Trận thi đấu này, không thể nghi ngờ đội bóng chuyền H Đại thắng.
Thi đấu kết thúc, huấn luyện viên Lữ liền mang theo mấy tên nhóc mình thích nhất đi tìm mấy lão bằng hữu, ý tứ đề cử cực rõ ràng.
Mấy tên nhóc này được huấn luyện viên Lữ khoe khoang trước mặt người khác, còn rất phối hợp theo.
Có điều mấy lão làng này nói chuyện, bọn họ nghe không hiểu, tiếp đãi một hồi liền chạy.
"Mấy tên nhóc tôi mang đến không tồi chứ?" Huấn luyện viên Lức cười ha hả nói.
"Đồng Dật rất không tồi, thân thể linh hoạt, các tiêu chuẩn đều đạt được, nhưng mà bàn chân nhỏ đó không làm chậm động tác chứ?" Kim Từng hỏi ông.
Các tiêu chuẩn của Đồng Dật xem như hoàn hảo, duy nhất cái chân nhỏ khiến người khác hú hồn hú vía.
"Hoàn toàn không thành vấn đề, thời điểm thu nạp nó tôi đã làm kiểm tra hàng loạt rồi, xác định không có vấn đề gì tôi mới nhận, điểm này ông hoàn toàn có thể yên tâm."
"Còn Lý Hân... tay chuyền hai cao 2m09, nếu có thể chơi thành thạo ở vị trí phó công thì sẽ không tồi, nhưng là tay chuyền hai..." Kim Từng nhấp miệng, tựa hồ có chút không xem trọng.
"Gần đây tôi đang huấn luyện nó ở vị trí này."
"Về phần Tư Lê thì quá lùn." Đây là tiêu chuẩn đầu tiên khiến Kim Từng không chọn tuyển thủ như thế.
"Thân thể Tư Lê cực kỳ linh hoạt, người cũng rất kiên cường, không đến phút cuối cùng sẽ không từ bỏ, là một tuyển thủ không tồi. Hơn nữa chiều cao không phải là yêu cầu số một để quyết định, chỉ cần kỹ thuật vượt trội là được."
Kim Từng vẫn lắc đầu: "Lúc chúng tôi tuyển chọn, có tuyển một tuyển thủ so với cậu ấy cao hơn 3cm, trình độ hai người họ không phân cao thấp, ông nói chúng tôi sẽ chọn ai chứ?"
Huấn luyện viên Lữ không chịu từ bỏ, cố chấp đề cử từng điểm tốt của Tư Lê.
Có điều thái độ của Kim Từng cực kỳ kiên quyết, tựa hồ không có đường sống để thương lượng.
Hiện tại tuyển thủ mà Kim Từng có thể nhìn trúng, đã từng có ý muốn chiêu mộ cũng chỉ có một mình Đồng Dật.
Huấn luyện viên Lữ quay đầu lại xem sổ ghi chép của đội viên, cảm thấy tiếc nuối.
*
Sau khi trận đấu kết thúc Mễ Nhạc liền rời khỏi sân thi đấu, chủ yếu là vì ngại người ở trường khác đến xin chữ ký của cậu,
Cậu tới đây là để cổ vũ cho đội nhà, không thể để "giọng khách át giọng chủ", cậu rất biết điều về vấn đề này.
Hơn nữa, cậu còn có một việc khác luôn canh cánh trong lòng.
Cậu lái xe dọc theo con đường đi đến khách sạn, tìm kiếm hai bên đường.
Buổi sáng sốt ruột chạy về, không có chú ý xem, lần này dựa theo ký ức trong mộng muốn tìm kiếm dấu vết một chút.
Ở một đoạn đường xóc nảy, đúng là thấy được một cây cột điện xiêu xiêu vẹo vẹo.
Rõ ràng cây cột điện có dấu vết va chạm, còn có vết trầy cực kỳ rõ ràng. Bên cạnh đó còn chống đỡ một cái giá đỡ, không có người đến tu sửa.
Mễ Nhạc tìm một địa điểm hợp pháp dừng xe, đi đến nhìn chằm chằm cây cột điện.
Tiếp theo, cậu nhìn bốn phía xung quanh.
Nỗ lực hồi tưởng lại ký ức trong mộng, tiếp theo tìm kiếm ven đường, tìm thấy được vết máu lưu lại.
Sau đó ở một chỗ ven đường, thấy một đốm máu.
Cậu ngồi xổm ở đó xem, đột nhiên tim kịch liệt đạp nhanh.
