Mễ Nhạc trở về phòng ngủ, mở laptop ra liền video call với Đồng ba ba.
"Đầu tiên, cái này là phim điện ảnh khoa học viễn tưởng nên đừng đầu tư. Công ty nhỏ đầu tư đều dễ dàng thất bại." Mễ Nhạc cầm lấy máy tính bảng của mình, xoay trái xoay phải cho Đồng ba ba xem.
"Oke con dê, không đầu tư cái này." Đồng ba ba ở video bên kia vẫn đang cắn hạt dưa, có vẻ không hề để ý.
Mễ Nhạc cầm máy tính bảng tiếp tục xem, đồng thời hỏi: "Chú ơi, nhà chú có cái sản nghiệp gì cần quảng cáo không?"
"Trừ quặng ra đều phá sản gần hết rồi." Đồng ba ba cũng là một người tài giỏi, loại lời nói này cư nhiên nói được không chút nào để ý.
[Mé =)))) Cạn lời với Đồng ba]
"Quặng của chú cũng không có cách nào quảng cáo, vậy sao chú lại muốn đầu tư điện ảnh?"
"Chính là muốn tiến vào giới giải trí, được người khác khen cũng có vẻ xịn sò lắm. Người khác vừa hỏi chú, ông với cái người kia kỉa kìa kia có quen không, chú liền nói có quen. Thế là chúng ta cùng nhau uống rượu, nghe được rất nhiều chuyện lạ!"
Người đàn ông chân thật.
Tấm chiếu ham hư vinh.
Mễ Nhạc nhìn những bộ phim được tuyển đột nhiên mê mang, sao lại có thể chọn những loại này thế?
Mễ Nhạc cứ thế xem tiếp, liền nhìn thấy phim điện ảnh mới của Mễ Đường cũng được chọn trong đây. Cậu vẫn đang xem kịch bản, nhìn xem ba cậu muốn quay nội dung gì, diễn viên được chọn là ai.
Đang xem thì Đồng Dật trở về phòng ngủ, tay còn ôm một cái túi lớn.
Đồng Dật vào phòng, sau khi liếc nhìn, nhìn thấy ba mình ở video call thì rất kinh ngạc: "Cậu nhìn cái mặt già đó mà không ói sao?
Đồng ba ba nghe được lập tức mắng: "Nhãi ranh, mày nói cái gì vậy hả?"
Đồng Dật không phản ứng ba mình, quay đầu giải thích với Mễ Nhạc: "Ba tôi đột nhiên muốn số điện thoại của cậu, tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu, nên đã đưa số điện thoại của cậu cho bố tôi."
"Ừm." Mễ Nhạc thuận miệng trả lời một câu, vẫn đang tiếp tục xem kịch bản.
"Tôi mua cái tấm lót điện tử, còn mua một cái ổ cắm, thế là giải quyết được vấn đề không có ổ cắm ở giường đệm rồi." Đồng Dật nói, liền bắt đầu dọn đồ trên giường đệm của Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc ngẩng đầu nhìn nhìn, lập tức nhíu mày: "Cậu dọn giường đệm của tôi làm gì?"
"Để trải tấm lót điện tử lên chứ!"
"Cậu chỉ mua một cái?"
"Đúng vậy."
Mễ Nhạc lập tức đoán ra được suy nghĩ của Đồng Dật, hắn định tiếp tục ngủ trên giường của mình, vì vậy đã đứng dậy ngăn lại: "Tôi không cần, cậu trải bên đó đi."
"Đừng mà, tôi chỉ là có ý tốt, mua rồi lãng phí quá, mấy ngày nữa tôi chuyển đi rồi."
"Cậu còn để ý mấy đồng tiền đó nữa à?"
"Để ý chứ! Sao lại không để ý, tiền nhà mình cũng không phải là gió thổi tới." Tiền nhà họ là do làm lụng vất vả mới có được.
Trước giờ Đồng Dật chưa bao giờ có động tác nhanh nhẹn như vậy, nhưng vẫn bị Mễ Nhạc ngăn lại, trải xong tấm lót điện tử rồi lại đem chăn kéo về chỗ cũ.
Mễ Nhạc tức giận đến nỗi trực tiếp thổi tóc mái, sau đó đạp Đồng Dật mấy cái.
Đồng Dật cũng không thèm để ý, còn dọn ghế dựa tới ngồi ở cạnh bàn làm việc của Mễ Nhạc, lấy sách của mình ra xem, dường như đang muốn ôn tập vậy.
