Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Chương 72: Tương tư thành bệnh




Sau khi Mễ Nhạc bước vào trạng thái làm việc, cậu thực sự không có thời gian để quan tâm đến Đồng Dật.
Bộ phim này là phim cổ trang, mỗi ngày sáu giờ sáng cậu đã ngồi trong phòng hóa trang, quay phim đến mười một giờ tối là thời gian ghi trên hợp đồng của cậu.
Tuy nhiên, nếu có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra trong ngày, có thể sẽ quay phim đến rạng sáng. Mễ Nhạc cũng chưa bao giờ phàn nàn, luôn phối hợp với việc quay phim.
Bất kể quay phim muộn đến đâu Mễ Nhạc cũng sẽ cẩn thận rửa mặt và dưỡng da vào buổi tối. Sau khi quay phim xong, cậu đã mệt đến mức gần như bất tỉnh.
Nằm ở trên giường, cậu liền nhìn thấy Đồng Dật để lại một đóng bao lì xì trên màn hình cậu.
12:00
[Lúc ăn cơm trưa có thể nói chuyện phiếm không?]
[Bộ không nghỉ trưa sao?]
[Hôm nay tôi ăn rất nhiều.]
[Một cái hamburger thịt cá, một cái đùi gà to.]
[Còn ăn một con gà nhỏ.]
17:45
[Ăn cơm chiều, cậu có ăn không?]
23:57
[Còn chưa kết thúc công việc sao?]
[Vất vả quá đi.]
[Cậu không dừng lại hay là không để ý đến tôi?]
[Tôi buồn ngủ quá, gần đây không có chơi game.]
[Không có việc gì làm sẽ dễ buồn ngủ.]
Mễ Nhạc cầm điện thoại, nhắm mắt gửi tin nhắn: Vừa mới kết thúc, tôi cũng muốn ngủ.
Cầm điện thoại đợi một lúc không thấy Đồng Dật trả lời, cậu nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Ban đêm mơ mơ màng màng như nghe thấy điện thoại rung, trong lòng vẫn luôn nhớ đến tin nhắn của Đồng Dật, khiến cậu không thể ngủ ngon.
Mễ Nhạc giãy giụa sờ đến điện thoại, mở màn hình ra nhìn một chút, cũng không có tin nhắn chưa đọc, liền lại đặt điện thoại xuống.
Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh dậy, cậu ngồi trên bồn cầu, cuối cùng cũng có thể trò chuyện với Đồng Dật một lúc.
Đồng Dật: Đêm qua tôi ngủ rồi, cậu tỉnh chưa?
Mễ Nhạc: Ừ, đã tỉnh.
Đồng Dật: Cậu không có nghĩ đến tôi.
Mễ Nhạc: Vì cái gì tôi phải nghĩ đến cậu?
Đồng Dật: Cậu đi khiến tôi nhớ cậu, cậu khiến tôi thần hồn điên đảo, cậu đến chịu trách nhiệm đi.
Mễ Nhạc nhìn câu nói lung tung có chút cạn lời, cười cười nhắn tin trả lời: Sao cậu biết tôi không nhớ hả?
Đồng Dật: Khẳng định cậu không nhớ tôi, tôi nhắn tin cho cậu mà cậu cũng không mơ thấy tôi.
Mễ Nhạc: Ồ?
Đồng Dật: Ài, đợi tôi đi thăm ban sẽ thẳng thắn với cậu một chuyện, phỏng chừng cậu sẽ cảm thấy cực kỳ vi diệu, huyền huyễn, nhưng mà tôi thề tôi không nói dối.
Mễ Nhạc: Sao phải đợi cậu đến rồi mới nói?
Đồng Dật: Tôi sợ cậu nghe xong sẽ tức giận, nếu không đánh tôi được thì cũng sẽ tức giận trong lòng, vậy không phải sẽ làm tôi rất đau lòng sao?
Mễ Nhạc: Trước khi tôi đi sao không nói?
Đồng Dật trả lời đặc biệt đơn giản rõ ràng: Hèn.
