Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 36:




Giẫm lên Bạc Cẩn Du, Mục Thần bay một mạch đến khoảng không phía trên đài tỉ thí, vừa kịp lúc nhìn thấy Cố Vân Quyết nhấc chân đạp một tu sĩ được người xưng là thiên tài rớt khỏi đài. Trên khuôn mặt lạnh lẽo rốt cục cũng xuất hiện một nụ cười, Mục Thần vui vẻ nghĩ: Tiểu đồ đệ ngoại trừ luyện đan ra, ở những phương diện khác quả thực chính là thiên tài.
Nhưng mà không biết luyện đan cũng không sao, sau này hắn đi cùng y là được, đỡ phải bị ma tu dụ dỗ thêm lần nữa.
"Sư tôn," Cố Vân Quyết bay đến bên người Mục Thần, cười hỏi: "Buổi chiều có rảnh rỗi hay không?"
Mục Thần chỉnh lại vài sợi tóc bị rối cho đồ đệ, gật đầu một cái.
"Nếu sư tôn có thì giờ rãnh, có thể đi với đồ nhi một chuyến xuống núi không, sáng sớm hôm nay ta nghe có người nói bên dưới ngọn núi có kẻ mang đến ba cây Ngũ Sắc Hoa, đối phương chỉ nguyện ý dùng vật đổi vật, không muốn bán ra, sư tôn có muốn nhanh chóng đến xem thật hay giả không?"
"Ngũ Sắc Hoa?" Trong đôi mắt thường ngày vẫn lãnh đạm rốt cục lộ ra một ít nét vui mừng, nhưng lông mày của hắn lại hơi nhíu lên, Mục Thần biết rõ, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Ngũ Sắc Hoa sinh trưởng tại Ma giới, tuy rằng chẳng hề hiếm có nhưng lại rất dễ héo, sau khi hái khỏi mặt đất phải dùng thượng phẩm pháp khí để bảo tồn thì mới có thể giữ tươi. Nếu mang hoa đến tiên giới, dọc theo đường đi phải cần người dùng linh lực ôn dưỡng, lãng phí sức lực rất lớn. Nếu đối phương dùng nhiều tâm lực như vậy mới hái được, nhất định là có tác dụng lớn, dùng vật để đổi vật, không biết đối phương muốn cái gì?
Đời trước, hắn một mình xông vào Ma giới, khắp người đều bị thương tổn mới hái được Ngũ Sắc Hoa này, nhưng đáng tiếc, còn chưa kịp dùng thì đã xảy ra chuyện.
Nhìn Cố Vân Quyết cười đầy ôn hòa không có một tia tà khí, Mục Thần thầm than, lẽ nào đời này bởi vì tiểu đồ đệ mà vận may của mình thay đổi tốt hơn?
Ánh mắt lúc này của Mục Thần nhìn tiểu đồ đệ giống hệt như đang nhìn một loại linh sủng chiêu tài: Chiêu tài miêu*.
Phát hiện ánh mắt Mục Thần nhìn mình giống như không phải nhìn con người, Cố Vân Quyết sợ hắn tiếp tục nghĩ sâu hơn, ôm eo Mục Thần lần thứ hai nửa ôm nửa kéo đi.
Đi đến Kỳ Dương thành, hai thầy trò không cần hỏi thăm cũng biết được chuyện có người bán Ngũ Sắc Hoa, đồng thời ngay cả vị trí cũng biết rất rõ ràng. Bởi vì tứ môn thi đấu, người đến Kỳ Dương thành rất nhiều, chỉ nghe lời đồn đãi là có thể biết được rất nhiều tin tức.
Cố Vân Quyết một đường đều kéo tay Mục Thần, nắm chặt chẽ, cho dù trên đường có nhiều người nhận ra thân phận của bọn họ nên dồn dập nhường đường, y vẫn theo bản năng kéo người vào trong lòng mình, chỉ lo người khác đụng tới một góc áo của Mục Thần. Mục Thần thế nhưng chỉ cười thầm, lúc có đông người thì lá gan của tiểu đồ đệ dễ dàng nhỏ đi, còn đặc biệt thích kề cận hắn, chỉ lo lạc mất. Loại hành vi như chim non này thật là đáng yêu.
Hai thầy trò đi đến trước cửa của một cửa hàng nhỏ bán thuốc, người chung quanh trái lại không nhiều, dù sao tác dụng của Ngũ Sắc Hoa cũng không lớn. Chưởng quỹ là một người trung niên có râu mép, tướng mạo khoảng bốn mươi tuổi, vừa thấy Mục Thần đã nhanh chóng ra đón, nhìn thấy Cố Vân Quyết bảo hộ ở phía sau Mục Thần, gã cuối người càng thấp hơn một chút, "Hai vị quý khách, muốn mua cái gì?"
