"Vậy ngươi hôn ta đi."
Nghe Mục Trọng Sơn nói xong, Lận Khinh Chu đầu tiên là mờ mịt, sau đó vẻ mặt trở nên khó hiểu, cuối cùng y dè dặt hỏi: "Gì cơ? Bảo ta làm gì?"
Mục Trọng Sơn gằn từng chữ: "Hôn ta."
Lận Khinh Chu nói như vẹt: "Hờ ôn."
Mục Trọng Sơn sẵng giọng: "Hôn."
Lận Khinh Chu bừng tỉnh đại ngộ: "Đàn!"
(Hôn (亲) và đàn (琴) có cùng phiên âm là /qin/)
Ngữ khí Mục Trọng Sơn không còn lên xuống mà nói thẳng băng: "Cứ chờ chết đi."
"Đừng mà!!!" Lận Khinh Chu hoảng hốt kêu lên, "Ta không hiểu thật chứ có phải đang đùa ngươi đâu, ngươi nói lại đi, nói lại lần nữa thôi được không?"
Mục Trọng Sơn nhìn y, chợt nhớ lại nhiều năm trước trong rừng sâu gặp một con linh thú nhỏ bị thương, nó sợ hãi co ro trong hang kêu rên yếu ớt. Sau khi Mục Trọng Sơn nảy lòng từ bi cứu nó về thì con linh thú này đeo hắn một tấc không rời.
Đôi mắt trong veo của linh thú giống hệt Lận Khinh Chu, rõ ràng hình dáng chẳng có điểm nào tương đồng nhưng trong mắt Mục Trọng Sơn thì lại giống nhau như đúc.
"Ngươi qua đây." Mục Trọng Sơn nói như ra lệnh.
Lận Khinh Chu nện nắm tay phải vào lòng bàn tay trái rồi hồ hởi nói: "Ta biết rồi, ngươi muốn dựa vào vai ta nghỉ ngơi như lúc nãy chứ gì!"
Mục Trọng Sơn mỉm cười nghĩ thầm: Ngươi biết cái bép chứ biết.
Lận Khinh Chu lập tức nhích lại gần Mục Trọng Sơn rồi chủ động nghiêng người nâng bả vai lên để Mục Trọng Sơn dựa thoải mái một chút, còn trưng ra vẻ mặt "ngươi mau dựa vào đi" nhìn Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn: "......Ngẩng mặt lên."
"Hả? Mặt?" Lận Khinh Chu nhìn Mục Trọng Sơn, "Làm gì...... Ưm!!!"
Lời còn chưa dứt thì Lận Khinh Chu đã bị Mục Trọng Sơn chồm tới hôn.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến Lận Khinh Chu không kịp đề phòng, cứ như bị ai đó niệm chú định thân nên cả người cứng ngắc không thể động đậy, chỉ thấy răng môi bị đầu lưỡi ấm áp mềm mại hung hăng cạy mở, mùi máu tươi và tro bụi xộc vào miệng cùng một lúc.
Sau khi lý trí quay về đại não Lận Khinh Chu, phản ứng đầu tiên của y là: Phắc, thì ra lúc nãy Mục Trọng Sơn nói hôn mình sao!
Phản ứng thứ hai là đưa tay đẩy Mục Trọng Sơn ra.
Nhưng y chợt phát hiện mình không cách nào động đậy, thân thể như bị một sức mạnh vô hình trói chặt.
Sau đó Lận Khinh Chu cảm nhận được nỗi đau kỳ dị như có một móng vuốt sắc nhọn luồn từ cổ họng xuống lồng ngực moi sống trái tim y, thân thể bị xé nát từng mảnh, tinh thần sụp đổ tan rã.
Lận Khinh Chu thống khổ muốn gào thét, muốn run rẩy, muốn thít chặt cổ họng nhưng cái gì cũng không làm được, cơn đau như xé rách cơ thể từ yết hầu và lồng ngực lan ra khắp người rồi ý thức của y dần biến mất.
Chẳng biết qua bao lâu, Lận Khinh Chu tỉnh lại nhưng cảm giác đầu váng mắt hoa khiến y buồn nôn, y nhắm mắt định thần một lát rồi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mơ màng thấy trước mắt có người.
Người kia đứng rất gần nhưng vì hai mắt Lận Khinh Chu mờ đục nên chẳng thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ mơ hồ thấy người kia giơ tay lên ngắm nghía bàn tay và cánh tay của chính chính.
Lận Khinh Chu lắc mạnh đầu còn đang nhức buốt rồi khàn giọng hỏi: "Mục Trọng Sơn, ngươi làm gì ta vậy hả?" Y muốn đưa tay xoa huyệt Thái Dương nhưng cánh tay đột nhiên bị kéo giật lại, cùng lúc đó bên tai Lận Khinh Chu vang lên tiếng xích sắt loảng xoảng.
"Gì...... Gì vậy......" Lận Khinh Chu lẩm bẩm rồi hoang mang quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt y dần rõ ràng không còn mông lung, Lận Khinh Chu khó nhọc chớp mắt mấy cái, sau đó thấy rõ cổ tay mình lở loét đến tận xương đang bị xích sắt treo lên.