Mễ Nhạc: Được rồi, tôi muốn rửa mặt, một hồi lại đi hóa trang.
Đồng Dật: Lúc hóa trang không thể nói chuyện phiếm sao?
Mễ Nhạc: Phòng hóa trang có nhiều người ra vào, nhìn thấy di động của tôi sẽ không tốt lắm, đám người kia mắt đều mang móc câu. Mặc dù không nói cái gì, lúc sau cũng sẽ bị truyền tin tức gì đó ra.
Đồng Dật: Được rồi.
Mễ Nhạc: Ừa.
Buông di động, Mễ Nhạc bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong nhìn thấy Đồng Dật cũng không nói cái gì nữa. Tựa hồ như nhìn thấy Đồng Dật đang ở bên cạnh, có thể tưởng tượng ra bộ dáng cao to đang không được vui của hắn.
*
Đồng Dật buông di động, liền cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Vừa mới bắt đầu có chút tình cảm, lại đột nhiên giống như mất liên lạc vậy.
Trong lòng hắn phiền muộn đến không chịu được, tức giận mà đi tìm Tả Khâu Minh Húc.
"Cậu có phải suy nghĩ trước tiên nên đi thăm ban không?" Đồng Dật đứng ở cửa phòng Tả Khâu Minh Húc hỏi.
Đồng Dật mang theo tức giận đến, cao gần hai mét mang giày vào thì cao quá hai mét. Khi vào cửa phải cúi đầu, khí thế đầu tiên khi vào là áp bách.
Cộng thêm khuôn mặt khó chịu này, khiến bạn cùng phòng của Tả Khâu Minh Húc đều lo lắng sợ hãi.
Tả Khâu Minh Húc nhìn Đồng Dật giống như đang nhìn một tên bệnh tâm thần: "Mễ Nhạc mới vừa tiến tổ ba ngày chúng ta liền đi thăm ban hả?"
"Thăm ban còn chú trọng thời gian?"
"Mới vừa khởi động máy yêu cầu mọi thứ đều phải đầy đủ nhanh chóng, hậu cần sẽ rất bận rộn. Hơn nữa chúng ta gần đến kỳ thi cuối kỳ, làm nhiều tổ tác nghiệp với thi cử như vậy cần phải chuẩn bị, cậu lại muốn chạy đi thăm ban hả?"
Đồng Dật cực kỳ không vui, nhìn thấy bạn cùng phòng của Tả Khâu Minh Húc đều đi rồi, mới thở phì phì mà đi vào, ngồi xuống nói: "Tôi nhắn cho cậu ấy nhiều tin như vậy phải đến mấy tiếng sau mới để ý đến tôi! Cái này không phải biện pháp tốt."
"Cậu ấy phải quay chụp, không thể trả lời được, cậu yêu cầu như thế là không được."
"Tôi sẽ không như vậy, huấn luyện một chút liền đi xem di động một cái."
Tả Khâu Minh Húc dọn dẹp lại giường, tiếp tục nói: "Về sau cậu sẽ làm vận động viên hả?"
"Đúng vậy."
"Vận động viên yêu cầu huấn luyện khép kín, một năm nhiều lắm chỉ nghỉ được hai lần, một năm chỉ nghỉ một lần mới là chuyện bình thường. Trong lúc đó, người khác không vào được, cậu cũng không ra được, cho nên thời điểm đó đến xem ra cậu còn không bằng Mễ Nhạc đâu. Tôi đoán Mễ Nhạc sẽ không thiếu kiên nhẫn giống cậu như vậy đâu, cũng sẽ hiểu cậu huấn luyện vất vả."
Đồng Dật bị thuyết phục.
Có điều hắn vẫn lẩm bẩm: "Tôi cũng không phải càn rỡ, tôi chỉ là... Trong lòng quá nhớ thương."
"Ờ. Sau đó cậu ấy mấy tiếng sau mới trả lời, làm cậu cảm thấy Mễ Nhạc không để ý đến mình nhiều như cậu để ý đến Mễ Nhạc, cho nên trong lòng cảm thấy bất công?"
"Ừa."