Cậu lại nhìn một lúc, tiếp theo đi đến một cửa hàng gần đó hỏi: "Bà chủ, đêm qua nơi đây có xảy ra tai nạn giao thông sao?"
"Đúng vậy, là nửa đêm, đột nhiên nghe va chạm mạnh, phỏng chừng tên nhóc kia say rượu, bằng không đang êm đẹp lại đâm vào cột điện như vậy?"
"À... Là loại xe gì ạ?"
"Xe nhìn không quen lắm, không biết hãng xe luôn, đâm đến không nhìn thấy được là hãng xe nào."
Xe Đồng Dật đúng thật không quá phổ biến, nếu đang chạy băng băng, BMW, Land Rover, các loại xe như vậy, bà chủ tuyệt đối có thể liếc mắt là nhận ra.
Mễ Nhạc do dự một chút, lại hỏi: "Tài xế như thế nào? Có phải rất cao không ạ?"
"Đúng vậy, cực kỳ cao, người đứng bên cạnh so với tên ngốc đó đều lùn hơn một cái đầu."
Mễ Nhạc nhấp môi gật gật đầu, sợ hỏi nhiều quá sẽ làm phiền người khác, cuối cùng mua một ít trái cây.
Cậu xách túi táo lên xe, ngồi trên xe phát ngốc.
Sự thật?
Hay là giả?
Rõ ràng có nhiều sơ hở như vậy, hiện thực còn để lại dấu vết, vì sao trên người Đồng Dật không có thương tổn? Vì sao bọn Tư Lê lại phủ nhận lời cậu?
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Cái này không thực tế lắm...
"Đồng Dật... Rốt cuộc cậu là người như thế nào?" Cậu nhịn không được lẩm bẩm ra tiếng.
Ngồi ở trong xe suy nghĩ một thời gian, cậu lại nhớ tới Đồng Dật từng nói qua, từ nhỏ hắn đã gặp đủ mọi chuyện thần quái.
Nghĩ đến đây, cậu lấy di động ra, gọi đến số điện thoại rất ít khi liên hệ.
Sau khi gọi, màn hình hiển thị một cái tên: Lục Văn Tây.
"Alo?" Lục Văn Tây nghe máy, kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chú Lục, cháu có một vấn đề muốn hỏi."
"Được, cháu hỏi đi."
"Chính là... Vấn đề có chút kỳ quái."
Lục Văn Tây ở bên kia cười cười, âm thanh thổi vào microphone phát ra âm thanh phần phật: "Không có việc gì, cháu hỏi đi, phỏng chừng chuyện càng kỳ quái chú đều đã trải qua."
"Cháu thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một người, mơ liên tục, hơn nữa nhớ rất rõ ràng."
"Ặc... Muốn chú giải mộng hả? Chú không am hiểu cái này."
"Không phải, cháu hoài nghi chúng cháu đang cộng mộng với nhau. Cậu ấy đã từng nói một chuyện ở trong mộng, ở hiện thực cũng lỡ miệng nói ra, còn có..."
Mễ Nhạc đem sự tình đêm qua kể cho Lục Văn Tây nghe.
Bao gồm việc Đồng Dật bị thương trong mộng, ngày hôm sau cậu nhìn thấy Đồng Dật không xảy ra chuyện gì. Dường như mọi thứ chỉ do Mễ Nhạc phỏng đoán, ngược lại ở hiện thực còn lưu lại hiện trường tai nạn.
Bên kia điện thoại Lục Văn Tây trầm mặc một hồi, nói tiếp: "Tên nhóc nằm mơ cùng cháu tên gì?"
"Học chung trường cháu, tên Đồng Dật."
"Đồng Dật... Mẹ nó." Lục Văn Tây mắng một câu.
"Làm sao vậy, chú Lục?"
"Chú đi hỏi con gái nuôi một chút, xem chuyện này là như thế nào, có tin tức chú nhắn lại cho cháu.
"Dạ."
Cúp điện thoại, Mễ Nhạc cảm thấy vẫn chưa chạm tới đáp án.
Cậu lái xe trở về trường, gần đến nơi thì có tin nhắn WeChat.
Cậu dừng xe, còn tưởng là Lục Văn Tây trả lời, không ngờ lại là Đồng Dật nhắn: Cậu đến tiệc chúc mừng không? Siêu thị lầu hai khu nhà ăn trong trường.