Mễ Nhạc lại ngồi xuống xem kịch bản, đang xem thì nghe thấy Đồng ba ba ở máy tính bên kia cười khà khà.
"Ba cười cái gì?" Đồng Dật hỏi.
"Quan hệ hai đứa vẫn khá tốt."
"Con bị đánh, ba thấy quan hệ chúng con tốt chỗ nào?" Đồng Dật tức giận hỏi.
"Vì mày xứng đáng."
"Khuỷu tay ba sao lại đưa ra ngoài thế?"
"Đều là người nhà mình, cần phân biệt đưa ra ngoài hay đưa không đưa ra ngoài làm gì?"
Đồng Dật cúi đầu cười tủm tỉm, khiến Mễ Nhạc có chút nghi ngờ Đồng Dật có phải đã nói chuyện gì với Đồng ba ba hay không, nếu không Đồng ba ba sao lại đối với cậu như vậy?
Quay đầu liền nhìn thấy Đồng Dật đang cười, lại nhìn màn hình Đồng ba ba cũng đang cười.
Nhưng rất nhanh, Mễ Nhạc tự mình phủ nhận suy nghĩ của mình.
Chắc không thể như vậy được?
Loại chuyện là gay này, người đời trước phần lớn không thể tiếp thu, cho dù là Mễ Đường và Đào Mạn Linh là người trong vòng, nhìn gay mãi đã quen mắt, bọn họ cũng không nhất định có thể tiếp thu.
Vì vậy, suy nghĩ của cậu là, Đồng Dật cho dù là gay thật, ba hắn cũng không thể mở lòng đến mức đến mức đó.
Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi.
Lại nhìn kịch bản một hồi, Mễ Nhạc bắt đầu sầu: "Hai người cũng không đánh quảng cáo giới thiệu đầu tư, quả thật không phải lựa chọn tốt."
"Đồng Dật, con suy nghĩ xem nhà của chúng ta còn mua bán cái gì không?" Đồng ba ba ném qua cho Đồng Dật.
Đồng Dật cũng rất khó xử, nghĩ nghĩ sau lẩm bẩm: "Nhà của chúng ta có một doanh nghiệp phụ, ba tôi cũng rất ít quản lý, sau đó giao cho người khác quản lý, nhưng người ta chỉ biết tham tiền, làm loạn hết cả, không được mấy năm liền thất bại."
"Luôn như vậy sao?" Mễ Nhạc hết chỗ nói rồi.
"Không sai biệt lắm đi, mỗi năm đều ở trong tình trạng thua lỗ, thua lỗ nhiều đến mức hai chúng ta đã quen rồi."
Điều này khiến Mễ Nhạc tức giận, đây là hai kẻ phá gia chi tử ở chung với nhau, vậy mà còn có thể có tiền đến hôm nay, lập tức nói với Đồng Dật: "Đem danh sách tài sản của nhà các cậu đưa cho tôi, tôi xem xem quản lý như thế nào."
"Cậu còn biết cái này?" Đồng Dật vô cùng kinh ngạc.
"Chắc chắn giỏi hơn hai người!"
"Được, chú tìm người gửi qua một phần!" Đồng ba ba nói liền lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người ta sắp xếp những việc này.
Sắp xếp xong rồi, Đồng ba ba tiếp tục nói: "Anh bạn nhỏ, nếu con giúp chúng ta, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi con, vẫn là kiếm được tiền thì chú sẽ chia cho con một nửa."
Đây tuyệt đối là một vốn bốn lời, Mễ Nhạc một chút đầu tư đều không có, chỉ là hỗ trợ quản lý một chút, nếu làm cho những sản nghiệp này không còn thua lỗ, Mễ Nhạc nói không chừng có thể kiếm được không ít tiền.
Điều này khiến trái tim nhỏ của Mễ Nhạc rung động, trái tim trong lồng ngực cậu như đang chơi đánh đu, lúc cao lúc thấp, thật kích thích.
Kết quả Đồng Dật còn ngồi bên cạnh phàn nàn một câu: "Ba, sao ba lại bóc lột công sức cậu ấy như vậy?"
"Cuối năm chia hoa hồng! Thuận tiện tặng con mấy căn nhà." Đồng ba ba lập tức bổ sung.