Mục Thần quan sát xung quanh một chút, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Nghe nói nơi này của ngươi có Ngũ Sắc Hoa?"
"Ngài cũng là vì Ngũ Sắc Hoa mà đến? Nếu là như vậy, thì nhất định đã nghe qua quy củ của chúng ta nơi này, dùng vật đổi vật, chỉ cần đưa ra được đồ vật mà lão bản của chúng ta hài lòng, đương nhiên có thể đổi." Chưởng quỹ sờ sờ râu mép, vô cùng nhiệt tình giải thích.
Cố Vân Quyết để Mục Thần ngồi xuống, khẽ cười hỏi: "Không biết lão bản của các ngươi muốn cái gì?"
"Cái này..." Cánh tay giấu trong tay áo của chưởng quỹ run rẩy, muốn cái gì không phải do ngài định đoạt hay sao? Gã cũng không dám nói nhiều, suy nghĩ một chút rồi cẩn thận trả lời: "Cái này vốn là lão bản của chúng ta chuẩn bị cho người yêu, nếu ngài có dược thảo nhìn đẹp mắt, thì có thể đem ra đổi."
"Đẹp mắt?" Mục Thần không nói nổi, thẩm mỹ của người này thật kỳ quái, trồng dược thảo để ngắm, hắn hỏi: "Như thế nào mới gọi là đẹp mắt?"
Chưởng quỹ cười cười, "Ngài cảm thấy đẹp thì nhất định là đẹp, tiểu nhân tin tưởng ánh mắt của ngài."
Mục Thần: "Ta cảm thấy cây Cẩu vĩ ba thảo bên đường kia cũng rất đẹp, ngươi có muốn không?"
(Cẩu vĩ ba thảo: cỏ đuôi chó)
Chưởng quỹ bật cười, lúng túng ha ha vài tiếng, "Ngài thực sự quá biết nói đùa, cái này đương nhiên là không được."
Mục Thần suy tư đánh giá đối phương, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Chưởng quỹ bị nhìn mà cả người căng thẳng, lập tức xoay người đi vào phía sau phòng, cầm một cái hộp nhỏ màu vàng đen đi ra, đặt ở trên bàn trước mặt Mục Thần, cười nói: "Kỳ Dương thành này ai lại không biết Mục trưởng lão, lão bản của chúng ta tin tưởng nhân phẩm của ngài, cây Ngũ Sắc Hoa này liền giao cho ngài."
Mục Thần chỉ là nhìn, cũng không nhận, hiển nhiên đã nghi ngờ.
Cố Vân Quyết lúc này lại đột nhiên đưa tay ra, thuận tiện nháy mắt với Mục Thần, không quản mục đích của đối phương là gì, lấy thuốc trước rồi tính.
Mở nắp ra, họ liền thấy bên trong là ba cây Ngũ sắc hoa nằm lẳng lặng trong hộp, dưới thân cây là một cái vòng màu xanh ngọc dùng để cung cấp linh khí cho cây, nhờ nó mới có thể giữ cho ba cây dược thảo còn tươi mới. Y đưa dược thảo tới, "Sư tôn, thoạt nhìn là thật."
Mục Thần liếc mắt một cái, liền biết phẩm sắc của thuốc này đều thuộc về thượng phẩm, hắn gật đầu, Cố Vân Quyết lập tức cười híp mắt cất đi, ý tứ dường như không cần biết hắn nói cái gì, y cũng sẽ không lấy ra nữa, Mục Thần bị dáng dấp "tham tiền" của tiểu đồ đệ chọc phát cười, buông lỏng nghi ngờ, nói với chưởng quỹ: "Thay ta đa tạ lão bản, một lát ta sẽ đưa đến mười cây dược thảo, tuyệt không nuốt lời."
Chưởng quỹ vuốt râu mép cười ha ha đáp ứng, sau khi tiễn hai người đi, lúc này mới chà xát mồ hôi trên ót, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, rốt cục, tiễn đi rồi!
Trên đường trở về, Mục Thần vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, dược thảo này sao lại đơn giản như vậy đã lấy được? Đang miên mang suy nghĩ, chợt nghe phía trước có tiếng đánh nhau, một thanh âm êm tai đang phẫn nộ mắng: "Phụ thân ta là thành chủ Đan Thành, chắc các ngươi cũng biết đắc tội Đan Thành là kết cục gì!"