Lận Khinh Chu chấn động bừng tỉnh ngay tức khắc: "!?"
"Ngươi chịu đau giỏi hơn ta tưởng đấy." Giọng nói quen thuộc vang lên từ người trước mắt Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu quay phắt lại.
Sau đó y nhìn thấy chính mình.
Gương mặt kia từ nhỏ đến lớn y đã từng thấy vô số lần, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Y và Mục Trọng Sơn đã đổi xác với nhau!
Con ngươi Lận Khinh Chu mở to vì hoảng sợ, cổ họng phát ra tiếng thở khò khè, y cúi đầu nhìn thân thể chằng chịt vết thương dưới áo đen rách rưới của mình, đầu gối nứt xương bị đinh bạc ghim sâu, cơn đau đột ngột ập đến giày vò từng tế bào thần kinh.
"Tiếc thật." Mục Trọng Sơn đưa tay nâng cằm Lận Khinh Chu bắt y nhìn thẳng vào mình rồi cười nói, "Nếu vẻ mặt này xuất hiện trên mặt ngươi nhất định sẽ càng thú vị hơn."
Lận Khinh Chu cố nén đau đớn run rẩy hỏi: "Mục Trọng Sơn, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi trúng Phong Viêm Chú mà không biết cách giải thì sớm muộn gì cũng chết thôi, chi bằng trước khi chết cho ta mượn xác dùng vậy." Mục Trọng Sơn cong mắt cười khẽ rồi thản nhiên nói, "Cũng xem như chết có ý nghĩa."
Lận Khinh Chu: "Gì......"
"Xuỵt." Mục Trọng Sơn bịt miệng Lận Khinh Chu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy con rắn đen như cảm nhận được gì đó nên ló dạng trên đỉnh hang đen ngòm rồi chậm chạp trườn xuống. Mục Trọng Sơn lẩm bẩm, "Phiền toái rồi đây."
"Ưm ưm ưm." Lận Khinh Chu giãy dụa, thanh âm không cam lòng lọt qua kẽ tay Mục Trọng Sơn.
Hắn nhìn y cong mắt cười nói: "Đừng ồn nữa, ngủ đi."
Nói xong Mục Trọng Sơn đưa tay bấm quyết, ngón tay tỏa ánh sáng bạc ấn vào trán Lận Khinh Chu, y chợt nghe thấy bên tai văng vẳng tiếng chuông rồi hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Một thời gian rất dài sau đó, ý thức của Lận Khinh Chu trôi dạt trong bóng đêm, y chỉ nghe được tiếng chuông lúc xa lúc gần mông lung không rõ, chẳng biết qua bao lâu tiếng chuông đột nhiên vang lên rõ ràng bên tai, mọi giác quan của y lập tức trở về thân thể như người đang ngủ say bị đánh thức.
Mặc dù đã tỉnh nhưng cảm giác mệt mỏi và đau đớn âm ỉ vẫn chiếm cứ thần kinh khiến y không sao mở mắt ra nổi, chỉ nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện.
"Sư huynh, ma đầu kia bị thương như vậy còn sống không ạ?"
"Còn chứ, cẩn thận một chút, trói hắn đem đến Diệt Hồn Cốc đi, tuyệt đối không được sơ suất."
"Có Sí Diễm Tôn tọa trấn ngoài địa lao Vô Vọng mà, lo gì ạ."
"Phải thận trọng từ lời nói đến việc làm nghe chưa."
"Dạ."
Sau đó Lận Khinh Chu cảm thấy xích sắt trên cổ tay bị tháo ra, cả người lơ lửng giữa không trung, cảm giác chới với tràn ngập mỗi ngóc ngách trong cơ thể.
Y trấn tĩnh điều chỉnh nhịp thở để lấy lại chút sức lực, sau khi cảm thấy ý thức có thể khống chế thân thể mới mở mắt ra.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt không phải vách đá tĩnh mịch và ánh sáng lờ mờ trong địa lao Vô Vọng mà là mặt trời chói chang và biển mây cuồn cuộn trên cao.
Đã lâu không thấy ánh sáng nên mắt y cay xè chảy nước, Lận Khinh Chu đành phải nhắm mắt lại một lát rồi mới mở ra.
Y phát hiện chung quanh mình toàn cột đá đen thui cao thấp to nhỏ không đều chĩa thẳng lên trời, trên cột đá khảm xích sắt dày mảnh khác nhau, những sợi xích đen tuyền rỉ sét chằng chịt như muốn chia năm xẻ bảy mọi vật trên thế gian.
Lận Khinh Chu đang bị ba sợi xích sắt trói chặt cổ tay và thắt lưng, toàn thân treo lơ lửng trên một cột đá hệt như con mồi bị mắc kẹt vào mạng nhện.
Không những thế, Lận Khinh Chu còn cảm thấy một luồng khí nóng cuồn cuộn từ dưới bốc lên làm lưng y đổ mồ hôi ròng ròng, đầu váng mắt hoa.
Y cúi đầu nhìn xuống thì hoảng sợ phát hiện những cột đá này nằm giữa một thung lũng, bên dưới là dung nham đỏ quạch đang sôi trào.
Đây chính là Diệt Hồn Cốc.
Nơi Tương Ngự Tông xử tử Ma tôn.