Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 7: Mơ




Sau khi các tiết mục biểu diễn kết thúc, còn một khoảng thời gian để hoạt động tự do.
Đây là năm đầu tiên cơ sở Lĩnh Sơn của đại học H đón sinh viên vào ở, cộng thêm việc sân đủ rộng, lần đón sinh viên mới này chuẩn bị cực kì có tâm, cuối buổi còn có liên hoan.
Tất cả mọi người đều có thể tham gia, ban ngoại giao đã liên hệ nhà đầu tư tài trợ cho thịt nướng, nguyên liệu và các thiết bị, vô cùng hào phóng.
Có thể kêu gọi được đầu tư như vậy cũng không có gì kì lạ, cho phép công ty này quảng bá card điện thoại của họ với các sinh viên, trường sẽ hợp tác.
Sinh viên năm nhất vừa đến đây hẳn là sẽ cần card điện thoại, thế nên sẽ tìm đến bên họ.
Còn một điều nữa là nếu cơ sở Lĩnh Sơn muốn lắp mạng trong trường thì chỉ bọn họ mới được cho phép, công ty khác thì không. Có lợi ích trao đổi như vậy thì đương nhiên họ sẽ đồng ý cung cấp tài trợ.
Trong bữa tối có rất nhiều người đến chung vui, còn có các đàn anh đến để dụ dỗ mấy em gái.
Đám nam sinh năm nhất cũng trở thành đối tượng gạ gẫm của các chị em trong trường.
Tiểu thịt tươi dĩ nhiên là ngon nhất rồi.
Một nhóm fan tụ tập xung quanh Mễ Nhạc, xếp hàng để xin chữ ký của cậu.
Người của ban văn hóa tuyên truyền dứt khoát đem hẳn một cái bàn đến đây, thêm một cái đèn nhỏ để lúc Mễ Nhạc ký tên không phải nhức mắt, bên cạnh còn có thành viên giúp giữ trật tự.
Mễ Nhạc không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cậu luôn nhẹ nhàng hợp tác, còn chụp ảnh cùng những người này.
Mặc dù bản thân cậu cũng biết rõ, có một số người không phải là fan thật mà chỉ là muốn chụp ảnh cùng rồi khoe khoang với bạn bè.
Nhưng mà cậu không muốn từ chối, lỡ đâu làm mất lòng fan chân chính thì không ổn chút nào.
Vào lúc đang bận rộn, cậu để ý thấy dường như bên kia cũng rất náo nhiệt. Sau khi chụp xong với một nhóm người, cậu quay đầu lại nhìn thử thì thấy là bọn Đồng Dật cùng với các cô gái vây quanh.
Vốn dĩ Đồng Dật chỉ ngồi bên bàn để ăn thịt nướng mà thôi, không biết một mét tám và các đội viên còn lại trêu chọc kiểu gì mà dẫn được một đám người lại đây.
“Đội trưởng, con gái bên cạnh chúng ta không thể ít hơn phía bên Mễ Nhạc được.” Lòng hiếu thắng của một mét tám rất mạnh, nói với Đồng Dật như thế.
Đồng Dật khó hiểu: “Tại sao phải so với cậu ta?”
“Tôi thấy cậu xứng làm hotboy hơn nhiều!”
Đồng Dật bất lực, nhưng nếu đối xử lạnh nhạt với các cô gái thì có khác gì Mễ Nhạc đâu?
“À… không thì để tôi cho các cô xem chút bản lĩnh vậy.” Đồng Dật nhìn các cô gái nói.
“Dạ!”
“Giỏi quá à!”
“Anh đẹp trai quá đi!”
Nụ cười Đồng Dật có hơi giả tạo, hắn còn chưa làm mà giỏi cái gì?
Người bên cạnh rất hợp tác, đưa giấy bút cho Đồng Dật.
Đồng Dật nhận lấy rồi bắt đầu biểu diễn, hai tay cầm bút, viết cùng một lúc. Vấn đề ở chỗ mỗi tay viết một bài thơ, nội dung hoàn toàn khác nhau.