Mục Thần dừng bước lại, thanh âm này hơi quen tai nha.
Lúc này tên còn lại ngả ngớn nở nụ cười, "Tiểu mỹ nhân của ta ơi, ta thật sợ quá đi~ "
Mục Thần biến sắc mặt, ban ngày ban mặt sao lại có người bỉ ổi như thế? Thay đổi phương hướng bay qua nhìn, liền thấy hai cái đèn lồng đỏ mà lúc sáng sớm hắn đã gặp đang triền đấu với một tu sĩ áo đen, hai người rõ ràng không có kinh nghiệm gì, bị đối phương áp chế gắt gao. Hơn nữa tay chân đối phương cũng không sạch sẽ, chỗ bị gã chạm qua đều có dấu tay màu đen, hiển nhiên toàn bộ phần ngực và phía sau của đèn lồng đều bị gã ta sờ qua rồi.
Phát hiện có người ngoài, hắc y nhân biến sắc, hiển nhiên cũng mất đi ý định tiếp tục trêu đùa, lấy ra một cái pháp khí hình lưới, muốn tốc chiến tốc thắng.
Bạc Cẩn Du vừa định cầu cứu, nhưng sau khi phát hiện người đến là Mục Thần thì liền cắn răng lạnh mặt, ném ra một quả cầu lửa khổng lồ, sau khi hắc y nhân nhẹ nhàng tránh thoát, gã liếc mắt nhìn Mục Thần một cái, kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Thanh thuần trang nhã, lại thêm một người tuyệt sắc nha!"
Mục Thần lạnh mặt xuống, nhìn đối phương như nhìn một người chết.
"A!" Cố Vân Quyết cười khẽ một tiếng, sau một tiếng "keng" như tiếng rồng gầm vang lên là hàn quang hiện ra, bóng người màu trắng không quá cao lớn lại có một loại khí thế kiếm phá núi sông. Y tựa như cười mà không phải cười nhìn đối phương, bên trong ngữ khí bình thản mang theo một tia sát ý lạnh lẽo, "Hôm nay không cần sư tôn ra tay, ngươi đứng ở một bên nhìn là tốt rồi."
Mục Thần kinh ngạc với ngữ khí nói chuyện của tiểu đồ đệ, theo bản năng gật đầu, người này có công lực không kém bao nhiêu so với tiểu đồ đệ, đúng là một khối đá mài dao rất tốt.
Hắn lập tức nhìn thấy Cố Vân Quyết bước ra một bước, "oành" một tiếng, y giáng một ngọn lửa màu đỏ bùng lên trong hư không, ngọn lửa nóng rực trong nháy mắt nhảy lên thành một vòng tròn, bắn Bạc Cẩn Du ra ngoài, vây quanh hắc y nhân.
Đối phương kinh ngạc trong nháy mắt, lại nhìn tới ngọc bội trên eo Cố Vân Quyết, gã biến sắc mặt. Gã mới vừa mở miệng, lại bị một âm thanh bạo liệt đè ép lại lời nói tiếp theo, vùng trời lại đột nhiên xuất hiện hỏa diễm như một cái vòng tròn cực lớn, chụp xuống từ đỉnh đầu gã, kiếm khí vô hình hình thành gió lốc sắc bén, không chút nào ẩn giấu sát khí đánh thẳng vào tâm thần, hắc y nhân đột nhiên cảm thấy thần hồn của mình như bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, không thể động đậy.
Lại nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt, biểu tình trên mặt của y vô cùng bình tĩnh, nhàn nhã như đang dạo chơi, y bước vào vòng lửa, hỏa diễm và kiếm khí ngăn cách dò xét từ bên ngoài, ngọn lửa đỏ trên trên thân kiếm trong nháy mắt biến thành màu đen.
"Thật không muốn để cho hắn nhìn thấy dáng dấp của ta bây giờ, " Cố Vân Quyết khẽ cười một tiếng, lầm bầm lầu bầu giống như đang thấp giọng nỉ non, "Bất quá thế nào cũng phải thích ứng thôi đúng không? Cả đời dài như vậy, cũng không thể cứ lừa gạt hắn mãi." Nói xong, mâu sắc đỏ như máu của y nhìn về phía người đối diện, bảo bối của y, người khác đụng vào góc áo của hắn đã khiến y muốn chặt bỏ móng vuốt của đối phương, làm sao y có thể cho phép thứ này dùng ngôn ngữ khinh bạc hắn?
