Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 10:




Cố Vân Quyết hỏi Kính Minh: "Vị Lý thúc thúc này, rốt cuộc là ai?"
Kính Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Năm năm trước hắn đến nhờ cung chủ trị thương, sau khi thương tích tốt lên thì nói phải đợi trả lại cung chủ một mạng rồi mới rời đi, luôn luôn ở tại nơi này giúp cung chủ trồng thuốc, chúng ta cũng không biết hắn từ đâu tới đây, nhưng mà là người tốt."
Cố Vân Quyết nhìn cành cây Lãnh Hương hoa trong tay, mộc linh lực tinh khiết phía trên cũng không phải thứ mà người bình thường sở hữu, đây là thiên phú, không học được. Cố Vân Quyết vuốt ve cành cây trong tay, đè xuống nghi hoặc trong đáy lòng, đột nhiên nở nụ cười, tiểu sư tôn của y, quả thật luôn trêu chọc người kỳ quái.
————
Mục Thần ăn một viên Hồi nguyên đan, tĩnh tọa một canh giờ, mới khôi phục được ngũ tạng lục phủ vừa chịu xung kích, cũng may cỗ ma khí kia không có ý muốn thương tổn hắn, tránh được tử phủ đan điền và linh thai, bằng không tu vi của hắn sẽ bị thụt lùi, phải bế quan chữa thương.
Mở mắt ra, đáy mắt Mục Thần là một mảnh thanh minh, bên người đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, Mục Thần vươn ngón tay, hỏa diễm lập tức biến thành một con bướm uyển chuyển nhảy múa, đậu lên ngón tay trơn bóng thon dài, đồng tử trong suốt biến hóa theo lửa trở nên lúc sáng lúc tối, trong lòng lại hạ quyết tâm, chờ hắn nuôi đồ nhi thành niên rồi sẽ ra đi đi tìm mấy vị dược thảo, trước tiên phải giải hỏa độc trên người rồi tính tiếp.
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một luồng nội tức quen thuộc, sau khi xác định là ai, hỏa diễm trên ngón tay Mục Thần biến mất, thân hình thoắt một cái, đã đi tới rừng trúc.
Sau đó, thân ảnh Nhạc Minh Trạch hiện ra.
Nhìn thấy Mục Thần, Nhạc Minh Trạch theo bản năng đứng thẳng lưng, cả người căng thẳng, bất cứ khi nào chỉ cần gặp phải sư thúc từng mạnh mẽ gây ra bóng ma tâm lý trong lòng hắn khi còn bé, Nhạc chưởng môn đều kinh sợ rụt đầu như con chim cút, biết Mục Thần không thích dông dài, hắn trực tiếp nói thẳng ý đồ đến: "Là sự tình ngài bị ma tu tập kích, ta thấy tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, muốn biết lúc đó xảy ra chuyện gì, sư thúc có thời gian hay không?" Nhạc Minh Trạch vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Mục Thần, phát hiện biểu tình Mục Thần ôn hòa, biết được tâm tình của sư thúc vẫn tốt, cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Thấy Mục Thần đi tới bên cạnh cái bàn đá trong rừng trúc, sau khi ngồi xuống thì hất cằm về phía dối diện, ra hiệu hắn ngồi, Nhạc Minh Trạch nhanh chóng vén vạt áo lên, ngoan ngoãn ngồi xuống, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp.
Mục Thần không rõ, "Ngươi sợ ta?"
Nhạc Minh Trạch lắc đầu nguầy nguậy, một mặt nghiêm túc, "Không sợ, sư thúc là người ôn hòa như thế, ta tại sao lại sợ!"
Lời này làm mấy thị nữ đều không nhịn được cười, có cả đống người nói cung chủ nhà bọn họ là quân tử mặt lạnh, còn ôn hòa? Chưa từng nghe nói.
Mục Thần cũng rất kinh ngạc, hắn ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, mình trước đây đến cùng đã làm cái gì mới để cho Nhạc Minh Trạch sợ mình thành như thế, hắn tự cho là trí nhớ của mình rất tốt, rất nhiều chuyện đều có thể nhớ rõ, nhưng làm thế nào cũng nhớ không nổi nguyên nhân. Sư điệt này là do Đại sư huynh kiếm về từ dưới núi, lúc đến đây thân thể có thương tích, được đưa đến nơi này của hắn để cứu trị, khi đó hắn thấy bộ dáng tiểu hài tử trắng trẻo non nớt rất đáng yêu, còn đối xử với Nhạc Minh Trạch rất tốt, đặc biệt chăm sóc.
