhau chứ?"
"Tâm sự nhân sinh, tâm sự tương lai, tâm sự tuổi dậy thì, nội tâm hoang mang của con trai mới trưởng thành đồ đó."
"Ví dụ như gì?" Mễ Nhạc tức giận hỏi.
"À... Cậu có crush không?" Đồng Dật nói thẳng, hỏi đến cực kỳ trắng trợn.
"Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Chỉ muốn hỏi một chút thôi."
"Không có."
"Ồ." Đồng Dật gật gật đầu.
Mễ Nhạc đợi một hồi cũng không nghe Đồng Dật nói gì nữa, có điểm lúng túng, ho nhẹ một tiếng: "Vậy còn cậu thì sao?"
"Cậu không có, tôi liền không có." Đồng Dật trả lời đến cực kỳ tự nhiên.
"Cậu không có crush với tôi không có crush thì có quan hệ gì chứ?"
"Có quan hệ rất lớn với cậu!"
Ngực Mễ Nhạc đột nhiên run lên, bị làm cho có chút bất an, đột nhiên trong nháy mắt có điểm ngại ngùng.
Ám chỉ gì sao?
Đồng Dật nói những lời này là có ý gì?
Thẳng nam nói chuyện đều không đáng tin cậy như vậy sao, cái gì cũng dám nói hả?
Chẳng lẽ Đồng Dật có chút để ý đến cậu? Bằng không sao lại dỗ cậu như vậy chứ?
Không có khả năng... Đồng Dật là một thẳng nam ngốc như vậy, sao có thể có ý với một đứa con trai chứ?
Chính là, biểu hiện của Đồng Dật quá rõ ràng, Mễ Nhạc không hiểu lầm cũng khó.
Chẳng lẽ Đồng Dật là song tính ái, nam nữ đều được?
Thật là đòi mạng mà...
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Mễ Nhạc đã bay đến vùng trời nào rồi, phỏng đoán ra rất nhiều khả năng.
Chỉ là đều bị cậu quyết liệt phủ nhận.
Mễ Nhạc lại hỏi: "Nếu tôi có crush thì sao?"
"Chắc là tôi cũng sẽ có."
"Sao cái gì cậu cũng so với tôi vậy?"
"Chắc là... Có ăn ý đi, muốn độc thân thì cùng nhau độc thân, muốn yêu đương thì cùng nhau yêu đương, mọi người đều là anh em tốt, cùng đồng cam cộng khổ, chuyện này ai cũng đừng có trước ai."
"Cậu cùng Lý Hân không phải là anh em tốt sao? Vì sao cậu ấy yêu đương cậu lại không yêu luôn đi?" Mễ Nhạc bắt đầu bổ não, lập tức liên tưởng đến Đồng Dật đang chân chính xem cậu là anh em tốt.
"Cậu ta yêu đương thì liên quan gì đến tôi?"
"Vậy tại sao chuyện của tôi lại liên quan đến cậu?"
"Có liên quan đến cậu, chúng ta là liều mạng quan hệ với nhau, cậu không hiểu sao?"
"Cậu liều mạng với một đám người, hay là muốn liều mạng với một mình tôi?"
"Chỉ mình cậu thôi." Đồng Dật nhìn chằm chằm vào Mễ Nhạc, ánh mắt sáng trong, nhìn đến lòng Mễ Nhạc hoảng loạn.
Trái tim "thình thịch thình thịch" mà nhảy loạn, cả người đều hoảng loạn lên, Đồng Dật tới đây để thổ lộ sao?
"Sao giống như cậu đang thổ lộ vậy, có phải cậu đang trêu đùa tôi đúng không?" Mễ Nhạc lại một lần nữa đưa ra phỏng đoán của mình.
"Giờ không nói, về sau rồi nói sau." Hiện tại Đồng Dật không tự tin thổ lộ sẽ có thể thành công, trước tiên ám chỉ đúng chỗ là được.
Đúng!
Không sai!
Anh cũng thích em!
Đừng khó chịu trong lòng, không phải em đơn phương.
Chỉ cần em muốn yêu đương dù biểu hiện qua ánh mắt cũng được, chúng ta lập tức thoát kiếp độc thân.
Mễ Nhạc nhấp môi, ngồi ở trên ghế không dám nhìn Đồng Dật, chờ tim đập bình thường trở lại rồi lại nói sau.
Đồng Dật cũng không nóng nảy, chỉ ngồi bên cạnh Mễ Nhạc, lâu lâu liếc mắt xem Mễ Nhạc một cái, cảm thấy ở hiện thực có thể ở bên cạnh Mễ Nhạc thế này, hắn cực kỳ hạnh phúc.
Rõ ràng ở trong mộng đã hôn nồng nhiệt như vậy, hiện thực vẫn trong giai đoạn đoán tâm ý nhau.
"Cậu..." Mễ Nhạc lại lần nữa mở miệng.
"Hửm?" Đồng Dật dùng giọng mũi đáp lại một tiếng.
"Bị cái gì kích thích hả?"
"Bị cậu kích thích."