Mục Thần đứng tại chỗ, kinh ngạc với biểu tình vừa nãy của Cố Vân Quyết, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp. Vừa nãy Cố Vân Quyết cực kỳ giống đời trước, hỉ nộ bất động thanh sắc, trong lúc nói cười lại lấy đi tính mạng người ta, thủ đoạn tàn nhẫn, chưa bao giờ để lại người sống. Hắn có thể nhìn ra được, bởi vì lời của đối phương khiến Cố Vân Quyết nổi giận, nhưng người này lại không hề có một chút dáng dấp phẫn nộ. Hắn đang cười, lại cười không có một tia nhiệt độ, tiểu đồ đệ như vậy làm cho hắn vừa thấy xa lạ lại thấy hoài niệm.
Thấy Mục Thần thế mà lại ngẩn người, Bạc Cẩn Du hừ một tiếng, khó chịu vứt bỏ y phục trên thân, từ trong không gian giới chỉ tìm ra một bộ hồng y mới rồi mặc vào, giận đùng đùng nói với Mục Thần: "Ta không biết ơn ngươi chút nào đâu!"
Mục Thần quét mắt nhìn đối phương một cái, không thèm để ý.
"Này! Biểu tình kiểu gì vậy!" Bạc Cẩn Du nổi giận rồi, trước giờ hắn luôn được người khác cưng chìu, lần này đi ra ngoài, khắp nơi vấp phải trắc trở không nói, bây giờ ngay cả Mục Thần cũng không thèm nhìn thẳng hắn, sớm biết như vậy hắn đã mang theo vài tên tay chân, mạnh mẽ giáo huấn người này một trận!
Mục Thần lạnh nhạt nói: "Lén chạy đến còn có thể sống lâu như thế, ngươi sống cũng không dễ dàng."
"Làm sao ngươi biết ta lén chạy đến?" Bạc Cẩn Du kinh ngạc truy hỏi, tiến lên phía trước vài bước.
Mục Thần ghét bỏ cách đối phương xa một chút, vấn đề rõ ràng như vậy, người này dĩ nhiên còn hỏi, còn không nhớ rõ là ai đã nói cho mình biết, thông minh thấp sẽ bị lây nhiễm, cách xa sẽ tốt hơn.
"Ngươi!" Hồng y mỹ nhân tức giận đến giậm chân, giận đến đỏ mặt, lúc giậm chân còn trừng to mắt, câu dẫn lòng người, nhưng mà, không có ai thưởng thức! Ánh mắt Mục Thần nhìn hắn như đang nhìn một kẻ thông minh thấp, ngươi làm ơn cách ta xa một chút, ta không có chút nào muốn nói chuyện với ngươi, ngươi ở trong mắt ta giống như một con bọ xít.
Bạc Cẩn Du vốn định nói cho Mục Thần biết, người mặc áo đen này bắt hắn là bởi vì muốn bắt Luyện đan sư, kết quả bị Mục Thần chọc giận, nên hắn chỉ lo kiếm chuyện để đáp lại.
Giữa bầu không khí lúng túng của hai người, Cố Vân Quyết đã cười nhạt phủi tay bước ra từ hỏa diễm, quả cầu lửa càng ngày càng nhỏ, trong nháy mắt biến mất ở tại chỗ, Mục Thần nhìn phía sau y, tuy rằng kinh ngạc với tốc độ của Cố Vân Quyết, hắn vẫn đè xuống nghi ngờ trong lòng, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, hắn luôn cảm thấy hỏi cái gì cũng là dư thừa.
Cố Vân Quyết đi tới bên người Mục Thần, duỗi ra một đôi tay trắng nõn cho Mục Thần xem, "Sư tôn, ngươi xem, không có bẩn chút nào." Trong mắt thiếu niên là một vẻ lo âu, sâu sắc chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Mục Thần, hắn vươn tay, ôm sát người trước mắt, cười nói: "Đứa ngốc này, sư tôn sao lại ghét bỏ ngươi? Cho dù có ô uế, chúng ta rửa sạch sẽ là tốt rồi." Đồ nhi của hắn, mẫn cảm đến mức khiến hắn đau lòng, "Người tu tiên nào có ai không sát sinh? Trong lòng không thẹn, thì sẽ không có tâm ma."
"Trong lòng không thẹn sao?" Cố Vân Quyết ôm sát eo Mục Thần, thấp giọng lặp lại câu này, hận không thể khắc người này vào xương thịt của mình. Yêu thương đã đến mức không còn cách nào che giấu, nhưng vẫn không thể biểu lộ cõi lòng của bản thân, phần ẩn nhẫn này đã sắp làm cho y điên cuồng.
