Đi tới chỗ ở của tạp dịch dưới chân núi, Lận Khinh Chu gặp ngay Liễu Nguyệt vừa kết thúc nhiệm vụ quét dọn hôm nay.
"A! Khinh Chu!" Liễu Nguyệt mừng rỡ reo lên, "Thì ra ngươi vẫn chưa chết!"
Lận Khinh Chu: "Sao, ngươi đốt vàng mã cho ta rồi à?"
Liễu Nguyệt: "Nói gở gì đó! Phi phi phi!"
Lận Khinh Chu cười to rồi đi đến cạnh giường mình lấy ra sáu viên linh thạch tím trong ngực áo định tìm mảnh vải gói lại.
"Oa, người tu tiên hào phóng thật." Liễu Nguyệt tới gần hắn nhìn linh thạch tím trên giường với vẻ ghen tị.
"Ồ? Ngươi thích à?" Lận Khinh Chu lấy hai viên đưa cho Liễu Nguyệt, "Này, tặng ngươi đó."
Liễu Nguyệt hoảng hốt xua tay lia lịa: "Thứ này quý lắm, ta không dám nhận đâu."
"Quý?" Lận Khinh Chu thắc mắc, "Chẳng phải chỉ là mấy hòn đá tím thôi à?"
Liễu Nguyệt thảng thốt: "Đá gì mà đá! Đây chính là linh thạch có thể đổi rất nhiều bạc, còn mua được linh đan pháp khí nữa đó."
Lận Khinh Chu: "Linh đan pháp khí? Chúng ta không phải người tu tiên mà cũng mua được sao?"
Liễu Nguyệt gật đầu: "Được chứ, Tương Ngự Tông có một nơi gọi là Đoán Linh Đường chuyên bán pháp khí cấp thấp và đan dược đấy."
"Ồ?" Lận Khinh Chu sờ cằm tỏ vẻ hứng thú, "Đoán Linh Đường này ở đâu thế?"
Liễu Nguyệt nhiệt tình nói: "Nếu ngươi muốn đi thì chờ ngày mai quét dọn xong ta sẽ dẫn ngươi đi."
Lận Khinh Chu: "Ừ, đa tạ nhé."
Hôm sau tới gần hoàng hôn, nắng chiều đỏ thẫm, Liễu Nguyệt dẫn Lận Khinh Chu đi tới Đoán Linh Đường.
Đoán Linh Đường nằm trên sườn núi, đó là một tòa lầu ba tầng tường đỏ ngói xanh thuộc ngoại môn Tương Ngự Tông, ngoài đệ tử Tương Ngự Tông còn có rất nhiều người tu tiên cấp thấp không có môn phái đến đây.
So với đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông thì những người tu tiên cấp thấp không có môn phái kia đều thuộc hạng vớ va vớ vẩn, bề ngoài xấu xí, ăn nói cũng hết sức thô tục.
Dù vậy Liễu Nguyệt vẫn nhìn bọn họ bằng ánh mắt sùng bái.
Trong thế giới này nếu không có linh căn thì đừng mơ chạm vào cánh cửa tu tiên.
Thậm chí có mấy con em nhà giàu còn sẵn lòng bỏ ra gia tài bạc triệu đi tẩy tủy để có được linh căn.
Với người xuất thân nghèo khổ như Liễu Nguyệt thì tìm kiếm tiên duyên còn khó hơn lên trời.
Hai người đi vào Đoán Linh Đường rồi đến trước quầy, chưởng quỹ thấy họ mặc áo gai đơn giản cũng không lạnh nhạt mà chắp tay trước ngực xởi lởi cười nói: "Hai vị cần gì ạ?"
Liễu Nguyệt thấp thỏm nhìn Lận Khinh Chu, Lận Khinh Chu hỏi: "Xin hỏi ngài có vật gì có thể tỏa nhiệt giữ ấm không?"
Chưởng quỹ sửng sốt: "Tỏa nhiệt giữ ấm?"
Lận Khinh Chu: "Đúng vậy."
Liễu Nguyệt nghi hoặc: "Khinh Chu, giờ đang là đầu xuân mà ngươi mua vật này làm gì?"
Lận Khinh Chu ngượng ngùng gãi mặt nói bừa: "Chờ đến mùa đông lấy ra dùng, tính ta vốn lo xa mà."
Liễu Nguyệt: "Sao ta thấy cái này không phải lo xa mà giống loạn trí hơn đấy."
Trong lòng chưởng quỹ cũng đồng tình nhưng hàng vẫn phải bán, thế là cười híp mắt nói: "Xin hai vị khách quan chờ một chút."
Dứt lời chưởng quỹ đi vào sảnh trong, một lát sau trở lại với hai món đồ.
Một là áo khoác màu đỏ, hai là hộp gỗ chu đan to cỡ bàn tay.
Chưởng quỹ hắng giọng, đầu tiên là giũ ra áo khoác đỏ trong tay: "Pháp khí áo choàng giấu lửa giữ ấm cơ thể rất cần cho mùa lạnh, giá chỉ có chín linh thạch tím thôi, khách quan mua một chiếc nhé?"
Lận Khinh Chu: "Ờ......"