Các cô gái bắt đầu kinh ngạc cảm thán, lớn tiếng bàn tán: “Xem trong Thần Điêu Hiệp Lữ thấy Cô Cô cũng biết cái này, trình độ của anh còn cao hơn cô ấy nữa.”
“À à à, có phải là tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ tam giác không?”
“Hai tay cùng lúc viết hai bài thơ, giống phân liệt vậy đó? Hơn nữa… chữ bên nào cũng đẹp hết.”
“Tôi đã bắt đầu luyện từ khi còn nhỏ.” Đồng Dật vừa dứt lời đã viết xong, thản nhiên đặt bút xuống bàn.
Khi chơi bóng chuyền thế đánh của hắn luôn thay đổi liên tục là bởi vì có thể sử dụng cả hai tay, làm người ta không cách nào đoán trước được.
Nếu người cản lưới đoán sai hướng bóng, hắn sẽ lách qua nửa vai để bóng đi qua từ khoảng trống ấy.
Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của Đồng Dật, được mọi người ca tụng là át chủ bài đánh đâu thắng đó.
Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai và tiếng ồn ào của các cô gái làm thu hút thêm một nhóm người khác đến đây, Đồng Dật đành phải biểu diễn lại một lần nữa.
Tả Khâu Minh Húc đứng bên ngoài nhìn một lát rồi thấp giọng cảm thán: “Ghê thật.”
Thảo nào mới năm nhất đã là át chủ bài của đội bóng chuyền đại học H, năm hai thì trở thành đội trưởng.
Đồng Dật thấy tình hình không ổn lắm, giật giật ống tay áo của hai mét mốt, hai mét mốt khẽ gật đầu, hai người đột ngột đứng dậy, giữa đám người trông như hai cột cờ vừa được dựng lên.
Tiếp theo, cả hai nhanh chóng chạy đi, nhanh như tên cướp vừa thành công giật ví của ai đó rồi co cẳng bỏ chạy.
Sau đó, đội bóng chuyền thắng lợi trở về, phần lớn là các cô gái muốn làm quen với Đồng Dật, muốn hỏi xin ID WeChat của hắn, thế là bọn họ trả lời: Không biết đội trưởng có đồng ý không nữa, hay là em cứ kết bạn với anh trước, anh hỏi ý cậu ấy rồi sẽ báo lại cho em sau?
Đợi liên hoan kết thúc, Mễ Nhạc dẫn đầu câu lạc bộ và thành viên hội sinh viên dọn dẹp lại sân trường, không ít fan của Mễ Nhạc cũng ở lại giúp đỡ.
Mễ Nhạc đi tới cái bàn mà Đồng Dật đã ngồi, cầm hai mảnh giấy lên xem.
“Quả thực cũng giỏi đấy chứ.” Tả Khâu Minh Húc cảm thán như vậy.
“Trông thì xấu xí nhưng chữ viết thì nhìn cũng được.” Mễ Nhạc nhận xét sau khi xem xong.
“Bề ngoài xấu xí á? Nhưng tôi thấy rất đẹp trai mà?” Tả Khâu Minh Húc cười, nhỏ giọng hỏi Mễ Nhạc: “Nói thật đi, nếu không phải cậu nhận được nhiều phiếu bầu hơn thì cậu nghĩ mình có giành được vị trí hotboy không?”
“Thế nào, có thể đến lượt cậu ta à?” Mễ Nhạc khó chịu hỏi.
“Không, sẽ là tôi.” Tả Khâu Minh Húc chỉ vào chính mình.
Mễ Nhạc mỉm cười, muốn mắng người nhưng cuối cùng lại không nói ra, cuối cùng vẫn gật đầu: “Tôi rất thích sự tự tin của cậu.”
“Tôi cũng thích lắm á!”
*
Mễ Nhạc thức dậy vào sáng sớm, phát hiện Đồng Dật và hai mét mốt còn dậy sớm hơn cả cậu.
Bắt đầu từ hôm nay, đội bóng chuyền sẽ huấn luyện trở lại.