Mục Thần vỗ nhẹ lưng Cố Vân Quyết, dùng phương thức này an ủi y, nghĩ đến lần đầu tiên lúc mình giết người chỉ có thể bế quan tự an ủi bản thân, lần đầu tiên hắn ước ao được biểu đạt giống như tiểu đồ đệ của mình. Nếu lúc trước hắn ôm sư tôn... Mục Thần đột nhiên lắc đầu một cái, cả người một trận phát tởm, chết cũng không ôm!
Hai thầy trò ôm một hồi, ai cũng không nhắc tới chuyện vừa rồi, tay trong tay vừa muốn đi, Bạc Cẩn Du đột nhiên chạy tới, giơ tay muốn vỗ vai Cố Vân Quyết, Cố Vân Quyết chếch vai né tránh, xa cách nhìn đối phương.
Bạc Cẩn Du lúng túng thu tay về, lẩm bẩm một câu: "Ngươi thật nhỏ mọn, nhưng mà ta vẫn cảm ơn ngươi."
Mục Thần kéo đồ đệ đến phía sau mình, tâm ý từ chối lộ rõ trên mặt, người này lớn lên mang gương mặt như yêu tinh, so với nữ tu trong môn còn xinh đẹp hơn, nếu tiểu đồ đệ bị câu dẫn thì làm sao bây giờ? Tuy nói hắn không để ý chuyện đồ đệ tìm một nam tu làm đạo lữ, nhưng người trước mắt này xinh đẹp hơn đồ đệ nhiều, hơn nữa trí thông minh còn thấp như vậy, sau này nhất định sẽ kéo thấp trí thông minh của đồ nhi. Hơn nữa, phía sau người này thế lực không nhỏ, sau này đồ nhi nên tìm một người thân thế đơn giản, dáng dấp ngoan hiền, nói chung hắn thấy tất cả những người đến gần tiểu đồ đệ đều không vừa mắt, Mục Thần vẫn lấy ra một khuyết điểm lớn nhất trên người Bạc Cẩn Du: Không có ngoan hiền! Từ chối!
Hắn lạnh lùng nói: "Nam nhân xinh đẹp cũng có thể là ma thú biến thành."
Cố Vân Quyết nhanh chóng gật đầu, "Sư tôn nói rất đúng."
"Ngươi nên rửa mắt cho sạch chút, đừng để bị lừa."
"Sư tôn nói đúng cực kỳ, hơn nữa người này cũng không có xinh đẹp như sư tôn, da dẻ không tốt như sư tôn, eo không có nhỏ như sư tôn, đánh rắm cũng không vang như sư tôn."
Bốp!
Mục Thần bất mãn vỗ một phát vào lưng đồ đệ, "Sao dám nói như thế với vi sư, bình thường dạy ngươi thế nào ngươi quên hết rồi à? Trở về phạt quỳ!"
"Sư tôn nói rất đúng." Cố Vân Quyết cười híp mắt nắm lấy tay Mục Thần, y quỳ mãi thành quen, không hề áp lực trong lòng.
Nhìn hai thầy trò này đi xa, Bạc Cẩn Du nâng cằm suy tư một hồi, đột nhiên vui vẻ, "Hình như ta tìm được phương pháp chọc Mục Thần nổi giận rồi, ha ha ha ha."
Người hầu nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc nhìn Cố Vân Quyết đột nhiên mang theo vài phần tính toán, tâm lý run lên, căng thẳng nói: "Chủ nhân, ngài tuyệt đối đừng gây rắc rối, chúng ta nhanh đi về đi, qua mấy tháng nữa chính là đại hội luyện đan, ngài không phải muốn tranh đệ nhất thiên hạ sao?"
"Đại hội luyện đan? Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới!" Bạc Cẩn Du đột nhiên vỗ tay một cái, "Ta biết phải làm sao rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Mục Thần: "Ta phải tìm cho đồ nhi một người vợ nhỏ hiền lành ngoan ngoãn nghe lời, không cãi nhau với đồ nhi. Tốt nhất là không có thế lực lớn hậu thuẫn, như vậy tiểu đồ đệ có chèn ép vợ thì cũng không ai đến gây phiền phức cho y."
Hắc Miêu yên lặng nhìn Cố Vân Quyết bị phạt quỳ gối ở chân tường, ra dáng vợ hiền, ngoan ngoãn nghe lời, không cãi nhau với Thần Thần, suy nghĩ đến thân phận mà mình an bài cho Thần Thần... Ai da ~~~~ nha ha ha ha a đi chuẩn bị ván đóng quan tài cho tiểu công đây ~~~~~
(mấy người đẹp đọc xong nhớ bấm bình chọn cho người ta nha hôn ~~~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.