"Cậu trước kia chưa từng yêu đương à?"
"Ừa."
"Ồ, mối tình đầu nha." Tả Khâu Minh Húc hiểu, gật đầu.
"Không không không, tôi cùng Mễ Nhạc là tình anh em." Đồng Dật lập tức phủ nhận.
Tả Khâu Minh Húc cười cười: "Lúc tôi yêu đương lần đầu cũng rất dính người, hận không thể cùng bạn gái dính lấy nhau một chỗ, còn cực kỳ thích ăn dấm."
"Sau đó thì sao?" Đồng Dật duỗi cổ hỏi.
"Ở bên nhau thời gian lâu rồi mới hiểu em ấy, biết em ấy có tính cách thế nào. Vốn dĩ không phải là một người thích làm nũng, ép em ấy làm nũng, sẽ càng khiến em ấy thấy không thoải mái. Nếu bên nhau mà không thấy thoải mái, chuyện này cũng không cần phải ép buộc nửa, vì sao lại muốn em ấy khó xử như vậy làm gì?"
Đồng Dật nghe xong vỗ tay một cái, tự cổ vũ chính mình: "Tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý."
"Mễ Nhạc là cái người thật sự rất thích hơn người. Cậu xem cậu ấy mỗi ngày đều để ý hình tượng của mình như vậy, tới trường cũng học rất nghiêm túc. Xem kịch bản đã rất vội rồi mà còn muốn xử lý chuyện của hội sinh viên với câu lạc bộ kịch. Cậu ấy tới đoàn phim cũng sẽ như vậy, là một người nghệ sĩ cực kỳ nỗ lực."
"Ừa, tôi cảm nhận được."
"Cậu ấy mang lại cho người ta cảm giác là người có tính cách không dễ làm quen, nhưng cực kỳ đáng tin cậy. Các thành viên câu lạc bộ kịch đều sợ cậu ấy, nhưng ấn tượng đối với cậu ấy lại rất tốt. Không ít thành viên ở câu lạc bộ kịch đều là sinh viên giống Mễ Nhạc nhưng có rất nhiều người đều gọi cậu ấy là thầy Mễ."
Đồng Dật tiếp tục ngồi, gật gật đầu.
"Cái gì cậu cũng hiểu, vì sao còn muốn giận dỗi?" Tả Khâu Minh Húc lại lần nữa hỏi Đồng Dật.
"Tôi chỉ là nhớ cậu ấy..."
Nhớ, rồi lại nhớ mãi.
Từ lúc xe đi, trong nháy mắt đó đã nhớ.
Mấy ngày nay Mễ Nhạc chẳng những trả lời tin nhắn rất trễ, còn chưa mơ thấy hắn lần nào.
Trong đầu óc hắn đều là Mễ Nhạc, mở to mắt là nhớ, nhắm mắt lại cũng nhớ.
Khi biến một người thành trung tâm trong thế giới của mình, kết quả là những phút giây chờ đợi vô ích đều là nhớ thương chồng chất lên nhau, và khi mở rộng đến mức lớn nhất sẽ trở nên cực kỳ cô đơn.
Yêu đơn phương giống như một người đánh một trận chiến đẹp mắt, nhưng không ai biết đến.
Hắn đã đánh bại rất nhiều kẻ thù trong trận chiến này, nhưng lại bị khốn cảnh lần lượt đánh bại, và cuối cùng phải tự chữa lành vết thương để bản thân hồi phục như cũ.
Cốt truyện rành mạch, cảnh chém giết kịch liệt, nhưng chỉ có một người khổ chiến.
Đồng Dật luôn cảm thấy hắn và Mễ Nhạc đã yêu nhau, nhưng mối quan hệ vẫn chưa được xác định, tâm luôn mơ hồ và không có cảm giác an toàn.
Vẫn sẽ đoán mò.
Vẫn sẽ cân nhắc trong lòng.
Cho nên nhớ thương sẽ biến thành nhớ thương gấp bội, để ý sẽ biến thành bệnh tương tư.
Đồng Dật thở ra một hơi, cảm thấy mình đã tốt hơn một chút, lại dường như một chút cũng không có tốt lên.