Mỹ phẩm của Mễ Nhạc không hề ít hơn của Khổng Gia An, mà thậm chí còn nhiều hơn.
Mặt nạ đựng đầy một cái hộp, ngoài ra còn nhiều thứ khác nữa.
Mỗi sáng sớm cậu đều tự tạo kiểu tóc cho mình, lấy một cái kẹp cố định lại rồi sấy tóc bằng máy sấy, sau đó dùng sáp vuốt tóc, như vậy tóc sẽ bồng bềnh hơn.
Bây giờ cậu đã ra mắt rồi, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng của bản thân, nếu bị chụp được mặt xấu thì sẽ hứng nước bẩn một trận.
Chuyện này thì cũng đành bất lực.
Cậu đã được đào tạo chuyên nghiệp từ khi còn là một đứa trẻ, từ cách cư xử cho đến phép xã giao, tư thế đi đứng đều phải được huấn luyện.
Cậu tự trang điểm cho chính mình, còn phải xem các xu hướng nổi bật để phối trang phục nữa.
Phải kiểm soát chế độ ăn uống hàng ngày và đi tập thể hình khi có thời gian.
Cậu có hình tượng là thiếu niên ôn nhuận như ngọc, nhưng trên thực tế thì cậu vốn dĩ không phải như vậy…
Hôm nay có hơi đặc biệt, lúc cậu đang làm tóc thì có hai chú “husky” cao lớn đứng xem.
“Có chuyện gì?” Mễ Nhạc hỏi Đồng Dật và hai mét mốt.
“Học cách làm tóc.” Đồng Dật đáp.
“Hả?”
“Cậu nhìn đầu tóc của tôi là biết tôi không rành mấy cái tạo kiểu này rồi, chỉ cần cắt ngắn thì khỏi phải làm gì hết.”
“Vậy sao cậu không cạo hói luôn đi?” Mễ Nhạc hỏi.
“Tôi bị dị ứng tia cực tím, nếu cạo sạch lại phải bôi kem chống nắng phía sau gáy, phiền lắm.”
Nghe cũng có lý.
Mễ Nhạc không biết phải nói gì.
Mễ Nhạc làm tóc xong, đặt sáp vuốt tóc xuống, hai mét mốt ngơ ngẩn hỏi Đồng Dật: “Dật ca, cậu rút ra được kỹ xảo gì chưa?”
Đồng Dật giơ tay sờ cằm, giả bộ sâu sắc nói: “Đại khái chính là vừa sấy xong, nhân lúc tóc còn ở trên không trung chưa kịp phản ứng thì mình phải bắt lấy nó liền! Canh chuẩn thời gian, kỹ thuật phải vững vàng.”
“GET!” Hai mét mốt và Đồng Dật cùng vỗ tay ăn mừng.
Mễ Nhạc: “...”
Bệnh thần kinh à!
Tóc thì không cần sĩ diện?
Đúng lúc này có người gõ cửa nói: “Đội trưởng, tôi đi đây.”
“Ừ!” Đồng Dật ở trong phòng đáp lại.
Một lát sau, lại có mấy người đến phòng ký túc xá, mang theo một túi bánh bao hấp: “Đội trưởng, Lý Hân, tôi đem cho hai người nè.”
Mễ Nhạc ghét bỏ nhìn những người này bước vào cửa rồi đi ra.
Qua một lúc nữa, lại có vài người vào phòng: “Tôi mang sữa đậu nành cho các cậu!”
Rồi ngay lập tức rời đi.
Mễ Nhạc thu dọn đồ đạc xong lại có người vào phòng, lải nhải về em gái gặp được hôm qua xinh như thế nào.
“Mễ Nhạc, có ăn bánh bao không?” Đồng Dật đang đứng chuẩn bị bữa sáng quay ra hỏi Mễ Nhạc.
“Chúng ta thân lắm sao?” Mễ Nhạc hỏi lại.
“Xin lỗi, lần sau không cho nữa.” Đồng Dật ăn no rồi trả lời.
“Cảm ơn rất nhiều.”