Đôi mắt Mễ Nhạc đều sáng lên một chút, lập tức hàm súc mà khách khí: "Không đến mức, tùy tay hỗ trợ mà thôi."
"Ừ." Đồng ba ba đáp lại một tiếng tiếp tục ăn hạt dưa.
Đồng Dật tiến đến bên cạnh Mễ Nhạc, nói với Mễ Nhạc: "Cậu đừng giả khách khí với ổng, cậu khách khí như vậy ông ấy sẽ thật sự không cho đó."
Mễ Nhạc cũng ngượng ngùng muốn xỉu, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.
Đồng Dật nhìn màn hình, trộm đi nắm tay Mễ Nhạc, tưởng được tiếp tục nắm tay, kết quả đã bị Mễ Nhạc nhét trong lòng ngực một quả trứng, nhìn kỹ phát hiện là cái trứng làm ấm tay.
"Tới, cậu cũng sờ sờ trứng đi." Đồng Dật đem cái ấm tay tới chính giữa.
Ở video bên kia Đồng ba ba trực tiếp bị sặc tới nơi rồi.
Mễ Nhạc phiền đến không chịu được, còn có chút ngượng ngùng, mắng Đồng Dật: "Cậu cút xéo cho tôi."
Đồng Dật cầm trứng ấm tay lăn một vòng trên đùi Mễ Nhạc.
Lúc Mễ Nhạc định động thủ đánh Đồng Dật, Đồng ba ba ở bên kia nói: "Anh bạn nhỏ, chú đã gửi cho con bảng biểu về tình hình chung của sản nghiệp chúng ta rồi."
"Dạ, được." Mễ Nhạc nhận được, sau đó liền phát hiện bảng biểu này kéo xuống, nửa ngày cũng kéo không đến cuối.
Bảng biểu còn rất rõ ràng, bao gồm tên sản nghiệp, số lượng chi nhánh, số lượng nhân viên cửa hàng, tiền lương nhân viên, tình hình lợi nhuận.
Điều khiến Mễ Nhạc khiếp sợ chính là các ngành đều tạp nham.
Từ chợ bán thức ăn đến công ty khoa học kỹ thuật nano, từ gia công đến nhãn hiệu trang sức, lại từ mỹ phẩm, thẩm mỹ viện đến một công ty đóng gói người mẫu sắp đóng cửa.
Khách sạn liền có 8 cái, tên khác nhau, thành phố khác nhau.
Chuỗi nhà hàng có 49 cái, nhưng mà vẫn là tên khác nhau, bao gồm thịt nướng, lẩu, sushi và mì Lan Châu.
Mễ Nhạc nhìn đến sau lại đều cảm thấy đau đầu.
Chính lúc đang phát sầu đâu, Đồng Dật lại tới nắm tay cậu.
Cậu biết nếu cậu vẫn luôn cự tuyệt, Đồng Dật nhất định sẽ không bỏ qua, dứt khoát trực tiếp kéo tay Đồng Dật lại, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó Đồng Dật rốt cuộc cũng thành thật.
"Chú Đồng, chú đổi tên khách sạn thành tên thống nhất, làm thành chuỗi khách sạn. Nếu làm chuỗi khách sạn, trang trí và tất cả đồ vật trong khách sạn đều phải thống nhất tiến hành đổi mới, thiết kế lại." Mễ Nhạc cuối cùng mở miệng.
"Được." Đồng ba ba lập tức đồng ý.
"Cái này chỉ sợ cần một khoản phí không nhỏ, nhưng mà......" Mễ Nhạc còn chưa nói hết lời, đã bị Đồng ba ba ngắt lời.
"Anh bạn nhỏ, cậu không cần lo lắng tiền bạc, cứ yên tâm chơi đi."
Đây là chơi sao?
Chỉ với thái độ không hề bận tâm như vậy, đến bây giờ vẫn còn tiền tiêu xài thật là một kỳ tích.
Mễ Nhạc tiếp tục cúi đầu xem, nói tiếp: "Cửa hàng thời trang nữ có thể được quảng cáo trên phim ảnh, nhưng nữ trang của nhà cậu là phong cách gì?"
Đồng Dật liền ngồi xuống bên cạnh Mễ Nhạc, tùy tay mở một cửa hàng nữ trang cho Mễ Nhạc xem: "Cái này."
"Những kiểu dáng này đều là của rất lâu trước đây phải không? Doanh số thoạt nhìn thực sự... thê lương."