Đồng Dật: Tư Lê nói, cảm ơn cậu mời đội cổ động viên đến, hôm nay nó thật sự trải nghiệm được đỉnh cao nhân sinh.
Mễ Nhạc chần chờ một chút, vẫn là đi, vừa đến liền nhìn thấy có nhóm người tụ tập.
Không ít người.
Trong đó, còn có Liễu Tự.
Liễu Tự uống rượu xong, tự hồ có chút say, ngồi vỗ đùi bên cạnh Tư Lê khoác lác: "Tôi nói với cậu, so trình độ quyến rũ trai không ai hơn tôi."
"Đúng vậy, phương diện này cậu cực kỳ trâu bò!" Tư Lê cổ vỗ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đồ ăn ngon trên mặt bàn.
"Từ trước đến nay, tôi đều bách chiến bách thắng!"
"Vì chúc mừng chúng ta một ly nào." Tư Lê lại cụng ly với Liễu Tự, vừa nhấc đầu lên liền thấy được Mễ Nhạc, lập tức gọi: "Ba ba, ba cũng tới sao?"
Gần đây Mễ Nhạc mới "cứu Tư Lê một mạng", hôm nay còn khiến Tư Lê thỏa mãn tới nóc, Mễ Nhạc lại lần nữa làm ba ba Tư Lê.
Liễu Tự nhìn thấy Mễ Nhạc, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, xoa đầu nói: "Ui da, uống nhiều quá đi, tôi không thể uống nữa."
"Gì? Vừa rồi không phải cậu đã nói hôm nay ai ngã xuống trước làm con sao?" Tư Lê buồn bực hỏi.
"Cậu đang nói cái gì vậy, sao cậu lại có thể ép một cô gái uống nhiều như vậy!"
Mễ Nhạc không muốn xem Liễu Tự diễn, chỉ hỏi Tư Lê: "Đồng Dật đâu?"
"Nhận đồ rồi, chỉ có thể đến cửa trường nhận, cậu ấy đi lấy với Lý Hân." Tư Lê trả lời.
Mễ Nhạc chỉ có thể ngồi một bên chờ, Tư Lê lập tức hiếu thuận mà gắp một ít đồ ăn hỏi: "Ba ba, cậu muốn ăn cái gì?"
"Nước khoáng."
"Được rồi, tôi lấy cho cậu chai mới."
Sau khi Mễ Nhạc ngồi xuống, mọi người trong đội bóng chuyền bắt đầu câu nệ, Liễu ngự tỷ liền thành Lâm Đại Ngọc, không có náo nhiệt như vừa rồi.
Cũng may không lâu sau Đồng Dật liền trở lại, nhìn thấy Mễ Nhạc liền vui tươi hớn hở nói: "Cậu cũng tới hả? Cậu trả lời tôi, thì tôi đã về sớm hơn một chút rồi."
"Cậu lại đây với tôi một chút."
Đồng Dật lập tức gật đầu, thời điểm đi còn dặn dò đội bóng chuyền: "Chừa cho tớ chút đồ ăn nữa đó!"
Kết quả không ai để ý đến hắn.
Hai người đến chỗ lầu hai còn chưa có cho người thuê ở lầu hai, mở cửa là có thể đi vào, tìm một nơi không có ai nhìn thấy, Mễ Nhạc nói: "Cởi quần xuống cho tôi xem."
"Hả!?" Đồng Dật cả kinh, kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn xem nơi nào nhất?"
"Chân."
Đồng Dật còn rất khó xử, nhưng vẫn cởi, cho Mễ Nhạc xem chân mình.
Vì mặc quần ngắn thi đấu, đùi so với cẳng chân trắng hơn nhiều.
Nhưng không có vết thương.
"Kéo lên được chưa?" Đồng Dật hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc gật đầu, lâm vào trầm tư.
"Cậu muốn nhìn chỗ khác tôi cũng không ngại đâu."
"Không có hứng thú."
Đồng Dật mặc quần lại, lẩm bẩm hỏi: "Cậu muốn làm gì đây?"
Kết quả đột nhiên Mễ Nhạc đến gần, ép Đồng Dật vào thế kabedon, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: "Cậu đối với Hello Kitty có ý kiến gì không?"
"Chắc là trắng quá?"
"Cậu biết ABO không?"
"Không phải ABC hả?"
"Cậu đối với tôi có ý muốn gì?" Mễ Nhạc tiếp tục hỏi.
"A... Có rất nhiều."
"Ví dụ?"