Lấy di động từ trong túi ra, lại không thấy Mễ Nhạc nói gì với hắn.
Buổi sáng hắn đúng là có chút oán trách, cho nên không trả lời.
Hắn có tâm tư nhỏ là muốn Mễ Nhạc dỗ hắn hai câu, kết quả Mễ Nhạc cũng không trả lời.
Đồng Dật ở bên này cảm xúc tràn lan, Mễ Nhạc ở bên kia lại khó hiểu phong tình.
"Được, tôi biết rồi, tôi về trước đây." Đồng Dật đứng lên đi ra ngoài, lúc ra cửa còn quay lại giải thích một câu với Tả Khâu Minh Húc: "Tôi với Mễ Nhạc là mối quan hệ bạn bè tương đối tốt."
"Ồ, tôi hiểu mà." Tả Khâu Minh Húc gật gật đầu.
Sau khi Đồng Dật rời đi, Tả Khâu Minh Húc nhịn không được cười, tiếp theo nhắn tin cho Mễ Nhạc: Người cao to nhà cậu tới tìm tớ oán trách kể lể, cậu cũng đừng lãnh đạm như vậy, yêu đương không cần phải quá sĩ diện mà.
*
Sau khi Đồng Dật rời phòng ngủ của Tả Khâu Minh Húc không lâu, liền nhớ tới thầy Tả.
Cũng chính là lần trước đánh nhau với đội điền kinh, là thầy ấy xử lý ổn thỏa cho bọn họ.
Hắn lấy điện thoại ra chủ động liên hệ với thầy Tả, vừa vặn thầy Tả vừa mới đến trường học, nhưng cũng có thời gian, Đồng Dật có thể trực tiếp đến gặp.
Đi vào phòng thầy Tả, thầy ấy đang pha trà.
Đồng Dật cười ha hả chào hỏi thầy Tả, tiếp theo ngồi xuống, hỏi: "Thầy, thầy không bận chứ hả?"
"Ờ, em tới để hỏi sự tình của cậu bạn kia phải không?"
"Đúng vậy, lần trước thầy cảm thấy cậu ấy có chút cực đoan, em lại đây hỏi thăm thế nào."
Thầy Tả pha nước xong, ngồi đối diện với Đồng Dật, nói: "Trước kia thầy đã gặp một học sinh khá giống với em ấy. Dù em ấy không có nổi tiếng, nhưng cũng là một người rất có tài hoa, hơn nữa các phương diện đều cực kỳ không tồi. Tính cách em ấy cũng có chút lãnh đạm, tư tưởng, ý nghĩ đều có điểm cực đoan, đại khái chính là..."
Nói tới đây, thầy Tả trầm tư một chút mới nói tiếp: "Em ấy cảm thấy chuyện lừa bán phụ nữ, trẻ em, cần phải diệt sạch toàn bộ vùng núi dân cư xa xôi. Những người đó biến mất, như vậy sẽ hoàn toàn giải quyết được chuyện này. Còn có, em ấy còn nói nếu một người phạm tội nặng, cha mẹ người đó cũng trốn tránh trách nhiệm, nên cho ngồi cùng ngục tù. Còn có một lần, có một nữ sinh là hỏng đồ vật của em ấy, em ấy không chịu buông tha mà trả thù bạn gái đó một học kỳ, vẫn luôn canh cánh ở trong lòng mãi."
Đồng Dật hơi nhíu mày, tiếp theo lắc lắc đầu: "Mễ Nhạc hẳn là sẽ không như vậy, cậu ấy là một người sẽ giảng đạo lý cho người khác."
Mễ Nhạc sẽ trả thù, cũng là vì người đó làm Mễ Nhạc cực kỳ chán ghét.
"Em Mễ đúng là không có thái quá như vậy, nhưng em ấy cũng có rất nhiều cảm xúc tiêu cực bị đè nén, có bị áp lực từ bên ngoài. Nội tâm sống trong áp lực lâu rồi, sẽ nhiễm bệnh, đây mới là vấn đề khiến thầy lo lắng."