"Thứ nhất, tôi không phải anh em với cậu, cậu cũng ít lôi kéo quan hệ với tôi đi. Thứ hai, việc cậu yêu đương với việc tôi yêu đương không có quan hệ gì, lúc tôi yêu đương cũng sẽ không nói cho cậu một tiếng để cậu chuẩn bị đâu. Thứ ba, hiện tại tôi rất bận, nếu cậu không nói chuyện đứng đắn, hiện tại liền kết thúc cuộc đối thoại này, được chứ?" Mễ Nhạc lại lần nữa mở công tắc lạnh nhạt.
Đồng Dật biết nếu còn tiếp tục sẽ lớn chuyện thêm, vì thế gật đầu: "Được được được..."
Hai người trước sau đi xuống, Đồng Dật đi ở phía trước đột nhiên dừng lại xoay người nhìn Mễ Nhạc: "Tôi mời cậu ăn cơm nha."
"Hả? Cậu cảm thấy tôi có thể ăn cái gì được chứ?" Mễ Nhạc hỏi hắn.
Hai người cứ như vậy mà đứng trên cầu thang, Mễ Nhạc phải hơi cúi đầu nhìn Đồng Dật, loại góc độ này mới có thể làm Mễ Nhạc cảm thấy thoải mái.
"Nếu không tôi mời cậu đi xem phim?"
"Phải lái xe 60 phút đến nội thành xem phim điện ảnh, lại mất 60 phút trở về, qua lại như vậy lãng phí thời gian, chuyện này tôi không làm."
"Sau cậu khó hầu hạ như vậy chứ?"
"Đây là vấn đề của tôi sao?"
Đồng Dật sầu đến cào chóp mũi, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy buổi tối hai mình đi dạo sân thể dục đi?"
"Sân thể dục rất lớn, chúng ta phải dùng xe để đi dạo sao?"
Đồng Dật thở dài, cúi đầu liền thấy đôi giày của Mễ Nhạc, lập tức ánh mắt sáng lên: "Phiên bản giới hạn! Tôi đã săn rất lâu cũng không mua được!"
"Ồ... Người khác mua giúp tôi."
"Còn có thể mua được không?'
"Chắc là không thể."
"Cậu bán giày cho tôi đi."
"Đùa vậy vui không?"
"Không phải chân cậu chỉ lớn hơn tôi một size thôi sao? Tôi dùng miếng độn giày là có thể mang, tôi mua lại gấp ba số tiền cậu mua có được không?" Đồng Dật giơ ba ngón tay.
"Cút đi!"
"Nếu không cậu cho tôi mang một chút để đỡ ghiền được không?"
"Không được."
Nhưng Đồng Dật vẫn cố tình, lập tức bế Mễ Nhạc lên, lại một lần nữa về phòng sân khấu, đặt Mễ Nhạc lên một chiếc ghế, sau đó mạnh mẽ cởi giày Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc tức giận đến phát điên, giãy giụa mấy cái cũng không thể tránh thoát, bị Đồng Dật cướp lấy một chiếc giày, bất lực nhìn hắn mang vào chân.
Đồng Dật vừa mang giày vào liền cau mày: "Sao lại to vậy?"
"Chân cậu có vấn đề rồi."
"Không đúng mà, tôi mang giày 41 cũng không thể to thế này, giày của cậu ít nhất cũng phải 43 rồi!"
Thật ra lần trước Mễ Nhạc vì không muốn cho ai biết chân mình quá to, cố ý nói số nhỏ đi, không ngờ vẫn to hơn Đồng Dật một size.
Bây giờ sự thật vỡ lở, Đồng Dật mang giày này vào như giày fake, đi đường lúc nào cũng "lạch bạch lạch bạch" va vào nhau.
"Trả lại cho tôi." Mễ Nhạc đã tức giận đến không nhịn được.
Đồng Dật lại bật mode mỏ hỗn, vừa cởi giày vừa lẩm bẩm: "Chân cậu sao to thế? Chẳng lẽ tôi nói oan cho cậu?"
"Cậu là tên 200 cân, tên mập chết tiệt không biết xấu hổ còn nói tôi hả?!" Mễ Nhạc lập tức nổi giận.
"Không có tới 200!"
"Chắc chắn vượt quá 100 chứ gì?"
Đồng Dật tạm dừng một chút, lập tức phản bác: "Tôi không mập, chỉ là tôi có cơ bắp, vóc dáng còn cao."
"Chắc chắn hơn 150 cân rồi đúng không?"
Tới đi, thương tổn lẫn nhau đi!
Đồng Dật mặt mày xám xịt mà trả lại giày.
Mễ Nhạc tức giận đến mức đau dạ dày, liền vội mang giày vào đánh nhau với Đồng Dật.
Chẳng mấy chốc, có người hô lớn: "Chủ tịch ở trên lầu đang đánh nhau với người kia của khoa thể dục!"
Một đám người chạy đến hỗ trợ Mễ Nhạc, Đồng Dật gần như bị mọi người xô đẩy ra khỏi nhà hát.
Các nữ sinh bị Đồng Dật chọc giận trước đó cũng tức giận không thôi: "Lúc sau đừng đến nữa, lúc nào cũng chọc cho chủ tịch tức giận!"
"Thật đáng ghét, đã đến đây còn muốn quậy nữa à?"
"Ghét chết đi được!"