"Như vậy... Như vậy... Muốn."
"Loại nào?"
Đồng Dật có thân cao lớn vậy mà bị vây trong tường, người ép hắn còn thành công làm hắn e thẹn.
"Chính là... Chính là ý muốn của đàn ông trưởng thành." Đồng Dật quanh co lòng vòng như cũ.
"Là ý muốn gì của đàn ông trưởng thành?" Mễ Nhạc nhướng nhướng mày, tiếp tục hỏi.
Đồng Dật nhìn chằm chằm Mễ Nhạc, lá gan teo nhỏ, nói: "Nói ra cậu sẽ đá bay ý muốn của tôi."
Mễ Nhạc rốt cuộc bỏ qua, thu tay lại lui về sau một bước, có điều ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi người Đồng Dật.
"Đồng Dật, cậu biết không? Người ta nói, khi nhớ lại quá khứ, đôi mắt sẽ liếc sang trái rồi nhìn lên. Lúc nói dối, đôi mắt sẽ nhìn lên trên rồi liếc sang phải." Mễ Nhạc đột nhiên nói.
"Ặc..." Đại não Đồng Dật vận động nhanh, tiếp theo nói: "Tôi cảm thấy cậu nói cái lý luận này không đúng lắm."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi thuận tay trái, thói quen của tôi sẽ khác với người khác."
Mễ Nhạc trầm mặc xuống, nghĩ nghĩ lại những gì mình đã đọc, dường như những nghiên cứu mà mình đã xem qua đều chỉ tập trung vào người thuận tay phải. Nếu Đồng Dật là thuận tay trái, kết luận có thể sẽ khác.
Mễ Nhạc cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng dứt khoát hỏi: "Cậu có hay mơ thấy tôi không?"
"Phốc..."
"Cười cái gì mà cười?"
"Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Mễ Nhạc thấy Đồng Dật đột nhiên cười mình, cũng cảm thấy câu hỏi đó quá kỳ lạ khiến người ta phải ngại ngùng.
Cuối cùng chỉ có thể nói: "Thôi, tôi về phòng ngủ."
"Cùng nhau ăn chút gì đi, mọi người đều rất cảm ơn cậu đấy, hôm nay bầu không khí siêu cấp tốt, làm chúng tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của H Đại."
"Không đi."
Đi ngang qua chỗ liên hoan, liền phát hiện lại có một đám nữ sinh, có mấy nữ sinh nhìn thấy Đồng Dật liền đặc biệt hưng phấn mà kêu tên Đồng Dật một tiếng.
"Vừa rồi 'Lả Lướt' chờ cậu đã nửa ngày." Có một nữ sinh ồn ào nói.
Mễ Nhạc đột nhiên nhớ tới, thời điểm cậu giúp Đồng Dật điểm danh nhìn thấy tin nhắn "Lả Lướt" thổ lộ.
"Đồng Dật." Mễ Nhạc gọi vào.
"Hả?" Đồng Dật kỳ quái hỏi.
"Trở về, tôi dạy cậu làm tác nghiệp."
Đồng Dật lập tức vui vẻ: "Được."
Nói xong, hắn lập tức chạy theo, thậm chí còn không ăn đồ ăn.
Trên đường trở về, Mễ Nhạc vẫn không nhịn được hỏi: "Bình thường cậu xử lý người theo đuổi như thế nào? Sao còn có thể qua lại với người theo đuổi?"
"Ai? Ai cơ?"
"Vừa rồi 'Lả Lướt', tôi đã nhìn thấy cô ấy thổ lộ trong WeChat của cậu."
"WeChat của tôi dù có nhiều bạn cũng không quen ngoài đời." Đồng Dật lấy điện thoại ra, cố ý kéo tay áo Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc quay đầu lại liền nhìn thấy Đồng Dật mở WeChat của mình ra, lướt xuống xem, toàn bộ đều là tin nhắn chưa đọc.
Những tin nhắn thổ lộ, Đồng Dật một cái cũng chưa xem.
Sau đó, Đồng Dật từng bước từng bước, toàn bộ đều xóa hết bạn bè.
Khi xóa xong rồi, tất cả đều là người lạ, Đồng Dật cười hì hì giơ điện thoại lên cho Mễ Nhạc xem: "Lần này làm đúng rồi chứ? Tôi đã xóa hết rồi!"
"Lần này? Lần trước là cái gì?" Mễ Nhạc hỏi.
Đồng Dật muốn khóa lại miệng mình.