"Trước đây người thiết kế bỏ đi, chúng ta cũng không quá để ý, chỉ tùy tiện mở cửa hàng quần áo, chú trọng lãi ít đẩy tiêu thụ mạnh là được."
Mễ Nhạc bất đắc dĩ nhìn cửa hàng nữ trang, xoa xoa trán.
"Cửa hàng nữ trang giao cho tôi quản lý đi, người thiết kế gì đó tôi sẽ thu xếp." Mễ Nhạc chủ động xin ra trận.
"Đúng vậy, vừa lúc cậu thích thiết kế." Đồng Dật gật gật đầu.
"Cậu biết tôi thích sao?"
"Cậu... cậu... cậu không phải giúp Lý Hân sửa quần, may quần mùa thu cho tôi sao?" Đồng Dật chột dạ nói.
Mễ Nhạc cười cười không nói gì nữa.
Diễn!
Cậu cứ tiếp tục diễn đi!
Nếu cậu muốn diễn, tôi cũng không nóng lòng.
"Cái công ty khoa học kỹ thuật nano này thì đóng cửa đi." Mễ Nhạc nói.
Công ty này mỗi năm đều đang lỗ vốn, sau đó người trong công ty còn đang xin xuất tiền làm các loại xin nghiên cứu khoa học, chi đến ngân sách đi xuống, cũng bị người công ty này lấy từng tầng ngân sách, để lại không được cái gì.
Còn có chính là, Mễ Nhạc cùng người nhà Đồng đều không hiểu cái lĩnh vực này, dù cho về sau cái lĩnh vực này thật sự rất lợi hại, bọn họ không hiểu cũng không khác gì mù đi đêm.
"Oke, vậy đóng cửa đi." Đồng ba ba tiếp tục cắn hạt dưa.
Đồng Dật hoàn toàn không ý kiến, nắm tay Mễ Nhạc hạnh phúc hân hoan.
Mễ Nhạc nhìn này hai người này, lại đột nhiên cảm thấy trên vai mình gánh vác trọng trách cực kỳ nặng.
Trước đây cậu cũng bận rộn với công việc, nhưng cũng chỉ là xem kịch bản, tham gia chương trình thực tế, quay quảng cáo.
Bây giờ thì khác, nhìn những hợp đồng đầu tư này, nhìn lại tình hình rối rắm của các công ty. Tuy rằng bảng biểu thể hiện đều cho cậu biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong tương lai, nhưng cậu vẫn cảm thấy áp lực cực lớn.
Mễ Nhạc lần đầu tiên cảm thấy tiền nhiều hơn rất không tốt.
Bởi vì tiền nhiều hơn, cậu phải đau đầu nghĩ cách sử dụng số tiền này, cách tiêu số tiền này, và cách quản lý số tiền này.
Mễ Nhạc đang nhìn đâu đó, Đồng ba ba đột nhiên nhận ra một vấn đề, hỏi Mễ Nhạc: "Anh bạn nhỏ, con giúp chú nhiều như vậy, cũng phải tính tiền lương cho cháu chứ nhỉ?"
"Cái này... Không phải có phần trăm hoa hồng sao?"
"Chia hoa hồng là chia hoa hồng, tiền lương là tiền lương, đây là hai chuyện khác nhau. Dựa theo lời con nói, con giúp chú không ít đâu, chú cũng không biết cụ thể nên cho con bao nhiêu. Nếu không như vậy đi, ngày mai chú cho người đưa cho thẻ đen, con muốn tiêu bao nhiêu tiền thì quẹt thẻ bấy nhiêu, coi như là tiền lương, được không?"
Thẻ đen, thẻ tín dụng không giới hạn chi tiêu, ngay cả hạng cao nhất trong nước cũng lên tới một triệu, chỉ có những người có tài lực nhất định, thông qua xét duyệt của ngân hàng mới có thể phát thẻ.
Loại thẻ này, Mễ Đường và Đào Mạn Linh nhiều năm như vậy cũng không có, Đồng ba ba nói tặng liền tặng cho Mễ Nhạc một cái.
Mễ Nhạc vẫn cảm thấy không ổn, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Đồng ba ba đột nhiên nổi giận: "Nhà không cần, thẻ đen cũng không cần, con muốn chọc tức chú đúng không?"
Mễ Nhạc cuối cùng đồng ý: "Vậy được, con nhận ạ."