Đồng Dật nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Bệnh gì? Chứng nóng nảy?"
"Hậm hực, cố chấp, rất nhiều chứng bệnh linh tinh."
"Ặc... Bạn học trước kia thầy nói, cũng nhiễm bệnh hả?"
"Em ấy tự sát."
"Hả!?" Đồng Dật kinh ngạc mở to đôi mắt.
"Thầy đã từng làm chủ nhiệm, lo cho một lớp, em ấy chính là lớp của thầy. Tuy rằng thầy có chú ý đến em ấy có một ít cực đoan, lại không quá để ý, xảy ra chuyện mới phát hiện em ấy vẫn luôn có vấn đề tâm lý. Từ đó về sau, thầy rất chú ý đến phương diện này, Bọn họ phần lớn đều để tâm vào chuyện vụn vặt, rất nhiều chuyện đều sẽ để ý đến mức thái quá. Thầy tìm đọc tư liệu về bệnh trầm cảm, Mễ Nhạc có hai điểm như vậy: Có trách nhiệm nên tâm rất mạnh mẽ và đều muốn hướng đến sự tích cực."
"Cậu ấy bị bệnh trầm cảm sao?"
Thầy Tả tiếp tục dò hỏi: "Giấc ngủ em ấy có tốt không?"
Đồng Dật lắc lắc đầu: "Theo em biết thì không tốt."
"Thật ra chúng ta không thể nói em ấy có bệnh trầm cảm, chỉ là hy vọng em ấy tránh được vấn đề tâm lý này. Lúc đầu thầy chỉ muốn tâm sự cùng em ấy, tận khả năng mà tránh cho những việc này phát sinh. Bất quá thầy phát hiện em ấy dường như rất bài xích với những người khác, nên cần người thân cận với em ấy giúp em ấy cởi bỏ gánh nặng."
"Em nên làm như thế nào mới có thể khiến cậu ấy tốt hơn?"
Thầy Tả nói rất nhiều với Đồng Dật, Đồng Dật bình thường sẽ không kiên nhẫn lắng nghe thuyết giáo dông dài. Hôm nay lại cực kỳ nghiêm túc mà nghe hết một thời gian dài.
Tiếp theo, hắn mượn không ít tư liệu của thầy Tả, muốn mang về xem.
Trở lại phòng lật sách xem, bất tri bất giác qua hơn hai giờ.
Di động vẫn luôn đặt ở đầu giường, nhận được tin nhắn của Mễ Nhạc, hắn trước tiên cầm lấy di động.
00:12
Đồng Dật: Xong việc nói chuyện với tôi.
02:02
Mễ Nhạc: Vừa mới xong, trở về phòng cho khách.
Đồng Dật trực tiếp gọi điện qua, đối diện rất nhanh đã nghe máy.
Mễ Nhạc: "Alo? Còn chưa ngủ sao?"
Đồng Dật: "Tôi vẫn luôn đợi cậu."
Mễ Nhạc: "Không nghỉ ngơi như vậy, ngày mai huấn luyện có nỗi không?"
Đồng Dật: "Có thể, không có việc gì, tôi sợ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với cậu."
Mễ Nhạc bên kia hẳn là đang dọn dẹp lại đồ vật, nói tiếp: "Ây, bên này tôi rất bận."
"Ừa ừa, tôi hiểu mà."
"Buổi sáng không phải có chút tức giận sao?"
"Biết tôi giận vì sao không dỗ tôi?"
"Nhớ đến cậu, còn phải dỗ cậu, cậu học cách hiểu chuyện được không hả?"
Đồng Dật cầm di động cười hắc hắc, tiếp theo nói: "Mễ Nhạc, tôi hát cho cậu nghe nha."
Đồng Dật nhìn thấy trong sách viết, âm nhạc có thể bổ sung năng lượng, cải thiện tâm trạng.
"Ừa, được, cậu hát đi."
Đồng Dật ca hát hoàn toàn dựa vào âm thanh dễ nghe, ca từ đều không nhớ được nhiều, chỉ có thể ngâm nga vài câu.