Mục Thần không nhớ ra được, liền từ bỏ, hắn bảo thị nữ rót trà, suy nghĩ một chút sự tình ở sau núi, đột nhiên sừng sộ lên, nhìn Nhạc Minh Trạch bằng đôi mắt nghiêm túc, nói: "Kẻ tập kích ta là một ông lão mặc áo đen, che mặt."
(Có ai nhớ bạn Quyết từng nói mỗi khi sư tôn nói dối thì mắt sẽ rất là nghiêm túc không?)
Một người bình thường không nói láo, còn lặp lại lời mà đứa bé năm tuổi đã nói, Nhạc Minh Trạch không hề nghi ngờ mà gật gật đầu, đang chuẩn bị nghe ngọn nguồn một chút, liền thấy Mục Thần phía đối diện thở một hơi, ngữ khí không hề chập trùng nói: "Hết rồi."
Âm thanh như một chén thanh tửu, êm tai khiến người ta say mê, nhưng mà quá ngắn, ngắn khiến lòng người sững lại.
"Hết rồi..." Nhạc Minh Trạch trừng mắt, "Ngài nói còn ít hơn đồ đệ của ngày, tối thiểu đồ đệ của ngài còn nói đối phương chạy hướng nào."
Mục Thần gật đầu, một mặt hưởng thụ: "Đương nhiên, đồ nhi của ta tương đối thông minh."
Nhạc Minh Trạch: "..." Có thể tán gẫu đàng hoàng được không thúc!
Xem ra cái đề tài này không có cách nào nói tiếp, do dự một chút, Nhạc Minh Trạch lấy ra tấm bái thiếp màu đỏ kia. Cẩn thận nhìn sắc mặt Mục Thần, đẩy thiệp mời qua từ từ, có loại ý tứ ngươi vừa trở mặt thì ta liền rút về, "Đây là bái thiếp mà Vạn Kiếm môn đưa tới, muốn mời sư thúc xem dùm vết thương cũ của Tinh Tuyền đạo trưởng."
Nhạc Minh Trạch mới vừa tiếp nhận thị nữ trong tay trà, tưởng uống một hớp phồng lá gan, tự biết chuyện này sẽ chọc giận Mục Thần.
Không ngờ rằng Mục Thần vừa nghe đến Vạn Kiếm môn, sắc mặt trong nháy mắt lạnh như sương, đằng đằng sát khí cầm lên cái bái thiếp kia, xem xong lền vỗ lên bàn một cái, cắn răng lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Không đi!" Lúc ép hắn đi chết, lão Tinh Tuyền cũng ra không ít sức lực, nói ra những câu trách mắng, khi đó tại sao không nể tình hắn đã từng cứu mạng gã?
"Phốc!" Bị Mục Thần doạ như thế, Nhạc Minh Trạch phun một ngụm trà ra ngoài, cả người không khỏe, "Sư, sư thúc?"
Sát khí trong mắt Mục Thần không giảm, "Còn có việc?"
"Chuyện này..."
"Nói!"
"Có! Kỳ thực trước đó còn nhắc đến chuyện kết thông gia, Vạn Kiếm môn môn chủ Ngự Thiên Dực muốn gặp mặt ngài một lần, ý ta muốn cự tuyệt, nhưng mà lại không thể quyết định thay sư thúc..." thanh âm của Nhạc Minh Trạch càng ngày càng thấp, phong độ chưởng môn giả tạo trên khuôn mặt đến lúc này đã bị doạ bay toàn bộ, khuôn mặt nhỏ căng thẳng đỏ chót.
Mục Thần mặt lạnh nhìn Nhạc Minh Trạch, mãi đến khi đối phương thấy cả người như bị đâm thủng, toàn thân đều không ổn. Lúc này mới giảm bớt hàn ý trên người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta cưới hắn còn không bằng cưới ngươi, ngươi gả không?"
Lúc này Mục Thần mặc một thân pháp bào màu xanh lam thanh lịch, kim quan vấn tóc, sợi tóc màu mực thuận theo buông xuống bên hông, theo gió khẽ bay lên, tiên tư mờ ảo, sắc mặt của hắn vẫn có chút tái nhợt, càng làm tôn thêm đôi mắt phượng sáng như sao, đặc biệt ngày thường hắn không có biểu tình gì, lúc này cho dù là cười lạnh, ngũ quan xinh đẹp đột nhiên nhiễm phải thần thái cũng thực làm cho tâm thần người khác hoảng hốt một chút.
Nhạc Minh Trạch mặc dù không có tâm tư gì đối với Mục Thần, thời khắc này cũng có chút khắc chế không nổi nhìn đến mức mắt choáng váng, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là may mà Mục Thần không thích cười, bằng không không biết có bao nhiêu người mê muội vì hắn.