Chờ Mễ Nhạc đi ra ngoài, các thành viên trong đội bóng chuyền không nhịn được cảm thán: “Tôi thua, sao tên này không biết tốt xấu gì hết vậy?”
“Lỗ mũi của người nổi tiếng thì hướng lên trời chứ sao.”
“Giỏi thế thì sao không ra ngoài ở luôn đi?”
“Xung quanh đây làm gì có chỗ để ở, cậu tính để người nổi tiếng nằm giường đất à?”
Vào lúc này lại có người bước vào: “Đội trưởng, mang cho cậu xíu mại nè!”
“Ăn chung đi.” Đồng Dật tiếp đón bọn họ đi vào.
*
Mễ Nhạc đi học về, bước vào phòng ngủ thì thấy trên bàn mình có một ly sữa đậu nành, bị đổ, sữa chảy tràn ra cả mặt bàn, trên cạnh bàn sữa vẫn còn đang nhỏ giọt, rơi lên ghế ướt một mảng lớn.
Cậu lại nhìn sang cái bàn khác, trên mặt bàn có túi nilon đựng bánh bao, một túi đựng giấm và tỏi băm, trời nóng bức còn làm cho mùi càng nồng nặc hơn.
Cửa sổ mở toang, gió thổi vù vù, thổi bay tóc mái của cậu.
Cậu siết chặt nấm đấm rồi thả ra, ở trong phòng không có ai chửi bới: “ĐM!”
Đã mệt mỏi suốt nhiều ngày liền lại còn cộng thêm tình trạng lộn xộn trong phòng ký túc xá khiến cho Mễ Nhạc cảm thấy chịu không nổi.
Cậu thậm chí không quan tâm đến mặt bàn mà leo lên giường nằm nghỉ.
Thời tiết rất nóng, cơ sở Lĩnh Sơn lại nằm trong một khu rừng rộng lớn, biết rõ việc đó như là tai họa, cậu vẫn khàn giọng gầm một tiếng, khiến cho không khí mùa hè dường như càng nóng nảy hơn.
Cậu không bật máy lạnh, chỉ ôm chăn trên bụng mà ngủ.
Những giấc mộng khi đang mệt mỏi lúc nào cũng kỳ quái, trước mắt hiện lên hình ảnh quái lạ. Sau đó, cậu trở về phòng học cấp hai của mình.
Cậu đứng trước bàn học, trên mặt bàn đều là rác.
Ai đó đã lấy hộp cơm của họ úp lên bàn cậu, nước canh chảy lan ra hết nửa bàn, nhỏ xuống dưới, rơi trên ghế của cậu, ngay cả cặp sách cũng loang lổ vết bẩn.
Vỏ chuối và lõi táo cũng chất đống ở đó.
Xung quanh là tiếng xì xào:
“Chính là cậu ta, tinh nhị đại, ghê gớm thật…”
“Chỉ viết thư tình cho nó mà cũng bị đem nộp lên cho giáo viên, ép nhỏ đến nỗi phải chuyển trường.”
“Rác rưởi!”
“Con người rác rưởi thì phải ngồi ở đống rác.”
Không!
Không phải!
Không phải do cậu làm.
Cậu dọn sạch sẽ bàn học rồi lấy khăn ướt lau cặp, sách vở lấy ra đều bị nhiễm màu vàng ố, nhìn cực kì buồn nôn.
Lấy cuốn sách dưới hộc bàn ra thì đụng trúng một vật mềm mại, cúi đầu nhìn xuống, đó là xác chết của một con chuột.
Cậu khiếp sợ, nhưng cậu không la lên mà giả vờ bình tĩnh đem xác con chuột đi xử lý.
Không thể tỏ ra yếu đuối, không thể để người khác cười nhạo, cậu muốn mạnh mẽ.
Hình ảnh thay đổi, cậu về đến nhà, ném cặp sách xuống rồi điên cuồng hét lên với hai bóng người: “Tại sao vào phòng của con! Tại sao lại lén nhìn đồ của con! Con không có quyền riêng tư sao?”