Mua không nổi.
Chưởng quỹ buôn bán lâu năm nên cực kỳ tinh ý, thấy Lận Khinh Chu lộ vẻ khó xử thì lập tức cất áo choàng đi rồi mở ra hộp gỗ chu đan đặt lên quầy.
Trong hộp gỗ chu đan là một viên ngọc thạch đen tuyền láng mướt.
Chưởng quỹ: "Khách quan đặt tay lên đi ạ."
Lận Khinh Chu làm theo, cảm thấy ngọc thạch tỏa ra hơi ấm dễ chịu nhưng thời tiết đầu xuân khá oi ả nên chỉ chốc lát sau đã thấy nóng ran cả người.
Chưởng quỹ: "Đây là hỏa ngọc giữ ấm rất lâu, mùa đông nắm trong tay hoặc nhét vào ngực cho ấm bụng, giá chỉ có ba linh thạch tím thôi."
Lận Khinh Chu: "Ta mua hai viên."
"Hai viên? Khách quan chắc chứ ạ?" Chưởng quỹ kinh ngạc hỏi lại Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu: "Còn đủ không?"
Chưởng quỹ: "Còn chứ ạ, chỉ là đầu xuân người mua hai viên, ừm, hơi hiếm thấy."
EQ thấp: Là đồ khùng.
EQ cao: Hơi hiếm thấy.
Lận Khinh Chu: "Phiền chưởng quỹ lấy cho ta hai viên."
Chưởng quỹ gật đầu đi ra sau chốc lát rồi trở lại với hộp gỗ chu đan đựng hai viên hỏa ngọc.
Lận Khinh Chu nói cảm ơn, một bên trả tiền, một bên giao hàng, sau đó cùng Liễu Nguyệt rời khỏi Đoán Linh Đường.
Chưởng quỹ nhiệt tình vẫy tay tạm biệt hai người: "Khách quan lần sau lại đến nữa nhé ~~~"
Hai người đi trên bậc thang đá dẫn xuống núi, Lận Khinh Chu nói: "Ta cứ tưởng linh thạch mua được nhiều thứ lắm chứ, ai ngờ chỉ mua được hai viên đá."
Liễu Nguyệt nói: "Linh thạch được phân loại đỏ, vàng, xanh, tím, trong đó màu đỏ là quý nhất còn tím là bình thường nhất, ngươi đem linh thạch tím đi mua pháp khí đương nhiên chẳng mua được thứ gì tốt rồi, nhưng nếu đem đổi bạc thì đủ cho ngươi ăn thịt cá nửa năm đấy."
Lận Khinh Chu: "Sức mua này cũng chênh lệch ghê nhỉ."
Liễu Nguyệt: "Hả? Chó chôn lê?"
("Sức mua" (购买力: gòumǎilì) đồng âm với "Chó chôn lê" (狗埋梨))
Lận Khinh Chu: "Chính là...... vật phẩm tu tiên đắt vậy sao?"
Liễu Nguyệt kích động nói: "Đương nhiên rồi, tu tiên là điều bao nhiêu người mơ ước tha thiết đấy, có ngàn vạn lượng vàng cũng khó đổi được tiên duyên lắm."
Lận Khinh Chu líu lưỡi.
Liễu Nguyệt tò mò hỏi: "Mà này Khinh Chu, rốt cuộc ngươi mua hỏa ngọc làm gì thế?"
"Không có gì......" Lận Khinh Chu ậm ừ.
Liễu Nguyệt thấy y không muốn nói cũng chẳng hỏi nữa mà đổi sang đề tài khác.
Lận Khinh Chu thở phào rồi tán gẫu với Liễu Nguyệt.
Hộp gỗ chu đan được Lận Khinh Chu cầm trong tay, không nặng lắm nhưng cũng khó nói là nhẹ.
Lận Khinh Chu biết trong mắt chưởng quỹ và Liễu Nguyệt mình là đồ ngốc.
Y cũng thấy mình rất ngốc.
Rõ ràng chưa biết mình có cơ hội đến địa lao Vô Vọng nữa không nhưng y vẫn quyết định mua hỏa ngọc có thể sưởi ấm.
Chỉ vì trong lòng có một thanh âm khẽ nói: Biết đâu được?
Có lẽ là vì nhớ mãi không quên.
Hôm sau Lận Khinh Chu và Liễu Nguyệt đến Sự Tịnh Đường lãnh nhiệm vụ quét dọn, quản sự vừa thấy Lận Khinh Chu thì vội vàng đi tới túm lấy y: "Đang tìm ngươi đây! Đi theo ta!"
Lận Khinh Chu bị kéo đi vội kêu lên: "Quản sự, quản sự, có chuyện gì mà gấp thế!"
Quản sự nói: "Vẫn là đi canh gác như lần trước thôi, gọi đích danh ngươi đấy."
Liễu Nguyệt nghe xong sốt ruột dậm chân: "Việc nguy hiểm thế sao lại bắt Khinh Chu đi, không đổi người khác được sao?"
Quản sự nhìn Lận Khinh Chu: "Ngươi không đi à?"
"Không!" Lận Khinh Chu mừng rỡ reo lên, "Ta đi chứ!"