"Ha ha, sư tôn, ngài muốn cưới ai?"
Nhạc Minh Trạch còn chưa phản ứng lại, một giọng trẻ con giòn giã liền phá vỡ cái không khí ngột ngạt này, Cố Vân Quyết ôm một "bó hoa chưa nở do một tên đại nam nhân xấu xí trong lòng mang ý đồ xấu đối với sư tôn" đưa cho, cười bằng khuôn mặt ngây thơ lương thiện, đôi mày tinh xảo đều cong lên, ngay cả viên lệ chí trên khoé mắt cũng hợp với "tâm tình tốt" của y, tươi đẹp như màu máu.
Thật tốt a, y chẳng qua mới ly khai một lát, tiểu sư tôn đã muốn tìm đạo lữ, còn là một nam nhân, lại là một quả dưa vừa mềm yếu lại nhát gan! Sư tôn vậy mà còn dám cười với tên đó!
Không phải đã nói sau khi nuôi y lớn thì để cho y nuôi lại sao? Lẽ nào tên đồ nhi như y còn không trọng yếu bằng quả dưa vừa đâm một cái liền bể tan nát này?
Thật nên giấu cái người không nghe lời này đi, trừ mình ra, ai cũng đừng mong thấy!
Mục Thần thấy tiểu đồ đệ cười long lanh thì không hù dọa Nhạc Minh Trạch nữa, vẫy vẫy tay với Cố Vân Quyết, ra hiệu cho y lại đây.
Cố Vân Quyết bò vào trong lòng Mục Thần, đôi mắt mang ý cười nhìn Nhạc Minh Trạch ở phía đối diện, Nhạc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại một hồi, một luồng cảm giác hết sức nguy hiểm quay chung quanh người hắn, đặc biệt là trên thần hồn, hiếm khi run rẩy một lát, hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy đứa bé này không giống với khi mình vừa nhìn thấy y cho lắm, vừa nãy trong phút chốc hắn nhận thấy mình cực kì không ổn, cái nụ cười vui vẻ kia, giống như mang theo mấy phần tà khí.
Nhạc Minh Trạch mới vừa muốn mở miệng, liền thấy Mục Thần ở đối diện đã bưng cốc trà trước người lên, còn tỉ mỉ sờ sờ thử nhiệt độ, đưa tới bên mép Cố Vân Quyết, tiểu hài nhi rất ngoan ngoãn uống vào, biểu tình ngoan ngoãn trên mặt làm cho Nhạc Minh Trạch cũng hoài nghi mình có phải là hoa mắt rồi không. Trong nháy mắt, đôi mắt Mục Thần chợt lóe một tia thỏa mãn, từ khi Cố Vân Quyết quay lại, hắn liền đặt hết thảy tâm tư ở trên người tên đồ đệ này, rốt cuộc không liếc nhìn Nhạc Minh Trạch lấy một cái. Nhạc Minh Trạch nhìn tình cảnh này, không biết có nên tìm hiểu tiếp hay không, hắn lúng túng nói: "Tiểu sư đệ thật là mau lớn, được sư thúc nuôi hai ngày đã như biến thành người khác, trầm ổn không ít."
Mục Thần nhận lời khen của đối phương, mặt lạnh nói: "Ta nuôi tốt."
Hai cánh tay nhỏ của Cố Vân Quyết nâng cốc trà mình mới vừa uống qua, ngoan ngoãn đưa tới, "Sư tôn, uống trâ."
Sắc mặt Mục Thần vốn rất kém cỏi trong nháy mắt hoà hoãn lại, không hề ghét bỏ cốc trà đã bị Cố Vân Quyết uống qua, khẽ nhấp một hớp, tâm tình trong mắt ôn hòa lại.
Đối diện hai thầy trò tình thâm, Cố Vân Quyết lúc này cũng như những đứa trẻ bình thường khác, Nhạc Minh Trạch đè nén tâm lý nghi ngờ, không nhắc lại nữa. Hắn đứng lên cúi chào, lễ độ nói: "Ta cáo lui trước, ngày khác trở lại thăm sư thúc." Nói chung sau khi đến nói nhiều như vậy, vậy mà tất cả đều là phí lời, một chuyện cũng không hoàn thành, đợi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa.
"Đợi một chút, " Mục Thần gọi Nhạc Minh Trạch lại, cảm xúc muốn bạo phát đã được Cố Vân Quyết vuốt xuống, "Ngự Thiên Dực muốn kết thành đạo lữ với ta vì có nguyên nhân khác, cũng không phải do tình cảm riêng tư, ta sẽ viết cho y một phong thư, chuyện này sau này không cần nhắc lại. Còn thương tổn của Tinh Tuyền, hừ, ngươi xem rồi từ chối đi."