Nước mắt rơi lã chã, lăn xuống cổ áo và sàn nhà, hai người kia thế mà lại nở nụ cười khinh bỉ.
“Sau này con sẽ là nghệ sĩ, đã định sẵn là không quyền riêng tư cá nhân rồi, phải chuẩn bị tinh thần cho việc chuyện riêng tư bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta khui ra.”
“Tại sao lại làm vậy! Tại sao lại gửi nó cho trường?” Cậu siết chặt nắm đấm hỏi.
“Thế tại sao con lại giữ nó lại mà không vứt đi? Chẳng lẽ muốn ở bên cô bé kia hay sao? Yêu đương sẽ níu chân con đường thành danh, ta đây là đang bảo vệ con, cũng là bảo vệ cô bé đó!”
Cậu cúi đầu nhìn tay mình.
Đây là ai?
Đây không phải là cậu.
Cậu vốn dĩ không phải như thế này…
“Bởi vì hai người… mà con không có người bạn nào cả.” Cậu nói như vậy.
“Không có bạn mới tốt, như vậy thì số người có thể phản bội con sẽ ít hơn.”
“Tha cho con đi…”
Bóng người cao lớn cúi xuống, bóp mặt cậu, trầm giọng nói: “Con sinh ra ở cái nhà này, đã được hưởng thụ tất cả những gì mà cái nhà này ban cho thì phải chịu đựng điều đó, có hiểu chưa?”
Mễ Nhạc đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vừa mở mắt đã nhìn thấy Đồng Dật đứng ở bên mép giường.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.
Đồng Dật nhìn giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Mễ Nhạc, không khỏi sững sờ.
Mễ Nhạc vừa tỉnh dậy có hơi mơ màng, không biết trước đó đã mơ thấy gì mà khiến cậu lập tức tỉnh giấc như vậy. Đầu tóc xõa tung, đuôi tóc hơi cong lên.
Vốn dĩ bình thường là người khó gần, vậy mà lúc khóc thế mà lại… có chút đáng yêu, còn rất… ặc… trái tim Đồng Dật có hơi rung động.
Mễ Nhạc phục hồi tinh thần, đưa tay dụi mắt, nghe thấy Đồng Dật giải thích: “Tôi lau sạch bàn cho cậu rồi, còn ghế thì thì đổi ghế của tôi đi.”
Vừa nói vừa quơ quơ cái giẻ lau trong tay.
Mễ Nhạc nhìn hắn, không nói gì.
“Để tôi giải thích cho cậu, tôi đã dặn bọn họ không được đến gần bàn của cậu rồi, nhưng sáng nay lại có một tên ngốc vừa vào cửa đã bận tán dóc với đàn em, nên tiện tay đặt ly sữa lên bàn. Huấn luyện viên đột ngột thông báo tập hợp, làm cho cả đám bọn tôi hoảng loạn, có người xách túi lên lỡ đụng đổ sữa đậu nành. Tôi vẫn luôn thấy không ổn lắm, nhân lúc bọn họ đi ăn tối thì quay về dọn cho cậu.”
Mễ Nhạc: “...”
“Bị ác mộng dọa khóc à?” Đồng Dật hỏi: “Cậu đừng sợ, từ nhỏ tôi đã bắt gặp nhiều chuyện thần quái rồi, chẳng hạn như một cái ly đầy nước đột nhiên ngã đổ ngay trước mặt, hay lúc chơi bóng xém chút nữa bị bóng đập trúng thì lại có một lá chắn trong suốt chặn lại, tôi đã quen từ lâu rồi, tôi lớn lên từ ổ tâm linh đó.”
“Cút.” Mễ Nhạc nói như vậy.
Lúc giải thích Đồng Dật vẫn đang cười haha, sau đó biểu cảm biến thành tức giận với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra.
“Được, tôi cút.” Đồng Dật gật đầu, xoay người bước vào toilet, sau khi cất khăn thì lập tức ra khỏi phòng.
Mễ Nhạc ngồi trên giường, nhìn căn phòng yên tĩnh một lúc lâu không cử động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.