Mễ Nhạc nghe xong một hồi, nói tiếp: "Đồng Dật."
"Hả?"
"Bài này là bài hát mới của tôi, còn có đơn khúc, ca từ cũng không có công khai." Cậu chỉ ngâm nga vài câu ở trong mộng.
Đồng Dật sợ tới mức làm rơi di động xuống giường, luống cuống tay chân mà cầm lấy, phát hiện điện thoại bị hắn cúp cuộc gọi.
Hắn lau mặt một phen, tuyệt vọng mà kêu rên một tiếng, hắn thật sự là mỗi ngày đều nỗ lực quay ngựa. Mễ Nhạc không vạch trần hắn thật sự là cực kỳ cho hắn mặt mũi.
Không lâu sau, Mễ Nhạc lại gọi điện thoại lại đây.
Đồng Dật mang tâm tình thấp thỏm mà bắt máy, tiếp theo nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Mễ Nhạc: "Tôi cũng nhớ cậu."
"Phắc!" Đồng Dật đột nhiên kinh hô một tiếng.
"Làm sao vậy?" Mễ Nhạc bực bội hỏi.
"Chim tôi gáy vang rồi..."
"..."
"Tuyệt đối là do tôi lớn như vậy, nên nó gáy vừa vang vừa nguy hiểm."
"Vậy cậu có muốn ở bên kia điện thoại tự sướng một chút hay không?" Mễ Nhạc vậy mà còn có thể hỏi ra được.
"Không tốt lắm đâu?"
"Mau, tôi muốn nghe tiếng hít thở của cậu lúc cậu tự sướng." Mễ Nhạc nói tới đây vậy mà còn nở nụ cười, tiếng cười truyền qua tai hắn.
"Hiện tại muốn chơi kích thích như vậy sao? Nghe tiếng rên hả?"
"Hay là muốn quay video?"
"Cũng... Cũng không phải không thể..."
Mễ Nhạc rất nhanh tắt điện thoại, sau đó gửi lời mời video trên WeChat.
Đồng Dật nhìn khuôn mặt phóng đại của Mễ Nhạc trên màn hình, theo bản năng nuốt nước bọt.
"Tôi muốn rửa mặt, tôi sẽ để điện thoại ở bên cạnh." Mễ Nhạc nói xong, liền đặt điện thoại xuống quay cam về phía mình, đứng một bên, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đồng Dật có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình Mễ Nhạc rửa mặt trong video call, hắn thậm chí cảm thấy Mễ Nhạc rửa mặt cũng rất đẹp.
Sau khi rửa mặt xong là đến bước dưỡng da, cuối cùng cầm điện thoại lên giường.
"Phòng của cậu cũng rất lớn." Đồng Dật nhìn chằm chằm video bên kia, hắn rất tò mò về hoàn cảnh sống của Mễ Nhạc.
"Ừ, tôi là nam chính mà, hoàn cảnh vẫn có thể tốt, cậu đã chuyển đến phòng thuê rồi hả?"
"Đúng vậy, nơi này không có trang hoàng gì, nhưng vẫn rất ấm áp, giường cũng lớn, tôi không có đồ đạc gì dọn vào, nhìn có được không?" Đồng Dật xoay camera, cho Mễ Nhạc xem phòng của mình.
"Chuyển camera lại, tôi muốn xem cậu." Mễ Nhạc nói nhỏ.
"Được rồi." Đồng Dật lập tức đổi camera, đồng thời còn đang nói: "Nếu cậu cảm thấy tâm trạng xuống thấp, hoặc là lo lắng, mệt mỏi gì đó thì cứ nói với tôi, tôi có thể cùng cậu nói chuyện phiếm, giúp cậu nghĩ cách, còn có thể khai tâm mở lối cho cậu."
Rõ ràng là sau khi họ nói chuyện vài câu, Mễ Nhạc lại càng tức giận hơn.
Mễ Nhạc nhìn trong video cười ngốc nghếch: "Không cần, chỉ cần nhìn thấy cậu, lập tức cái gì cũng tốt lên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.