Tiếng tăm của Ngự Thiên Dực trong tiên giới đúng là không nhỏ, đối phương chưởng quản Vạn Kiếm môn, địa vị trong tứ đại môn phái còn cao hơn Sùng Vân môn, hơn nữa tư chất của Ngự Thiên Dực là vạn người có một, khoảng cách Độ kiếp kỳ còn kém một bước, có lẽ không tốn bao nhiêu năm hắn liền có thể phi thăng thần giới. Đắc tội đối phương xác thực là không sáng suốt, chuyện này phải từ chối làm sao cho uyển chuyển?
Mục Thần thấy vẻ mặt đau khổ của Nhạc Minh Trạch, bộ dáng muốn hỏi không dám hỏi, ghét bỏ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngự Thiên Dực có một sư đệ, hiện tại rất nhiều chuyện vặt bên trong môn đều do gã quản lý, ngươi nói ta nhìn gã rất không vừa mắt, cứ dùng lý do này."
"Quý Thanh Viễn?!" Nhạc Minh Trạch nghi hoặc nhìn Mục Thần, "Sư thúc, Quý Thanh Viễn là một quân tử khiêm tốn."
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, "Quân tử khiêm tốn? Hừ! Ngụy quân tử thôi, lòng dạ còn hẹp hòi hơn tên thái giám." Hắn sẽ nhanh xé ra mặt nạ ngụy trang của gã ra, để người ta biết bên trong của gã dơ bẩn cỡ nào! Đời trước là mắt hắn bị mù, mới kết giao bằng hữu cùng tên đó, đến cuối cùng phải trả giá bằng cả tính mạng của đồ nhi.
Mục Thần sờ sau gáy Cố Vân Quyết, ánh mắt xuyên qua rừng trúc, nhìn vào sâu trong núi lớn, tâm lý đồng thời chất đầy nghi hoặc. Ngự Thiên Dực tại sao muốn kết làm đạo lữ với mình? Chuyện này đời trước hắn không nghe người ta nhắc qua, tu vi của đối phương cao hơn hắn nhiều như vậy, còn là chưởng môn, căn bản không thể nào có loại ý nghĩ đó với hắn khi mới chỉ gặp mặt một lần.
Mục Thần trước giờ không tin vào mấy thứ tình cảm mông lung, cảm thấy thứ kia đối với tu sĩ mà nói thuần túy là trói buộc. Mục Thần đột nhiên nhớ tới trước khi hắn trọng sinh, hình như cách thời điểm này vài năm, Ngự Thiên Dực liền truyền chức chưởng môn cho Quý Thanh Viễn, còn luôn bế quan không ra ngoài, lẽ nào thân thể Ngự Thiên Dực cũng có vấn đề?
Cửu Dương minh hỏa trên người hắn và Cửu U hàn băng làm bạn mà sinh, là thứ mà mười năm trước tại một chỗ trong bí cảnh, hắn cửu tử nhất sinh mới có được, cũng làm cho tu vi của hắn từ Nguyên anh kỳ trung kỳ trực tiếp vượt qua đến Hóa thần sơ kỳ. Trong phúc có họa, lần bị thương kia hắn cũng nhiễm phải hỏa độc, trừ việc ăn ra đan dược khống chế ra, chỉ còn cách kết làm đạo lữ với người có Cửu U Hàn Băng, thần hồn tương giao mới có thể trung hoà lẫn nhau. Mà người đoạt được Cửu U hàn băng, chính là Ngự Thiên Dực.
Đối phương không thể chế thuốc tự cứu như mình, chỉ có lợi dụng Cửu Dương minh hỏa mới có thể hóa giải, nghĩ như vậy thì mới thích hợp với chuyện kết thông gia.
Thấy Mục Thần rơi vào trầm tư, Nhạc Minh Trạch liền muốn cáo từ, lúc này Cố Vân Quyết đối diện đột nhiên một mặt ngây thơ chất phác hỏi hắn: "Chưởng môn sư huynh dừng chân, ta có một chuyện không rõ."
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trườngkhông chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Ngươi vậy mà lại dám để sư tôn lén ta quen biết nhiều người như vậy, không thể tha thứ!"
Hắc Miêu: "Đó là đương nhiên, lúc sư tôn của ngươi được sinh ra, ngươi ngay cả cái phôi thai cũng chưa phải." ╮(╯▽╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.